Tương Tư Thành Bệnh

Chương 27

Giang Trì Ý muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói từ chỗ nào.

Bởi vì mỗi câu nói của Thẩm Nhu đều có lý.

Từng chữ giống như là một cây kim đâm thật sâu vào máu thịt của anh.

Thẩm Nhu thấy anh sững sờ tại chỗ không lên tiếng, nhớ tới chuyện vừa rồi xảy ra, cô cảm thấy vẫn nên nhắc nhở Giang Trì Ý một chút.

“Giang phó tổng nếu đã say rồi thì nên về sớm nghỉ ngơi một chút.”

Thẩm Nhu dứt lời, quay trở lại phòng bao.

Còn chưa đi được hai bước, người đàn ông phía sau đã nhào tới ôm lấy cô.

Lúc này, Giang Trì Ý dùng sức ép cô tới bên tường, anh cúi đầu, môi mỏng dán bên tai cô, hô hấp nóng rực, “Tiểu Nhu…”

Anh thấp giọng thì thào, giọng nói run rẩy rất nhẹ, “Em gạt anh đúng không?”

“Trong lòng em vẫn có anh, chẳng qua là vì Cố Thiến… Em hiểu lầm quan hệ giữa anh và cô ấy đúng không?”

“Anh biết, anh biết chuyện Cố Thiến anh đã sai, nhưng em phải tin tưởng anh, tin anh yêu em.”

Yêu…

Một chữ này cũng quá nặng nề rồi.

Thẩm Nhu giãy giụa, không có tâm tư nghe Giang Trì Ý nói thêm câu nào.

Cô bị anh ta đặt trên tường, lưng dán sát vào lồng ngực anh rất không thoải mái.

“Giang Trì Ý!” Thẩm Nhu hô tên người đàn ông, mong muốn kéo lại ý thức của anh ta.

Cô biết người này nhất định đã say rượu tới hỏng đầu óc rồi, có chút điên cuồng, sức lực còn lớn đến dọa người như vậy, Thẩm Nhu bị anh ta ôm chặt, căn bản không thể dùng chút sức nào.

“Tiểu Nhu…” Người đàn ông cúi đầu, hô hấp quanh quẩn bên tai Thẩm Nhu, muốn hôn môi cô.

Thẩm Nhu liều mạng dời mặt sang chỗ khác, dưới tình thế cấp bách, cô nghe thấy có người chửi một tiếng, “Con mẹ mày!”

Sau đó Thẩm Nhu dùng giày cao gót, đạp mạnh lên bàn chân Giang Trì Ý.

Người đàn ông đau đến hít một ngụm khí lạnh, buông lỏng tay ra.

Thẩm Nhu đỡ tường, nhanh chóng chạy tới bên người đàn ông xa lạ bên kia, bước chân gấp rút, dáng vẻ chật vật.

Giang Trì Ý hồi phục tinh thần, không chút suy nghĩ đã muốn đuổi theo cô.

Sau khi Thẩm Nhu vừa chạy tới bên kia, Giang Trì Ý cũng đuổi tới kịp.

Người đàn ông kia đột nhiên ra tay, nắm đấm đập vào trên mặt Giang Trì Ý, trực tiếp đánh cho anh ta lệch mặt, thân thể ngã sang một bên.

Không kịp phòng bị, Giang Trì Ý bị đánh cho mê muội.

Giang Trì Ý bị ăn một đấm, đầu cũng dựa vào tường rồi ngã xuống đất.

Người đàn ông kia lắc lắc nắm tay, hừ một tiếng, “Con ma men từ đâu tới dám quấy nhiễu người của A Cẩm nhà tao!”

“Mày có tin tao đập nát mặt mày không!”

Người đàn ông mắng xong, cảm thấy vô cùng hả giận.

Xoay người nhìn Thẩm Nhu đứng cách đó hai bước, khuôn mặt lập tức biến thành tươi cười, “Hi, Tiểu Nhu Nhu!”

Thẩm Nhu, “…”

Cô bị nổi da gà.

Khuôn mặt hoài nghi, bởi vì trong trí nhớ của cô không biết từng gặp người này ở đâu.

Tô Thành Húc chào hỏi xong mới ý thức được mình và Thẩm Nhu còn chưa chính thức làm quen.

Dù sao lần nào gặp cô cũng đang trong trạng thái say rượu.

Cũng khó trách tại sao lúc này cô nghi hoặc.

“Anh là bạn của Tư Minh Cẩm, tên Tô Thành Húc.” Người đàn ông tự giới thiệu.

Vừa nghe đến tên Tư Minh Cẩm, Thẩm Nhu cuối cùng cũng có phản ứng.

Hình như vừa rồi Tô Thành Húc có nói câu A Cẩm.

Thẩm Nhu nửa tin nửa ngờ, muốn hỏi anh tại sao lại quen mình.

Không nghĩ tới Giang Trì Ý bị đánh ngã lại đỡ tường đứng dậy, “Bạn của Tư Minh Cẩm?”

Giang Trì Ý cười, trong đầu đều là lời nói của Tô Thành Húc.

Anh ta nói, Thẩm Nhu là người của Tư Minh Cẩm?

Ha ha.

“Anh vừa nói cô ấy là người của Tư Minh Cẩm?” Giang Trì Ý cười thành tiếng, nhưng trong đáy mắt lại không có chút ý cười nào.

Anh ta nhìn về phía Thẩm Nhu, hai mắt khinh thường, giọng điệu châm chọc, “Nói cái gì mà mệt mỏi không muốn yêu, chẳng qua cũng chỉ là lấy cớ mà thôi.”

“Thẩm Nhu, em nhìn đi, Tư Minh Cẩm đối với em mà nói cũng chỉ là cầu mà không được nên không cam lòng thôi.”

“Một khi cậu ta chiếm được, em cho rằng em ở trong lòng cậu ta quan trọng đến đâu chứ?”

Giang Trì Ý càng nói càng kích động, giọng nói ngày càng tăng cao.

May mắn trong hành lang cũng chỉ có ba người bọn họ.

Lời nói Giang Trì Ý đọng lại trong tai Thẩm Nhu, rất lâu sau cũng không rõ ý tứ trong đó.

Ngược lại là Tô Thành Húc, anh tức giận đến cười thành tiếng, giơ nắm đấm lên đánh nhau với Giang Trì Ý, “Mày thì biết cái gì?”

Thẩm Nhu sững sờ tại chỗ, nhìn hai người đàn ông trước mắt đánh nhau không hiểu chuyện gì.

Cô nhớ lại lời nói của Giang Trì Ý và Tô Thành Húc, cảm thấy có chút mơ hồ.

Bởi vì ý của bọn họ hình như là… Tư Minh Cẩm thích cô?

Cô nhanh chóng ném đi ý nghĩ này, đứng lên ngăn cản.

Cũng không thể để yên cho Tô Thành Húc đánh Giang Trì Ý tiếp được, nói đến cùng thì Tô Thành Húc là bạn của Tư Minh Cẩm, không nên vì chuyện của cô mà làm liên lụy tới anh.



Lúc Thẩm Nhu kéo Tô Thành Húc ra, trên mặt Giang Trì Ý đã dính không ít máu.

Đại khái là do uống rượu nên sức chiến đấu cũng giảm.

Trên mặt Tô Thành Húc cũng có vết thương, không tính là nghiêm trọng nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai chút nào.

“Hừ, đáng đánh.” Tô Thành Húc khinh thường, nếu không phải Thẩm Nhu ngăn cản, vừa rồi có lẽ anh phải đánh cho tên này không dậy nổi nữa mới thôi.

“Tiểu Nhu Nhu, về sau em mà còn gặp phải người như thế, trực tiếp giải quyết bằng vũ lực là được rồi, dù sao sức chiến đấu của em cũng cao như vậy.”

Tô Thành Húc nói xong, lập tức xung phong nhận việc hộ tống Thẩm Nhu rời khỏi nơi thị phi này.

Thẩm Nhu bị anh đẩy đi, quay đầu nhìn Giang Trì Ý tàn tạ dựa vào tường, bỏ đi suy nghĩ muốn đồng tình với anh ta.

Thật ra Tô Thành Húc nói không sai, lần sau nếu Giang Trì Ý còn dám lỗ mãng, cô thật sự muốn dùng vũ lực giải quyết.

Lần này không động thủ đều do nhìn mặt mũi của Trần Thục Ngọc mà thôi.

Đến cùng Giang gia cũng chỉ có duy nhất Giang Trì Ý, nếu như đánh hỏng rổi cô sẽ cảm thấy có lỗi với chú dì Giang.

Thẩm Nhu được đưa về phòng bao.

Ở cửa ra vào, cô xoay người nhìn Tô Thành Húc, lễ phép nói cảm ơn, thuận tiện hỏi một câu, “Sao Tô tiên sinh lại biết tôi?”

Có vẻ cô còn chưa từng gặp mặt anh, nếu không bộ mặt đẹp trai như vậy, sao một chút ấn tượng cô cũng không có?

Tô Thành Húc thần bí cười cười, đút tay vào trong túi quần, “Em đoán xem.”

Thẩm Nhu, “…”

Quấy rầy rồi, cô không định chơi trò giải đố cùng anh.

“Tối nay cảm ơn Tô tiên sinh trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp.”

“Khách khí rồi, em là người của A Cẩm, anh đương nhiên phải giúp.”

Thẩm Nhu mím môi muốn giải thích quan hệ giữa mình và Tư Minh Cẩm.

Đáng tiếc Tô Thành Húc không cho cô cơ hội này.

Có người từ phòng bao cách vách đi ra, chào hỏi Tô Thành Húc.

Vì thế hai người cứ như vậy tạm biệt, Thẩm Nhu trở về phòng bao, trong đầu có chút loạn.



Tô Thành Húc cũng về tới phòng bao đám bạn bè đã đặt.

Sau khi ngồi xuống, anh uống một ly rượu rồi gọi điện thoại cho Tư Minh Cẩm.

Lúc này, Tư Minh Cẩm đang vẽ một bản thiết kế.

Lần này đi London lấy được linh cảm mới, vừa lúc phải thiết kế tác phẩm cho một cuộc thi quốc tế.

Cho nên khi nhìn thấy điện thoại cho Tô Thành Húc thì Tư Minh Cẩm không nghe máy.

Kết quả là đối phương gọi liên tục không thôi.

Anh nhíu mày dừng động tác trên tay.

“Cậu đi chỗ nào mà anh gọi không nghe máy vậy? Không phải cố ý đấy chứ?”

Tô Thành Húc đề cao âm lượng, giọng nói có chút chói tai.

Nghe giống như đang tức giận, nhưng một giây sau lại mềm xuống, ngữ khí nhẹ nhàng không ít, “A Cẩm, cậu đoán xem vừa rồi tôi thấy ai?”

Tư Minh Cẩm mở to âm lượng, đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục vẽ.

Nghe Tô Thành Húc nói, anh chỉ lạnh lùng hỏi một câu, “Ai?”

Giọng nói trầm trầm, tựa như không có nửa điểm hứng thú với câu chuyện của Tô Thành Húc.

Đầu bên kia điện thoại sớm đã dự liệu được phản ứng của anh, hừ một tiếng, “Được được, nếu không có hứng thú thì anh đây không nhiều lời nữa.”

“Lát nữa anh đưa Tiểu Nhu Nhu về là được rồi, miễn cho em ấy lại bị con ma men quấy nhiễu.”

Tô Thành Húc dứt lời, làm bộ muốn cúp điện thoại.

Nào biết Tư Minh Cẩm vừa rồi còn không chút để ý lại hỏi, “Anh thấy Thẩm Nhu?”

Tô Thành Húc nở nụ cười, “Xem cậu kìa, vừa nói đến Thẩm Nhu thái độ đã thay đổi 180 độ.”

“Thật là con người vô nhân tính.”

Tư Minh Cẩm không muốn nghe anh nói nhảm, “Con ma men nào?”

Anh luôn bắt được đúng trọng điểm.

Vừa rồi Tô Thành Húc nói có con ma men quấy nhiễu Thẩm Nhu, Tư Minh Cẩm tò mò, bằng thân thủ của cô, dạng ma men nào quấy nhiễu được cô?

Tô Thành Húc kể hết mọi chuyện xảy ra cho Tư Minh Cẩm, dứt lời, giọng nói của Tư Minh Cẩm lạnh hơn vài độ, “Gửi định vị cho tôi.”

“Làm gì?” Tô Thành Húc cười, biết rõ còn cố tình hỏi, “Đến ăn ké?”

Vốn là thuận miệng trêu ghẹo, không nghĩ tới Tư Minh Cẩm lại thật sự ‘ừ’ một tiếng, thoải mái thừa nhận, so với tường thành còn dày hơn.



Khoảng mười rưỡi đêm.

Bữa ăn bên này của Thẩm Nhu cũng kết thúc.

Đây là bữa cơm cuối cùng của cô và đồng nghiệp ở Giai Ngẫu Thiên Thành, tất cả mọi người đều rất tận hứng.

Tuy rằng Thẩm Nhu không uống rượu nhưng lại uống nhiều nước giải khát, đã phải chạy tới toilet vài lần.

Cũng may không gặp Giang Trì Ý nữa.

Thẩm Nhu nghĩ, có lẽ anh ta tới bệnh viện rồi, dù sao anh ta bị thương cũng khá nghiêm trọng.

Cô cũng không quá để ý, đợi sau khi mọi người ăn xong lập tức ra bàn thanh toán.

Lúc sắp đi, Thẩm Nhu gặp Tô Thành Húc.

Người đàn ông vừa thấy cô đã giơ tay vẫy gọi.

Vừa lúc bị đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy, một đám bát quái tới trước mặt cô, “Chị Tiểu Nhu, soái ca kia là ai vậy?”

“Người theo đuổi chị sao?”

“Đẹp trai như Giang phó tổng vậy!

Thẩm Nhu xấu hổ giật giật khóe môi, “Chỉ là một người bạn.”

“Thời gian không còn sớm, mọi người mau về đi, mai còn phải đi làm, trở về sớm nghỉ ngơi.” Cô cho Tần Lăng một cái nháy mắt, sau khi hiểu ý đưa theo đồng nghiệp ra khỏi quán lẩu.

Chỉ để lại Thẩm Nhu nhìn Tô Thành Húc đang đi tới.

Trên mặt người đàn ông từ đầu đến cuối mang theo nụ cười, hơn nữa ý cười ngày càng thâm thúy, ánh mắt cũng như ẩn giấu thứ gì.

Thẩm Nhu nhìn anh hoài nghi.

“Tiểu Nhu Nhu, cuối cùng em cũng đi ra.” Tô Thành Húc chặn trước mặt Thẩm Nhu.

Lời của anh khiến Thẩm Nhu ngẩn người.

Cái gì mà cuối cùng cũng ra?

Chẳng lẽ anh ta đợi mình?

Thẩm Nhu hoài nghi, vừa định hỏi đã thấy một người đi ra từ hành lang bên kia

Là một người đàn ông thân hình cao lớn, trên người mặc áo lông màu xanh nhạt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng tràn đầy hơi thở người sống chớ lại gần.

Là Tư Minh Cẩm!

Thẩm Nhu kinh ngạc, nhưng rất nhanh cô đã hiểu.

Nếu Tô Thành Húc nói hai người là bạn bè, vậy Tô Thành Húc ở đây ăn cơm, Tư Minh Cẩm xuất hiện cũng là điều bình thường.

Chỉ là trước đó anh còn gửi wechat nói mua đồ ăn, phải báo đáp ân tình bát mì của cô.

Thẩm Nhu nhớ lại, trong đầu thất thần.

Lúc này Tư Minh Cẩm đã đi tới bên người cô.

Chờ Thẩm Nhu hồi hồn, anh đã tới nhếch môi cười, “Ăn lẩu ở đây?”

Thẩm Nhu gật gật, suy nghĩ, cô cũng không hỏi nhiều.

Tô Thành Húc bên cạnh nhìn, khuôn mặt tươi cười.

Chỉ nghe Tư Minh Cẩm nói, “Bây giờ về? Đi nhờ xe không?”

Giọng điệu kia so với giọng điệu lạnh lùng bình thường vô cùng nhẹ nhàng.

Tô Thành Húc có chút ghen tị, bao giờ Tư Minh Cẩm mới có thể nói chuyện với anh dịu dàng như thế chứ?

Thẩm Nhu há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ gật đầu nhẹ.

Nơi này cách Sơn Thủy Nhất Sắc khá xa, thuê xe về cũng khó, mà đi buổi đêm cũng không an toàn.

Hai người tạm biệt Tô Thành Húc.

Thẩm Nhu tới ven đường chờ Tư Minh Cẩm tới bãi đỗ xe lái xe tới.

Cũng không lâu lắm.

Thẩm Nhu vừa lên xe thì một chiếc Cadillac màu đen dừng lại ven đường.

Giang Trì Ý ở ghế lái hạ cửa kính xe, liếc mắt nhìn chiếc Audi cách đó không xa.

Thẩm Nhu ngồi vào cạnh ghế lái, người đàn ông bên cạnh… là Tư Minh Cẩm?

Giang Trì Ý nắm chặt tay lái, hô hấp bỗng nhiên dồn dập.

Một khắc đó, anh ta bỗng có suy nghĩ muốn đạp chân ga, trực tiếp đâm thẳng chiếc xe kia.
Bình Luận (0)
Comment