Tương Tư Thành Bệnh

Chương 49

Tư Minh Cẩm ra mở cửa, Tô Thành Húc chen vào đầu tiên, cau mày oán giận, “A Cẩm, sao cậu lại mở cửa lâu như thế chứ, tay tôi sắp đứt rồi.”

Trong tay anh ôm hai túi đồ lớn, đều là nguyên liệu nấu ăn.

Tô Mi theo sát phía sau, đằng sau cô còn có Tần Lăng và Trần Thì Nhất.

Bầu không khí giữa ba người bọn họ có chút kỳ lạ, Tô Mi đi phía trước, khuôn mặt nồng đậm sát khí. Tần Lăng và Trần Thì Nhất đi sau, còn đang nói chuyện về Thẩm Nhu.

Vốn là Tần Lăng và Trần Thì Nhất hẹn nhau đi thăm Thẩm Nhu, nhưng vừa rồi bấm chuông cửa nhà Thẩm Nhu một hồi lâu cũng không có ai mở cửa, đang định gọi điện thoại cho cô thì bắt gặp hai anh em Tô Mi và Tô Thành Húc ra khỏi thang máy.

Trần Thì Nhất chào hỏi Tô Mi, nhưng đối phương có vẻ không được vui cho lắm.

Sau đó, Tô Thành Húc mời cả hai người bọn họ vào nhà Tư Minh Cẩm để đợi Thẩm Nhu, đương nhiên Tần Lăng và Trần Thì Nhất cũng đồng ý.

Vì thế nên xuất hiện cục diện trước mắt, bốn người ngồi trong phòng khách, Tư Minh Cẩm đi pha trà nóng, nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ còn đang đóng chặt, tò mò không biết sao Thẩm Nhu vẫn còn chưa ra.

Đúng lúc này, Tần Lăng nâng chén trà lên tiếng, “Tư tiên sinh, có phải anh có bạn gái đúng không?”

Cô vừa hỏi câu này, bước chân Tư Minh Cẩm ngừng lại, anh chỉ cười cười hỏi, “Sao vậy?”

Chuyện anh và Thẩm Nhu hẹn hò với nhau tạm chưa công khai, sao Tần Lăng lại biết được?

“À, không có gì, vừa rồi vào cửa tôi thấy có hai đôi giày nữ quen quen.”

Tần Lăng nói xong, cũng không có ý tứ tiếp tục truy hỏi, nhanh chóng nâng ly trà lên thổi, hai má phồng lên như con cá nóc.

Tô Thành Húc nhìn cô ấy, hai mắt sùng bái, “Tần tiểu thư, chú ý cẩn thận đó!”

Rồi sau đó ngẩng đầu nháy mắt với Tư Minh Cẩm, “A Cẩm, nói xem nào, đôi giày nữ trong tủ là thế nào?”

Tư Minh Cẩm cười, cũng không có ý giấu diếm, thuận thế gật đầu, “Mọi người đoán không sai, đôi giày đó của bạn gái tôi.”

Đó là giày của Thẩm Nhu.

Từ khi ở ngoại thành về vẫn luôn ở nhà anh, chưa có cơ hội mang về nhà.

Tư Minh Cẩm dứt lời, đi tới phòng bếp gọt hoa quả, để lại bốn người trong phòng khách trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, Tô Thành Húc mới có phản ứng, bật dậy từ sofa nói với người trong phòng bếp, “A Cẩm, cậu nói thật à? Thật sự có bạn gái?”

“Ai thế?” Thật ra trong lòng Tô Thành Húc mơ hồ đã có câu trả lời, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng Tư Minh Cẩm nói, nếu không, anh luôn có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, không có chút chân thực nào cả.

So với sự kích động của Tô Thành Húc, Tô Mi lại vô cùng bình tĩnh. Thật ra cô ấy sớm đã phát hiện Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm không thích hợp, vẫn luôn đi làm rồi ở chung một chỗ, cho nên, ngoài Thẩm Nhu ra thì không ai có thể là bạn gái của Tư Minh Cẩm nữa.

Bởi vì lấy tính tình của Thẩm Nhu mà nói, nếu Tư Minh Cẩm có bạn gái, lúc đi làm sẽ không đi nhờ xe của Tư Minh Cẩm nữa. Cho nên, câu chuyện này không hề có chút kinh ngạc nào cả.

Về phần hai vị khách còn lại, ai cũng không nói chuyện nhưng thần sắc lại khác nhau. Khuôn mặt Tần Lăng đầy vẻ tò mò và hâm mộ, Trần Thì Nhất lại mơ màng thờ ơ.

Mãi cho đến khi Tư Minh Cẩm từ bếp đi ra, thấy cô gái bĩu môi đứng ở cửa phòng ngủ ngó ra không dám lên tiếng, giọng nói dịu dàng mang theo ý cười, “Ồ, đây chính là bạn gái tôi đó.”

Thẩm Nhu bị phát hiện nhanh chóng cúi đầu, muốn tìm một cái lỗ chui xuống dưới đất.

Cũng không chờ cô kịp trốn, bốn người ngồi bên kia sofa đã đồng loạt nhìn qua, trong lúc nhất thời, không gian vô cùng yên tĩnh.

Tần Lăng và Trần Thì Nhất cùng tỏ vẻ ngạc nhiên, Tô Mi có chút khó chịu.

Tô Thành Húc là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng này, vang dội vỗ tay một cái, hô lên ‘mẹ nó’, chứng tỏ mình không dám tin, sau đó đi tới bên Thẩm Nhu, khuôn mặt tò mò, “Tiểu Nhu Nhu, quả nhiên là em!”

“Hai người hẹn hò từ khi nào? Em từ phòng ngủ ra, không phải là ở chung với nhau rồi đấy chứ?”

Thẩm Nhu, “…”

Cô thật sự không biết nên khóc hay cười nữa, Tô Thành Húc cũng đoán gần đúng rồi còn gì.

Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm bây giờ gần như đã sống chung với nhau, bởi vì từ khi quay về, cô vẫn luôn ở nhà Tư Minh Cẩm.

Không đợi Thẩm Nhu đáp lời, Tô Thành Húc quay đầu nhìn Tư Minh Cẩm phía bên kia bàn trà, như nghĩ tới điều gì đó, “Một khi đã như vậy, A Cẩm, phòng cách vách kia có thể trả lại cho tôi không?”

“Mẹ tôi gần đây lại bắt đầu ép tôi đi xem mắt, tôi muốn chuyển ra ngoài trốn.”

Thẩm Nhu bối rối một lúc, lát sau mới phản ứng kịp nhìn về phía anh ấy, “Chủ phòng của em là anh à?”

Tô Thành Húc gật đầu, “Đúng vậy.”

“Lúc trước anh mua căn phòng đó để làm hàng xóm với A Cẩm.”

“Không nghĩ tới vừa mua xong, còn chưa kịp vào ở đã bị bắt về nhà.”

“Phòng này cứ thế cho em thuê.”

Thẩm Nhu rơi vào trầm mặc, Tô Thành Húc cuối cùng cũng ý thức được mình đã nói nhiều. Anh che miệng muốn giải thích nhưng lại không dám nói lung tung, đành nhìn về phía Tư Minh Cẩm cầu xin sự trợ giúp.

Tư Minh Cẩm liếc anh ấy một cái rồi không cho một ánh mắt nào nữa.

Anh đặt đĩa trái cây xuống bàn, sau đó trực tiếp tới bên cạnh Thẩm Nhu, trước mặt mấy người bọn họ tự nhiên kéo Thẩm Nhu vào bếp.

Ầm —-

Cửa phòng bếp đóng lại, thân ảnh Tư Minh Cẩm và Thẩm Nhu bị ngăn cách bên trong, Tô Thành Húc tò mò lại không dám tiến tới nghe lén.



Thẩm Nhu bị Tư Minh Cẩm kéo vào phòng bếp mới khôi phục tinh thần.

Vừa rồi cô vẫn luôn suy nghĩ, nhớ lại từ khi mình gặp lại Tư Minh Cẩm cho tới bây giờ, nhớ tới lúc trước thuê phòng, là Tư Minh Cẩm thay chủ nhà ký hợp đồng…

Lúc ấy Thẩm Nhu còn cho rằng mình nhặt được miếng bánh rơi từ trên trời xuống, còn cho rằng mình may mắn.

Bây giờ xem ra, nào có may mắn gì, đều là cạm bẫy của Tư Minh Cẩm cả!

Tư Minh Cẩm dựa vào cửa phòng bếp đánh giá sắc mặt Thẩm Nhu, môi mỏng mím chặt, một lúc sau mới cẩn thận nói, “Anh sai rồi.”

Mặc kệ thế nào, nhận sai trước đã.

Khóe môi Thẩm Nhu giật giật, cô cũng không tức giận chút nào.

Chỉ là cảm nhận được, người đàn ông Tư Minh Cẩm này, đúng là một tên cáo già mà!!!

“Anh đúng là tâm cơ…” Thẩm Nhu phồng má, tỏ vẻ hung dữ, “Từ khi em thuê phòng đến giờ, có phải anh đã lên kế hoạch dụ dỗ em vào tròng đúng không?”

Tư Minh Cẩm buồn cười, đôi mắt tràn ngập nhu tình, một lát sau anh đứng thẳng người, đưa tay nâng cằm cô lên.

Thẩm Nhu bị ép ngẩng đầu.

Thẩm Nhu cúi xuống, sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng hôn lên môi cô một cái.

Thẩm Nhu, “…”

Đáng chết, lại là mỹ nam kế!

Mà cố tình cô lại không thoát nổi!

Tư Minh Cẩm nhéo hai má mềm mại của cô, cười cưng chiều, “Không có tâm cơ, sao theo đuổi được em chứ?”

Thẩm Nhu đỏ mặt, cô ngày càng khinh bỉ bản thân mình.

Đã lâu như vậy rồi, toàn thân Tư Minh Cẩm còn chỗ nào cô chưa từng nhìn, sao vẫn không chống lại nổi sự hấp dẫn của người này chứ?!!

Khinh bỉ bản thân mình xong, Thẩm Nhu thở ra một hơi, thuận thế nhón chân lên, hai tay véo má Tư Minh Cẩm, nghiêm túc cảnh cáo, “Chỉ một lần này thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa.”

Tư Minh Cẩm cười nắm lấy tay cô đưa lên miệng hôn, nhẹ ‘ừm’ một tiếng xem như đồng ý.



Bữa trưa là Tư Minh Cẩm và Thẩm Nhu cùng chuẩn bị.

Dọn dẹp sau khi ăn cũng là hai người bọn họ, theo lời Tô Thành Húc nói, bốn người kia là khách, còn Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm chính là chủ nhân.

Đã là khách thì không phải động tay động chân.

Cho nên sau bữa cơm, bốn người bọn họ chơi đấu địa chủ trong phòng khách, Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm rửa bát trong bếp.

Nói là hai người cùng nhau dọn dẹp, nhưng hầu như mọi chuyện đều là Tư Minh Cẩm làm, Thẩm Nhu chỉ cần đứng bên cạnh lướt weibo, muốn giúp đỡ nhưng Tư Minh Cẩm không cho.

Mắt thấy chỉ còn mỗi bếp chưa lau, Tư Minh Cẩm bảo Thẩm Nhu ra ngoài xem mọi người chơi, đỡ khiến cô cảm thấy nhàm chán.

Thẩm Nhu ngoan ngoãn đi ra, vừa tới bên ngoài đã thấy Tô Mi sắc mặt nặng nề đứng dậy, “Chị chơi đi, em ra ngoài hóng gió.”

Cô ấy tới bên kia sofa cầm áo khoác và điện thoại rồi ra ngoài.

Thẩm Nhu ngẩn người, còn tưởng rằng Tô Mi không vui vì chuyện của mình và Tư Minh Cẩm.

Trước đó cũng đã thấy tâm trạng Tô Mi không tốt lắm, cô còn cho rằng là chuyện của mình và Tư Minh Cẩm kích thích cô ấy. Lúc này Tô Mi muốn đi, Thẩm Nhu không biết phải làm sao.

Tô Thành Húc thấy thế, ngẩng đầu nhìn Trần Thì Nhất một cái rồi nói với Thẩm Nhu, “Tiểu Nhu Nhu, mau ngồi xuống đi, chuyện này không liên quan tới em, đừng để ý.”

Thẩm Nhu nửa tin nửa ngờ, ngồi xuống mới hỏi Tô Thành Húc, “Cô ấy sao vậy?”

“Còn sao nữa, không phải em họ em quá ngốc sao, hoàn toàn không hiểu ý em gái anh chút nào.”

“Thua nhiều quá nên nó tức giận đó.”

Trần Thì Nhất vô cớ bị nhắc tới ngẩng đầu, mặt mờ mịt luống cuống.

Vừa rồi bốn người bọn họ chơi đấu địa chủ, chơi hình thức hai người một đội, ngày thường một cây bài Trần Thì Nhất cũng không chạm tới, là người đàn ông tốt, chung một đội với Tô Mi đương nhiên sẽ kéo chân cô ấy.

Lúc này bị Tô Thành Húc chỉ ra, theo bản năng cậu nói, “Thật xin lỗi.”

Tô Thành Húc cười cười, chỉ ra cửa lớn đang mở nói, “Muốn nói xin lỗi, đi theo em gái tôi nói đi.”

Trần Thì Nhất ‘ồ’ một tiếng, sau đó cũng chạy theo phía sau Tô Mi.

Thẩm Nhu nhìn một màn này mơ hồ hiểu ra gì đó, lại gần Tô Thành Húc hỏi, “Em gái anh và em trai em?”

Cô cũng không nói thẳng, chỉ nháy mắt ra hiệu.

Tô Thành Húc lặng lẽ cười một tiếng, đang muốn ngồi sát lại Thẩm Nhu một chút, tâm sự chuyện Tô Mi và Trần Thì Nhất với cô, không ngờ Tư Minh Cẩm lại từ phòng bếp đi ra, trực tiếp nhìn về phía Tô Thành Húc, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo khiến Tô Thành Húc nhanh chóng lui về sau, bảo trì khoảng cách một mét với Thẩm Nhu.

Anh ấy lắp bắp, “À, ừm, cái đó… chuyện này A Cẩm cũng hiểu rõ, không thì… bảo cậu ấy nói cho em biết?”
Bình Luận (0)
Comment