Ngày thứ ba cầu thân thành công, Thẩm Nhu lấy được hộ khẩu, cùng Tư Minh Cẩm tới cục dân chính.
Về phần hôn lễ, hai người đã giao cho Sơn Dữ Hải, toàn quyền phụ trách cho Hướng Thanh Hoan và Tô Mi, định ngày vào tháng hai đầu xuân, mùa thảo trưởng oanh phi*.
(*Thảo trưởng oanh phi (cỏ mọc chim oanh bay lượn): Miêu tả cảnh sắc cuối xuân của vùng Giang Nam.)Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Nhu làm cô dâu, lần hôn lễ trước kia của Giang Trì Ý hầu như đều do chính tay cô xử lý, từ khâu thiết kế bối cảnh cho đến áo cưới… ngay cả phòng cưới cũng do cô tìm người chăm chút, chuẩn bị tỉ mỉ hoàn hảo.
Thời gian đó, Thẩm Nhu vẫn luôn rất mệt mỏi về cả thể xác và tinh thần.
Lúc ấy không có so sánh, cũng không cảm thấy gì cả.
Nhưng bây giờ Thẩm Nhu chợt phát hiện, thì ra yêu đúng người, kết hôn đúng người lại là chuyện vui vẻ và hạnh phúc đến vậy.
Cô không cần tốn công suy nghĩ bất cứ chuyện gì, mỗi ngày chỉ cần đi làm quẹt thẻ chấm công, tan làm hẹn hò ăn cơm với Tư Minh Cẩm hoặc ở nhà với anh cũng đủ khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Những phiền lòng về hôn lễ kia cũng đã có Tô Mi và Hướng Thanh Hoan thay cô xử lý.
Nhưng chuyện khiến Thẩm Nhu phiền não nhất đã xảy ra.
Một sáng sớm giữa tháng 12, lúc cô đang rửa mặt cảm thấy dạ dày cuộn trào, ghé vào bồn rửa mặt nôn khan một lúc.
Hôm đó đúng lúc Tư Minh Cẩm ra nước ngoài công tác, chuyện này liên quan tới việc năm sau Sơn Dữ Hải có thể hướng ra quốc tế được hay không.
Cho nên, Thẩm Nhu cũng không gọi trước cho Tư Minh Cẩm.
Cô chỉ nhân lúc nghỉ trưa, một mình tới bệnh viện một chuyến.
Có kinh nghiệm từ đợt trước, lần này cô trực tiếp tới phụ khoa, vẫn là bác sĩ đó, vẫn là quy trình đó.
Trong lúc Thẩm Nhu ở ngoài chờ kết quả kiểm tra, cô đi dạo một vòng trong hoa viên ngắm ánh mặt trời, trái tim lại cảm thấy ấm áp lạ kỳ.
Bên cạnh có một đôi vợ chồng già đang đẩy một chiếc xe nôi trẻ em, hình như là ông bà đang đưa cháu đi dạo, động tác ôm đứa trẻ vô cùng cẩn thận.
Thẩm Nhu nhìn bọn họ một lát, không tự chủ sờ bụng của mình.
Nói thế nào được đây, cô có một dự cảm, trong bụng mình đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ.
Tuy còn chưa có kết quả kiểm tra, nhưng Thẩm Nhu thật sự có cảm giác vô cùng mãnh liệt.
Cô… mang thai.
…
Sự thật chứng minh, trực giác của Thẩm Nhu là chính xác.
Bác sĩ cầm tờ giấy xét nghiệm, đẩy mắt kính một cái, cười cười nói, “Chúc mừng Thẩm tiểu thư, cô mang thai rồi.”
Căn cứ theo thời gian nguyệt sự của Thẩm Nhu, cô đã mang thai được 28 ngày.
Thẩm Nhu nhớ lại, những ngày đó cô và Tư Minh Cẩm gần như không biết mệt mỏi, ngày nào cũng đều làm.
Có lẽ là vì đã nhận giấy đăng kí kết hôn, vài lần Thẩm Nhu còn không sợ hãi mà chủ động, hai ba lần quên mất biện pháp an toàn.
Giờ phút này, trong lòng Thẩm Nhu vô cùng bình tĩnh, không có kích động hay sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ.
Cô đã có đứa con của Tư Minh Cẩm.
Từ nay về sau, trên thế giới này Tư Minh Cẩm sẽ không còn cô đơn nữa, sẽ có thêm một đứa con ở cạnh mình.
Cùng lúc đó, Tư Minh Cẩm cũng gửi tin nhắn cho cô, nói rằng buổi chiều sẽ lên máy bay, có lẽ đêm khuya mới về tới nhà, bảo Thẩm Nhu không cần chờ mình.
Thẩm Nhu trả lời một câu ‘được’, do dự đánh thêm một hàng chữ, chần chừ hồi lâu lại xóa đi.
Chuyện lớn như mang thai, vẫn là nên nói trước mặt anh.
Cô lại tưởng tượng tới biểu tình của anh khi biết tin này, liệu có phải sẽ kinh hỉ tới mức không nói nên lời không?
Ôm suy nghĩ như vậy, Thẩm Nhu kết thúc công việc buổi chiều trong sự vui vẻ.
Chuyện mang thai cô không hề nói với ai cả, bao gồm bố mẹ, bởi vì cô muốn Tư Minh Cẩm là người đầu tiên biết được chuyện này.
Buổi tối, Thẩm Nhu ăn cơm tối xong sớm, cắt hoa quả rồi ngồi trên sofa vừa ăn vừa xem phim.
Hẳn là mười một rưỡi đêm máy bay Tư Minh Cẩm mới tới nơi, Thẩm Nhu muốn đợi anh về.
Không biết có phải do ảnh hưởng của việc mang thai hay không, Thẩm Nhu dựa vào trên sofa xem phim một lúc đã cảm thấy mệt rã rời.
Lúc Tư Minh Cẩm về đến nhà, đèn trong phòng khách còn bật, ánh sáng vô cùng ấm áp.
Anh đổi giày ở ngoài hành lang ra vào cửa, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Tư Minh Cẩm treo cặp lên, tháo caravat, tay kia cầm theo quà cho Thẩm Nhu vào phòng khách.
Lúc nhìn thấy cô gái đang nằm cuộn mình trên sofa, thân mình Tư Minh Cẩm cứng đờ, bước chân dừng lại.
Cảm giác ấm áp tràn vào lòng anh, hầu kết người đàn ông chuyển động, bước chân càng thêm nhẹ nhàng.
Khẽ đặt túi quà lên bàn trà, Tư Minh Cẩm lại gần Thẩm Nhu, cuối cùng quỳ một gối bên cạnh cô.
Ngón tay mảnh dài đưa tay vén một sợi tóc Thẩm Nhu đưa tới bên môi hôi nhẹ, sau đó nụ hôn ấm áp lại rơi vào trán cô.
Động tác của anh vô cùng dịu dàng, khắc chế, cố gắng không đánh thức Thẩm Nhu.
Mà khi anh cẩn thận ôm người vào phòng, Thẩm Nhu vẫn là tỉnh giấc.
Lúc đó, cô đang dựa vào trong ngực Tư Minh Cẩm, cảm nhận được cả người được nhấc lên lập tức tỉnh lại.
Mượn ánh đèn ấm áp, Thẩm Nhu nhìn thấy hầu kết người đàn ông, sau đó tầm mắt hướng lên trên, cằm, đôi môi mỏng, mũi cao… từng thứ lần lượt ghi vào mắt cô.
Cô sửng sốt chớp mắt một cái, giọng nói mơ màng có vài phần mê hoặc, “Anh về rồi à.”
Thẩm Nhu tự nhiên đưa tay ôm lấy cổ Tư Minh Cẩm.
Cô chủ động hôn lên khóe miệng anh, sau đó hơi thở ấm áp bên vành tai Tư Minh Cẩm nhẹ nhàng nói, “A Cẩm, em nhớ anh lắm…”
Đúng lúc này, Tư Minh Cẩm vừa vặn đi tới mép giường, đang chuẩn bị đặt cô lên, đột nhiên nghe Thẩm Nhu nói một câu như vậy, trái tim anh như hẫng một nhịp, cảm giác cả người đều ngưng tụ tại một chỗ, vô cùng khô nóng.
Bàn tay đang ôm cô nắm chặt, người đàn ông cúi đầu hôn lên môi Thẩm Nhu, thuận thế đặt cô lên giường.
Thân hình cao lớn áp chế bên trên, bao trùm lấy cả người Thẩm Nhu, khiến trong mắt cô chỉ có anh.
Tư Minh Cẩm hôn lúc nông lúc sâu, tận tình biểu đạt nỗi nhớ của mình với Thẩm Nhu, hô hấp dần dần trở nên rối loạn.
Trong phòng ngủ chính chỉ bật một ngọn đèn tường, ánh sáng mập mờ, ngay cả không khí đều tràn ngập hương vị nồng đậm.
Trong lúc hai người đang thân mật, Tư Minh Cẩm ngừng lại, anh buông lỏng Thẩm Nhu ra, hơi thở rối loạn nói, “Anh đi tắm rửa trước, ra mồ hôi, hôi lắm.”
Sợ mồ hôi khiến Thẩm Nhu khó chịu.
Hai má Thẩm Nhu đỏ bửng chưa hết, buồn cười chớp mắt mấy cái xem như đồng ý.
Sau khi Tư Minh Cẩm vào phòng tắm, Thẩm Nhu cố gắng ổn định hô hấp và cảm xúc của bản thân, lấy từ ngăn kéo đầu giường ra một tờ giấy xét nghiệm, hít sâu một hơi.
Cô còn nhớ lời bác sĩ dặn dò, ba tháng mang thai đầu tốt nhất không được làm chuyện kia, bởi vì thai nhi còn chưa thành hình, sợ động thai khí.
Vì vậy, Thẩm Nhu cố gắng áp chế rung động trong lòng, lý trí chờ Tư Minh Cẩm tắm rửa xong xuôi.
Chỉ là không hề nghĩ tới, sau khi tắm xong, Tư Minh Cẩm lại trực tiếp nhào lên giường, đè nặng trên người cô, phủ trên môi cô muốn tiếp tục hôn.
Tư thế kia giống như muốn khảm sâu cả người Thẩm Nhu vào cơ thể mình.
Thẩm Nhu suýt chút nữa lại mất đi lý trí, nhanh chóng đẩy anh ra, đưa tay lấy giấy xét nghiệm dưới gối.
Trong lúc Tư Minh Cẩm còn hoài nghi muốn tiến tới lần hai, Thẩm Nhu đã đưa tờ giấy tới trước mặt anh, “Đợi đã! Anh xem cái này trước!”
Tư Minh Cẩm ngây ngẩn cả người, nhìn thứ che trước mắt mình, trái tim cũng dần bình tĩnh trở lại.
Anh nhịn xuống ý muốn điên cuồng ăn luôn Thẩm Nhu, cầm lấy tờ giấy cô đưa, nửa chống thân thể, mượn ánh đèn tường nhìn lướt qua.
Là một tờ giấy báo cáo xét nghiệm, bên trên ghi tên tuổi Thẩm Nhu, sau đó là bức ảnh siêu âm anh nhìn không hiểu.
Tư Minh Cẩm trực tiếp bỏ qua, nhìn ý kiến chuẩn đoán bên dưới.
Ý kiến chuẩn đoán: Thai sớm trong tử cung, phôi thai sống khỏe.
Hai từ ‘thai sớm’ đã hằn sâu trong mắt Tư Minh Cẩm, đầu óc anh chấn động cũng trống rỗng, trực tiếp há hốc mồm.
Thẩm Nhu cẩn thận quan sát ánh mắt của anh, kiểu gì cũng không nghĩ ra Tư Minh Cẩm đang nghĩ gì lúc này.
Vì thế, cô mở miệng phá vỡ sự yên lặng, “A Cẩm, em mang thai rồi.”
Giọng nói Thẩm Nhu rất nhẹ, mang theo sự vui mừng.
Tư Minh Cẩm từ giọng nói của cô khôi phục tinh thần, sau đó chậm rãi xoay người ngồi xuống bên mép giường.
Anh lại tỉ mỉ nhìn tờ giấy báo cáo một lần nữa, cuối cùng đưa mắt nhìn bụng Thẩm Nhu, thần sắc phức tạp.
Thẩm Nhu thừa nhận, sự trầm mặc của Tư Minh Cẩm khiến cô hoảng sợ.
Vì thế, cô ngồi dậy đưa tay sờ mặt anh, “Sao vậy? Có phải bất ngờ quá nên dọa đến anh không?”
Tư Minh Cẩm nhấp môi, cuối cùng cũng nở một nụ cười, “Không có việc gì, anh chỉ là… còn chưa chuẩn bị sẵn sàng việc chia sẻ em với người khác thôi.”
Ban đầu Tư Minh Cẩm cho rằng, đã kết hôn, Thẩm Nhu sẽ chỉ là của một mình anh mà thôi.
Tình yêu của Thẩm Nhu cũng chỉ dành cho một mình anh.
Nhưng bây giờ cô có thai, điều đầu tiên Tư Minh Cẩm nghĩ đến chính là, sau khi sinh con, địa vị của anh trong lòng Thẩm Nhu nhất định sẽ bị dao động.
Thậm chí trong đầu anh còn có một suy nghĩ vô cùng kỳ lạ — nếu sau này anh và con cùng rơi xuống nước, Thẩm Nhu sẽ cứu ai trước?
Đương nhiên, Tư Minh Cẩm không dám hỏi vấn đề này.
Anh sợ Thẩm Nhu sẽ trả lời mình rằng cứu con trước.
Tư Minh Cẩm cảm thấy, tính chiếm hữu của mình càng ngày càng mạnh, bây giờ anh đã bắt đầu ghen tị với đứa con còn chưa thành hình.
Đây là bệnh, phải trị.
Thẩm Nhu bị suy nghĩ của anh làm cho kinh ngạc, một lúc lâu sau mới cười thành tiếng, “Có người bố như anh sao?”
Tư Minh Cẩm ngẩn người, bị từ ‘bố’ làm cho rung động.
Từ rất nhiều năm trước, anh đã biết trên đời này mình không còn người thân nào nữa.
Vốn tưởng rằng, đời này chỉ cần Thẩm Nhu ở bên là đủ rồi, Tư Minh Cẩm thật sự không nghĩ tới, sẽ có một ngày mình trở thành bố, có một đứa trẻ cùng huyết thống ở cạnh.
Anh… sẽ là một người bố tốt sao?
Trong lòng Tư Minh Cẩm ngũ vị tạp trần, anh cảm thấy trên thế giới này người đáng giá để anh yêu chỉ có mình Thẩm Nhu, sợ sau này mình không cho con đủ tình thương của một người bố.
Bởi vì ngoài Thẩm Nhu, anh cũng chẳng thể yêu nổi ai, càng không muốn có tình cảm với bất kì ai cả.
Lúc Tư Minh Cẩm còn đang rối rắm, Thẩm Nhu nhẹ nhàng hôn lên trán anh một cái như đang trấn an trái tim xúc động của anh.
Sau đó, cô kéo tay Tư Minh Cẩm, nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, “A Cẩm, một nhà ba người chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.”
Một nhà ba người…
Ấm áp như thế nào chứ.
Tư Minh Cẩm rung động, lòng bàn tay anh dần trở nên ấm áp, trái tim cũng ấm theo.
Cuối cùng, anh ôm lấy Thẩm Nhu, đặt cằm lên vai cô, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng, giọng nói khàn khàn, “Nhưng anh nghe nói mang thai rất vất vả.”
Thật hi vọng anh có thể thay em nhận hết tất cả những khổ cực trong hơn chín tháng mang thai này.
Những lời này Tư Minh Cẩm chỉ nói trong lòng.
Thẩm Nhu không biết nhưng vẫn vui mừng nở nụ cười, “Em biết, nhưng anh ở bên em mà, vậy nên em không sợ.”