Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 5.3

Nếu nói trước đây, Tô Nhất hoàn toàn không để ý đến chuyện Chung Quốc có tình cảm với mình thì giây phút này, khi ngồi nhìn mấy xiên ma lạt và cốc thạch đóng hộp trên bàn nước, cô đã phần nào phát hiện ra.

Lẽ nào Chung Quốc thực sự thích cô? Không thể nào! Một mình ngồi nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra, cuối cùng Tô Nhất gọi điện cho Tống Dĩnh. Cô cần một người bạn thân để tâm sự.

Nghe Tô Nhất kể xong, Tống Dĩnh cười, nói: “Tô Nhất, giờ cậu mới biết Chung Quốc thích cậu à? Mình biết chuyện này từ lâu rồi, chỉ chờ xem bao giờ cậu mới kể thôi. Cũng tạm, giờ nói chưa phải là muộn lắm.”

Lời Tống Dĩnh nói khiến Tô Nhất nhảy dựng lên. “Cậu biết chuyện từ lâu rồi á? Cậu nhận ra từ khi nào thế?”

“Thực ra từ thời trung học mình đã biết Chung Quốc thích cậu rồi. Trong lớp có bao nhiêu bạn gái, cậu ta hầu như đều đối xử tốt với tất cả mọi người, duy chỉ có cậu là suốt ngày bị bắt nạt. Mình đã đoán ra cậu ta thích cậu từ lúc đó rồi.”

“Có nhầm không đấy, bắt nạt mình là thích mình sao? Cậu ấy toàn bảo mình xấu, có mặc đẹp thế nào cũng vẫn bị chê chẳng ra gì.”

Tống Dĩnh cười khúc khích. “Có những anh chàng như vậy đấy. Nếu anh ta thích một cô gái thì sẽ làm đủ chuyện xấu để thu hút sự chú ý của cô nàng. Đây chính là cách thể hiện tình cảm của cậu ta. Biết đâu cậu ta miệng thì chê là cậu xấu nhưng trong lòng lại thấy cậu là đóa hồng đẹp nhất thế giới này cũng nên.”

“Có điên mới làm như vậy ý. Làm gì có kiểu thích nào như vậy chứ. Khi đó mình bị cậu ta chọc đến mức cứ nghĩ tới là thấy ghét rồi.” Tô Nhất chẳng hứng thú gì với cách thể hiện tình cảm của Chung Quốc.

“Cậu đúng là xem bao nhiêu truyện ngôn tình thành ra vô ích, có người thích mình còn không biết.”

“Những truyện ngôn tình mình đã đọc đều là nam chính cực kì yêu nữ chính. Cái kiểu yêu người ta mà cứ lao vào bắt nạt, mình thực chưa thấy bao giờ.”

“Được rồi, đừng có oán trách làm gì nữa. Giờ biết Chung Quốc thích cậu rồi, từ trung học cho đến đại học, người ta vẫn một lòng một dạ, cậu có cảm động chút nào không?”

“Cảm động thì chẳng thấy nhưng ngạc nhiên thì nhiều. Sao mình lại không nhận ra cậu ấy có tình cảm với mình nhỉ?”

“Sao cậu ta lại không thích cậu ta? Hai người chẳng phải là thanh mai trúc mã sao? Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà.”

“Cái gọi là thanh mai trúc mã của bọn mình, thà không nhắc đến còn hơn, lúc nào cũng như chó với mèo. Cứ nói là cùng lớn lên từ nhỏ nhưng cho đến cuối trung học phổ thông, chúng mình còn chẳng thèm nói chuyện.”

“Cậu chẳng thèm nói chuyện với cậu ta, ấy vậy mà cậu ta vẫn thầm thương trộm nhớ.”

“Mình thực không hiểu vì sao cậu ấy lại có thể thích mình.” Đây là câu hỏi mà Tô Nhất có nghĩ thế nào cũng không tìm được đáp án.

“Chuyện này cậu đi mà hỏi Chung Quốc ấy.”

Đúng là chỉ có Chung Quốc mới biết, nhưng biết hỏi thế nào đây? Cậu còn chưa bao giờ nói thích cô, cô đã đùng đùng xông đến hỏi, chẳng khác nào tự mình nhận vơ. Cuối cùng Tô Nhất quyết định không nói ra chuyện này, cứ vờ như chưa biết gì cả. Có nhiều chuyện nói thẳng ra rồi lại không hay.

Có điều, về chuyện Chung Quốc thích cô, sau khi bàng hoàng kinh ngạc, trong lòng Tô Nhất cũng có chút mừng thầm. Được một anh chàng đem lòng yêu mến chẳng có gì là tồi tệ cả, đặc biệt đó lại là anh chàng từ nhỏ đã hay gây sự với mình, giờ đột nhiên lại quy hàng chịu phục. Những cô gái trẻ rất thích cảm giác này.

***

Một tuần trôi qua, Chung Quốc tính đúng thời gian đến tìm Tô Nhất.

“Nếu không có việc gì, hôm nay tiếp tục học bơi nhé.”

“Mấy hôm nay trời càng ngày càng nóng, nắng thế này đi bơi có mà cháy người. Mình không muốn đi nữa đâu.” Tô Nhất khách khí từ chối.

Từ khi biết Chung Quốc có ý với mình, cô quyết định sẽ tránh mặt cậu. Mặc dù đi chơi cùng cậu cũng rất vui nhưng cô chỉ coi cậu như một người bạn, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cùng cậu tiến xa hơn. Nếu đã khi có ý định tiến xa hơn thì cô nên giữ khoảng cách.

“Đúng vậy, nắng càng ngày càng gắt. Cho nên mình cũng nghĩ sau này sẽ không đi bơi buổi chiều nữa, đổi thành buổi tối có được không?”

Những lời Chung Quốc nói khiến lí do Tô Nhất nghĩ mãi mới ra tan thành mây khói. Cô ngẩn người, miệng nói: “Đi bơi chiều tối á...” nhưng trong đầu lại nghĩ buổi tối ra ngoài một mình cùng cậu chẳng phải càng khó xử sao?

Chung Quốc nói tiếp: “Em họ mình cũng đang đòi mình dạy học bơi, chắc từ nay về sau sẽ là ba người cùng đi đấy. Thêm một người nữa không sao chứ?”

Dĩ nhiên là không sao, Tô Nhất cầu còn chẳng được. Cô vốn tiếc rẻ vì cũng chỉ vừa mới biết bơi, không có cách nào khác nên mới cố dằn lòng từ chối, giờ có thêm một người nữa đi cùng, cô sẽ không phải đi một mình cùng Chung Quốc. Cô rất mừng vì sẽ được tiếp tục học bơi.

Em họ Chung Quốc tên Hân Hân, vừa tròn mười hai tuổi, đôi mắt to tròn sáng long lanh, hai hàng lông mi dài cong vút, đáng yêu như một con búp bê.

Cái miệng nhỏ xinh thì siêu ngọt, cứ một tiếng chị Tô, hai tiếng chị Tô, rồi chị Tô xinh thế này, chị Tô đẹp thế kia, khiến Tô Nhất muốn ghét cũng không được.

Nhờ sự tham gia của Hân Hân, Tô Nhất cũng thấy tự nhiên hơn khi đi cùng Chung Quốc. Chung Quốc cũng không để lộ bất cứ điều gì vượt quá giới hạn tình bạn. Với cô, cậu vẫn cười nói hồn nhiên như trước, toàn nói những chuyện rất bình thường, hầu như không liên quan đến tình cảm. Đôi lúc, cô thậm chí tự thấy nghi ngờ lẽ nào cảm giác trước đây của mình là ảo tưởng.

Tô Nhất đã bơi ngửa thành thạo, Chung Quốc bắt đầu dạy cô bơi ếch. Cô thấy các động tác rất khó, chân tay lúc nào cũng bị sai. Chung Quốc nhìn mà méo miệng cười, nói: “Tô Nhất, cậu bơi cứ như con ếch bị liệt ấy. Nhìn Hân Hân mà xem, tư thế đẹp hơn cậu bao nhiêu.”

Động tác của Hân Hân đúng là rất đẹp, chân tay thon thả, động tác chuẩn và đều, có nhịp điệu cứ như đang múa vậy. Tô Nhất thắc mắc vì sao con bé mới học mà đã được như vậy hỏi ra mới biết từ nhỏ Hân Hân đã học múa, chẳng trách động tác bơi lại đẹp như vậy.

Chẳng mấy chốc, Hân Hân đã học được những kỹ thuật cơ bản của bơi ếch. Cô bé lại khá gan dạ, mặc dù đứng ở bên bể nước nông, chân còn không chạm được tới đáy nhưng vẫn dám một mình tập bơi men theo thành bể, lúc nào thấy đuổi thì lại bám ngay tay vào thành, nghỉ ngơi xong lại quay ra bơi tiếp.

“Cậu nhìn Hân Hân có gan không, vừa học đã dám bơi một mình ở chỗ chân còn chưa chạm đáy. Chẳng giống cậu nhát như thỏ đế, một tuần không xuống nước mà đã không dám ra chỗ bể sâu.”

Thực ra Tô Nhất không phải là không dám mà là không muốn ra chỗ nước sâu. Ra đó rồi, phải có Chung Quốc ở bên cô mới yên tâm bơi được, mà như vậy thì không tránh khỏi những lúc tiếp xúc về thân thể. Giờ cô đang muốn giữ khoảng cách với Chung Quốc, không muốn để cậu cầm tay hoặc đỡ eo. Thế nên cô chỉ muốn bơi bên bể nước nông, có chuyện gì còn có thể tự mình giải quyết, không cần chờ Chung Quốc đến cứu viện. Cô nói: “Hân Hân đúng là nghé con không sợ cọp.”

“Đi sang mà bơi với nó, đừng lười. Hôm nay nhất định phải tập cho được những động tác cơ bản này. Mình sang bên khu nước sâu bơi vài vòng, lát nữa quay lại kiểm tra cậu.”

Tô Nhất cùng Hân Hân bơi được vài vòng, mệt phờ cả người mà Chung Quốc vẫn chưa thèm quay lại. Cô buộc phải lên bờ ngó về phía bể nước sâu để xem cậu đang làm gì.

Bọn cô tới từ bảy giờ tối, tới giờ đã sắp chín giờ rồi.

Bể bơi mở cửa đến chín rưỡi, phần lớn mọi người đã đi về bên bể nước sâu vốn ít người, giờ chỉ còn lác đác vài mống. Tô Nhất vừa liếc qua đã thấy Chung Quốc đang thả mình như chiếc lá bập bềnh trôi theo dòng nước.

Tô Nhất bước tới gọi: “Này, Chung Quốc, chẳng phải cậu nói sang đây bơi sao? Sao lại nằm thả mình như thế?”

Chung Quốc xoay người lại, nhìn về phía bờ: “Mình vừa bơi vài vòng xong, mệt rồi nên nằm trên mặt nước ngắm sao thôi. Thả mình dưới nước ngắm sao thích lắm, cậu có muốn nằm xuống thử không?”

Tô Nhất nhìn xuống cái bể, nước bể ban đêm xanh thẫm như một miếng ngọc thượng đẳng, ánh nước lung linh như vô vàn ánh sáng lấp lánh. Cô quỳ xuống, năm ngón tay khẽ lướt qua mặt nước, làn nước thanh mát như sương.

Chung Quốc bơi đến, ngẩng đầu nhìn cô, cười. “Dám xuống không?”

Tô Nhất nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu.

“Không dám.”

“Không dám thì thôi vậy, cậu tránh sang một bên cho mình lên.” Chung Quốc vịn tay vào thành bể, không có ý định bơi sang bên bờ có tay vịn mà định cứ thế nhảy lên bờ.

Tô Nhất vội vàng đứng dậy, lùi lại một bước. Nào ngờ, sau lưng cô đúng lúc có một anh chàng to béo đi qua, cô va phải anh ta, lực lùi về phía sau gặp phải sự cản trở của thân hình to lớn vô tình tạo thành lực phản hồi lại. Còn chưa kịp nhận ra có chuyện gì, cô đã mất thăng bằng lao xuống bể.

“Á!!!”

Tiếng kêu của Tô Nhất rất nhanh đã bị nước nhấn chìm. Nước cứ thế tràn vào miệng, vào mũi, cô bị sặc đến mềm nhũn cả người. Dưới bể như có vô vàn cánh tay vô hình túm chặt lấy rồi kéo cô chìm xuống. Còn cô, dù cố thế nào cũng không vùng ra được. Giây phút ấy, căng thẳng, hoảng loạn, sợ hãi khiến cô quên mất mình biết bơi ngửa. Hệt như một kẻ chẳng biết bơi, cô khua loạn chân tay, vùng vẫy.

Cánh tay đang khua khoắng của cô bằng chạm phải một cánh tay ấm áp.

Chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, Tô Nhất liền bám chặt lấy cánh tay đó. Cánh tay ấy cứ để cho cô bám rồi nhẹ nhàng đỡ vào nách cô, từ từ kéo cô lên mặt nước.

Nhờ vậy, cuối cùng Tô Nhất cũng thoát ra khỏi vòng vây của nước, lại được hít thở không khí trong lành.

Chung Quốc ở ngay sau lưng cô, an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, có mình ở đây, cậu không phải sợ.”

Tô Nhất sợ đến đứng cả tim, vẫn bám chặt lấy vai Chung Quốc. Giữa bể nước sâu chân không chạm đáy, cậu là chỗ dựa duy nhất của cô.

“Mình muốn lên bờ, mau đưa mình lên bờ.”

“Tô Nhất, mới thế mà cậu đã quên rồi à? Cậu đã biết bơi ngửa rồi cơ mà. Thả lỏng người, xoay mình lại mà tự bơi vào bờ.”

Tô Nhất sống chết không bằng lòng. “Mình không bơi nữa. Vừa bị uống no một bụng nước.”

“Được, mình đưa cậu vào nhé, có điều cậu cứ bám lấy tay mình thế này, mình làm sao mà bơi được.”

Chung Quốc để Tô Nhất vịn vào hai vai mình rồi cõng cô bơi về phía thành bể. Bám trên tấm lưng trần của cậu, cô xấu hổ đến đỏ cả mặt. Tư thế này có vẻ hơi thân mật. May mà khoảng cách chỉ có hơn mười mét, thoáng cái đã đến chỗ tay vịn. Hân Hân đứng ở trên bờ nhìn xuống, lo lắng hỏi: “Chị Tô, chị ổn chứ?”

“Chị không sao, cảm ơn em.” Tô Nhất vội vàng bước lên bờ. May mà trời cũng đủ tối nên chẳng ai nhìn thấy mặt cô đang đỏ nhừ. Nhưng Chung Quốc không lên cùng cô mà lại xoay người thả mình xuống nước.

“Anh, anh còn chưa lên à? Chuẩn bị về thôi.” Hân Hân giục.

“Hai người đi thay đồ trước đi, anh bơi thêm hai vòng nữa rồi lên.”

Vừa rồi, khi Tô Nhất bám sau lưng Chung Quốc, mặc dù cô cố gắng mượn sức nâng của nước để người không hoàn toàn bị dựa vào lưng của cậu nhưng vòng một đầy đặn thì vẫn không thể nào tránh nổi. Và mặc dù đang ngâm mình trong nước, Chung Quốc vẫn thấy sau lưng như bị ai châm lửa, rất nhanh ngọn lửa đã lan ra khắp toàn thân...

Không ngâm mình trong nước thêm lúc nữa, để cơ thể quay trở lại bình thường, cậu làm sao dám lên bờ?
Bình Luận (0)
Comment