Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 9.2

Việc Tô Nhất ngày đêm đan khăn cho kịp sinh nhật của Chung Quốc khiến Chu Hồng cũng động lòng theo, bám lấy Hứa Tố Kiệt nhờ đưa đi mua len về làm Chức Nữ. Cô còn đòi Hứa Tố Kiệt dạy kiểu đan họa tiết phức tạp nhưng đẹp hơn rất nhiều.

“Em gái cầu vồng ơi, bảo chị dạy thì được nhưng em phải nói cho chị biết em đan cái này cho ai vậy. Đã là Chức Nữ thì kiểu gì cũng phải có một Ngưu Lang.” Hứa Tố Kiệt trêu chọc.

Tô Nhất ngồi bên phụ họa: “Đúng, đúng, mau khai ngay, chính sách của chúng tớ là thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự thì nghiêm trị.”

Chu Hồng không chịu nói nửa lời. Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt hỏi mãi không được, phải công nhận rằng nếu đây là thời chiến thì Chu Hồng nhất định sẽ là đảng viên ngầm số một.

Chu Hồng không vội như Tô Nhất mà đan rất từ từ, tỉ mỉ. Chậm mà chắc, câu nói này thật không sai chút nào, nửa tháng trôi qua, cô mới đan chưa đến một mét khăn. Nhưng phần đã đan xong thì hoa văn tinh xảo, mũi đan chặt và đều, nhìn thế nào cũng không thấy lỗi.

“Ồ, cậu đan đẹp hơn tớ nhiều. Anh chàng nào có phúc nhận được chiếc khăn này nhất định ngủ cũng sẽ mỉm cười. Chu Hồng, cậu đan cho ai vậy?” Tô Nhất rất hiếu kì, không biết anh chàng nào đã lay động được trái tim Chu Hồng.

Chu Hồng vẫn không chịu tiết lộ, chỉ cười trừ. Điện thoại của kí túc xá bỗng đổ chuông, Tô Nhất không nhấc máy mà nói: “Nhất định là tìm cậu.”

Đường Thi Vận không còn nữa, Hứa Tố Kiệt đã chuyển đi, giờ trong phòng chỉ còn hai người họ. Tô Nhất có di động, ai tìm cô đều gọi thẳng vào số đó nên gọi vào máy bàn chỉ có thể là tìm Chu Hồng, vì cô vẫn chưa có điện thoại di động.

“A lô, Giám đốc Vu ạ! Chào chú... Ngày mai... cháu rảnh... Được ạ, cháu nhất định sẽ tới trước chín giờ.”

Tô Nhất nghe qua đã đoán được là chuyện gì. “Lại có việc làm rồi à?”

“Ừ, một cửa hàng vừa khai trương.”

Ngoài giờ học, Chu Hồng cũng tranh thủ đi làm thêm. Nhờ thân hình cao ráo, mảnh mai, cô được nhận làm nhân viên phục vụ theo ca cho một công ty chuyên tổ chức sự kiện, thù lao một buổi khoảng năm mươi đến một trăm tệ, nhiều hơn công việc làm gia sư của Tô Nhất. Đương nhiên không phải ngày nào cũng có cơ hội được làm công việc này nên cô còn làm thêm việc tiếp thị rượu trắng. Cứ có thời gian là cô đến các khách sạn ở Thành Đô để tiếp thị, lương cơ bản là ba trăm tệ, sau đó sẽ có chiết khấu tính theo số rượu bán được, đãi ngộ tương đương với công sức bỏ ra. Xét về thời gian, hai việc làm thêm của Chu Hồng đều linh hoạt hơn công việc gia sư của Tô Nhất, tiền kiếm được cũng nhiều hơn. Tô Nhất thường nửa đùa nửa thật cất lời ngưỡng mộ: “Cao ráo như cậu thật là có lợi thế dễ kiếm việc làm. Sao mình lại chỉ có một mét sáu nhỉ.”

Công việc phục vụ sự kiện của Chu Hồng không nhất thiết yêu cầu thân hình cao ráo, ngay đến việc tiếp thị rượu, công ty cũng chỉ yêu cầu cao trên một mét sáu mươi lăm. Đối với yêu cầu chiều cao này, Tô Nhất cảm thấy rất bức xúc.

Nếu như tất cả các công ty đều tuyển chọn nhân viên như vậy thì chẳng phải người có thân hình thấp bé như cô sẽ chết đói cả sao?

Chu Hồng mỉm cười, nói: “Công việc này không tốt đẹp như cậu nghĩ đâu, chẳng qua chỉ là một cái bình hoa nên mới yêu cầu nhiều như vậy. Đổi cho cậu làm, bị mấy gã đàn ông háo sắc nhìn chòng chọc, chắc chắn cậu sẽ không chịu nổi mà bỏ chạy.”

Vậy sao? Tô Nhất bán tín bán nghi đi theo Chu Hồng một ngày. Sau khi được tận mắt chứng kiến, quả nhiên cô không còn suy nghĩ ngưỡng mộ nữa.

Hôm đó là lễ kỉ niệm ngày thành lập của một khách sạn, Chu Hồng và hơn mười cô gái xinh đẹp, thân hình thon thả, cao ráo, mặc xường xám đứng xếp hàng ở cửa ra vào. Chiếc xường xám màu đỏ trên người cô xẻ cao đến tận đùi, y hệt hình ảnh miêu tả những cô gái nhảy ở các chốn vui chơi trong những bộ phim cũ về Thượng Hải. Đám đông qua đường hiếu kì vây quanh, ngắm từ đầu đến chân mà bình phẩm, cô nào đẹp nhất, cô nào cao nhất, cô nào có cặp đùi trắng nhất... Tô Nhất nghe vài câu đã đỏ mặt tía tai, quay lưng bỏ đi. Lạ là Chu Hồng có thể chịu đựng được. Khi Tô Nhất hỏi, mặt Chu Hồng đỏ bừng nhưng cô vẫn cố làm ra vẻ bất cần, nói: “Chẳng qua là cho người ta nhìn một chút thôi mà, ở bể bơi có khi còn bị lộ nhiều hơn, cứ coi đó là mắt của những con cá chết là được.”

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Chu Hồng, Tô Nhất hiểu rằng mình đụng chạm đến một vấn đề tế nhị, sau này cũng biết ý không nhắc đến nữa.

Sau bữa tối, Tô Nhất và Chu Hồng cùng ra ngoài. Chu Hồng đến khách sạn tiếp thị rượu còn cô thì đi dạy thêm.

Đường đi hôm nay không thuận lắm, xe buýt bỗng nhiên bị hỏng, toàn bộ hành khách đành phải xuống xe đợi chuyến sau. Tô Nhất sốt ruột ngóng ra đường, mãi chẳng thấy chuyến xe sau đâu. Mẹ của học sinh này rất khó tính, đến muộn một cái là mặt nặng mày nhẹ. Có một lần cô đến muộn năm phút, bà ta liền sưng mặt lên, nói: “Tiểu Tô này, tối từ bảy đến chín giờ là thời gian phụ đạo, sau chín giờ Ni Ni nhà tôi phải lên giường đi ngủ rồi. Đây là thời gian biểu chúng tôi sắp xếp theo khoa học, kết hợp học tập - nghỉ ngơi hợp lí và chính xác, cháu không được làm rối loạn trật tự học tập và nghỉ ngơi của nó.”

Tô Nhất ngượng ngập đáp: “Cháu biết rồi ạ, sau này cháu sẽ không đến muộn nữa.”

Đến muộn năm phút đã bị lên dây cót như vậy, khiến Tô Nhất rất không thoải mái. Nhưng không thể phủ nhận phụ huynh đó nói đúng.

Nếu xe không tới ngay thì tối nay chắc chắn cô sẽ bị muộn. Tô Nhất cắn răng vẫy một chiếc taxi, nói với tài xế cho xe chạy nhanh để khỏi bị muộn.

Taxi chạy như bay đến nhà học sinh, đồng hồ tính phí hiển thị hơn tám tệ.

Ngồi mấy đồng xu loại một tệ để đi xe buýt ra, Tô Nhất chỉ mang theo một tờ năm mươi tệ. Cô đưa cho tài xế tờ tiền, ông ta lật đi lật lại cái ví hồi lâu mới lấy được một nắm tiền lẻ đưa cho cô. Tô Nhất vội quá, cầm nắm tiền mà chẳng kịp kiểm tra, co giò chạy lên lầu.

Gấp gáp như vậy mà vẫn bị muộn hai phút, vừa vào cửa, Tô Nhất liền xin lỗi: “Cháu xin lỗi cô, xe buýt hỏng giữa đường, cháu vội bắt taxi đến ngay. Lần sau cháu nhất định sẽ chú ý.”

Nét mặt bà chủ nhà sa sầm như trời có cơn giông, bà ta nói: “Tiểu Tô à, lần sau cháu không cần đến nữa, giờ cô sẽ thanh toán hết tiền công cho cháu.”

Tô Nhất sững người, một hồi lâu mới lắp bắp nói: “Cô ơi là vì... vì cháu đến muộn ạ?”

“Hôm nay đã có kết quả thi của Ni Ni, cháu phụ đạo cho con bé lâu như vậy mà điểm thi vẫn thấp như cũ. Cháu dạy nó những gì vậy? Hoàn toàn không hiệu quả. Cháu bảo tôi còn muốn bỏ tiền mời cháu nữa hay sao?”

Nói rồi, mẹ Ni Ni chìa ra hai bài thi không đạt của cô bé. “Cháu hãy tự xem đi.”

Tô Nhất nhìn hai bài thi, mím chặt môi, không nói nên lời. Cô đã sớm biết học sinh này sẽ làm bài không tốt vì gần như tối nào cũng vậy, dù cô có giảng giải đến khô cả cổ họng, cô bé đều không để ý, nhìn là biết chẳng để tâm vào chuyện học hành. Chưa kể, sau lần mẹ Ni Ni phát hiện cô mang theo đồ đan, cô bé thường xuyên hỏi cô: “Chị Tô, chị đan cho bạn trai của chị à?”

“Chị Tô, sao chị lại thích bạn trai của chị?”

“Chị Tô, tình cảm của chị và bạn trai có tốt không?”

“Chị Tô, chị và bạn trai không được ở gần nhau, chị nhớ anh ấy không?”

Hỏi đi hỏi lại đều là mấy chuyện yêu đương, Tô Nhất đại khái đã đoán ra cô nữ sinh trung học mười lăm, mười sáu tuổi này đang yêu sớm. Chuyện cô bé không để tâm vào học hành cũng nằm trong dự liệu của cô. Dù đã cố gắng giúp cô bé nâng cao thành tích học tập nhưng như con trâu không muốn uống nước, có ấn đầu nó xuống sông cũng chẳng tác dụng gì. Học trò không phối hợp, giáo viên dù có tận tâm tận lực thế nào cũng uổng công.

Những chuyện thế này không thể giải thích rõ ràng với phụ huynh, Tô Nhất chỉ biết im lặng cùng bà ta tính toán tiền công. Cô đến làm gia sư từ cuối tháng Chín, đã thống nhất đến tháng Mười sẽ tính luôn một thể, tổng cộng là ba mươi sáu ngày, mỗi ngày hai mươi tệ, tổng cộng là bảy trăm hai mươi tệ. Nhưng mẹ Ni Ni lại lạnh lùng trừ một nửa số tiền với lí do: “Cháu phụ đạo hoàn toàn không hiệu quả. Tôi nghĩ cháu hoàn toàn không chuyên tâm dạy cho Ni Ni. Giờ tôi trả cho cháu một nửa, thế đã là khách khí lắm rồi. Đây là bốn trăm tệ, trả lại tôi bốn mươi tệ.”

Tô Nhất hít một hơi thật sâu, tự nhắc mình phải nhẫn nhịn rồi đưa tay nhận khoản tiền tự kiếm được đầu tiên trong đời. Không có chút cảm giác vui mừng, trong lòng trái lại đầy uất ức, cô móc đủ bốn mươi tệ mà tài xế vừa trả đặt lên bàn, sau đó quay người đi thẳng. Còn chưa ra đến cửa, đột nhiên nghe thấy mẹ Ni Ni hét lớn phía sau: “Trời ạ, cô dùng tiền giả trả lại cho tôi à? Người như cô mà cũng được làm sinh viên đại học sao?”

Tiền giả! Tô Nhất dừng bước, quay người chạy đến giật lại nắm tiền trong tay bà ta. Đúng là trong bốn tờ mười tệ thì có hai tờ là giả. Nhớ lại dáng vẻ lập cập trả lại tiền của tài xế taxi, cô chợt hiểu rõ nguyên nhân.

Mẹ Ni Ni gầm lên như sấm: “Sinh viên đại học mà như vậy sao, dám dùng tiền giả để lừa tôi! Tôi đúng là có mắt như mù nên mới chọn cô đến dạy thêm cho Ni Ni nhà tôi, cô đừng có làm hư con gái tôi. Cô trả tiền thật lại cho tôi rồi lập tức cút khỏi đây.”

Tô Nhất ban đầu còn muốn nhẹ nhàng giải thích với bà ta, nhưng những lời chửi mắng liên tục trút xuống như mưa rào khiến nỗi uất ức trong lòng cô cứ như quả bóng đầy hơi. Lần đầu tiên bước vào vòng quay của xã hội, vẫn chưa được rèn luyện đến mức mình đồng da sắt, bách độc bất xâm, vẻ mặt khó coi, lời lẽ khó nghe chốc lát đã khiến cô cảm thấy tức điên người.

Cô rút một trong bốn tờ một trăm tệ, dùng hết sức mình ném thẳng vào cái miệng đang nói liến thoắng kia, nghẹn ngào thét lên: “Tôi không biết đó là tiền giả. Đó là tiền mà lái xe taxi trả lại tôi. Tôi không có đủ tiền lẻ, một trăm tệ này tôi trả cho bà, không cần trả lại.”

Tô Nhất nói xong lập tức xô cửa chạy ra ngoài, sau lưng cô im ắng lạ thường.
Bình Luận (0)
Comment