Tưởng Tuệ Nghi

Chương 18

Sáng ngày hôm sau Trình Tư Thành rời giường từ sớm, dự định đi đến viện của phụ thân hắn để thỉnh an.

Hắn thấy Tuệ Nghi vẫn còn say ngủ thì không nỡ đánh thức, đành mặc một chiếc áo choàng ra bên ngoài rồi rời khỏi phòng nàng, dự định trở về phòng mình mới thay y phục. Không ngờ vừa bước ra khỏi phòng Tuệ Nghi lại chạm mặt An Sở Lan.

Hôm nay An Sở Lan vận y phục màu lam, đầu búi tóc bằng cây trâm cài bằng vàng mà hắn đã từng tặng cho nàng, trên tay đeo một chiếc vòng phỉ thúy, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng làm nổi bật lên dung mạo thanh tú ưa nhìn.

- Gặp qua công tử.-An Sở Lan nhẹ nhàng cúi người với hắn, bộ dáng rất giống với tiểu thư khuê các bình thường.

Trình Tư Thành để ý thấy bụng nàng đã có chút nhô cao được áo choàng cẩn thận che lại. Hắn lên tiếng nói:

- Vẫn còn sớm sao không ngủ thêm? Đi lung tung thế này không cẩn thận để đứa bé có chuyện gì thì sao?

An Sở Lan khẽ e thẹn đỏ mặt, nhỏ giọng nói:

- Thiếp nghe nói công tử đã trở về, nghĩ rằng tối qua người sẽ đến phòng thiếp thăm thiếp và con, chẳng ngờ lại ở lại phòng của thiếu phu nhân. Thiếp vì nhớ thương công tử nên mới sáng sớm đi đến đây, mong được gặp công tử.

Trình Tư Thành khẽ nheo mày. Hắn đúng là cũng hơi hồ đồ, An Sở Lan đang mang thai con của hắn ở lại một mình trong phủ, vậy mà hắn đi vừa trở về lại không đến nhìn qua nàng ta một cái, nói gì thì nói cũng không được. Nhưng nàng ta lại luôn miệng nhắc đến thiếp và con, còn lôi cả nương tử hắn vào để nói, đây chẳng phải là đang thầm mắng nương tử của hắn vô sỉ níu chân hắn không đến thăm được nàng ta sao?

Cảm giác xấu hổ xen lẫn tức giận với An Sở Lan len lỏi trong người hắn, hắn nói:

- Để ta về phòng thay y phục đã, sau đó đến thăm ngươi.-Hắn quay sang nha hoàn đứng phía sau nàng ra lệnh.-Mau đưa An chủ tử về phòng đi.

Toang thấy hắn định rời đi, An Sở Lan liền níu lấy vạt áo choàng của hắn, nhỏ giọng nói như một con mèo tội nghiệp:

- Công tử, để Sở Lan giúp người thay y phục được không? Sở Lan muốn dùng chút sức mọn của mình báo đáp vì người đã cho thiếp một mái nhà thế này, sau này còn có con nữa.

Trình Tư Thành kéo vạt áo của mình lại, định từ chối nàng ta nhưng lại nhận ngay một ánh mắt khẩn cầu, đầy tội nghiệp. Hắn thầm nghĩ dù sao nàng ta cũng đang mang cốt nhục của mình, dù không thích đi chăng nữa cũng phải nể mặt đứa bé.

- Đi theo ta.-Hắn lạnh nhạt nói sau đó xoay bước về phòng.

Tuệ Nghi mơ hồ mở mắt dậy, cả người đau ê ẩm. Nàng đưa tay vén tấm màn trướng ra thì thấy cửa phòng vẫn còn đóng, chỉ là nam nhân bên cạnh không biết đi đâu.

- Lộ Dao.-Nàng khe khẽ gọi.

- Tiểu thư, người dậy rồi à? Nô tỳ vào trong nhé?-Lộ Dao đứng ngoài cửa nói vào. Bên cạnh nàng là Phù Dung, phía sau còn có mấy nha hoàn bưng thau nước và khăn cho Tuệ Nghi.

Lộ Dao và Phù Dung giúp nàng lau đi nhếch nhác của mồ hôi, còn cả dấu vết của Trình Tư Thành ở giữa chân, sau đó mới bắt đầu thay y phục, búi tóc.

- Trình Tư Thành rời đi từ bao giờ?-Tuệ Nghi vừa mở hộp trang sức để chọn trâm cài vừa hỏi Lộ Dao.

- Tiểu thư, thiếu gia đi chưa tới một tuần trà trước khi tiểu thư tỉnh dậy.-Lộ Dao chải tóc cho nàng, nói.-Nô tỳ còn tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của ngài ấy với An chủ tử trước cửa phòng trước khi rời đi, tiểu thư có muốn nghe không?

- Nói nghe xem nào.-Nàng nói. Mặc dù bản thân cũng không phải người ưa hóng hớt, càng không ủng hộ truyện Lộ Dao nghe lén cuộc nói chuyện của hai người họ nhưng nàng cũng tò mò muốn biết, An Sở Lan có lá gan lớn thế nào mà dám đến trước cửa phòng nàng để chờ gặp Trình Tư Thành như vậy.

Lộ Dao chậm rãi kể rõ cuộc đối thoại giữa hai người, còn cẩn thận miêu tả từng động tác, cử chỉ, ngay cả nét mặt của An Sở Lan và Trình Tư Thành khi đó cũng được nàng tường thuật lại.

Lúc Lộ Dao kể xong thì Tuệ Nghi cũng thay y phục và búi tóc xong xuôi, từ bàn phấn chuyển qua bàn trà để chuẩn bị dùng bữa sáng.

Nàng từ đầu đến cuối nghe Lộ Dao kể chuyện cũng không biểu hiện gì đặc biệt, đều trưng ra vẻ mặt như có như không khiến ngay cả Lộ Dao hay Phù Dung đều không đoán được tâm tư nàng.

Nha hoàn hầu hạ đem một dĩa cơm trộn, cháo trắng cùng màn thầu lên đặt lên bàn. Tuệ Nghi nhìn thấy thì khẽ nheo mày, hỏi các nàng:

- Bữa sáng ai làm vậy?

Đám nha hoàn thấy cái nheo mày của nàng có vẻ không vui, liền sợ sệt đáp:

- Thiếu phu nhân, đây là phòng bếp lớn đem qua. Tiền ma ma đã rời viện nên bếp nhỏ không có ai quản lý, đám nô tỳ ngu ngốc không dám đoán sở vị (sở thích vị giác) của người nên đã nói mấy tỷ tỷ ở phòng bếp lớn nấu.

Tuệ Nghi thở dài ra một hơi, lắc đầu thầm nghĩ đại phu nhân lại muốn chỉnh nàng đây mà.

Lâm thị từ từ đường bước ra thì đương nhiên quyền chủ quản trong nhà lại phải sắp xếp lại. Phương thị nói gì thì cũng chỉ là một di nương, để một di nương quán xuyến nội trạch thì mặt mũi của Trình gia để đi đâu? Còn Tuệ Nghi thì mấy ngày nay vẫn luôn ở Tưởng gia nên không thể trở thành chủ mẫu được, vậy là Trình Tư Bác lại chuyển quyền quản gia lại cho đại phu nhân rồi. Uổng công tam di nương bày ra mưu kế lớn để tước quyền quản sự của đại phu nhân, bây giờ lại “vật hoàn cố chủ”, lần này tam di nương và có thể là nàng nữa, sẽ bị bà ta chỉnh chết.

Nhìn bữa sáng đạm bạc này, được thôi, nàng ăn.

Lộ Dao thấy vậy thì nói ngay:

- Tiểu thư, hay là nô tỳ xuống bếp nấu cho người? Mới sáng sớm mà lại ăn ít thế này thì làm sao có sức được. Nhìn cơm trộn thì toàn là rau, còn có cháo trắng cứ như nước lã ấy, chẳng biết có đến mười hạt gạo trong đó không?

Tuệ Nghi múc một thìa cơm lên, cười nói:

- Kệ đi, ngày tháng sau này còn dài. Ta có phải ăn như vầy hoài không còn chưa biết.-Dừng lại một lúc, nàng nói tiếp.-Từ bây giờ ngươi hãy sửa cách xưng hô của mình đi, sửa lại thành “thiếu phu nhân”. Trình Tư Thành bây giờ sẽ xuất hiện nhiều hơn trong phủ rồi, đừng để hắn hiểu lầm về cách nói chuyện của ngươi.

Lộ Dao nheo mày tỏ vẻ không hiểu nhưng cũng đành gật đầu:

- Vâng.

Tuệ Nghi thấy nàng ta như vậy cũng không nói gì, bắt đầu ăn sáng.

Đến khi ăn uống xong, trà được dâng lên thì Trình Tư Thành từ ngoài cửa tiến vào.

Hôm nay hắn vận y phục màu tím, đầu búi tóc hờ cài qua bằng một cây trâm bạch ngọc, bên hông đeo ngọc bội màu trắng.

- Tư Thành.-Nàng gọi hắn một tiếng, từ trên ghế đứng dậy.

- Mau ngồi đi.-Hắn bước nhanh lại bên cạnh nàng, kéo ghế ra rồi cùng ngồi xuống.

Sau khi tự rót một chén trà ra uống, hắn mới hồ hởi kể chuyện cho nàng nghe:

- Tuệ Nghi, có biết ta vừa từ đâu trở về không?

- Từ đâu cơ?-Tuệ Nghi tò mò hỏi lại.

- Viện của phụ thân. Nàng biết người nói nàng như thế nào không?

- Nói thiếp làm sao?-Tuệ Nghi cười cười hỏi lại, có trách nàng vô lễ hay hời hợt gì không chứ?

Bình thường viện của nhạc phụ đại nhân là nơi duy nhất trong phủ nàng không dám đi lung tung, vì trước đây lão thái thái từng nói với nàng Trình Tư Bác sau khi mắc bệnh thì trở nên rất dễ cáu bẳn, không thích gặp người khác. Chỉ có thỉnh thoảng đại phu nhân hoặc lão thái thái đến thăm, nói chuyện một hai câu rồi cũng rời đi, Trình Tư Thành mỗi lần đi xa về phủ cũng đến thỉnh an rồi rời đi không lưu lại quá lâu.

Tuệ Nghi thiết nghĩ bản thân từ khi vào phủ đến nay số lần gặp Trình Tư Bác chỉ đếm trên đầu ngón tay, số lần gặp ít như vậy nàng lấy lòng còn không kịp nữa thì đương nhiên vẫn chưa làm ra chuyện gì vô lễ, nên nếu người trách phạt nàng thì chỉ có thể nói rằng một là đại phu nhân, hai là Trình Tư Nhiên thêm mắm thêm muối vào.

Trình Tư Thành đương nhiên không biết được chỉ vì một câu nói của mình mà Tuệ Nghi nghĩ lung đến như vậy, hắn đưa tay vuốt tóc nàng, mỉm cười nói:

- Người khen nàng rất hiền lành, dịu dàng, nói rằng nàng có vài nét tính cách thật sự khá giống mẫu thân ta.

Tuệ Nghi bất ngờ nghe hắn nói. Nhạc phụ đại nhân khen nàng giống nương tử của ngài ấy, mẫu thân của phu quân nàng? Lời này sao nghe lại có vẻ so sánh nàng với thế thân như vậy?

- Bình thường thiếp cũng không thường đến thỉnh an nhạc phụ lắm, làm sao dám nhận lời khen hiền lành dịu dàng của người chứ?-Tuệ Nghi khiêm tốn, cúi đầu nói.

- Đúng là nàng không thường đến viện của phụ thân vấn an, nhưng đại phu nhân thì đến khá thường xuyên để chăm sóc cho ông ấy. Tuệ Nghi, ta nghĩ là đại phu nhân đã nói tốt cho nàng.

Tuệ Nghi khẽ cười nhạt một tiếng, đại phu nhân lại nói tốt cho nàng? Không chừng hôm nay sẽ có mưa lớn kèm sét đánh đó!

Bà ta còn hận không thể ngay lập tức trừ khử nàng khỏi Trình phủ này, ôm hết gia sản Trình gia cho nữ nhi mình làm của hồi môn vinh quang xuất giá, bây giờ lại rảnh rỗi quay qua khen? Chỉ sợ bây giờ nói như vậy để Trình Tư Bác thấy được bà ta là người bao dung ôn hậu, yêu thương nương tử của con trai nguyên phối quá cố như con dâu của con trai ruột, rồi sau này sẽ không tiếc đứng trước mặt ông ta bày ra bộ dạng nhu nhược yếu đuối kia đi.

- Sao vậy? Nghĩ gì mà thẫn thờ như thế?-Trình Tư Thành thấy nàng không trả lời gì cả liền hỏi.

- A, không có gì.-Tuệ Nghi mỉm cười đáp lại. Rồi như nhớ ra chuyện gì quan trọng, nàng mới nói.-Mấy ngày trước sau lễ cập kê của Trình Tư Nhiên đã có nam tử xin ở lại dùng cơm, thiếp nghĩ chắc đại phu nhân sẽ sớm tính toán cho hôn sự của muội ấy thôi. Chàng đã hứa sẽ chuẩn bị tốt của hồi môn cho muội ấy, bây giờ đã lo liệu xong xuôi chưa?

Trình Tư Thành có hơi ngạc nhiên trước lời nàng vừa nói ra. Đợt trước khi hắn về phủ đã dò hỏi biết được, nguyên nhân nương tử hắn sảy thai là do đại tiểu thư trong tiệc mừng thọ của lão thái thái đã lừa nàng ăn phải đào nhân. Nương tử hắn từ trước vốn dĩ khá thanh thuần ngây thơ, việc nàng không biết đào nhân có hại cho thai nhi hắn có thể hiểu, huống hồ cơ thể nàng trước giờ khá yếu nên dù chỉ là ăn phải một ít cũng dẫn đến sảy thai. Nương tử hắn đơn thuần không hiểu nhưng hắn lại không tin đại phu nhân cùng Trình Tư Nhiên cũng giống như vậy.

Xuất thân của Lâm thị là thứ nữ của một vị đại phu hành nghề lâu năm, từ nhỏ đã được học hỏi rất nhiều về thảo dược, thuốc bổ. Trình Tư Nhiên từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh thị, lại nói, sách trong Mộc Lương viện đa số là sách về y học, chẳng lẽ Trình Tư Nhiên ngày thường đến chút kiến thức của thiếu phụ mang thai cũng không biết? Chắc chắn là nàng ta biết, còn lại biết Tuệ Nghi không rành hiểu những điều này nên mới ra tay hãm hại.

Trình Tư Thành vốn tưởng Tuệ Nghi sẽ vì chuyện này mà không giữ được hòa khí với Trình Tư Nhiên, ra mặt công kích nàng ta. Nếu nàng thật sự như vậy thì cũng được thôi, hắn mua thêm một phủ đệ khác cùng nàng dọn ra riêng, dù sao hắn cũng chẳng muốn phu thê hai người ngày thường ân ái phải chú ý quan sát động tĩnh xung quanh. Nhưng chuyện lạ là nương tử hắn lại không hề tỏ thái độ gì với kế mẫu và thứ muội của hắn, ngược lại bây giờ còn nói giúp bọn họ.

- Vậy nàng nghĩ ta nên chuẩn bị của hồi môn cho Tư Nhiên cỡ bao nhiêu thì đủ?-Hắn hỏi nàng.

Tuệ Nghi cười một cái, suy nghĩ một lúc rồi mới nói:

- Của hồi môn của nữ nhân là một việc rất quan trọng. Ở nhà chồng, chuyện của hồi môn và gia thế là hai thứ quan trọng giúp nữ nhân ngẩng cao đầu mà sống, chắc chắn không thể không chú ý. Trình gia là nhà thương gia giàu có bậc nhất ở Đại Tiếu, của hồi môn cho Trình Tư Nhiên phải có mức độ để người ngoài không thể soi xét, còn có thể hiện được sự rộng lượng hào phóng của chàng với muội muội đồng phụ dị mẫu, tăng thêm hảo cảm đối với Trình gia chúng ta, từ đó việc làm ăn sẽ thuận lợi. Thiếp nghĩ chàng nên chu đáo một chút, mười dặm hồng trang gả muội ấy đi.-Tuệ Nghi không tiếc lời nói giúp cho Trình Tư Nhiên, lòng thầm mong Trình Tư Thành sẽ hiểu được ý tứ sau lời nói của mình.

Âu Dương gia là một gia tộc bề thế như vậy, đừng nói hiện tại là nữ nhi Trình gia gả đến, cho dù là một tiểu cô nương ăn mày ở đầu đường bước vào phủ làm nha hoàn cũng cao quý hơn hẳn. Nên nếu Trình Tư Nhiên không có thật nhiều của hồi môn gả đi thì chắc chắn ở Âu Dương phủ sẽ bị coi thường, ngày tháng sống ở đó bảo đảm không dễ chịu.

Mặc dù trong lời nàng nói ra có ý nghĩa khuyên Trình Tư Thành phải chuẩn bị thật nhiều của hồi môn cho Trình Tư Nhiên, nhưng ý tứ sau đó lại rất rõ ràng. Nàng gọi Trình Tư Nhiên là “thứ muội đồng phụ dị mẫu”, nàng nói hắn phải chuẩn bị chu đáo “mười dặm hồng trang” gả nàng ta đi, chính là ý nói Trình Tư Nhiên suy cho cùng cũng chỉ là muội muội đồng phụ di mẫu với hắn, dù hắn có “mười dặm hồng trang” gả nàng ta đi cũng không thể thay đổi được chuyện đó, ngược lại có thể khiến cho người ngoài vì quá nổi bật mà đàm tiếu nói Trình gia đang muốn thu hút tiếng tốt, dùng hết sức để chứng tỏ mình là người hào phóng.

Thanh giả tự thanh, đạo lý này ai ai cũng hiểu.

Trình Tư Thành im lặng nghe nàng nói, trong lòng tự nhiên đã có suy tính. Hắn biết nàng lại đang suy tính chuyện xấu gì trong đầu nữa rồi nhưng vẫn không muốn vạch trần. Nương tử hắn như vậy mới tốt, nếu nàng không đối phó với đại phu nhân cùng Trình Tư Nhiên thì không chừng còn quá giả tạo, khiến người ta nhìn vào nghĩ nàng là người nhu nhược yếu đuối, ngay cả kẻ hãm hại mình cũng biết chống đỡ. Tuệ Nghi nàng như vậy mới có thể an toàn mà sống ở Trình phủ này.

Trình Tư Thành cùng nàng uống trà trò chuyện một hồi xong lại bắt đầu càn quấy, muốn cùng nàng “vận động” một chút.

Tuệ Nghi cầm lấy bàn tay bắt đầu không yên phận của hắn, nghiến răng nói:

- Tướng công của thiếp, chàng đừng có quá đáng. Thiếp nhịn từ hôm qua đến bây giờ không phản kháng thì chàng liền nghĩ thiếp không dám làm gì sao?

- Nương tử yêu quý, Tuệ Nghi của ta, một lần thôi, nhé?-Hắn kéo ghế ngồi xích lại gần, phả hơi ấm vào tai nàng.

Lộ Dao và Phù Dung thấy vậy liền biết ý tứ lui ra. Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, bên ngoài đã vọng vào tiếng khóc của một nha hoàn:

- Thiếu gia, cầu người đến xem chủ tử của nô tỳ với, chủ tử bị bỏng rồi, hiện tại đang rất đau đớn khổ sở.

Tuệ Nghi nghe động liền không ngần ngại đẩy Trình Tư Thành ra. Hắn vẫn còn giả bộ không them nghe thấy âm thanh bên ngoài, định níu lấy nàng làm nũng. Tuệ Nghi liền tức giận, nói:

- Chàng mau dừng lại. Ta nhận ra giọng của nha hoàn đó, là người hầu hạ bên cạnh An Sở Lan, chủ tử của nàng ta bị bỏng chàng phải đến nhìn qua, đừng để xảy ra sự cố với đứa bé.

Trình Tư Thành nghe nàng nói có phần buồn bực, nhưng lại sợ không đi sẽ khiến nàng tức giận, không chừng đêm nay đến phòng nàng cũng không được bước vào nên đành hậm hực đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

- Có chuyện gì?-Hắn đứng trên bậc thềm cửa hỏi nha hoàn đang khóc lóc đứng bên dưới.

- Bẩm thiếu gia, chủ tử của nô tỳ hôm nay muốn tự tay nấu bữa trưa cho người nên đã xuống bếp nhỏ tự nấu nướng, chẳng ngờ bất cẩn để bị bỏng. Thiếu gia, cầu người đến phòng chủ tử nô tỳ xem qua một chút.

Trình Tư Thành khẽ nhăn mày khó chịu. Hắn cũng chẳng bắt An Sở Lan phải tự đi nấu nướng cho mình ăn, tự nàng ta rảnh rỗi sinh sự, bây giờ dám phả hỏng chuyện tốt của hắn, đúng thật là nữ nhân hiểm kế.

Trình Tư Thành ra lệnh cho một gia đinh chạy đi mời đại phu rồi mới cùng nha hoàn kia đi đến phòng An Sở Lan.

An Sở Lan đang nằm trên giường, trán đầy mồ hôi mà gương mặt vì đau nên cũng nhăn nhó trông rất không ưa nhìn. Hắn tiến tới cách giường nàng ta một bước, quan sát tay của nàng ta. Cả bàn tay đã nổi lên mấy mụn nước li ti, da thịt đỏ ửng, đúng là bị bỏng không nhẹ.

An Sở Lan thấy động tĩnh thì mở mắt ra, nhìn thấy hắn thì cố nhếch môi cười một cái nhu hòa, yếu ớt gọi:

- Công tử, sao người lại đến đây? Có phải nha hoàn của thiếp đi nhiều chuyện làm phiền người không? Thiếp đã nói nàng ta không được làm phiền công tử và thiếu phu nhân rồi mà.-Nàng ta nói rồi cố gắng chống người định ngồi dậy.

- Đừng ngồi dậy, nằm yên đó mà đợi đại phu đến đi.-Trình Tư Thành lạnh lùng nói, không hề tiến lên dìu nàng ta nằm xuống. Nói là đã ra lệnh không cho nha hoàn của mình đến chỗ của Tuệ Nghi và hắn làm phiền mà lại không hề trách phạt khi nha hoàn làm trái lời mình, ngược lại còn bày ra bộ dạng như vậy cho hắn xem, An Sở Lan lại không biết như vậy càng khiến hắn cảm thấy bất mãn với mình.

An Sở Lan thấy vậy thì có hơi thất vọng một chút, liền như cũ nằm xuống lại.

Trình Tư Thành sau đó vẫn tiếp tục đứng ở cách giường một bước đợi đại phu đến. Sau khi đại phu đến khám cho An Sở Lan, cẩn thận bôi thuốc kê đơn xong rồi lui ra, hắn mới nói:

- Ngươi sau này đừng đi lung tung làm gì nữa. Chuyện nấu nướng trong viện từ bao giờ cần đến ngươi đi làm? Mặc dù ngươi là nha hoàn thông phòng nhưng đối đãi không thua gì di nương, ngày thường ta đâu thấy người trong phủ thông báo ngươi chăm chỉ làm việc, bây giờ lại đột nhiên nổi hứng đi xuống bếp nấu ăn rồi để bị bỏng. Ngươi tốt nhất nên thu lại tâm tư của mình đi, để đến sau khi sinh con ta sẽ lưu ngươi lại Trình phủ này, bằng không đến lúc đó đứa bé ở lại, người xéo về thôn trang của Trình gia ở ngoại thành, đừng để ta chướng mắt.-Hắn nói rồi quay sang nha hoàn của An Sở Lan, tiếp lời.-Nếu như nha hoàn này đã dám làm trái lời chủ tử thì không cần giữ lại làm gì.

- Tiểu Lý.-Hắn quay đầu ra ngoài gọi.

Một nam nhân tức thì xuất hiện ngay trước cửa phòng An Sở Lan, cúi người nói:

- Công tử có gì phân phó?

- Lôi nha hoàn này ra ngoài đánh hai mươi trượng sau đó đuổi ra khỏi phủ.

An Sở Lan điếng người nhìn nha hoàn của mình bị người tên Tiểu Lý kia lôi ra ngoài, nàng ta vừa khóc lóc vừa nói: “Thiếu gia tha mạng, là chủ tử kêu nô tỳ đến phòng của thiếu phu nhân gọi thiếu gia, nô tỳ không biết, nô tỳ không biết.”

Trình Tư Thành như cũ vẫn mặt lạnh, quay sang nói với An Sở Lan:

- Nhớ kỹ chuyện xảy ra hôm nay. Từ bây giờ ta sẽ ở trong phủ thường xuyên, đừng để ta biết được ngươi muốn đối phó với Tuệ Nghi, bằng không đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.-Ánh mắt hắn sắc nhọn nhìn nàng ta, sau đó phất tay áo bỏ đi.

An Sở lan tức đến nghiến răng nghiến lợi, sau khi hắn rời đi thì ngay lập tức đập mạnh tay xuống giường, thầm nguyền rủa:

- Tưởng Tuệ Nghi, đồ tiện nhân này. Ta mới là người mang cốt nhục của công tử, vị trí thiếu phu nhân lẽ ra phải là của ta mới đúng, cô là cái thá gì chứ? Tiện phụ, đúng là tiện phụ!
Bình Luận (0)
Comment