Tường Vi Ngược Lối

Chương 47

Trình Tố

Trong đầu Lộ Tri Nghi chỉ suy nghĩ có phải Trình Tố không thích cô mặc váy đen không, lại không biết người nọ đã sớm nghĩ vượt xa hơn những thứ này.

Thế nhưng anh còn dám tr4n trụi nói trắng ra cho Lộ Tri Nghi biết cái gọi là phản ứng của anh.

Nói đúng ra là phản ứng s1nh lý.

Đây là lần đầu tiên Trình Tố lớn mật ngả ngớn nói với Lộ Tri Nghi như vậy.

Lộ Tri Nghi nghe mà đỏ mặt: “Anh…”

Nhưng "anh..." một lúc, cô vừa xấu hổ vừa không biết nói cái gì, đành phải để mặc anh rồi đi về phía trước.

Khóe môi Trình Tố gợn ý cười gọi cô: “Này.”

“Không để ý tới anh nữa.”

“…”

Trình Tố chạy theo kéo tay Lộ Tri Nghi, bị hất ra, lại kéo, cứ như vậy lặp lại vài lần, cuối cùng hai người vẫn nắm tay nhau.

Nhìn bóng dáng tình nhân thân mật, tài xế đi theo phía sau ăn cơm chó chậc một tiếng, cảm khái: “Tuổi trẻ thật tốt mà.”

Có thể tùy ý ngọt ngào như vậy.

Hai người đi tiếp một đoạn đường, đề tài người lớn vừa rồi đã bị Lộ Tri Nghi dùng chuyện khác đổi chủ đề, cô giới thiệu với Trình Tố rằng ngày kia là ngày kỷ niệm thành lập trường của đại học A. Cô tự hào nói với anh:

“Ngày đó em sẽ được nhận học bổng, đến lúc đó lấy được tiền sẽ mời anh ăn cơm.”

Trình Tố cười: “Được.”

Dừng một chút lại khẽ véo má cô: “Bạn gái anh thật giỏi.”

Trong giọng anh mang theo cưng chiều, Lộ Tri Nghi được khen đến vui vẻ, bỗng nổi hứng mời anh: “Ngày kia nếu anh rảnh thì cũng có thể đến chơi. Dù sao trước kia lúc đưa em đi báo danh, anh vốn đã định tham quan trường học mà.”

Trình Tố nhìn cô: “Em muốn anh đến à?”

Lộ Tri Nghi gật gật đầu: “Đương nhiên.”

Trình Tố hơi khựng lại, nhẹ nhàng cười: “Được, vậy anh đến.”

Lộ Tri Nghi vui như đứa trẻ nhỏ, lập tức liệt kê cho anh trong trường có những chỗ nào đẹp, đến lúc đó muốn dẫn anh đi tham quan từng chỗ thế nào.

Cô nói, Trình Tố yên lặng nghe, khóe môi ngẫu nhiên lộ ra độ cong.

Mong ước của anh về cuộc sống đại khái chỉ đơn giản như vậy.

Ban đêm có gió, bên người có cô.

Vậy là đủ rồi.

Bởi vì có ước hẹn như vậy, khi Lộ Tri Nghi về ký túc xá, trên mặt còn mang theo nụ cười chờ mong.

Thạch Lan thấy cô về lập tức bà tám thò qua nói: “Tri Nghi, cậu đã về rồi. Cậu có biết đàn em khoa tiếng Đức kia buổi tối đi uống say, ở quán bar ồn ào cái gì mà cuối cùng đã thành công mất cậu, còn có cái gì mà tôi có thể có bao nhiêu kiêu ngạo, chịu không nổi một đòn có được không.”

Lộ Tri Nghi: “…”

Cũng là dân văn nghệ, còn có thể say kiểu như vậy à?

Nhưng vậy cũng tốt, cuối cùng cậu ấy đã hết hy vọng.

“Vậy cậu ấy không có việc gì chứ?” Xuất phát từ lễ phép, Lộ Tri Nghi vẫn hỏi một câu.

Một bạn cùng phòng ở bên nói chen vào: “Thật ra cậu ấy không có việc gì, nhưng bây giờ đổi thành cậu có việc.”

“?”Lộ Tri Nghi nhíu mày: “Tớ làm sao vậy?”

“Tên nhóc kia uống nhiều quá nói gặp được bạn trai cậu.”

Lộ Tri Nghi hơi giật mình, tự rót cho mình cốc nước, bình tĩnh nói: “Ừm, đúng là cậu ấy gặp được thật.”

“Mẹ kiếp…” Thạch Lan khiếp sợ hỏi: “Vậy chẳng phải cậu ấy nói thật?”

Lộ Tri Nghi: “Cậu ấy nói cái gì?”

“Cậu ấy nước mắt nước mũi tùm lum, nói với những bạn học cùng khoa, bạn trai cậu là đại ca xã hội đen xăm mình gì đó.”

“…” Lộ Tri Nghi sặc nước.

Thạch Lan vội đưa khăn giấy cho cô: “Không sao chứ? Không phải, Tri Nghi, sao cậu lại ở bên cạnh xã hội đen hả? Hèn gì cậu không dẫn đến giới thiệu với bọn tớ. Cậu có biết bây giờ đang càn quét xã hội đen rất ghê không, cậu đừng dính vào loại người này, hơi không cẩn thận là vạn kiếp bất phục ngay.”

“…”

Lộ Tri Nghi không ngờ mình chỉ đi ra ngoài một buổi chiều, toàn khóa thậm chí toàn bộ học viện đều biết cô có một bạn trai lưu manh.

Cô vốn định giải thích hai câu, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên nói như thế nào.

Trên người Trình Tố thật sự có hình xăm. Lúc cô thích anh, thân phận của anh cũng thật sự phức tạp.

Nhưng Lộ Tri Nghi thích Trình Tố, trước nay không liên quan đến anh có thân phận gì hoặc là trên người anh có hình xăm hay không.

Thật ra Lộ Tri Nghi căn bản không để bụng người khác thấy thế nào, cô nhàn nhạt trả lời một câu: “Anh ấy không phải loại người như các cậu nghĩ.”

Một bạn cùng phòng khoa trương chỉ vào cổ tay mình: “Đàn em nói chỗ này của anh ấy toàn là hình xăm. Tri Nghi, người đứng đắn ai lại xăm mình chứ?”

Lộ Tri Nghi nhíu nhíu mày, nhìn về phía cô: “Nếu tớ nói cho cậu biết tớ cũng có xăm mình thì cậu cảm thấy tớ không đứng đắn à?”

“Cậu cũng có?” Bạn cùng phòng không tin lắm, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Tớ không thấy mà.”

Mùa hè ở ký túc xá mọi người đều mặc rất mát mẻ, trên người Lộ Tri Nghi trắng nõn sạch sẽ, nào có xăm mình gì.

Mọi người ngầm thừa nhận Lộ Tri Nghi đang phân bua cho bạn trai nên không nói thêm gì nữa. Quan hệ của Thạch Lan và Lộ Tri Nghi khá tốt, thở dài, vẫn khuyên cô: “Đàn ông hư đều thích con gái ngoan ngoãn như cậu. Dù sao… Cậu bảo vệ bản thân cho tốt, không thích hợp là chạy ngay biết không.”

Tuy rằng biết cô ấy có lòng tốt nhưng Lộ Tri Nghi vẫn cạn lời.

Xã hội này luôn có thể dán nhãn cho một người bằng vào một số ấn tượng rập khuôn.

Lúc này một bạn cùng phòng khác cố ý đổi đề tài, chuyển qua nói: “Đúng rồi, danh sách khách mời kỷ niệm ngày thành lập trường vào ngày kia đã có rồi, các cậu đã xem chưa? Lần này có rất nhiều cực học sinh nổi tiếng trở về trường, nghe nói còn có nhân vật đặc biệt.”

Lực chú ý của Thạch Lan lập tức bị hấp dẫn sang: “Ai? Ai? Ai?”

“Tớ cũng không rõ lắm, buổi chiều nghe giáo viên nói ở lớp. Dù sao ngày kia sẽ biết.”

Mỗi năm ngày 22 tháng 3 là ngày kỷ niệm thành lập trường đại học A, hai năm trước hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường bởi vì tình hình bệnh dịch toàn quốc nên hủy bỏ. Bởi vậy, năm nay trường học cực kỳ coi trọng, một thời gian trước đã mời rất nhiều cựu sinh viên nổi danh về trường tham dự.

Lộ Tri Nghi chậm chạp không về An Ninh thực tập là vì đang đợi kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc, bởi vì tháng trước trong khoa truyền nhau sẽ có một sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp muốn trao học bổng cho cô.

Nhóm bạn cùng phòng ở một bên thảo luận về những người xuất sắc bao năm qua tốt nghiệp từ đại học A, cùng với vị khách quý quan trọng kia. Từ trước đến nay Lộ Tri Nghi không thích tham gia nói chuyện phiếm, ngồi tại chỗ xem đồng hồ của mình, lại nhớ đến những lời Trình Tố nói với cô, bên tai lặng lẽ nóng lên.

Vốn vì ước hẹn với Trình Tố, đêm này Lộ Tri Nghi ngủ vô cùng ngon. Ai ngờ ngày hôm sau rời giường, tin tức cô có bạn trai lêu lổng hư hỏng không chỉ truyền đi khắp cả khoa mà thậm chí đã truyền tới mấy khoa bên cạnh.

Dù sao Lộ Tri Nghi là người nổi tiếng thường xuyên được nhắc đến ở đại học A, giá trị nhan sắc nổi bật, thành tích giỏi, trong bốn năm người theo đuổi cô vô số kể.

Tuy Lộ Tri Nghi tuyên bố với bên ngoài mình đã có bạn trai, nhưng bởi vì chưa từng thấy bóng dáng người ấy, cho nên mọi người đều tưởng cô dùng lý do này để từ chối người theo đuổi.

Nhưng bây giờ xuất hiện “nhân chứng” chính mắt nhìn thấy, mọi người ào ào thổn thức.

Cảm khái học sinh giỏi học tốt xinh đẹp cũng có lúc đầu óc không tỉnh táo.

Đàn em nhắn tin xin lỗi Lộ Tri Nghi, nói là rượu say lỡ miệng, không ngờ tin tức truyền đi quá nhanh.

Cậu ấy xin lỗi thật sự không có bất kỳ tác dụng gì.

Khi Lộ Tri Nghi nhìn thấy chủ đề liên quan trên diễn đàn trường, lời đồn đã càng truyền càng thái quá.

Vườn trường tràn ngập cạnh tranh, Lộ Tri Nghi quá nổi bật, nói không có ai đố kỵ là giả. Những người đó vất vả lắm mới bắt được “Điểm đen” của cô, ra sức thêm mắm dặm muối kể ra đủ câu chuyện ly kỳ sinh động như thật.

Lộ Tri Nghi hơi tức giận, vốn định chụp màn hình cho Trình Tố xem, nhưng gửi ra rồi lại lựa chọn thu hồi.

Cô nhìn còn tức, Trình Tố nhìn không phải càng tức giận à, cần gì phải để cho anh ngột ngạt.

Lộ Tri Nghi có thể không để bụng người khác thấy mình thế nào, nhưng không chịu nổi người khác bôi nhọ bất kỳ điều gì về Trình Tố.

Cô dùng tên tuổi thật đăng bài làm sáng tỏ trên diễn đàn trường, tổng cộng chỉ có hai câu.

[Bạn trai tôi là người thường. Nếu có bạn học ác ý bịa đặt, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật.]

Đăng xong thì đóng máy, không tiếp tục quan tâm dưới bài đăng sẽ có những trả lời thế nào.

Tới ngày kỷ niệm thành lập trường, toàn bộ khuôn viên đại học A đều đắm chìm trong không khí lễ mừng, vô số truyền thông và cựu sinh viên thành đạt được mời tham gia.

Bởi vì hôm nay sẽ lấy học bổng nên sau khi rời giường, Lộ Tri Nghi trang điểm nhẹ, thay quần áo trang nhã rồi cùng Thạch Lan ra cửa.

Sân trường được trang hoàng rất tưng bừng, có thể dễ dàng thấy các chủ đề tuyên truyền triển lãm khác nhau và khu phỏng vấn, ký tên.

Thạch Lan kéo Lộ Tri Nghi nói: “Tối hôm qua mình buôn dưa mới biết hôm nay khách mời nặng ký đến đây là con cháu nhà họ Lâm đó.”

Lộ Tri Nghi: “Nhà họ Lâm nào?”

Thạch Lan chậc một tiếng: “Cậu đã đến Thành Bắc bốn năm, vẫn không biết mấy gia đình quyền thế nhất trong thành phố à?”

Nói thật, Lộ Tri Nghi đúng là không biết.

Hằng ngày, cô chỉ có học tập, làm việc, Trình Tố. Mà có vài bạn học lại ham thích kết giao với những nhân vật nổi tiếng tầng lớp trên. Dù sao ngành nghề này của bọn họ, có thể thêm quan hệ với mấy nhân vật nổi tiếng thì vào nghề sẽ đặt được bước chân cao hơn một chút.

Nhưng Lộ Tri Nghi chưa từng có hứng thú đi tìm hiểu và nghiên cứu mấy thứ này.

Cô lắc đầu nói: “Tớ không biết.”

Thạch Lan mở di động ra tìm tên Lâm Chính Quốc, đưa cho Lộ Tri Nghi xem: “Là ông ấy.”

Lộ Tri Nghi nghiêm túc xem hết nội dung trong đó. Tuy bối cảnh đúng là sâu nhưng người này đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là một cái tên xa xôi không thể với tới, cũng không có cảm giác đặc biệt gì.

Cô hỏi: “Ông cụ này cũng tốt nghiệp trường chúng ta à?”

Thạch Lan: “Hình như là con gái ông ấy. Dù sao tớ nghe nói hôm nay con cháu nhà họ sẽ đến.”

Lộ Tri Nghi không có hứng thú đối với nhân vật chỉ tồn tại qua “Nghe nói” này. Cô gửi tin nhắn cho Trình Tố: [Anh đi chưa?]

Trình Tố: [Đến rồi.]

Lộ Tri Nghi hoảng sợ: [Hả? Không phải em nói với anh 10 giờ rưỡi à? Bây giờ em phải đi lấy học bổng trước, không đi với anh được.]

Bên đầu kia di động, Trình Tố nhẹ nhàng cười: [Không cần em đi cùng, đợi lát nữa em bận xong rồi lại nói.]

Cũng chỉ có thể như vậy.

Lộ Tri Nghi nói với anh: [Vậy anh đi dạo ở sân thể dục trước đi, bên kia có rất nhiều hoạt động. Em nhận học bổng xong sẽ đến tìm anh.]

[Được.]

Gửi tin nhắn xong, Lộ Tri Nghi thu di động lại, đi theo Thạch Lan đến tòa nhà hội trường lớn nhất đại học A.

Lễ mừng 10 giờ khai mạc ở bên kia, trong sảnh lớn chỉ có khách quý được mời và một phần học sinh có thể vào, các học sinh khác có thể xem phát sóng trực tiếp trên mạng.

Lộ Tri Nghi và Thạch Lan tìm chỗ ngồi xuống, phần lớn sinh viên xung quanh không quen biết. Khoa ngoại ngữ của bọn họ đến đây không vượt quá hai mươi người, còn lại đều là sinh viên khoa khác.

Ngồi hàng đầu tiên là cựu sinh viên thành đạt, truyền thông, lãnh đạo trong trường, vân vân...

Ở phía sau, trên màn hình LED không ngừng chớp nháy hàng chữ “Chúc mừng 103 năm thành lập trường đại học A”.

Nhìn phía trước đen nghìn nghịt, Thạch Lan nhỏ giọng nói: “Thấy không, ngồi bên kia đều là người có quyền thế.”

Lộ Tri Nghi nhìn lướt qua, không để ý mấy. Cô còn đang nhớ thương Trình Tố, gửi tin nhắn cho anh: [Anh đến sân thể dục à? Nhất định đừng chạy loạn nha.]

Nhưng Trình Tố không trả lời.

10 giờ, buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường bắt đầu.

Hiệu trưởng đại học A lên sân khấu phát biểu, đầu tiên là ôn lại sau đó là cảm ơn. Sau bài phát biểu chân thành tha thiết thì lại thay đổi một lãnh đạo khác lên phát biểu.

Hoạt động diễn thuyết như vậy chiếm phần lớn thời gian, tuy rằng có chút buồn tẻ, nhưng lại không thể không nghe.

Thật vất vả mới chịu đựng đến lúc lãnh đạo cuối cùng phát biểu xong, Thạch Lan đẩy đẩy Lộ Tri Nghi: “Đến rồi! Đến rồi! Sắp trao giải.”

Quả nhiên, lúc này phụ đề trên màn hình lớn đổi thành một hàng chữ khác: [Lễ thành lập và trao học bổng Quân Tụng].

Học bổng Quân Tụng?

Lộ Tri Nghi có chút tò mò, học bốn năm ở trường sao cô chưa từng nghe thấy có học bổng như vậy nhỉ?

Lúc này, hiệu trưởng đại học A lại lần nữa lên sân khấu, người dẫn chương trình đứng ở bên cạnh ông, giới thiệu:

“Tiếp theo, chúng tôi long trọng giới thiệu với mọi người, con của cô Lâm Quân Tụng sinh viên ưu tú tốt nghiệp khóa 92, đã quyên tặng thành lập “học bổng Quân Tụng” cho đại học A. Học bổng này thành lập vì tưởng nhớ cô Lâm Quân Tụng, cũng cố gắng duy trì, cổ vũ và bồi dưỡng học sinh ưu tú của đại học A. Hy vọng tất cả học sinh đều có thể viết lên bài ca cuộc sống hoa mỹ thuộc về chính mình, vì sự phát triển của quốc gia và xã hội mà cống hiến.”

Dứt lời, bên cạnh có người khẽ nói nhỏ: “Ui mẹ ơi, là nhà họ Lâm nắm giữ cả thương nghiệp và chính trị kia à?”

“Người anh em, đây là quyền thế ưu việt lắm đó! Hiệu trưởng thấy vị kia của nhà họ Lâm đến còn phải cúi người đấy.”

“Tớ nghe nói trước đó không lâu nhà bọn họ mới từ nước ngoài trở về.”

“…”

Thạch Lan kích động đẩy Lộ Tri Nghi: “Tớ không nói sai chứ! Quả nhiên là nhà họ Lâm, mẹ nó, con cái còn có thể làm như này à, con người ta nhớ thương mẹ thì đi tảo mộ tặng hoa, người này dứt khoát quyên góp học bổng cho mẹ mình. Hơn nữa tớ nghe nói là đến tận chục triệu ấy, hèn gì hiệu trưởng phải đích thân tham dự.”

Ở nơi mẹ mình từng học để lại tên bà, cũng để tinh thần của bà kéo dài mãi, có lẽ không có phương thức kỷ niệm nào tốt hơn.

Lộ Tri Nghi không khỏi sinh ra hứng thú với con cái nhà họ Lâm này, muốn biết là một người thế nào mới nghĩ ra phương thức đặc biệt như vậy.

Trên sân khấu, hiệu trưởng bắt đầu lên tiếng, đại khái là cảm ơn nhà họ Lâm quyên góp và duy trì sự nghiệp giáo dục với đại học A. Một lát sau, cuối cùng Lộ Tri Nghi nghe hiệu trưởng nói:

“Chúng ta hãy chào đón con trai của cô Lâm Quân Tụng, cũng là người xây dựng học bổng Quân Tụng, anh Trình Tố lên sân khấu đọc diễn văn.”

Thạch Lan bắt đầu điên cuồng vỗ tay, bạn học bên người cũng sôi nổi vỗ tay.

Trong tiếng vỗ tay bao phủ, đầu óc Lộ Tri Nghi lại như ầm một tiếng rơi vào trống rỗng.

Cô nghe được, là Trình Tố à?

Trình Tố?

Bạn trai cô, Trình Tố?

Lộ Tri Nghi rất nhanh lại trấn an mình, có lẽ chỉ trùng tên trùng họ, vừa khéo mà thôi.

Mà khi các phóng viên sôi nổi đứng lên, ở vị trí nào đó ở hàng phía trước, khi tầm mắt cô hướng sang…

Cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc chậm rãi đứng lên.

Ngay lúc đó, âm thanh bên tai Lộ Tri Nghi như bay xa, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch như trống đánh vào màng nhĩ cô.

Hôm nay Trình Tố mặc một bộ vest màu đen cao cấp, cắt may chỉnh tế sạch sẽ, trên cổ áo sơ mi trắng đeo cà vạt, thân hình kia thản nhiên lại cao quý bước lên trên sân khấu.

Trên mặt anh đeo cặp mắt kính mà Lộ Tri Nghi đưa cho. Vào khoảnh khắc anh đứng yên trên sân khấu trước khi lên tiếng, ánh đèn sân khấu nhàn nhạt dừng ở trên mặt anh, chiếu qua kính anh tạo xuống thành bóng mờ hơi nhọn.

Anh đứng ở kia, toàn bộ sân khấu yên tĩnh lại phát ra ánh sáng.

Là ánh sáng từ trong khí chất không thể ngăn cản.

Thạch Lan không nhịn được thốt ra lời cảm thán: “Móa, đẹp trai quá.”

Lộ Tri Nghi đã mất đi tiếng nói.

Cô ngơ ngác nhìn Trình Tố trên sân khấu, đến anh đang nói gì cũng không nghe được, cả đầu chỉ tái hiện hình ảnh gặp lại trước đó như bộ phim quay lại.

Ngày đó ở lãnh sự quán Pháp gặp được ông lão ngồi xe lăn, các đàn anh đàn chị trong ngành phiên dịch đều nói ông là ông cụ Lâm.

Mà bóng dáng cao quý cô mơ hồ nhìn thấy từ trên xe bước xuống kia, hóa ra là Trình Tố…

Khó trách sau đó anh lại khéo như vậy xuất hiện ở ngoài lãnh sự quán Pháp.

Nhà họ Lâm, nhà danh giá Thành Bắc…

Trình Tố lại là con cháu nhà họ Lâm.

Tất cả những thứ này giống như chuyện cổ tích, Lộ Tri Nghi bị chấn động quá lớn, qua lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Thạch Lan còn ở bên cạnh nhìn di động cười hi hi ha ha: “Người xem phát sóng trực tiếp bắt đầu spam hỏi hiệu trưởng có thể xin Wechat của anh đẹp trai này không. Mọi người có vấn đề muốn giao lưu với anh ấy, cười chết mất ha ha ha.”

Lộ Tri Nghi: “…”

Âm thanh bên tai dần dần lại về chân thật, Lộ Tri Nghi nghe được Trình Tố ở trên sân khấu nói:

“… Cho nên tôi sẽ vâng theo nguyện vọng của mẹ cố gắng cống hiến nhiều nhất vì sự phát triển của đại học A. Đương nhiên, từ góc độ cá nhân, tôi cũng có tình cảm khác với đại học A. Nơi đây ngoài việc là trường cũ của mẹ tôi ra thì bạn gái của tôi cũng sắp tốt nghiệp từ nơi này, trở thành một trong vô số sinh viên ưu tú tốt nghiệp. Tôi đồng thời cảm thấy tự hào vì cô ấy.”

Thính giác vất vả lắm mới trở về của Lộ Tri Nghi trong nháy mắt lại như bị nổ tung.

Cô dùng sức chớp chớp mắt, không biết mình điên rồi hay là Trình Tố điên rồi. Anh đang nói cái gì? Anh muốn làm gì…

Khách quý chật nhà, không ai phát hiện Lộ Tri Nghi đỏ mặt và tiếng tim đập hoảng loạn của cô.

Thạch Lan ở bên cô và các bạn bạn học khác đều khe khẽ nói nhỏ thảo luận, âm thanh thậm chí càng lúc càng lớn, đến cả Lộ Tri Nghi còn nghe được rõ ràng bọn họ đang châu đầu ghé tai nói gì: “Mẹ kiếp, bạn gái của Thái Tử nhà họ Lâm học trường chúng ta? Trâu bò vậy? Ai thế?”

Thạch Lan tìm đáp án trong bình luận trên livestream, vừa nhìn vừa nói với Lộ Tri Nghi: “Có người nói là hoa khôi khoa nhiếp ảnh. Không thể nào đâu, cô gái kia rất bình thường. Má nó tốt số thế. À khoan đã, sao còn có người nói là khoa văn nhỉ? Rốt cuộc ai chứ…”

Lộ Tri Nghi nhìn bạn cùng phòng đang ra sức tìm dưa trên ruộng dưa, bỗng nhiên không biết nên mở miệng không.

Dù sao, tối hôm qua cô ấy còn bảo cô chạy mau.

Sau vài câu đơn giản, Trình Tố kết thúc bài phát biểu.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình nói: “Vậy bây giờ chúng ta cho mời nhóm sinh viên đầu tiên nhận được học bổng Quân Tụng lên sân khấu. Mời hiệu trưởng Vương và ngài Trình cùng trao giải cho mười sinh viên ưu tú.”

Lộ Tri Nghi giật mình một cái, cuối cùng mới nhớ ra mình đến nhận học bổng.

Nhưng đến lúc này, cô lại hơi chột dạ lên sân khấu.

Thạch Lan đẩy cô: “Mau đi đi, ngẩn ra làm gì thế?”

Lộ Tri Nghi mím môi, căng da đầu đứng lên, lúc đi lên sân khấu, cô căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Trình Tố.

Mặc dù cô biết người đàn ông kia đứng ở chỗ nào trên sân khấu, hơn nữa…

Tầm mắt vẫn luôn dừng ở trên người cô.

Cô quá nhạy cảm với ánh mắt anh.

Lộ Tri Nghi nhắm mắt, cố hít thật sâu. Bởi vì động tác chậm nên lúc cô lên sân khấu thì chín sinh viên còn lại đã xếp hàng xong, cô chỉ có thể đứng ở vị trí ngoài cùng.

Hiệu trưởng và Trình Tố bắt đầu trao học bổng từ đầu bên kia, nói là cùng nhau phát nhưng thực tế khi trao thưởng, vẫn là từ người xây dựng học bổng, tức Trình Tố phát.

Khi ý thức được điều này, tim Lộ Tri Nghi đập nhanh, không ngừng diễn luyện nét mặt lúc nữa khi người này trao giải cho mình ở trong lòng.

Cô chưa từng nghĩ đến học bổng cuối cùng lấy được thời đại học lại xây dựng dưới tên mẹ Trình Tố.

Càng không nghĩ tới sẽ là Trình Tố phát cho cô.

Phát đến người thứ năm rồi.

Người thứ sáu.

Chờ lúc phát đến người thứ bảy, Trình Tố đã cách Lộ Tri Nghi rất gần, cô trộm dùng khóe mắt liếc anh một cái. Nhìn thấy dáng vẻ mặc vest phóng khoáng của anh, nhàn nhạt bắt tay với sinh viên được học bổng, lại thu về.

Lạnh lẽo mang theo vài phần thản nhiên thong dong.

Tầm mắt đan xen, Trình Tố lơ đãng nhìn về phía Lộ Tri Nghi.

Chạm đến ánh mắt anh, Lộ Tri Nghi lập tức cụp mi, tim đập càng lúc càng nhanh. Rõ ràng cô đến chờ trao giải, lại căng thẳng đến lòng bàn tay rịn ra mồ hôi.

Rốt cuộc đã phát xong cho bạn học thứ chín rồi.

Trình Tố và hiệu trưởng đi đến trước mặt Lộ Tri Nghi.

Người dẫn chương trình hoàn toàn không biết quan hệ của hai người, giới thiệu: “Tiếp theo được phát học bổng là bạn Lộ Tri Nghi, ngành tiếng Pháp khoa ngoại ngữ khóa 18. Trong thời gian ở trường có thành tích ưu tú nhiều lần tham dự… Cũng đạt được… Vì khoa ngoại ngữ phát triển…”

Người dẫn chương trình liên tục kể lý lịch của Lộ Tri Nghi, Lộ Tri Nghi không nghe vào nổi một chữ.

Thân hình cao lớn của Trình Tố đứng ở trước mặt cô, trao giấy chứng nhận học bổng vào trong tay cô, tiếp theo anh lễ phép nắm tay cô giống các bạn học khác.

Lộ Tri Nghi cố gắng sắm vai trấn định, nhưng khi rút tay ra vẫn như đi qua một luồng điện dịu dàng.

Không đợi cô thở phào nhẹ nhõm, người dẫn chương trình lại nói: “Tiếp theo mời hiệu trưởng Vương và ngài Trình chụp chung một tấm ảnh với các bạn học đạt học bổng.”

Trình Tố vừa vặn phát xong cho Lộ Tri Nghi nên đứng luôn ở cạnh cô.

Hiệu trưởng Vương thấy thế bèn đứng ở bên kia đội ngũ.

Nhiếp ảnh gia ở dưới sân khấu giơ cao camera: “Nào, mọi người nhìn xuống đây… Ba… Hai…”

Tiếng “Một” còn chưa lên, Lộ Tri Nghi bỗng nhiên mẫn cảm run lên.

Vô số đèn flash chớp nhoáng, hình ảnh trước mắt cô đã hơi mơ hồ, nhưng cảm giác thân thể lại rõ ràng như vậy.

Trước mắt bao người.

Bàn tay cô đặt bên người, cứ như vậy bị bàn tay bên cạnh cầm lấy.

Ngón tay anh không ngừng chen vào từng khe hở ngón tay cô, mãi đến khi hoàn toàn nắm vào nhau.

Trong đầu Lộ Tri Nghi trống rỗng, cô thấy mọi người khiếp sợ, lại như không nghe rõ mọi người sôi trào, chỉ thấy những ánh sáng đó càng ngày càng dày đặc hướng về mình.

Hướng về Trình Tố.

Hướng về, bọn họ.

Ồn ào ầm ĩ như thế, giọng Trình Tố như từ quá khứ rất xa truyền đến, dừng ở bên tai.

“Cầu vồng mỗi đời người, gặp mới biết là có.”

“Tri Nghi, lần này nên đến lượt anh thổ lộ.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment