Tựu Ngoạn Tiểu Hào Đích Mệnh (Kiếp Tiểu Hào)

Chương 59

“Về nhà xem mắt?” Nhạc Doanh Phong nghe thấy lời người nọ dưới thân đang hơi giãy dụa, động tác lập tức dừng lại, “Cậu muốn về nhà xem mắt?”

Triệu Ngang khó xử nhìn cậu, kéo kéo khép khép áo đã bị người nào đó cởi bung, “Mẹ tớ đã gọi vài chục lần, quốc tế lao động kỳ này, nếu tớ lại không tự về, sẽ tới lôi về.”

Nhạc Doanh Phong tức giận nghiến răng, cũng không còn hứng thú tiếp tục công việc đang bỏ dỡ, trực tiếp xoay người nằm cạnh Triệu Ngang, ôm chặt cậu, “Vậy cậu thật sự tính đi xem mắt?”

Triệu Ngang khẽ thở dài, chôn mặt vào vai cậu, “Không thì có thể làm gì, tớ sợ mẹ thật sự dẫn người đánh tới đây.”

Nhạc Doanh Phong rầu rĩ nghịch tóc Triệu Ngang, không nói gì nữa.

Đề tài này khiến bầu không khí không thể tránh được trở nên nặng nề.

Đích xác, tốt nghiệp mấy năm, hai người đã tới tuổi hai mươi tám.

Nếu ở thành phố có thể không có gì, nhưng nơi huyện thành nhỏ kia, những người cùng tuổi bọn họ, con cái chắc đều đã học đến mẫu giáo.

Thêm nữa bọn họ chưa từng dẫn bạn gái về, người trong nhà sốt ruột là đương nhiên.

Có thể kéo dài đến tận giờ, đã thật không dễ dàng.

Nhắm mắt ôm nhau, nhưng nghe tần suất hít thở cũng biết, hai người đều chưa ngủ.

“Vậy mai tớ đưa cậu về.” Nhạc Doanh Phong ôm chặt hơn.

“Vậy cậu phải xin nghỉ phép sao?” Triệu Ngang hơi ngẩng đầu nhìn gò má cậu.

Nhạc Doanh Phong vỗ vỗ lưng cậu, “Không sao… Cũng lâu rồi tớ không về…”

Tiếp theo lại là trầm mặc, cũng không biết qua bao lâu, hai người mới mơ mơ màng màng thiếp đi.

Hôm sau ăn qua bữa sáng, Nhạc Doanh Phong liền lái xe đưa Triệu Ngang về, khác với những khi cùng đi làm trước đây, bầu không khí vẫn kế tục sự nặng nề tối qua.

Đoạn đường hai tiếng đồng hồ, thế nhưng hai người chưa từng mở miệng nói một lời.

Đến cổng tiểu khu nhà Triệu Ngang, Tần Yến đã đứng đợi bên ngoài, thấy Triệu Ngang xuống xe, lật tức chạy qua đón, “Sao lại ăn mặc thế này? Mau vào nhà thay quần áo, hẹn trưa nay, không kịp bây giờ!”

“Mẹ…” Triệu Ngang khó xử giãy dụa, nhưng vẫn bị Tần Yến lôi chặt tay áo.

Nhạc Doanh Phong ngồi trên ghế lái bĩu môi, song vẫn cố điều chỉnh ra khuôn mặt tươi cười, mở cửa xuống xe, “Bác gái.”

“Doanh Phong cũng về sao? Mau vào nhà, nếu không trưa con cũng tới đi, thuận tiện đánh giá giúp Triệu Ngang.” Tần Yến vội vàng chào hỏi.

Nhạc Doanh Phong quả thật muốn đồng ý, nhưng có ngốc cũng biết người ta chỉ đang khách sáo, nào có chuyện con mình đi xem mắt còn xách theo mộ cậu trai khác cũng đang ở tuổi kết hôn, “Không cần đâu bác, cũng lâu rồi con không về nhà, lát nữa con lại tới thăm bác.”

Tần Yến chỉ lo buổi xem mắt giữa trưa, đương nhiên không có tâm tư giữ cậu, lại khách khí mấy câu rồi thả đi.

Nhạc Doanh Phong nhìn về phía Triệu Ngang, đối phương đang mở to đôi mắt ướt át theo dõi cậu, trong lòng rối loạn, cũng chỉ có thể cười trấn an cậu ấy, “Vậy tớ về trước, mai tới đón cậu.”

“Ừ…” Triệu Ngang gật đầu, nhìn cậu lên xe.

Đến khi Nhạc Doanh Phong lái xe rời đi một đoạn rất xa, mới thấy trong kính chiếu hậu Triệu Ngang cùng Tần Yến vào nhà.

Lòng càng thêm buồn phiền, Nhạc Doanh Phong nhíu chặt mày, có loại xúc động muốn quay lại bắt Triệu Ngang về.

Người mình thích muốn đi xem mắt, mình lại còn vội vàng đưa hắn đi.

Thật không biết còn có ai thất bại hơn cậu.

Tình hình này, còn không bằng công khai thừa nhận tính hướng cho rồi… Công khai?!

Nhạc Doanh Phong lập tức tỉnh táo, sau khi hai người tốt nghiệp thì trực tiếp tìm việc trong thành phố, mà nhà cậu trước nay vẫn luôn tiến bộ, nên cũng không thúc giục cậu kết hôn, khiến cậu không chú ý đến áp lực trong nhà Triệu Ngang.

Lấy tính cách cậu ấy, nhất định là bị áp bức lắm, mới chịu nói với cậu.

Ngón tay Nhạc Doanh Phong gõ nhẹ lên tay lái, ở cùng nhau đã hơn sáu năm, hiện tại thừa nhận hẳn không tính sớm…

Dù sao muốn bên nhau trọn đời, ngày này thế nào rồi cũng sẽ tới.

Đã đến dưới lầu nhà mình, dừng xe, chuyện đầu tiên làm là gửi một tin nhắn cho Triệu Ngang, “Vợ, chúng ta công khai đi!”

Bên kia một lát sau mới trả lời, “Công khai? Vậy… phải làm sao?”

Cậu ấy không từ chối, Nhạc Doanh Phong cười nhẹ, có lẽ cậu ấy sớm đã chờ mình đề xuất, mà chỉ có kẻ vô tâm như mình mới không chú ý đến tâm tư cậu ấy.

“Lát nữa nói với cậu.”

Bên kia lại hỏi qua hai câu, thấy cậu không trả lời, mới yên tĩnh, nhưng vẫn cẩn thận dặn, “Cậu đừng quá xúc động, chờ trưa tớ về bàn lại đã!”

Trưa về… Nhạc Doanh Phong nhất thời buồn bực.

Xuống xe leo lên lầu, lấy chìa khóa nhà mang theo mở cửa, ba mẹ đều đang ở phòng khách, nghe tiếng cậu, bà Nhạc lập tức cười híp mắt, “Doanh Phong? Về rồi à?”

Nhạc Doanh Phong bước qua ôm mẹ, đứng cạnh họ.

Ông Nhạc vẫn cao hơn Nhạc Doanh Phong một chút, điều này khiến cậu đột nhiên cảm thấy áp lực gấp đôi, có điều, xúc động khiến cậu không giữ được miệng mình, “Lần này con về… là có chuyện muốn nói với ba mẹ.”

Bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu dọa sợ, bà Nhạc thu hồi gương mặt tươi cười, “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Nhạc Doanh Phong hít một hơi thật sâu, sau đó đối diện ánh mắt của ông Nhạc, “Ba, con, con thích một người con trai.”

Trước giờ chưa từng sợ chuyện gì, lúc này, lại không tránh được lắp bắp.

Mà hai người nghe thấy, dường như rơi vào trạng thái hóa đá tạm thời.

Tiếp theo, ông Nhạc mới quát to, “Cậu nói gì?”

“Con thích một người con trai, con muốn sống cùng người đó!” Dù sao cũng đã nói ra, Nhạc Doanh Phong dứt khoát một ăn cả ngã về không, thừa nhận đến cùng.

“Con đang đùa phải không, Doanh Phong, con sốt rồi sao…” Bà Nhạc hình như bị cậu nói mà mê mang, yêu thương đi lên sờ sờ trán cậu.

“Mẹ, con nói thật!” Nhạc Doanh Phong hơi nghiêng mặt tránh bàn tay mẹ, lại vừa vặn đối diện ánh mắt nghiêm túc của ba.

“Ba…” Nhạc Doanh Phong gọi một tiếng rồi nín nghẹn.

Ông Nhạc trước giờ đều xuất hiện với hình ảnh người cha nghiêm khắc, thật tế Nhạc Doanh Phong vẫn có chút sợ ba.

“Có phải người kia là Triệu Ngang?” Ông Nhạc không nói không biết, vừa nói liền dọa người, Nhạc Doanh Phong ngây ngốc một chút, nhưng lập tức hiểu được, người nhà hình như vẫn luôn biết cậu và Triệu Ngang cùng thuê phòng.

“Vâng…” Vốn đến để thú nhận, cũng không muốn dấu diếm nữa.

Bà Nhạc càng thêm kinh ngạc, “Ngang Ngang? Đứa nhỏ đó? Các con…”

“Lập tức từ chức về nhà!” Ông Nhạc trực tiếp ra lệnh.

Nhạc Doanh Phong phản kháng, “Ba, ba như vậy thật vô nghĩa, cho dù ba có ngăn cản, con vẫn muốn ở bên cậu ấy…”

Còn đang sốt ruột cãi cọ, ông Nhạc đã vung tới một cái tát, bốp, không khí tức khắc đông cứng.

Từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai tát, Nhạc Doanh Phong đương nhiên cũng mê mang, sững sờ đứng tại chỗ.

“Nhà họ Nhạc chúng ta không ngẩng đầu lên được là vì cậu! Từ hôm nay khóa cửa ở trong phòng, không cho phép đi đâu!”

“Ông nói thì nói đánh cái gì!” Bà Nhạc đau lòng xoa nhẹ một bên mặt Nhạc Doanh Phong, sốt ruột oán trách chồng mình, “Mạnh tay như vậy, mặt sưng lên hết rồi.”

“Mẹ, không sao…” Đẩy tay bà Nhạc, Nhạc Doanh Phong quỳ xuống, “Ba, mẹ, thật xin lỗi, nhưng con thật sự thích cậu ấy, con muốn sống cùng cậu ấy cả đời, con biết con khiến hai người thất vọng, ba mẹ có thể đánh con mắng con, nhưng…”

“Cậu tưởng tôi không dám đánh cậu?” Ông Nhạc đi tới một đá thẳng vào lưng cậu, lực đá mạnh khiến Nhạc Doanh Phong phải chống hai tay lên mặt đất, “Học cái gì không học, đi học chơi đồng tính!”

“Con không phải chơi, con thật sự muốn ở bên cậu ấy, nếu không, đã không nói với ba mẹ!” Nhạc Doanh Phong ngẩng đầu cãi, lại bị ông Nhạc tát một bạt lên mặt.

“Ông làm gì vậy!” Bà Nhạc nhào tới bảo vệ cậu, quay đầu gằn ông Nhạc, “Có gì không thể từ từ nói sao!”

“Từ từ nói? Chuyện này có thể từ từ nói?”

“Doanh Phong, con mau nói với ba con biết sai rồi, nói mau đi!” Cặp mắt trăng non luôn cười của Bà Nhạc đã đẫm nước mắt, “Mau lên!”

“Mẹ, con không sai, con thật sự… Hự…” Còn chưa nói xong, nắm tay ông Nhạc lại đi tới, Nhạc Doanh Phong kêu rên, nhưng vẫn không nhúc nhích mặc ông đánh đấm.

Đây là những thứ một đứa con như cậu phải trả cho ba mẹ, chịu qua trận đòn, có lẽ cậu càng có thêm lý do để ngang bướng.

Nữ sinh Tần Yến tìm đến xem mắt không tính đẹp, được cái gọn gàng tinh tế, cùng Triệu Ngang ngồi một chỗ, rất xứng đôi.

Từ khi nhận được tin nhắn của Nhạc Doanh Phong, Triêu Ngang vẫn ở trong trạng thái thấp thỏm, vậy nên, khi cha mẹ hai bên đều đã hài lòng rút lui, cậu vẫn chỉ trầm mặc gắp đồ ăn miếng được miếng không.

Cô gái kia đại khái cũng thuộc dạng e lệ, cậu không nói lời nào, bản thân cũng sẽ không tiện mở miệng, buổi xem mắt của hai người cứ thế vượt qua trong trầm mặc.

Về đến nhà, Tần Yến còn rất kích động luôn miệng hỏi sau đó thế nào, Triệu Ngang ậm ờ hai ba câu liền rúc vào phòng mình.

Căn phòng vẫn như mấy năm trước, một giường đơn một bàn học, khi cậu chuyển ra ngoài, Tần Yến vẫn có thói quen dọp dẹp phòng, vậy nên, chăn giường hoàn toàn không có cảm giác lạnh lẽo.

Lấy di động ra nhấn gọi Nhạc Doanh Phong, bên kia vang lên mấy tiếng mới nhấc máy, “Alô, Doanh Phong, sáng nay cậu…”

“Triệu Ngang?” Giọng nói từ đầu dây kia, hiển nhiên không phải Nhạc Doanh Phong, Triệu Ngang lo lắng, nắm chặt điện thoại, “Xin chào… đây là?”

“Tôi sẽ không đồng ý hai đứa quen nhau!” Giọng nói uy nghiêm kia… rõ ràng chính là ông Nhạc, Triệu Ngang mấy năm nay rất hay qua nhà cậu ấy, rất nhanh đã nhận ra người bên kia.

Nghe thấy lời ông, sắc mặt Triệu Ngang thoáng chốc trở nên trắng bệch, “Bác, bác trai…”

“Xin cậu từ nay về sau đừng quấn lấy con trai tôi.” Ông Nhạc hoàn toàn không nể mặt.

Triệu Ngang bối rối, cắn cắn môi dưới, “Bác trai, thật xin lỗi… Nhưng, cháu, cháu không thể đồng ý với bác…”

Đầu dây bên kia hiển nhiên vì câu trả lời của cậu mà sửng sốt.

Triệu Ngang cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, tiếp tục mở miệng, “Cháu biết bác nhất định sẽ không đồng ý bọn cháu, chuyện lần này là lỗi của bọn cháu, nhưng, bác trai, cháu thật sự thích Doanh Phong, hơn nữa, cháu cảm thấy được, cậu ấy, cậu ấy cũng thích cháu…”

Lần đầu tiên thừa nhận cậu ấy thích mình, mặt Triệu Ngang lại bắt đầu đỏ, “Bác trai, xin bác cho bọn cháu một cơ hội được không?”

“Nếu tôi vẫn cứ ngăn cản thì sao? Tôi không thể chấp nhận con trai mình thích một người đàn ông!” Giọng ông Nhạc đầy tức giận.

Triệu Ngang hít sâu một hơi, thận trọng trả lời, “Thật xin lỗi, bác trai, chỉ cần Doanh Phong không buông tay, cháu sẽ luôn theo cậu ấy!”

Bên kia lập tức dập máy, Triệu Ngang thở dài, lúc này mới phát hiện mình đã căng thẳng tới mức đổ mồ hôi lạnh đầy người, ngay sau đó lại bắt đầu lo lắng cho Nhạc Doanh Phong.

Theo tình hình hiện tại, cậu ấy đã ngả bài với gia đình, không biết bây giờ thế nào.

Điện thoại không thể liên lạc, Triệu Ngang chỉ có thể lo lắng suông.

Đứng dậy rời khỏi giường, kéo mở cửa, lại lần nữa ngây ngốc tại chỗ —— Tần Yến bưng một dĩa dưa hấu đứng ngoài cửa, tay đang run nhè nhẹ, cặp mắt trợn lớn nhìn cậu đã sớm ngấn lệ.

“Mẹ… mẹ, mẹ nghe hết sao?” Triệu Ngang thoáng mê mang, không biết nên phản ứng thế nào.

Tần Yến tiện tay đặt dĩa lên tủ bên cạnh, không tin hỏi, “Con vừa mới nói…”

“Mẹ, con xin lỗi…” Triệu Ngang cúi đầu, dũng khí khi đối mặt với ông Nhạc đã bay mất bóng, ở trước mặt người thân, ngược lại càng không thể ngẩng đầu.

Tần Yến hoàn toàn không có loại khí thế như ông Nhạc, chỉ liều mạng rơi nước mắt.

Triệu Ngang càng thêm không biết làm sao, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẹ, gần như không tiếp xúc với con gái, mẹ cũng không phải đại tiểu thư động chút là khóc, tình huống như vậy, quả thật hiếm thấy.

“Mẹ, đừng khóc…” Triệu Ngang tiến lên ôm Tần Yến, “Thật xin lỗi, mẹ, mẹ đừng khóc…”

“Cậu đừng chạm vào tôi! Cút, tôi không có đứa con như cậu!” Tần Yến đẩy cậu, chạy đến ngồi trên sô pha, còn cố ý ngồi xuống một ghế đơn.

Triệu Ngang không thể ngồi cạnh bà, chỉ có thể chồm hổm trên mặt đất, không biết làm sao để an ủi.

Mà nước mắt Tần Yến, càng chảy càng nhiều, cuối cùng úp thẳng mặt lên sô pha.

Triệu Ngang tay chân luống cuống, vốn trong lòng đã không dễ chịu, gặp mẹ như vậy, hốc mắt đương nhiên lại đỏ.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Triệu Ngang đứng dậy, vỗ vỗ lưng Tần Yến, “Mẹ, có người đến, mẹ đừng khóc nữa…”

Có lẽ Tần Yến cũng sợ dọa người, tiếng nức nở ngừng lại, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu.

Triệu Ngang lau khóe mắt, ra ngoài mở cổng, lại bị người trước mặt dọa, “Doanh Phong? Sao cậu…”

Nhạc Doanh Phong nhếch nhác không ra hình dạng, vẫn là bộ quần áo buổi sáng, nhưng trên đó rõ ràng vô cùng bẩn, mặt sưng đỏ lợi hại, vừa nhìn đã biết bị người đánh.

Nhạc Doanh Phong tiến đến, đóng cổng, ôm chặt lấy cậu, “Vợ, toàn thân chồng đau chết được…”

Triệu Ngang đau lòng cũng muốn ôm cậu, nhưng nghĩ đến mẹ còn đang khóc trong nhà, vội vàng tránh khỏi ngực cậu, “Vừa rồi gọi điện, là ba cậu…”

“Lúc ấy tớ ngay bên cạnh…” Nhạc Doanh Phong khẽ mỉm cười, nhưng lập tức động đến vết thương nơi khóe miệng, “Shh…”

“Không sao chứ, có đau không?” Triệu Ngang xoa mặt cậu, bị tay Nhạc Doanh Phong nắm nhẹ, “Bị ba tớ đánh cho một trận ra hồn, cuối cùng ông mới thả ra, nói nếu cậu và tớ đều kiên quyết như vậy, thì không quan tâm chúng ta nữa… Có lẽ cậu trong ấn tượng của ông là một người khá dễ thỏa hiệp, cho nên ông tràn đầy tự tin muốn gọi điện cho cậu, kết quả vừa lúc cậu gọi tới…”

Mặt Triệu Ngang lập tức đỏ bừng, “Cậu cũng ở đó?”

Nói như vậy những lời đó đều bị cậu ấy nghe được?

“Trọng điểm không phải cái này!” Nhạc Doanh Phong gõ đầu cậu, “Ba của tớ, đồng ý rồi!”

Triệu Ngang lúc này mới chậm chạp hiểu, ngu ngơ nhìn, “Cậu, cậu nói…”

“Vợ, vợ thật đáng yêu!” Nhạc Doanh Phong đè đầu cậu hung hăng hôn một cái, cánh cổng phía sau ‘cạch’ mở ra, Triệu Sùng Nhạc nhìn cảnh tượng bên trong, nhất thời sững sờ.

Triệu Ngang thấp giọng hô, đẩy Nhạc Doanh Phong ra, “Ba…”

“Con trai, các, các con…” Triệu Sùng Nhạc dùng sức đập đầu mình.

Triệu Ngang căng thẳng vặn ngón tay, Nhạc Doanh Phong đã đưa tay qua nắm chặt tay cậu, “Bác trai, cháu thích Ngang Ngang, xin bác tác thành cho bọn cháu…”

Triệu Ngang cũng dùng sức nắm chặt lại, đã đến nước này, nắm tay cậu ấy, có thể có thêm dũng khí.

Hai người nhìn nhau, ở tình hình như vậy, vẫn mỉm cười.

“Con trai…” Triệu Sùng Nhạc quay người đóng cổng, đau đầu nhắm chặt mắt, “Các con rốt cuộc là chuyện gì?”

Triệu Ngang hắng hắng giọng, “Ba, thật xin lỗi, bọn con… đang quen nhau!”

“Ba… Cậu ta là nam! Hôm nay không phải con về xem mắt sao?” Triệu Sùng Nhạc bỗng chốc bùng nổ, “Loại tình cảm của hai đứa… Ba không đồng ý!”

“Ba!” Triệu Ngang khẩn cầu tiến tới giữ chặt ông, “Ba… Lúc trước, ông ngoại cũng không đồng ý ba với mẹ, không lẽ ba còn không hiểu con sao…”

“Chuyện của ba… làm sao có thể giống hai đứa chứ!” Triệu Sùng Nhạc cắt ngang cậu, đi vào trong nhà.

Đến cửa, không quên gọi bọn họ, “Còn không mau vào, đứng ngoài sân cho người ta nhìn à?”

Hai người lập tức vâng lời theo sát vào nhà, Tần Yến cũng nghe được động tĩnh, đã rời khỏi sô pha.

Nhạc Doanh Phong lúc này mới biết đặc điểm chỉ cần khóc hốc mắt sẽ sưng phù của Triệu Ngang là di truyền tự mẹ cậu ấy.

Trong mắt Tần Yến rõ ràng không còn nét thân thiện như khi sáng đối mặt với cậu, thấy Triệu Sùng Nhạc, nước mắt lại ào ào rớt xuống, “Sùng Nhạc…”

Thật sự hiếm thấy không gọi theo cả họ.

Triệu Sùng Nhạc nhìn vợ khóc, lập tức không đếm xỉa hai người bên cạnh, vội vàng ôm vai vợ, “Sao vậy bà xã? Khóc cái gì…”

“Còn không phải tại con ông! Nó…” Nói không ra lời, Tần Yến úp mặt vào ngực Triệu Sùng Nhạc gào khóc.

Triệu Sùng Nhạc nhất thời luống cuống tay chân, “Bà xã, không khóc không khóc, con cháu tự có phúc của nó, nó thích nam thì kệ nó đi, nó vui là được, chúng ta không khóc không khóc nào…”

“Ông nói vớ vẩn cái gì vậy!” Tần Yến dùng sức đập chồng hai cái, nhưng vẫn không ngẩng đầu.

“…” Nhạc Doanh Phong hắc tuyến nhìn Triệu Ngang, “Ba cậu…”

Triệu Ngang cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, hơi xấu hổ nhìn cậu cười cười, “Chỉ cần mẹ tớ như vậy, ba sẽ không quan tâm đến thứ khác…”

Nhạc Doanh Phong nắm chặt tay cậu, “Sớm biết dễ dàng thế này, tám trăm năm trước thú nhận cho rồi…”

Thật ra chính vì đối phương là cha mẹ.

Mặc kệ con cái mình làm gì, rồi sẽ luôn tha thứ…

Triệu Ngang ngẩng đầu nhìn cậu cười, thấy vết thương trên mặt cậu, lại đau lòng một trận, “Đi thôi, để tớ xức thuốc cho cậu.”

Xem ra hiện tại, ba mẹ thật sự không rảnh quan tâm bọn họ.

Hai người cầm hộp thuốc vào phòng Triệu Ngang, Triệu Sùng Nhạc vẫn luôn cúi đầu an ủi Tần Yến lúc này mới ngẩng đầu, thở dài nhìn cửa phòng Triệu Ngang.

Đúng vậy, con cháu tự có phúc của nó, có lẽ, cậu Nhạc Doanh Phong đó, thật sự sẽ đối tốt với con trai mình.

Hoàn phiên ngoại~

~Toàn văn hoàn~
Bình Luận (0)
Comment