Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 109


Dương Miện màu trắng lặng yên hiện lên trên đỉnh đầu hắn, bốn Miện Phong chứa dấu ấn màu xanh lá cây, một viên Miện Tinh phát ra quang mang lóng lánh. Luồng quang mang màu xanh ngọc bích kia rất nhanh lan tràn đến mỗi một chỗ trên toàn thân hắn, sinh mệnh lực nồng đậm khiến cho không khí chung quanh đều choáng đầy sinh cơ. Hít sâu mấy hơi, Cơ Động có thể cảm giác được tinh thần mình sảng khoái rất nhiều, ma lực trong cơ thể cũng trở nên sinh động hơn.
Quang mang màu xanh ngọc bích từ trên tay phải của Diêu Khiêm Thư không ngừng rót vào trong Vạn Niên Mê Tâm Thụ, chỉ thấy quang mang ma lực Cực Hạn Giáp Mộc Hệ chậm rãi thấm vào trong thân cây, ma lực ba động cũng càng trở nên mãnh liệt hơn.
Từng luồng từng luồng sương mù nồng đậm từ trên thân Vạn Niên Mê Tâm Thụ chợt dâng trào ra. Tựa hồ như là nhận được sinh mệnh lực khổng lồ từ Cực Hạn Giáp Mộc, toàn thân Vạn Niên Mê Tâm Thụ gây ra cho người ta cảm giác như đang giãn nở ra vậy.
Dần dần, quang mang màu ngọc bích sáng bóng từ chỗ nắm tay Diêu Khiêm Thư tiếp xúc với thân cây nhanh chóng lan tràn ra, hướng ra bốn phía, lan tràn đến từng cành, từng lá cây. Một tầng thanh quang mênh mông sáng rọi thay thế sương mù chợt phóng xuất ra, đem tất cả mọi thứ chung quanh đều biến thành màu xanh.
Thân cây thô chắc của Vạn Niên Mê Tâm Thụ chợt vặn vẹo một chút, ngay tại vị trí trung tâm thân cây, một đạo quang mang màu xanh biếc chợt sáng rọi lên. Đạo quang mang kia lớn khoảng chừng hơn một nắm tay, chiếu rọi xuống dưới, dừng trên mặt đất cách Cơ Động không xa, hình thành một cánh cửa màu xanh biếc.
Diêu Khiêm Thư thu hồi tay lại, thần sắc rõ ràng trở nên có chút mỏi mệt:
- Vào nhanh thôi, không thể duy trì được lâu đâu.

Vừa nói hắn vừa nhanh chân bước vào cánh cửa ánh sáng màu xanh biếc kia. Rõ ràng nhìn bên ngoài cánh cửa sánh sáng kia chỉ là hư ảo, thế nhưng khi hắn bước vào, quang mang khẽ vặn vẹo một chút, thân thể hắn cũng biến mất.
Tình cảnh kỳ dị như thế cũng là lần đầu tiên Cơ Động nhìn thấy, vội vàng chạy sát theo phía sau, bước vào cánh cửa ánh sáng màu xanh biếc đó.
Sinh mệnh lực khổng lồ bao phủ thân thể, Cơ Động chỉ cảm thấy mỗi một lỗ chân thân trên toàn thân mình đều được mở rộng ra, tham lam hấp thu sinh mệnh lực dâng trào xung quanh kia. Luồng Âm Dương Lốc Xoáy trong cơ thể tựa hồ cũng được tẩm bổ, ma lực bản thân khẽ xoay chuyển, rất rõ ràng tăng trưởng thêm một chút. Khoảng cách đến lúc đột phát ba mươi hai cấp, tăng lên ba mươi ba cấp lại gần thêm một bước nữa.
Chính là truyền tống. Ngay khi Cơ Động bước vào cánh cửa ánh sáng liền hiểu rõ ràng. Cánh cửa ánh sáng mà Vạn Niên Mê Tâm Thụ mở ra chỉ là một cái truyền tống pháp trận, mặc dù hắn cũng không biết pháo trận này làm sao mà hình thành, nhưng cảm giác rõ ràng là hắn đang bị truyền tống đi. Có kinh nghiệm vô số lần truyền tống đến Địa Tâm Hồ gặp Liệt Diễm, hắn cũng không chút hoảng sợ, chỉ là lẳng lặng cảm nhận tác dụng của sinh mệnh lực khổng lồ đối với thân thể mình.
Thanh quang chợt lóe lên, cảm giác nhẹ hẫng khiến cho toàn bộ tinh, khí, thần của Cơ Động đều khôi phục lại trạng thái đỉnh cấp. Chân đạp nhẹ xuống mặt đất, chung quang là một mảng tối đen, chỉ nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ bên tai.
Hỏa diễm xích hồng sắc lóe lên, tiếng hít thở kia đúng là của Giáp Mộc Thánh Đồ Diêu Khiêm Thư.
Lúc này hắn đang hết sức mệt mỏi ngồi bệch xuống dưới đất, từng ngụm từng ngụm thở hào hển. Lúc trước vì mở ra cách cửa truyền tống này cơ hồ đã tiêu hao toàn bộ ma lực của hắn rồi.
- Quá thần kỳ, có thể đem truyền tống pháp trận khắc lên thân cây Vạn Niên Mê Tâm Thụ, thật khâm phục vị tiền bối nào nghĩ ra cách này.
Tuy rằng hết sức mệt mỏi, nhưng sự hưng phấn trong mắt Diêu Khiêm Thư cũng không hề che giấu được.
Cơ Động cũng không có sự lạc quan như hắn vậy, nhàn nhạt nói:
- Hiện tại ta chỉ có một thắc mắc, chúng ta làm sao trở về đây?
Diêu Khiêm Thư sửng sốt một chút, vội vàng đứng lên nhìn ngó xung quanh. Lúc này hắn mới nhìn thấy rõ ràng, chính mình và Cơ Động đang đứng ở một đầu dũng đạo rộng lớn.

Bính Hỏa của Cơ Động chiếu sáng xung quanh bọn họ hơn mười thước, phía sau lưng và hai đên đều là vách đá. Dũng đạo này lại thẳng tắp về phía trước, không biết dẫn đến đâu. Nhưng có thể khẳng định là, nơi này tuyệt đối không có nơi nào có truyền tống pháp trận để đưa bọn họ trở về.
- Không thể thế được, chỉ có thể vào chứ không thể ra?
Diêu Khiêm Thư mở trừng hai mắt, lấy tay đánh mạnh lên vách tường xung quanh. Đáp lại hắn chỉ có âm thanh trầm đục vang vọng lại, không là dày bao nhiêu, cũng càng không biết nơi đây là nơi nào.
Xẩu hổ nhìn về phía Cơ Động, khẽ ho khan một tiếng:
- Xem ra chúng ta cũng không có sự lựa chọn nào khác nữa.
Cơ Động cũng không có trách cứ hắn, cũng đã đến đây rồi, trách cứ thì có lợi ích gì chứ:
- Đi thôi.
Vừa nói, hắn vừa tiến về phía trước.
Chung quanh dũng đạo này hoàn toàn là do đất đá hình thành, nhưng cực kỳ chỉnh tề, sờ lên vô cùng láng bóng. Khiến cho Cơ Động kỳ quái chính là, trong dũng đạo này kín không một kẽ hở, ánh sáng cũng không lọt vào được, thế nhưng hô hấp lại hết sức thoải mái, hơn nữa không khí cũng vô cùng tươi mát. Đó cũng là nguyên nhân vì sao hắn không quá lo lắng. Có không khí thông thoáng, tự nhiên là sẽ có đường ra.
Lúc này đến phiên Diêu Khiêm Thư đi theo phía sau Cơ Động, một bàn tay hắn khoát lên vai Cơ Động, vừa dùng Ma Lực Phục Hồi Dược Hoàn để khôi phục ma lực bản thân vừa tùy thời phóng thích ma lực Cực Hạn Giáp Mộc của mình rót sang cho Cơ Động, có thể phụ trợ hắn phát ra ma lực cường đại. Đối với Diễm Dương Trùy của Cơ Động, hắn cũng rất có lòng tin.
Dũng đạo tối đen thế nhưng cũng không quá dài, chỉ đi được khoảng hơn trăm thước, đã xuất hiện biến hóa.
Một cánh cửa thật lớn đã xuất hiện ngay trước mặt hai người. Cánh cửa đá thật lớn đem toàn bộ dũng đạo chặn lại. Nhìn đến cánh cửa đá kia, bất luận là Cơ Động hay là Diêu Khiêm Thư, đều không khỏi phải tán thưởng một tiếng.
Dũng đạo cao khoảng ba thước, cánh cửa đá này cũng cao đồng dạng như vậy. Trên hai bên cánh cửa phân biệt điêu khắc năm đồ đằng năm hệ phân làm âm, dương. Góp lại cùng một chỗ, vừa đủ mười hệ Thiên Can.

Những điêu khắc trên cánh cửa đá này so với những hình tượng điêu khắc trước kia mà Cơ Động từng gặp qua hoàn toàn bất đồng. Những điêu khắc này hết sức sống động, cực kỳ tinh mỹ. Tài nghệ điêu khắc hết sức hoàn mỹ, làm người ta xem không khỏi ngây người.
Đứng trước cánh cửa đá, Cơ Động nói:
- Bên trong dũng đạo này không khí hết sức tươi mát, chắc trên đỉnh dũng đạo có các lỗ thông gió. Nếu không, hai đầu bị bịt chặt như vậy, trải qua không biết bao nhiêu năm tồn tại, không khí oán tụ đủ để cho chúng ta táng mạng.
Diêu Khiêm Thư đứng bên cạnh Cơ Động, dùng sức đẩy mạnh cánh cửa đá. Cánh cửa không chút sứt mẻ gì, cười khổ nói:
- Xem ra, nơi này hẳn là do Thổ Hệ Thánh Đồ kiến tạo thành. Rất có thể là nằm sâu trong lòng đất hoặc là trong núi. Cánh cửa đá này hẳn là nhân lực không thể đẩy ra nổi. Ít nhất là chúng ta không đẩy nổi.
Cơ Động gật gật đầu, nói:
- Ngươi rót ma lực vào thử xem sao.
Hai tay Diêu Khiêm Thư lại dán lên cánh cửa đá, quang mang màu xanh ngọc bích lại phóng xuất ra. Khi ma lực Cực Hạn Giáp Mộc của hắn rót lên cánh cửa đá, một màn kỳ dị nhất thời xuất hiện.



Bình Luận (0)
Comment