Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 114


- Hỗn độn sáng tạo thế giới, liệt diễm chiếu rọi khắp nhân gian, tỉnh lại đi, ngủ say trong cơ thể ta Chu Tước ma lực.
Quang mang màu trắng nháy mắt lóe lên, Âm Dương Lốc Xoáy trên ngực xoay tròn mãnh liệt, Chu Tước Nội Giáp chợt xuất hiện, bao phủ toàn thân. Ngay cả Diêu Khiêm Thư cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Cơ Động thi triển ra Chu Tước Biến, không khỏi giật cả mình.
- Cơ Động, ngươi...
Cơ Động trầm giọng nói:
- Không có thời gian giải thích mọi chuyện với ngươi, là địch nhân đến truy sát ta. Từ Trung Nguyên Thành đến đây, tu vi lên đến Lục quan.

Vừa nói hắn vừa quàng tay qua nách Diêu Khiêm Thư, hai cánh sau lưng dang rộng, khẽ phất vài cái, đã mang theo Diêu Khiêm Thư phóng thẳng lên trời, chuẩn bị bay đi.
- Khó khăn như vậy mới tìm được ngươi, đâu thể để ngươi dễ dàng chạy mất như vậy được.
Thanh âm quen thuộc kia lại vang lên. Đúng lúc đó, một thanh âm khác chợt vang lên, mang theo vài phần nặng nề gầm lên.
Mặt đất chợt chấn động một cái, một tầng quang mang màu vàng mãnh liệt chợt nháy mắt phủ kín mặt đất. Ngay sau đó, một thanh âm gầm rú tựa như tiếng đất động đậy bỗng vang lên. Cơ Động và Diêu Khiêm Thư chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, hai người vừa mới bay lên khoảng hai mươi thước đã rớt trở lại mặt đất. Cho dù là Cơ Động đang dang rộng cặp cánh Chu Tước cũng không cách nào kéo bọn họ lên được.
Diêu Khiêm Thư giật mình nói:
- Mậu Thổ Hệ, trọng lực thuật.
Loại Mệnh Trung Kỹ phạm vi lớn như thế này hắn cũng đã từng nghe qua, theo như hắn biết, đây là loại kỹ năng cường đại chỉ có những ma sư Mậu Thổ Hệ cấp bậc sáu quan trở lên mới có thể thi triển. Mặc dù nó không phải là Tất Sát Kỹ, thế nhưng trong thực chiến vẫn có tác dụng cực kỳ quan trọng.
Hai người một lần nữa quay trở lại mặt đất, chỉ cảm thấy thân thể mình trở nên nặng nề rất nhiều. Nếu chỉ có một mình Cơ Động, hắn có lẽ còn có thể nhờ Bính Hỏa Phi Hành Pháp Trận trợ giúp mà phá tan sự cấm chế của Trọng Lực Thuật mà bay đi. Nhưng mà, hắn cũng không có thử bỏ đi, bởi vì hắn khẳng định rõ ràng, mang theo Diêu Khiêm Thư, hắn căn bản không có khả năng bay đi dễ dàng. Sự chênh lệch về ma lực, cộng thêm sức nặng của hai người, với tu vi hiện tại của hắn cũng không thể nào rời đi được.
Từ trong rừng cây ven sông, phốc phốc mấy tiếng vang lên, mười sáu thân ảnh đồng thời phóng ra, tốc độ nhanh vô cùng, tựa như là tên bắn tới, tựa hồ chỉ là thân ảnh lóe lên, mười sáu đạo thân ảnh cũng đã phóng ra, vây Cơ Động và Diêu Khiêm Thư lại chính giữa.

Toàn bộ đều mặc áo màu đen, trên đầu có Dương Miện màu trắng, thể hiện rõ ma lực ba quan, thuộc tính đều là Mậu Thổ Hệ. Động tác của mười sáu người đều như một, chẳng những rất nhanh, hơn nữa cực kỳ chỉnh tề, khí tức đồng loạt, tựa như chỉ là một người. Không hề nghi ngờ, tất cả bọn họ đều là những ma sư đã trải qua huấn luyện đặc thù.
Ngay sau đó, từ trong rừng cây đi ra hai người. Đi ở phía trước, chính là kẻ đã từng truy sát Cơ Động, lại bị Cơ Động nhờ vào Chu Tước Biến bay lên không trung trốn thoát, Đội trưởng Cấm vệ quân của Trung Thổ Đế Quốc, Lục quan Bính Hỏa Thiên Sĩ Hoàng Lê Minh. Đi bên cạnh hắn, là một gã trung niên tuổi chừng bốn mươi, trên đỉnh đầu, Dương Miện Mậu Thổ Hệ màu trắng phát ra hào quang lóng lánh, cũng đồng dạng là sáu quan. Trên Miện Hoàn có ba khỏa Miện Tinh, đại biểu cho thực lực sáu mươi sáu cấp, có tu vi tương đương với Hoàng Lê Minh.
Cơ Động làm thế nào cũng không ngờ rằng Hoàng Lê Minh có thể tìm được mình như vậy. Phải biết rằng hắn và Diêu Khiêm Thư chỉ vừa mới rời khỏi Địa Cung không bao lâu, cho dù hai người vừa rồi ngủ cũng không ngắn, nhưng cũng không có khả năng vượt qua mười hai canh giờ.
- Ngươi làm sao tìm được ta?
Cơ Động trầm giọng hỏi.
Hoàng Lê Minh nhìn chằm chằm Cơ Động, thần sắc không còn thoải mái như lần đầu tiên nữa, ngược lại mang theo vài phần nghiêm trang cùng với nhẹ nhõm, tựa hồ như vừa trút được gánh nặng gì đó vậy. Không chút gì giấu diếm, nói:
- Lúc trước tuy rằng để cho ngươi chạy thoát, nhưng mà, trên người của ngươi ta đã để lại ký hiệu. Đó là một loại kỹ năng đặc thù của Hỏa Diễm Ma Sư, tọa kỵ của ta. Nó để lại trên người của ngươi một mùi hương đặc thù làm ký hiệu, ít nhất phải hơn nửa năm mới có thể bay hết. Đến khi ta quay về tìm được người thích hợp đến giúp ta đối phó ngươi, quay lại tìm ngươi, phát hiện ra ngươi đã đi sâu vào bên trong Địa Linh Sơn.
Khu vực trung tâm của Địa Linh Sơn là nơi mà bọn chúng ta cũng không dám tiến vào. Mặc dù ta cũng không hiểu ngươi vì sao có thể vào được trong đó, nhưng chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi. Thật lâu mới cảm nhận được khí tức của ngươi đã rời khỏi Địa Linh Sơn. Bọn ta lập tức đuổi theo, đến khi đến Thiên Cơ Thành, lại còn phát hiện ngươi đã ở đó đánh chết một gã Tử Tước. Nhưng mà, trong nháy mắt lại đã vuột mất tông tích của ngươi, vẫn là chậm mất một bước. Rơi vào đường cùng, chúng ta chỉ có thể ở nơi cuối cùng cảm nhận được khí tức của ngươi là Nặc Đinh Sâm Lâm mà chờ đợi. Đợi đúng một tháng thời gian rốt cuộc cũng đợi được ngươi ra. Lần này ta tuyệt đối cũng không dễ dàng để ngươi chạy thoát nữa.

Cơ Động lẳng lặng nghe Hoàng Lê Minh giảng giải, cảm xúc trong lòng đã hoàn toàn trầm xuống. Chỉ một gã đối thủ Lục Quan Bính Hỏa Thiên Sĩ Hoàng Lê Minh hắn đã cực kỳ khó đối phó rồi, huống chi bây giờ lại có thể một gã đối thủ cấp bậc giống như hắn nữa, một gã địch nhân Mậu Thổ Hệ. Không hề nghi ngờ, người này có tác dụng quan trọng nhất chính là hạn chế khả năng phi hành của hắn. Cho dù là Lục Quan Mậu Thổ Thiên Sĩ, cũng không phải người nào cũng có được loại ma kỹ hi hữu Trọng Lực Thuật này.
- Diêu Khiêm Thư, ngươi đi trước đi, để ta ngăn cản bọn họ cho.
Cơ Động trầm giọng nói.
Diêu Khiêm Thư biến sắc:
- Cơ Động, ngươi không được quên thân phận của chúng ta. Ngươi bảo ta không đánh mà chạy hay sao? Nếu thật sự ta như vậy, về sau ta làm sao có thể ngẩng cao đầu trong đám người kia được chứ? Chúng ta là ứng theo mệnh trời mà sinh ra, làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy? Sáu quan thì sao chứ? Cứ chiến đấu sảng khoái một trận, cho dù bọn họ muốn thu thập được chúng ta, tất nhiên cũng phải trả một cái giá thật đắt.



Bình Luận (0)
Comment