Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 119


- Chờ một chút.
Hoàng Lê Minh lại kêu to lên một tiếng, hắn đã cảm nhận được tính mạng của mình đã bị uy hiếp mãnh liệt:
- Cơ Động, cho dù là ngươi không tin lời ta nói, ta còn có một tin tức nhất định ngươi sẽ muốn nghe.
- Tính nhẫn nại của ta là có hạn, hy vọng lần này ngươi không để cho ta thất vọng.
Cơ Động dừng bước lại, lạnh lùng nhìn Hoàng Lê Minh.
Trên trán Hoàng Lê Minh lúc này đã phủ đầy mồ hôi. Không ai là không sợ chết, nhất là những cường giả đã tu luyện vất vả mới lên đến cấp bậc Thiên Sĩ như hắn, đối với mạng sống tuyệt đối là vô cùng quý trọng. Huống chi, hắn tuyệt đối không hy vọng mình sẽ chết một cách không minh bạch như vậy, chuyện này thật sự là vô cùng oan uổng cho hắn a.
- Bởi vì chuyện của ngươi, hiện tại trong Trung Nguyên Thành đã hoàn toàn đại loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh ra sinh linh đồ thán!
Một câu nói của Hoàng Lê Minh lúc này chẳng khác nào dội xuống một quả bom vậy, ngay cả Diêu Khiêm Thư nghe xong cũng không khỏi ngẩn ngơ.

- Bởi vì ta mà gây ra sinh linh đồ thán? Ta không rõ ý của ngươi.
Cơ Động nghi hoặc nói.
Hoàng Lê Minh nói:
- Xuất thân của ngươi chính là Âm Dương Học Đường của Thiên Can Học Viện, chuyện này ai cũng rõ. Sư phụ của ngươi tên là Chúc Dung, chính là một trong Thập Đại Đổng Sự của Thiên Can Học Viện, Bính Hỏa Hệ Đổng Sự.
Cơ Động gật gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Hoàng Lê Minh nói:
- Ngươi còn có một vị sư mẫu, lúc ngươi xảy ra chuyện, vị sư mẫu này của ngươi cũng không ở trong Trung Nguyên Thành. Lão nhân gia người chính là vị chí tôn cường giả có được danh hiệu Thái Ất của Đinh Hỏa Hệ.
Nghe Hoàng Lê Minh nói đến đây, Cơ Động không khỏi tin tưởng vài phần:
- Ngươi nói tiếp đi, sư phụ và sư mẫu ta gặp phải chuyện gì?
Hoàng Lê Minh cười khổ nói:
- Ngươi yên tâm đi, bọn họ cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng sự tình đúng là do bọn họ gây nên. Sau khi ngươi đi không lâu, sư mẫu của ngươi đã về đến Trung Nguyên Thành. Đến khi bà ta về đến Thiên Can Học Viện, liền phát hiện sư phụ Chúc Dung đang tạm thời bị giam trong Thiên Can Học Viện. Vị sư mẫu kia của ngươi chính là chí tôn cường giả, có được chuyên chúc danh hiệu Thái Ất Miện Hạ, ai có thể ngăn cản được lão nhân gia người chứ. Sau khi hắn giải thoát cho sư phụ ngươi, nghe được chuyện của ngươi lập tức nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp chạy thẳng vào hoàng cung của đế quốc.
Nghe Hoàng Lê Minh nói đến đây, một cỗ ấm áp nhất thời lan tràn trong lòng Cơ Động, ngọn Cực Hạn Chi Hỏa thiêu đốt trên tay cũng yếu bớt vài phần. Chỉ vì mình mà sư mẫu lại liều lĩnh xông thẳng vào hoàng cung của Trung Thổ Đế Quốc, sư phụ lại bị giam cầm. Đây là lần đầu tiên sau khi hắn giết chết Cơ Dật Phong trong lòng sinh ra sự áy náy.
- Sau lại thế nào? Sư phụ và sư mẫu ta thế nào?
Cơ Động vội vàng hỏi.

Trên mặt Hoàng Lê Minh chợt toát ra một tia thần sắc sợ hãi, nói:
- Thái Ất Miện Hạ là cường giả cường hãn mà cả đời ta ít khi thấy qua. Lão nhân gia người sau khi chạy vào hoàng cung của đế quốc, chỉ nói có một câu. Trong vòng ba tháng phải gặp được ngươi. Chỉ muốn thấy người sống, nếu nhìn thấy là thi thể của ngươi, như vậy, bà ta sẽ đem toàn bộ người trong hoàng cung cùng với toàn bộ dân chúng trong Trung Nguyên Thành chôn cùng với ngươi. Nếu sau ba tháng, không nhìn thấy được ngươi, bà ta cũng xem như ngươi đã chết, kết quả cũng giống như vậy.
- Thật chịu không nổi, hết sức bá đạo a.
Diêu Khiêm Thư nhịn không được khen một câu.
Cơ Động giật mình nói:
- Sư mẫu ta lại đưa ra điều kiện như vậy đối với hoàng thất của Trung Thổ Đế Quốc hay sao? Chuyện này sao có thể? Chẳng lẽ hoàng thất Trung Thổ Đế Quốc không có ai giải thích hay sao?
Hoàng Lê Minh có chút chán nản nói:
- Giải thích? Đối mặt với một vị chí tôn cường giả có được chuyên chúc danh hiệu, ai có gan đứng ra giải thích chứ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chí tôn cường giả sẽ nói lý lẽ hay sao? Theo như lời Thái Ất Miện Hạ đã nói, những gì bà ta nói mới chính là đạo lý.
Cơ Động nói:
- Vậy cuối cùng hoàng thất phản ứng như thế nào?
Hoàng Lê Minh cười khổ nói:
- Còn biết làm thế nào nữa, hoàng thất vừa dùng hết khả năng năn nỉ, vừa cam đoan với sư mẫu của ngươi đem hết toàn lực để tìm tung tích của ngươi.
Cơ Động lại kinh ngạc:
- Đường đường là Đế quốc đứng đầu đại lục, thế nhưng lại nhát gan đến vậy sao? Sư mẫu ta có mạnh đến thế nào đi nữa, cũng chỉ có một người mà thôi.
Hoàng Lê Minh giật mình nhìn Cơ Động:

- Đừng nói là ngươi không biết thực lực của chí tôn cường giả đạt đến trình độ nào đi? Đó chính là chí tôn cường giả có được thực lực hủy thiên diệt địa a! Mỗi một vị chí tôn cường giả đều có một cái Siêu Cấp Tất Sát Kỹ của riêng mình. Bất cứ một cái Siêu Cấp Tất Sát Kỹ nào dù là yếu nhất cũng có uy lực gấp trăm lần một cái đỉnh cấp Tất Sát Kỹ bình thường. Thái Ất Miện Hạ nói rằng muốn hủy diệt toàn bộ Trung Nguyên Thành, những lời đó hoàn toàn không phải là hù dọa a, lão nhân gia người hoàn toàn có được năng lực như thế.
Cơ Động nói:
- Nhưng mà, nếu ta nhớ không lầm thì, bản thân viện trưởng của Thiên Can Học Viện cũng là một vị cường giả tám quan Mậu Thổ Hệ. Chẳng lẽ là, trong toàn bộ Trung Thổ Đế Quốc cũng không tìm ra được một vị chí tôn cường giả có thể ngăn cản được sư mẫu ta hay sao?
Hoàng Lê Minh thở dài một tiếng, nói:
- Nếu như chỉ có một mình sư mẫu ngươi mà thôi, có lẽ trong hoàng thất Trung Thổ Đế Quốc cũng có thể bớt cố kỵ đi vài phần. Ngươi nói không sai, trong Trung Thổ Đế Quốc cũng không phải không có chí tôn cường giả. Thái thượng Bình Đẳng Vương điện hạ, chính là một vị chí tôn cường giả duy nhất của Trung Thổ Đế Quốc. Hiện tại ngươi đã biết tại sao địa vị của Bình Đẳng Vương trên đế quốc lại siêu nhiên đến như vậy chưa. Nhưng mà, sư mẫu của ngươi cũng không chỉ có một người. Lần này bà ta trở về Trung Nguyên Thành còn dắt theo một người nữa, chính là huynh trưởng của Thái Ất Miện Hạ, sư mẫu ngươi. Người này cũng là một vị chí tôn cường giả khác đương thời, tu vi còn cao hơn Thái Ất Miện Hạ một bậc, Bính Hỏa Hệ Thắng Quang Miện Hạ. Vị Thắng Quang Miện Hạ này thành danh cực sớm, năm mươi năm trước đã có được chuyên chúc danh hiệu. Cũng có thể nói, ông ta chính là sư tổ của ngươi, sư phụ của Thiên Can Học Viện Chúc Dung Đổng Sự.
Giáp Mộc Thánh Đồ Diêu Khiêm Thư nói chen vào:
- Nghe qua có vẻ phức tạp một chút. Bất quá, lập tức xuất hiện hai vị chí tôn cường giả, cũng khó trách Trung Thổ Đế Quốc chống cự không nổi. Cơ Động, không ngờ rằng sau lưng ngươi lại có lực lượng cường đại đến như vậy. Một vị Thái Ất lại thêm một vị Thắng Quang, cho dù Trung Nguyên Thành là đại thành lớn nhất Đại Lục, cho dù muốn hoàn toàn hủy diệt cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Bính Hỏa kết hợp với Đinh Hỏa, chí tôn chi uy, ai có thể chống lại được đây?
Hoàng Lê Minh liên tục gật đầu:
- Đúng là như vậy. Hiện tại thời hạn ba tháng đã sắp đến rồi. Nhưng mà, ngoại trừ ta còn mơ hồ biết được ngươi ở nơi nào ra, những người do Trung Thổ Đế Quốc phái đi tìm cũng không có khả năng tìm được ngươi. Nếu như ngươi còn không mau quay về, một khi vị sư mẫu ngươi nổi cơn lôi đình, Trung Nguyên Thành tuyệt đối sẽ là sinh linh đồ thán. Đây chính là sinh mệnh của mấy trăm vạn nhân mạng a! Không biết Vương gia đã thỉnh Lão Vương gia xuất quan hay chưa, mà cho dù ngài có xuất quan, một mình Lão Vương gia cũng không có khả năng chống lại hai vị chí tôn cường giả. Về công về tư, Cơ Động, ngươi nhất thiết phải trở về Trung Nguyên Thành một chuyến a.
Nhìn Hoàng Lê Minh, trong mắt Cơ Động lóe ra quang mang nghi hoặc bất định. Những lời Hoàng Lê Minh nói quả thật là đả động được hắn. Những chuyện khác hắn có thể mặc kệ, thế nhưng phần ân tình to lớn này của sư phụ, sư mẫu hắn không thể không quan tâm. Hơn nữa hắn cũng không muốn mấy trăm vạn sinh mệnh của Trung Nguyên Thành vì mình mà phải chết oan.



Bình Luận (0)
Comment