Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 120.2


- Triêu Dương huynh, chẳng lẽ ngươi lại dửng dưng nhìn cảm trăm vạn sinh linh đồ thán hay sao? Cực Hạn Song Hỏa quả thật khó kiếm, nhưng hiện tại gã đồ tôn kia sinh tử chưa biết, cũng không ai có thể khẳng định hắn có xảy ra chuyện gì hay không. Hay là như vầy, ta đồng ý đem một khỏa Cửu Giai Hắc Ám Tinh Miện để tạ tội với hai huynh muội quý huynh, chuyện hôm nay xem như bỏ qua. Nếu trong tương lai Đế quốc có thể kiếm được Cơ Động, nhất định sẽ lập tức đem người đến trả lại cho các ngươi.
Nghe đến sáu chữ Cửu Giai Hắc Ám Tinh Miện, Âm Chiêu Dung cũng không khỏi phải sửng sốt một chút. Vật hi hữu thế này, thậm chí là còn hiếm có hơn cả Chí tôn cường giả nữa. Cơ Trường Tín có thể lấy ra để tạ tội, hiển nhiên là đã bị dồn vào đường cùng rồi.
Âm Triêu Dương vẫn lạnh nhạt nói:
- Trường Tín huynh, ta biết, ngươi hiện tại đã rất nhượng bộ rồi, cũng đã cấp cho huynh muội ta mặt mũi rất lớn. Theo đạo lý, ta cũng không nên tiếp tục làm khó dễ Trung Thổ Đế Quốc nữa, thậm chí cũng sẽ không lấy khỏa Tinh Miện kia của ngươi. Nhưng mà, đứa nhỏ Cơ Động này có quan hệ vô cùng trọng yếu với tương lai Hỏa Hệ của chúng ta. Lại là đồ tôn của ta. Chiêu Dung sở dĩ có thể mời ta đến đây, chính là vì bốn chữ, ta hiện tại cũng có thể đem bốn chữ này nói lại cho ngươi. Nếu hiện tại Cơ Động thật sự đang ở trong tay các ngươi, đây chính là cơ hội cuối cùng. Bốn chữ trước đây Chiêu Dung nói với ta chính là: Hỗn Độn Căn Nguyên.
Nghe đến bốn chữ Hỗn Độn Căn Nguyên, những cường giả khác trong Trung Thổ Đế Quốc còn có thể không có vấn đề gì, thế nhưng Cơ Trường Tín, Cơ Minh Tuyên đều đồng thời sắc mặt đại biến.
Cơ Minh Tuyên còn thất thanh kinh hô:
- Không có khả năng, chuyện này, chuyện này sao lại có thể cơ chứ?
Âm Chiêu Dung lạnh giọng nói:
- Không có khả năng? Ngươi còn nhớ lần nọ trong phút chốc toàn bộ nguyên tố ma lực trong Trung Nguyên Thành đều một khắc bị rút hết đi hay không? Lúc ấy ta giải thích với ngươi là do ta thử nghiệm một loại Siêu Cấp Tất Sát Kỹ mới. Hiện tại ta cũng không ngại nói với ngươi, khi đó, chính là do lúc Cơ Động đột phá ba quan, đã vô tình làm xuất hiện ra Hỗn Độn Căn Nguyên, gây ra tình trạng đó.

Sắc mặt Cơ Trường Tín lúc này đã trở nên cực kỳ khó coi, thì thào lẩm bẩm:
- Hỗn Độn Căn Nguyên, Hỗn Độn Căn Nguyên. Triêu Dương huynh, ta hiểu rồi, nếu quả thật đứa nhỏ này có được Hỗn Độn Căn Nguyên, bản thân hắn cũng không chỉ là tương lai của Hỏa Hệ các ngươi, mà còn là tương lai của Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục chúng ta nữa. Nhưng mà, hiện tại ta cũng không có cách nào có thể chứng minh được với huynh là hắn còn sống. Thực lực Trường Tín mặc dù còn không bằng hai huynh muội quý huynh liên thủ, nhưng mà, hôm nay cũng không khỏi phải lãnh giáo hai vị một phen.
Ngay lúc Âm Triêu Dương đem bốn chữ Hỗn Độn Căn Nguyên kia nói ra, hắn cũng đã rõ ràng, một trận chiến hôm nay đã không thể tránh né nữa rồi, đã không còn cách nào cứu vãn được tình thế nữa. Thân là một người có được chuyên chúc danh hiệu, đối với ý nghĩa hàm chứa trong bốn chữ Hỗn Độn Căn Nguyên, hắn có thể nào lại không hiểu được chứ.
- Đợi một chút.
Đúng lúc này, người còn lại trong bốn người đứng đầu của Trung Thổ Đế Quốc vẫn chưa mở miệng, kim y trung nhân đột nhiên lên tiếng.
Vị kim y trung niên nhân này mặc dù tướng mạo bình thường, nhưng khí chất vô cùng trầm ổn, so sáng với Hoàng Đế Cơ Vân Lộc của Trung Thổ Đế Quốc chỉ có hơn chứ không kém.
Cơ Trường Tín nhìn về phía hắn:
- Vân Sinh, ngươi còn có gì để nói?
Cơ Vân Sinh thở dài một tiếng:
- Nghiệt duyên, nghiệt duyên a! Ông nội, ta có biện pháp để chứng minh, Cơ Động quả thật cũng chưa bị Đế quốc tìm được hoặc là làm thương tổn gì.
- Sao?
Cơ Trường Tín chợt kinh hãi, nổi giận nói:
- Ngươi đã có cách chứng minh, tại sao không chịu nói sớm?
Trên mặt Cơ Vân Sinh toát ra một tia cười khổ:
- Ông nội, chuyện này quan hệ đến vinh nhục của gia tộc, không phải chuyện bất đắc dĩ, ta thật sự không muốn nói ra.
Trên không trung, Âm Chiêu Dung hừ lạnh một tiếng:
- Bớt làm trò ở đây đi, Bình Đẳng Vương, ta hiện muốn nghe thử xem, ngươi có gì làm bằng chứng?
Đúng vậy, người này tên là Cơ Vân Sinh, nhìn qua khoảng hơn năm mươi tuổi, đúng là đương kim Bình Đẳng Vương của Trung Thổ Đế Quốc.

Cơ Vân Sinh hướng về phía hai huynh muội Âm Triêu Dương, Âm Chiêu Dung hơi hơi khom người hành lễ:
- Thắng Quan Miện Hạ, Thái Ất Miện Hạ. Chứng cứ của ta rất đơn giản, đó chính là thân thế của Cơ Động. Chỉ sợ ngay cả các ngươi cũng không biết rõ thân thể của hắn đâu. Ta có thể khẳng định, Cơ Động chính là cháu nội ruột của ta. Cũng chính là cháu tổ của ông nội ta.
Nghe xong những lời này của hắn, Âm Chiêu Dung chợt sửng sốt, ngay cả Âm Triêu Dương cũng thoáng nhíu mày lại.
Có Âm Triêu Dương ở đây, hai huynh đệ Chúc Dung, Chúc Diễm một câu cũng không dám nói, chứ đừng nói là Phất Thụy.
- Ngươi nói cái gì?
Cơ Trường Tín giật mình nhìn Cơ Vân Sinh:
- Vân Sinh, chuyện này đến tột cùng là chuyện gì?
Cơ Vân Sinh cười khổ lắc lắc đầu, từ trong lòng lấy ra một thứ, đúng là khối ngọc bài mà Hoàng Lê Minh đã lấy được từ trên người của Cơ Động:
- Không biết hai vị Miện Hạ đã từng nhìn thấy khối ngọc bài này chưa? Nó chính là từ trên người của Cơ Động. Mặt trên của nó còn khắc tên của Cơ Động. Đồ án Song Sư khắc trên khối ngọc bài này, chính là dấu hiệu đặc thù của nhất mạch Bình Đẳng Vương chúng ta. Chỉ cần khối ngọc bài này, cũng đủ để chứng minh thân thế của Cơ Động rồi. Hắn chính là đứa cháu nội mà ta đã thất lạc nhiều năm nay. Lúc người của Đế quốc truy đuổi gặp hắn, đã lấy được khối ngọc bài này, Nhưng cuối cùng Cơ Động lại chạy thoát. Hắn có được năng lực Phi hành, hai vị Miện Hạ chắc hẳn là chưa biết.
Tay phải Âm Chiêu Dung vung lên một cái, một đạo hắc diễm đã thổi quét tới, hóa thành một khối quang hoàn, bao bọc lấy khối ngọc bài kia. Mặc dù Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa có năng lực thiêu đốt mãnh liệt, thế nhưng cũng không chút nào thương tổn đến khối ngọc bài. Quang hoàn chợt bay vút lại, nằm trong tay Âm Chiêu Dung. Lúc Cơ Động tu luyện, Âm Chiêu Dung cũng từng nhìn thấy khối ngọc bài này. Bà ta cẩn thận nhìn ngắm một chút, sau đó quăng qua cho Chúc Dung. Chúc Dung xem xong gật gật đầu với bà ta:
- Đúng là thứ trên người của Cơ Động.
Trên mặt đất, Cơ Vân Sinh tiếp tục nói:
- Hai vị Miện hạ, nếu như ta đã biết Cơ Động chính là cháu nội ruột thịt của ta, ta làm sao có thể không toàn lực để truy tìm tông tích của hắn cơ chứ? Càng sẽ không thể nào làm hại đến hắn. Bệ hạ thứ cho ta nói một câu bất kính, những chuyện xảy ra trên Trung Thổ Đế Quốc, còn chưa có chuyện gì mà ta không biết. Bởi vậy, ta có thể khẳng định với hai vị Miện Hạ, cho đến bây giờ, Cơ Động vẫn như trước chưa tìm thấy tông tích. Theo như tin tức cuối cùng mà ta nhận được, nơi cuối cùng mà hắn xuất hiện qua, chính là Nặc Đinh Sâm Lâm.
Âm Chiêu Dung trầm giọng nói:
- Nếu Cơ Động đã là cháu nội ruột của ngươi, vì sao hắn lại là một cô nhi?
Ngay lúc Cơ Vân Sinh mở miệng chuẩn bị giải thích, đột nhiên, một thanh âm trong trẻo chợt từ xa truyền đến:
- Sư mẫu, Cơ Động ở đây, đừng vội gây chiến.
- Cơ Động?

Cái tên khiến cho toàn bộ giới cao tầng của Trung Thổ Đế Quốc phải chấn động chớt xuất hiện, nhất thời thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Ngay cả Cơ Trường Tín cũng nhịn không được bay thẳng lên trời, quang mang sáng bóng như kim cương chợt bao phủ thân thể hắn, giẫm chân vào hư không, bước thẳng lên không trung, Hắn chính là dựa và ma lực mạnh mẽ của bản thân đem thân thể mình đẩy lên không trung.
Ngay tại phía Bắc thành của Trung Nguyên Thành, một đạo thân ảnh tựa như lưu tinh đang rất nhanh phóng thẳng về phía này. Cơ Vân Lộc vội vàng hạ mệnh lệnh xuống, ra lệnh cho binh sĩ thu hồi binh khí nhường đường, rất nhanh, đạo thân ảnh kia đã phóng đến gần.
Không hề để ý gì đến đám người của Trung Thổ Đế Quốc, quay đầu nhìn về phía không trung, Cơ Động đột nhiên hướng về phía Chúc Dung và Âm Chiêu Dung quỳ rạp xuống:
- Sư phụ, sư mẫu, Cơ Động khiến các ngài phải lo lắng rồi.
Một cái quỳ này, là hắn thực lòng quỳ lạy. Nam nhi dưới gối có hoàng kim, cao ngạo như Cơ Động lại không chút do dự quỳ xuống như vậy, có thể thấy được sự cảm động trong lòng hắn đến như thế nào.
Chỉ vì mình, sư phụ, sư mẫu thế nhưng lại trở thành đối địch với cả Đế quốc, phần nhân tình này, quả đáng giá một cái quỳ của hắn.
- Không có chuyện gì là tốt rồi, con ngoan, mau đứng lên đi.
Âm Chiêu Dung nhìn thấy Cơ Động, nhất thời trong lòng vui vẻ, quải trượng lại huơ lên, Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa thổi quét lấy thân thể Cơ Động, mang hắn đặt lên lưng Đinh Hỏa Thần Thú Đằng Xà, ngồi ngay sau lưng mình.
Ánh mắt Cơ Vân Sinh sắng quắc nhìn Cơ Động, nói:
- Đến rất đúng lúc, thân thế của Cơ Động kỳ thực là…
Ngay tại lúc vị Bình Đẳng Vương này muốn nói ra thân thế của Cơ Động, trong mắt hắn chợt trào ra vài phần hàn ý, lạnh lùng nói:
- Không cần nói nữa. Ta không muốn nghe, ta chỉ nhớ là từ khi ta hiểu chuyện, ta đã là một cô nhi. Từ nay về sau, ta cũng vẫn như trước là một cô nhi. Ta có sư phụ, sư mẫu, không có cha mẹ thân thích.



Bình Luận (0)
Comment