Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 140.2


- Sư huynh, coi như là ngươi cho nàng ta một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội đi.
Phất Thụy nhìn Cơ Động, đột nhiên ha ha cười, nói:
- Tiểu sư đệ, ngươi làm ta cảm thấy ngươi giống như là cao thủ tình trường vậy a! Bất quá, nói mới nhớ, nữ tử lần trước ngươi dắt đến vũ hội đâu rồi? Nàng ta là mỹ nhân đẹp nhất mà ta từng thấy qua. Trong Âm Dương Học Đường chúng ta không thiếu mỹ nhân, nhưng đứng trước mặt nàng ta, toàn bộ đều phải ảm đạm thất sắc, chỉ có thể dùng mấy chữ Quần Tinh Ủng Nguyệt để hình dung. bộ dáng của các ngươi hôm đó hình như là thập phần thân mật a!
Nghe Phất Thụy nhắc tới Liệt Diễm, mặt Cơ Động không khỏi đỏ lên một chút, gãi gãi đầu, nói:
- Kỳ thật nàng ta chỉ là bằng hữu của ta mà thôi. Hôm đó ta cũng không nghĩ rằng nàng ta sẽ đến. Bất quá cũng chỉ có thể xem như là ta tương tư đơn phương nàng ta mà thôi.

Phất Thụy cười hắc hắc, nói:
- Tiểu sư đệ, còn tương tư đơn phương cái gì nữa? Nam nhân và Nữ nhân, có bao nhiêu chuyện cơ chứ, nói vài câu là xong cả. Ngươi là sư đệ của ta, tiền đồ tương lai không thể hạn lượng, lại là ma sư Cực Hạn Song Hỏa, chẳng lẽ còn sợ người ta không xứng với ngươi hay sao? Nữ nhân tốt khó tìm a! Có được cơ hội thì nên nắm bắt, đừng để lỡ.
Trong lòng Cơ Động âm thầm cười khổ, bản thân mình có đủ để xứng đôi với Liệt Diễm không chứ? Đám án ở trong lòng hắn vẫn tuyệt đối là chưa, nhưng hắn làm sao có thể giải thích cho Phất Thụy hiểu đây?
o0o
Bảy ngày sau. Bên bờ biển.
Gió biển từng trận từng trận thổi quét, mang theo hương vị đặc thù của đại dương thổi vào đất liền. Vạn Lôi Cướp Ngục Giới xa xa nhìn qua càng thêm mãnh liệt hơn, sóng biển dập dìu, đánh vào bờ biển thỉnh thoảng còn phát ra từng tiếng ầm vang.
Lúc này tại ngay sát bờ biển, có ít nhất hơn hai ngàn người đang tụ tập ở nơi đó. Mỗi một người ở đây đều mặc một bộ trang phục màu vàng kim bắt mắt. Mất trăm người đứng ở phía trước, phần lớn đều mặc giáp trụ nghiêm trang.
Cơ Động lúc này đang đứng ở hàng đầu tiên, ngay bên cạnh Lôi Đế Phất Thụy. Hôm nay Phất Thụy có vẻ đặc biệt nổi trội. Màu vang kim là trang phục đại biểu cho Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục, những chiến hữu đều mặc cùng một màu như vậy, ngay cả Cơ Động cũng phải thay một bộ y phục như thế, duy chỉ có Phất Thụy là ngoại lệ. Hôm nay toàn thân Lôi Đế được bao trùm bởi một bộ giáp trụ màu lam tím, bộ giáp trụ kia nhìn qua cực kỳ uy mãnh, góc cạnh rõ ràng. Trên mũ giáp còn có mặt nạ phòng thủ, che khuất khuôn mặt Phất Thụy, nhưng cũng không có che dấu được khí tức cường hãn đang ùn ùn bốc ra từ trên người hắn.
Trên bàn tay phải của hắn, có cầm một thanh Lôi Đình Chiến Phủ to lớn, dài ước chừng hơn bảy thước. Trên đỉnh búa có hai lưỡi búa sáng choang rộng chừng một thước hai mỗi bên, tựa hồ như ngay cả một tòa núi cao cũng có thể một kích bổ đôi được. Đây chính là trang bị vũ khí ma lực của Phất Thụy. Thiên Lôi Thần Khải cùng với Lôi Đình Chiến Phủ. Phất Thụy sau khi mặc xong trang bị cấp cho ngươi khác một loại cảm giác, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: nhân gian hung khí.

Cho dù Ngũ Long còn lại trong Lục Long Quang Huy đều đang đứng bên cạnh hắn, khí thế cũng không cách nào so sánh được với Lôi Đế. Ngay cả gió biển thổi vào cũng phải xẹt qua hai bên thân thể hắn, tựa hồ như không muốn va chạm ngay mặt vậy.
Trong số Lục Long Quang Huy, ngoại trừ Tứ Long mà Cơ Động đã quen biết trước ra, Đoàn trưởng Thiên Can Quân Đoàn Thạch Long Tống Thụy Long rốt cuộc cũng đã xuất hiện. Dáng người Tống Thụy Long trung bình, tướng mạo anh tuấn.
Thần sắc trên mặt hắn cũng tựa như xưng hiệu của hắn vậy, trầm ổn như núi. Nhìn qua chỉ khoảng hơn năm mươi tuổi mà thôi, nếu không phải nghe Phất Thụy giới thiệu qua, Cơ Động thật sự không tin nổi vị Thạch Long trước mắt này đã hơn bảy mươi tuổi rồi.
Khí tức của Tống Thụy Long và Phất Thụy hoàn toàn tương phản nhau. Phất Thụy là khí tức bá đạo ngoại phóng, còn Tống Thụy Long thì lại hoàn toàn thu liễm, thâm thúy trầm ổn. Nếu để cho Cơ Động đánh giá về con ngươi của hắn, dùng bốn chữ Thâm sâu không lường là hoàn toàn thích hợp.
Lục Long Quang Huy đứng trước nhất, Cơ Động đứng ngay bên cạnh Phất Thụy. Lúc này hắn chỉ mặc một bộ trang phục màu vàng kim, cũng không có mặc Quân Ma Âm Dương Khải của mình. Bởi vì hắn phải chờ đến khi tiến vào Thánh Tà Chiến Trường mới mặc áo giáp, như vậy mọi người mới không thể nào nhận ra hắn được.
Cơ Động hiển nhiên là lây dính hào quang của Phất Thụy, hắn đi theo sát bên người Phất Thụy, cũng không có ai nói năng gì. Cho dù là hai vị Thiên Can Học Viện Đổng sự đứng sau đó không xa cũng không ngoại lệ. Ngay cả Thủy Lão trước giờ vốn luôn đấu đá với Chúc Dung lúc này cũng hoàn toàn im lặng.
Hai trăm chín mươi tám tên chiến sĩ đứng ở phía sau, cơ hồ mỗi người đều có áo giáp ma lực của riêng mình. Bọn họ mặc giáp trụ, đại đa số cũng có mặt nạ che đậy khuôn mặt. Những người này, chính là những đại biệt của Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục tiến vào Thánh Tà Chiến Trường, tham gia Thánh Tà Chi Chiến lần này.
Dạ Tâm lúc này đứng ở phía trước đám đệ tử Thiên Can Học Viện. Hôm nay nàng ta mặc một bộ giáp trụ màu tím sẫm, nhìn hình dáng bên ngoài thế nhưng có vài phần tương tự như bộ giáp của Phất Thụy, tay phải cầm một thanh bội kiếm cùng màu, dài ba thước sáu. Nhìn vào hình dáng, chất liệu bên ngoài của bộ giáp, Cơ Động có thể đoán ra, đó cũng là một trong những tác phẩm của đại ca mình. Những sảm phẩm của Chúc Diễm làm ra đều có ký hiệu đặc thù riêng. Xem ra, bộ giáp này hẳn là năm xưa lúc quan hệ giữa Phất Thụy và Dạ Tâm còn tốt đã nhờ Chúc Diễm làm riêng cho nàng.

Thánh Tà Thông Đạo sắp mở ra, tất cả mọi người đều đang chờ đợi thời khắc năm năm một lần này. Phất Thụy lẳng lặng đứng đó, nhìn chăm chú vào mặt biển ở phía trước, thân thể như một pho tượng không nhúc nhích. Sự tình quan hệ đến sinh tử, lại quan hệ đến thắng bại của hai phiến đại lục, đối với chuyện Phất Thụy trở thành người thống lĩnh đại quân tham chiến lần nay, đám người Thiên Can Học Viện và Thiên Can Quân Đoàn không có bất luận kẻ nào dị nghị gì cả. Mà Cơ Động lúc này cũng phát hiện ra, nguyên nhân vì sao Dạ Tâm không cách nào chỉ huy được toàn bộ thành viên tham chiến lần này. Trong số các cường giả bên Thiên Can Quân Đoàn tham chiến, có ít nhất mười ma sư thực lực đã trên sáu quan.
Tuy rằng thực lực bọn họ còn chưa đủ để so sánh với Phất Thụy, thế nhưng cũng không phải là các đệ tử Âm Dương Học Đường như Dạ Tâm có khả năng bằng được. Không hề nghi ngờ, những người này mới chân chính là lực lượng nòng cốt của đoàn quân. Không cần Phất Thụy nói, Cơ Động cũng có thể đoán được, bọn họ hẳn đều là các đệ tử trước đây của Âm Dương Học Đường. Không có Lôi Đế chấn nhiếp, bọn họ làm sao chịu nghe lời của Dạ Tâm, một nữ nhân thực lực yếu kém làm chỉ huy cơ chứ?
Bên ngoài mà nhìn, hiện tại trên bờ biển cũng chỉ có hơn hai ngàn tên ma sư. Nhưng trên thực tế, nơi đóng quân của Ngũ Đại Đế Quốc, toàn bộ đại quân cũng đã sớm chuẩn bị, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Cách đó xa xa, lại càng có thêm nhiều khí tức vô cùng cường đại khác cũng đang chú ý về phía này.
Giờ khắc này đây, trong lòng Cơ Động cũng không khỏi có chút khẩn trương. Thánh Tà Chiến Trường đến tột cùng là có cảnh tượng như thế nào, hắn cũng sắp được biết rồi. Sau khi tiến vào Thánh Tà Chiến Trường, ít nhất trong mấy ngày đầu cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.
Ngay lúc Cơ Động đang mãi suy tư, đột nhiên một tiếng ầm vang thật lớn chợt vang lên. Rõ ràng trên bầu trời trong xanh không gợn chút mây, thế nhưng lại vang lên một tiếng sét lôi đình thật lớn. Ngay sau đó, mặt biển phía trước mọi người giống như là sôi trào lên vậy, nước biển chợt bốc dựng lên cao, bay thẳng vào không trung hơn trăm trượng. Khí tức năng lượng ba động mênh mông không gì sánh kịp nháy mắt nở rộ ra, một cảnh tượng rung động hoàn toàn choáng ngợp đã xuất hiện ngay trước mặt mọi người. Không khí vào giờ khắc này hoàn toàn cô đọng lại, mọi người đều có cảm giác không thể hô hấp. Chỉ trong nháy mắt, không trung hoàn toàn tối sầm lại, mây đen đã ngưng tụ lại, hoàn toàn che kín không trung. Từng đạo điện quang khổng lồ từ trong tầng mây lóe ra, giống như là Vạn Lôi Cướp Ngục Giới đã kéo dài ra tận nơi này vậy.



Bình Luận (0)
Comment