Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 164.2


Tử Lôi Diệu Thiên Long phóng lên cao, Phất Thụy giơ cao thanh Lôi Đình Chiến Phủ trong tay. Chỉ nghe Tử Lôi Diệu Thiên Long ngẩng đầu rống lên một tiếng vang trời, hào quang lôi điện sáng ngời nháy mắt bùng nổ.
Không hề nghi ngờ, trên Thánh Tà Đảo có sự tồn tại của Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới, thực lực bản thân Phất Thụy được tăng phúc lên rất nhiều. Ở nơi này, tuyệt đối không thiếu Lôi nguyên tố bổ sung cho hắn.
Ngay sau đó, luồng lôi điện màu lam tím kia nháy mắt đem hắn, Cơ Động và Tử Lôi Diệu Thiên Long toàn bộ bao phủ vào trong, hóa thành một khỏa lôi cầu thật lớn. Tiếp theo, Phất Thụy chém mạnh Lôi Đình Chiến Phủ một cái, khỏa lôi cầu khổng lồ kia ầm ầm nổ tung, hóa thành chín đầu Lôi Điện Chi Long khổng lồ, chia làm chín hướng, đâm thẳng về phía sườn núi. Công kích chính diện, hoàn toàn hiển lộ bản sắc cường hãn của Lôi Đế.
Cửu Long Tề Phi, đây chính là thực lực kinh khủng sau khi long nhân hợp thể. Mặc dù thực lực Phất Thụy chỉ mới tới Thất Quan, nhưng mà nếu chỉ một mình hắn thôi, cũng chỉ có thể thi triển ra được Thất Long Phá Thiên Quyết mà thôi.
Nhưng cộng thêm một Tử Lôi Diệu Thiên Long nữa, bảy con Lôi Long liền biến thành chín. Cái này cũng không chỉ là sự biến hóa về số lượng, hơn nữa, mỗi một đầu Lôi Điện Chi Long kia, thân thể đều lớn hơn gấp đôi lúc trước. Mỗi một đầu Cự Long cũng đủ để tương đương với một cái Lôi thuộc tính đỉnh cấp Tất Sát Kỹ rồi.

Lôi Đế cường hãn và bá đạo, nhưng tuyệt cũng không thiếu trí tuệ. Cửu Long Tề Phi này của hắn, phương hướng tấn công cực kỳ dàn trải, mục đích chỉ có một, chính là khiến cho các ma sư cường giả trong Hắc Ám Ma Sư không có thời gian cứu viện.
Quả nhiên, từ sườn núi đối diện, có hơn trăm đạo quang mang đồng thời sáng lên, nhưng cũng hoàn toàn bị Cửu Long Tề Phi này của Phất Thụy làm cho hỗn loạn. Những ma sư thực lực chưa tới Ngũ Quan, thậm chí ngay cả đề thăng ma lực để phòng ngự cũng không được, đã bị uy áp cường đại từ không trung ép xuống đến mức cả người không thể cử động được. Đám Hắc Ám Thiên Can Thánh Đồ đều đứng cùng một chỗ với nhau, lúc này muốn chia ra cứu viện chín hướng khác nhau hiển nhiên là không có khả năng. Mặc dù bọn họ phản ứng cực kỳ mau lẹ, nhưng cũng chỉ có thể chặn được có sáu đầu Lôi Long, còn ba đầu còn lại, dưới sự khống chế của Phất Thụy, đã ầm ầm nổ tung ngay giữa ba đám Hắc Ám Ma Sư tập trung đông đúc nhất.
Chỉ một kích này thôi, đã có hơn ba mươi tên Hắc Ám Ma Sư bị nổ tung, tro cốt cũng không còn. Khí tức Lôi Điện khủng bố vang vọng trong không khí, lại còn thanh âm kêu gào thảm thiết pha lẫn kinh hãi của đám Hắc Ám Ma Sư.
Cơ Động lúc này ngồi sau lưng Phất Thụy, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc. Hắn cũng không phải kinh ngạc vì Phất Thụy cường hãn, mà là bởi vì thân thể của mình. Hắn phát hiện, tuy rằng sư huynh phóng xuất ra Lôi thuộc tính vô cùng cường đại, nhưng hắn cũng không hề cảm giác được bất cứ áp bách nào cả. Mặc dù bản thân hắn là Cực Hạn Song Hỏa, nhưng tình huống như thế này trước đây cũng chưa từng xảy ra. Chẳng lẽ lại là do Hỗn Độn Chi Hỏa của mình đã tăng lên, đối với lực áp bách đến từ bên ngoài cũng có lực phòng ngự mạnh hơn hay sao?
Từ phía đỉnh núi đối diện, một tiếng thét dài vang lên:
- Phất Thụy, đã lâu không gặp.
Thanh âm này vang lên vô cùng bình thản, nhưng không ngừng vang vọng trên đỉnh núi. Chỉ thấy một đạo thân ảnh màu trắng chợt bay thẳng lên trời, nháy mắt đã phóng tới giữa không trung. Một luồng quang mang màu vàng sáng rọi từ dưới chân hắn phát ra, giống như là xé rách không gian vậy. Ngay sau đó, hắc quang lóe lên, một đầu Cự Long màu đen tuyền đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện dưới chân hắn, đỡ lấy thân thể hắn.
Nhìn thấy cảnh này, Cơ Động rõ ràng cảm giác được khí tức trên người sư huynh mình chợt giống như giếng dầu phun trào vậy, nháy mắt bùng nổ mãnh liệt. Thanh Lôi Đình Chiến Phủ trong tay chỉ thẳng về phía trước, hét lớn một tiếng:
- Lý Vĩnh Hạo!
Nam nhân Hắc Long Bạch Y được Phất Thụy gọi là Lý Vĩnh Hạo kia lặng yên đứng trên đầu Hắc Long. Người này thân thể thon cao, có một đầu tóc ngắn màu đen, tư thế nhìn qua hiên ngang oai hùng, toàn thân ngập tràn cảm giác băng lãnh như kim chúc. Tướng mạo hắn cũng không có gì nổi bậc, cũng không có đặc điểm gì đáng chú ý, nhưng mà, hắn lại có một cặp mắt vô cùng thâm thúy. Kỳ dị nhất chính là, hắn rõ ràng là Canh Kim Hệ, nhưng đầu Hắc Long cường đại dưới chân hắn lại không ngừng tản mát ra khí tức hắc ám. Đầu Hắc Long này nhìn sơ qua, tuyệt đối sẽ không yếu hơn Tử Lôi Diệu Thiên Long. Mỗi một lần nó hô hấp, một luồng hắc vụ không ngừng vờn quanh, khiến cho không thể nhìn rõ được bộ dáng của nó.

Lý Vĩnh Hạo khẽ mỉm cười, trên người hắn chỉ mặc độc có một bộ quần áo màu trắng, thậm chí ngay cả áo giáp cũng không mặc, cả người có vẻ cực kỳ thong dong, bình tĩnh:
- Lôi Đế quả nhiên là Lôi Đế, vừa ra tay đã giết hơn ba mươi huynh đệ của ta. Bản sắc cường hãn không hề thay đổi!
Phất Thụy cười lạnh một tiếng:
- Hắc Ám Binh Khí cũng còn gọi là Chung Cực Binh Khí, đến đây đi, để cho ta một lần nữa thỉnh giáo Cực Hạn Canh Kim của ngươi đi!
Chung Cực Binh Khí Lý Vĩnh Hạo, chỉ bảy chữ đơn giản này thôi đã khiến cho Cơ Động có cảm giác như sấm đánh bên tai. Hắn đã từng nghe Phất Thụy không ít lần nhắc đến người này. Chẳng những có được ma lực Cực Hạn Canh Kim, thực lực lại cực kỳ cường hãn. Cho tới nay, hắn cũng chỉ có kém Phất Thụy một chút mà thôi. Lúc này tận mắt chứng kiến, không biết vì sao, người này lại gây cho Cơ Động một cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Chẳng lẽ hắn chính là Hắc Ám Thiên Can Thánh Đồ, nhất đại Thánh Vương hay sao? Có thể có danh xưng là Chung Cực Binh Khí, rất hiển nhiên, vị Hắc Ám Canh Kim Thánh Đồ này cũng giống như sư huynh Phất Thụy, đều tu luyện theo đường tấn công.
- Tiểu sư đệ, ngươi đi giúp những người khác đi.
Khí thế trên người Phất Thụy không ngừng tăng lên, giống như là một ngọn núi lửa vận sức chờ khi bùng nổ vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra một kích chí cường. Mà ở đối diện, Chung Cực Binh Khí Lý Vĩnh Hạo vẫn bình tĩnh chăm chú nhìn sang bên này, cũng không có hành động công kích gì cả.
- Sư huynh, cẩn thận.
Chỉ đơn giản nhắc nhở một câu, Cơ Động phóng người lên, Chu Tước Song Dực nháy mắt dang rộng, bay tới ngọn núi đối diện. Lúc này các ma sư của Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục cũng đã phóng tới đây, hai bên đang hỗn chiến hết sức căng thẳng.

Lý Vĩnh Hạo nhìn theo hướng Cơ Động bay đi, mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Thụy huynh, ngươi có một sư đệ giỏi đó. Ta từng nghe tiểu muội nói qua, nó suýt chút nữa đã bị lệnh sư đệ đánh chết. Xem ra, lệnh sư đệ mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng lại chính là Quang Minh Thiên Can nhất đại Thánh Vương a!
bảy quan phát ra quang mang lóng lánh trên đỉnh đầu Phất Thụy:
- Lý Vĩnh Hạo, đợi thêm năm năm nữa, Tiểu sư đệ của ta sẽ có thể thay thế vị trí của ta. Năm nay hắn còn chưa tới mười bảy tuổi, so với ta và ngươi đều trẻ hơn rất nhiều. Chờ đến khi hắn thật sự trưởng thành, ta muốn xem thử xem, Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục các ngươi lấy gì mà chống cự đây.
Lý Vĩnh Hạo nhàn nhạt cười:
- Chuyện này cũng không phiền ngươi lo lắng. Phất Thụy, ngươi vẫn như xưa, không hề thay đổi, bản tính vẫn cường hãn như thế. Ngươi cho rằng, hiện tại ngươi có thể thắng được ta hay sao? Ngươi đừng quên, ta là Thiên Can Thánh Đồ, ngươi không phải.
Vừa nói, một luồng quang mang màu trắng nhàn nhạt, choáng đầy cảm giác kim chúc chợt bốc lên, bao phủ toàn thân Lý Vĩnh Hạo. Luồng quang mang màu trắng này hóa thành một luồng khí vụ nhàn nhạt, nháy mắt khuếch trương một chút, hóa thành một bộ giáp trụ màu vàng, bao bọc toàn bộ cơ thể Lý Vĩnh Hạo. Một thanh trường mâu màu vàng, dài bảy thước, thô to như cánh tay cũng đã xuất hiện trong lòng bàn tay. Nhìn qua, bộ áo giáp này cùng với vũ khí của hắn, không ngờ đều là do ma lực huyễn hóa mà thành.


Bình Luận (0)
Comment