Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 236.2


Náo nhiệt, thật sự là náo nhiệt a! Bình Đẳng Vương cùng với Kim Cương Quân Đoàn xuất hiện, nhìn bề ngoài giống như là làm trọng tài công bằng, nhưng không hề nghi ngờ, đúng là đối với bên phía yếu thế hơn, tức Ma Sư Công Hội là cực kỳ có lợi. Mà lúc Bắc Đẩu Miện Hạ Cơ Trường Tín xuất hiện, sự chênh lệch vốn có giữa hai bên cũng đã biến mất không còn sót lại chút gì.
Có thể nói, ưu thế còn lại duy nhất của Ma Kỹ Công Hội, chính là về mặt số lượng. Mà trên phương diện Chí Tôn Cường Giả, Âm Dương Song Thủy đối mặt với Âm Dương Song Thổ, làm sao có cơ hội chiến thắng? Huống chi, bản thân Cơ Trường Tín lại là một trong những vị Cửu Quan Chí Tôn Cường Giả cường hãn nhất của đại lục.
Đối mặt với sự xuất hiện của Cơ Trường Tín, ba vị Chí Tôn Cường Giả lúc trước đều có vẻ mặt hoàn toàn khác nhau. Sắc mặt của Thủy Minh Nguyệt rõ ràng là khó coi nhất, cái này cũng không cần phải nói. Mà vẻ mặt của Thượng Quan Ngâm Không lại là có chút quái dị, có chút tái nhợt nhìn Cơ Trường Tín, chẳng những không có nửa phần cảm kích, mà lại giống như là muốn nuốt chửng luôn Cơ Trường Tín vậy. Lãnh Phong Vân quát to:
- Cơ Trường Tín, Bình Đẳng Vương nhất mạch các ngươi quyết tâm nhất định phải can thiệp vào chuyện tranh chấp giữa hai đại Công Hội chúng ta sao?
Cơ Trường Tín lãnh đạm liếc nhìn bà ta một cái:
- Lãnh Phong Vân, nơi này là Trung Thổ Đế Quốc, ngươi còn chưa có đủ tư cách để mà chất vấn ta. Nếu ta không nên tới, vậy còn ngươi thì sao? Lãnh Gia của ngươi căn cơ ở Bắc Thủy Đế Quốc, chạy đến Trung Thổ Đế Quốc của ta làm cho phong khởi vân vũ, là đạo lý gì đây?

Lãnh Phong Vân cười lạnh nói:
- Lần này ta tới đây cũng không phải là đại biểu của Lãnh Gia, chỉ đại biểu cho cá nhân ta. Minh Nguyệt là bạn thân của ta, ta đến giúp bạn không được sao? Còn ngươi thì sao? Các ngươi chẳng những đương kim Bình Đẳng Vương chạy tới, Kim Cương Quân Đoàn cũng tới. Ngay cả Bắc Đẩu Miện Hạ nhà ngươi cũng chạy tới đây luôn. Ta thật sự muốn hỏi ngươi, Bình Đẳng Vương nhất mạch các ngươi lấy cái gì mà đi can thiệp vào sự phân tranh giữa hai đại Công Hội cơ chứ? Ngươi và Thượng Quan Ngâm Không có quan hệ gì cơ chứ?
Cơ Trường Tín nở nụ cười, nụ cười rất tự nhiên:
- Ngươi yên tâm, lời thề năm xưa của Ngũ Đại Đế Quốc ta vẫn còn nhớ rất rõ, quyết không can thiệp vào bất cứ phân tranh gì giữa các Công Hội. Lời nói vừa rồi của Vân Sinh các ngươi chắc cũng nghe rõ ràng rồi chứ, thế lực Bình Đẳng Vương nhất mạch chúng ta lần này kéo đến đây, chỉ là vì làm chứng mà thôi. Bọn họ tuyệt đối cũng sẽ không nhúng tay vào tranh chấp giữa hai đại Công Hội. Về phần ta, chẳng lẽ ngươi có thể dùng danh nghĩa cá nhân đến trợ giúp Thủy Minh Nguyệt, lại không cho phép ta lấy danh nghĩa cá nhân đến đây trợ giúp Ngâm Không hay sao? Ngươi hỏi quan hệ của hai chúng ta là gì? Thật sự là buồn cười, nếu như các ngươi đã có lòng thèm muốn đối với Ma Sư Công Hội, ngay cả quan hệ của hai chúng ta chẳng lẽ các ngươi cũng chưa từng nghe qua sao? Cách đây một trăm năm, Ngâm Không đã trở thành thê tử của ta. Hai người các ngươi kéo nhau chạy đến trước nhà ta, khi dễ vợ của ta, lão tử ta chẳng lẽ lại khoanh tay ngó lơ hay sao?
- Cái gì? Thượng Quan Ngâm Không là vợ của ngươi?
Thủy Minh Nguyệt và Lãnh Phong Vân cơ hồ là hai miệng cùng nói. Trong mắt hai người choáng đầy thần sắc không dám tin nổi. Bọn họ quả thật cho tới bây giờ cũng còn chưa biết, Hội trưởng Ma Sư Công Hội Thượng Quan Ngâm Không lại có quan hệ vợ chồng với Bình Đẳng Vương nhất mạch Bắc Đẩu Cơ Trường Tín. Nếu biết được điểm này, nói thế nào cũng sẽ không có trận chiến ngày hôm nay.
Giống như là muốn chứng minh lời nói của Cơ Trường Tín, Cơ Vân Sinh cung kính khom người về phía Thượng Quan Ngâm Không, kêu lên:
- Bà nội!
Cơ Trường Tín lạnh lùng cười một tiếng:
- Ta xem, hôm nay hai đại Công Hội quả thật cũng phải sát nhập, cuối cùng cũng nên kết thúc vở hài kịch không biết tự trọng mà các ngươi đã dựng nên này. Bất quá, là Ma Kỹ Công Hội các ngươi sát nhập vào Ma Sư Công Hội mới đúng.

- Ngươi cút đi, chuyện của ta không cần ngươi tới đây nhúng tay vào!
Đang lúc Cơ Trường Tín một mình áp chế cả hai người Thủy Minh Nguyệt, Lãnh Phong Vân đến mức không ngóc đầu dậy nổi, Thượng Quan Ngâm Không đột nhiên mở miệng. Bà ta cơ hồ là giận dữ gào thét về phía Cơ Trường Tín.
Trên mặt Cơ Trường Tín toát ra một tia xấu hổ:
- Ngâm Không, ta biết rõ là ngươi hận ta. Chuyện lúc trước là do ta không đúng. Chúng ta trước tiên liên thủ giải quyết chuyện trước mắt rồi hãy nói sau đi. Từng ấy năm tới bây giờ, ta một mực đều tìm kiếm ngươi khắp nơi. Nếu không phải thừa dịp cơ hội lần này, ngươi cũng sẽ không trở về. Hôm nay để ta trước hết giúp ngươi đem cái khối u ác tính Ma Kỹ Công Hội này hoàn toàn giải quyết sạch sẽ, sau đó ta mới xin lỗi với ngươi vậy.
Thượng Quan Ngâm Không cắn môi dưới, hung hăng nhìn chằm chằm Cơ Trường Tín:
- Chuyện của Ma Sư Công Hội chúng ta, không cần ngươi nhúng tay vào. Cơ Trường Tín, ngươi là một tên ngụy quân tử, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngươi. Ta không muốn gặp lại ngươi, ngươi mau cút đi cho ta. Ta vĩnh viễn cũng không quên được ngươi đã khiến cho ta nhục nhã.
Cơ Trường Tín thở dài một tiếng:
- Ngâm Không, ngươi có thể cho ta một cơ hội giải thích hay không? Ngươi đã bỏ đi đến mấy chục năm rồi, thật vất vả hai vợ chồng chúng ta mới gặp lại nhau, chẳng lẽ ngươi ngay cả một câu giải thích cũng không chịu nghe hay sao?
- Không nghe. Ta không nghe những lời dối trá của lão quỷ nhà ngươi. Cơ Trường Tín, ta sống hay chết, không cần ngươi phải quan tâm. Ta chết, liền chôn ở Ma Sư Công Hội, ta và Bình Đẳng Vương nhất mạch các ngươi cũng không có bất cứ quan hệ gì.
Cơ Trường Tín vội la lên:
- Ngâm Không, ngươi sao lại cố chấp đến như vậy? Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra, hai tên gia hỏa kia vừa rồi đã động sát khí với ngươi hay sao?

Hai mắt Thượng Quan Ngâm Không đã trở nên đỏ bừng, nước mắt bắt đầu lưu chuyển trong cặp mắt, nhưng sự hận ý trong đôi mắt của bà ta đối với Cơ Trường Tín lại càng ngày càng sâu hơn:
- Sống thì thế nào? Chết thì thế nào? Cơ Trường Tín, ngươi đã hủy hoại cả đời của ta, cả nửa đời của ta đều sống trong sự thống khổ. Hôm nay dù có chết, cũng là do ta tự nguyện. Nếu ta có thể không chết, ta cũng nhất định sẽ đến Bình Đẳng Vương phủ tìm ngươi mà tính sổ.
Sắc mặt Cơ Trường Tín dần dần trở nên bình tĩnh trở lại:
- Ngâm Không, ngươi đã không tin lời ta nói, cũng không cho ta cơ hội để giải thích. Ta đây cũng không nói thêm gì nữa. Lấy một địch hai, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ngươi đã cố ý muốn chết, ta cũng không ngăn cản ngươi. Nhưng mà, ngươi còn nhớ rõ không? Năm xưa lúc chúng ta thề non hẹn biển, đã từng nói qua, không cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng xin nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Hôm nay ngươi đã một lòng muốn chết, ta đây làm sao có thể sống một mình cơ chứ? Duy chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch sự oan khuất của ra. Nhưng mà, ta nhất thiết phải nói rõ cho ngươi biết, cho dù là đi tới thế giới kia cũng vậy, ngươi mãi mãi vẫn là thê tử của Cơ Trường Tín ta. Điều này, một trăm năm qua cũng chưa bao giờ thay đổi, sau này cũng vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Vị Bắc Đẩu Miện Hạ này nói như chém đinh chặt sắt, khi hắn nói xong một chữ cuối cùng, trong mắt đã toát ra một vẻ kiên quyết dứt khoát, đột nhiên lật ngược tay lại, tay phải nâng lên. Chung quanh thân thể của hắn, một cỗ hào quang nồng đậm màu vàng nâu nháy mắt bùng nổ, lan truyền ra, hình thành một vòng hào quang màu vàng nồng đậm. Ngay sau đó, bàn tay xoay ngược lại, thế nhưng đập mạnh về phía đầu của chính mình.
- Ông nội, không được.
Cơ Vân Sinh quá sức sợ hãi. Nhưng mà, hắn cho dù muốn ngăn cản đã hoàn toàn không còn kịp nữa rồi. Cơ Trường Tín trước lúc tự sát đã chuẩn bị mọi việc rất tốt, tầng hào quang màu vàng nâu kia, chính là một cái kỹ năng phòng ngự cường đại nhất của hắn. Mậu Thổ Hệ vốn thành danh ở mặt phòng ngự cực mạnh, hơn nữa đây lại còn là tầng phòng ngự do đương kim thiên hạ đệ nhất Mậu Thổ Hệ Chí Tôn phóng xuất ra, đừng nói là Cơ Vân Sinh, cho dù là ba vị Chí Tôn Cường Giả cũng không có khả năng xuyên thủng tầng phòng ngự, chụp lại cánh tay hắn được.


Bình Luận (0)
Comment