Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 247.2


- Tọa kỵ của ta đúng là do một đầu Hỏa Long tiến hóa mà thành. Hỏa Long Vương tiền bối, bọn chúng đúng là con của ngài hay sao?
Cơ Động đi theo Âm Triêu Dương tu luyện tuy rằng cũng hơn một năm, nhưng hắn ít khi nào nhìn thấy Hỏa Long Vương, phần lớn thời gian vẫn là tập luyện chung với Đằng Xà mà thôi. Bởi vậy hắn cũng không tính là quá quen thân với đầu Thập Giai Đỉnh Phong Ma Thú này.
Thanh âm của Hỏa Long Vương vẫn như cũ run rẩy:
- Con ta... Con ta...
Trong miệng Mao Đài và Ngũ Lương Dịch phát ra tiếng hô kinh ngạc nho nhỏ. Sự nghi hoặc trong mắt dần dần bị tình cảm ấm áp thay thế. Bất luận chúng nó biến hóa thành hình dáng như thế nào, căn nguyên của chúng dù sao cũng là đến từ huyết mạch của Hỏa Long Vương. Khí tức huyết mạch vốn không thể nào nhận nhầm được. Trên người Hỏa Long Vương toát ra khí tức mẫu thân nồng đậm, khiến cho trong lòng chúng nó dần dần sinh ra tình cảm ba động mãnh liệt.
Hỏa Long Vương nói như đang mê sảng:
- Ngàn năm trước, khi ta sinh ra bọn chúng, có một ngày ta ra ngoài săn thức ăn, đã bị tên phản đồ của Băng Tuyết Long Tộc, tên Băng Tuyết Cự Long Phong Sương đê tiện vô sỉ kia lén vào ăn cắp mất bọn chúng. Một ngàn năm. Ta đã đi tìm con của ta suốt một ngàn năm nay. Ta không có nhìn nhầm, nhất định ta không có nhìn nhầm.
Cơ Động gật gật đầu:

- Ngài không có nhìn nhầm, chúng nó chính là con của ngài. Bởi vì lúc trước đúng là chúng ta đoạt được các nàng lại từ trong tay của Băng Tuyết Cự Long Phong Sương. Chỉ là bởi vì bao nhiêu năm nay chúng đã bị hàn khí của Phong Sương ảnh hưởng, khiến cho bị hao tổn căn nguyên. Cho nên chúng ta mới dùng mấy loại phương pháp để trợ giúp các nàng bài trừ hàn khí, khiến cho thân thể bị biến dị. Mao Đài, Ngũ Lương Dịch. Đây là mẹ của các ngươi đó.
Cơ Động và Đại Diễn Thánh Hỏa Long linh hồn tương liên, đối với lời nói của hắn, Đại Diễn Thánh Hỏa Long không hề có nửa phần hoài nghi. Sự nghi hoặc trong mắt hoàn toàn bị tình cảm nóng bỏng thay thế. Cơ Động mở ra cặp cánh sau lưng, tự động bay lên. Đại Diễn Thánh Hỏa Long chỉ là thoáng do dự một chút, thân thể của bọn chúng đã bị cặp cánh khổng lồ của Hỏa Long Vương ôm chặt lấy.
Nụ cười trên mặt Âm Triêu Dương càng thêm nồng đậm:
- Lão bằng hữu, ta thật sự cảm thấy vui vẻ cho ngươi. Ngươi rốt cuộc cũng tìm thấy con của mình rồi.
Âm Chiêu Dung cười nói:
- Để cho mẹ con các nàng thân thiết với nhau một chút đi. Bất quá, nói thật, ma thú tọa kỵ của Tiểu Động Động nhìn thế nào cũng không giống lão bằng hữu của huynh.
Ánh mắt sáng quắc của Âm Triêu Dương nhìn về phía Cơ Động:
- Cái này thì phải hỏi hắn.
Cơ Động đưa tay sờ sờ gáy, hắn cũng không thể nói, Đại Diễn Thánh Hỏa Long là bởi vì trí nhớ kiếp trước của hắn nên mới biến thành bộ dáng như vậy, ngượng ngùng nói:
- Ta cũng không biết tại sao lại như vậy nữa.
Chưa được Liệt Diễm cho phép, hắn cũng không đem chuyện Thế Giới Địa Tâm mà nói ra.
Âm Triêu Dương nói:
- Đi xuống trước đi. Giải quyết xong chuyện giữa hai đại Công hội rồi nói sau cũng không muộn.
Ba người nhẹ nhàng đám xuống đất. Lúc này, bên phía Ma Sư Công Hội đã hoàn toàn chìm đắm trong tiếng hoan hô ngập trời. Mà bên phía Ma Kỹ Công Hội thì đã lặng yên không một tiếng động. Thủy Minh Nguyệt, Lãnh Phong Vân đều đã dại ra, ngồi sững sờ trên lưng tọa kỵ của mình. Bọn họ căn bản không biết nên nói cái gì. Mặc dù Thiên Tà chết đi, nhưng mà bọn họ cũng không cảm thất bất cứ nuối tiếc gì, thậm chí còn cảm thấy may mắn nữa. Một khi cái Siêu Tất Sát Kỹ kia thật sự bộc phát ra, như vậy, bên phía Ma Sư Công Hội bên kia sẽ dốc hết toàn lực mà trả thù. Khi hắn đem mớ Ma Kỹ Quyển Trục trong cái giới chỉ đưa cho Thiên Tà, trận chiến này đã hoàn toàn không còn công bằng nữa rồi. Mà mặc dù là như vậy, nhưng vẫn như trước là thua. Hắn còn có thể nói thêm lời nào được nữa?
- Tiểu huyền tôn, đến đây, để cho Huyền tổ mẫu ngắm ngươi một chút nào!

Trên mặt Thượng Quan Ngâm Không cũng lộ ra vẻ tươi cường, vẫy vẫy tay về phía Cơ Động.
Cơ Động dang rộng hai cánh, bay đến trên đỉnh đầu của Hoàng Cự Long, đi đến trước mặt của Thượng Quan Ngâm Không:
- Chào ngài, Huyền tổ mẫu.
Thượng Quan Ngâm Không mỉm cười, nói:
- Hài tử ngoan. Từ trên người của ngươi, ta nhìn thấy được tương lai của Bình Đẳng Vương nhất mạch. Này, sao ngươi còn chưa buông tay ra?
Câu cuối cùng là bà ta nói với Cơ Trường Tín đang đứng phía sau, vẫn còn đang ôm lấy eo của bà ta.
Mặt già của Cơ Trường Tín đỏ lên. Dù sao cũng đang ở trước mặt nhiều tiểu bối như vậy, nên đành phải tâm không cam, tình không muốn, thả lỏng tay ra.
Thượng Quan Ngâm Không nói:
- Cơ Động, ngươi đứng sang một bên nghỉ ngơi đi, để Huyền tổ mẫu giải quyết xong chuyện đại sự trước mắt, sau đó sẽ nói chuyện với ngươi sau.
Cơ Động gật gật đầu, lướt xuống phía dưới, hạ xuống bên cạnh Liệt Diễm và A Kim.
Liệt Diễm vươn tay phải ra, giữ chặt lấy tay Cơ Động. Thanh âm êm ái của nàng từ trong cái mũ truyền ra:
- Cơ Động, ta và A Kim trở về Thế Giới Địa Tâm trước. Nói này đều là bạn bè và người thân của ngươi cả, ngươi cũng nên thân thiết với bọn họ một chút. Chuyện giữa ta và ngươi, cũng có thể nói cho bọn họ biết, không cần cố kỵ gì cả. Bất luận sau đó ngươi lựa chọn ở lại với họ, hay là lựa chọn nào khác, ta cũng sẽ không trách ngươi.
- Liệt Diễm, ta...
Cơ Động muốn nói gì đó, nhưng đã bị Liệt Diễm giơ tay ra ngăn lại.

- Không cần phải nói gì cả. Chẳng lẽ tâm ý của ta, ngươi còn không hiểu hay sao? Ngươi cũng không nên khó xử làm gì. Tiểu gia hỏa Đằng Xà đã nhìn ra thân phận thật sự của ta nói cho bọn họ biết cũng không có vấn đề gì. Ta hy vọng ngươi thấy vui vẻ là được. Xử lý xong tất cả mọi chuyện hay trở về Thế Giới Địa Tâm tìm ta.
Cũng không đợi Cơ Động mở miệng nói gì, từng quang mang màu đỏ nhu hòa giống như cánh hoa đã lặng yên nở rộ, cuồn cuộn nổi lên bao trùm thân thể Liệt Diễm và A Kim. Chỉ trong giây lát, hai người đã biến mất vào trong hư không.
Liệt Diễm và A Kim bỏ đi rồi, trong lòng Cơ Động nhất thời sinh ra cảm giác mất mác mãnh liệt. Hắn biết rõ, Liệt Diễm làm như vậy hoàn toàn là sợ mình khó xử với mọi người. Nàng không muốn mình vì chuyện cùng nàng đi du lịch đại lục mà từ bỏ thân nhân cùng với bạn bè. Ngoài cảm giác mất mác ra, lúc này trong lòng hắn choáng đầy sự cảm động. Từ khi quen biết nhau đến nay, bất luận vào lúc nào, Liệt Diễm cũng suy nghĩ mọi thức cho hắn, vì hắn mà lặng yên trả giá. Cái này cùng càng khiến cho hắn khẳng định Liệt Diễm đang dần dần chấp nhận phần tình cảm của mình.
Phía bên kia, Thượng Quan Ngâm Không đã cưỡi Hoàng Cự Long chậm rãi tiến lên, trầm giọng nói:
- Thủy Minh Nguyệt, Lãnh Phong Vân, ba cuộc thắng hai, hai trận chiến đã chấm dứt, các ngươi còn nói gì nữa không?
Thủy Minh Nguyệt liếc nhìn sang Thủy Phong Vân một cái. Lúc này kết cuộc đã định, sắc mặt của hắn ngược lại càng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều:
- Ta thua rồi. Người tính không bằng trời tính. Không còn gì để nói nữa. Bắt đầu từ hôm nay, Ma Kỹ Công hội không còn tồn tại nữa, tất cả những thành viên của Ma Kỹ Công Hội, toàn bộ sáp nhập vào trong Ma Sư Công Hội. Ta mặc dù cũng không dám tự nhận là người tốt, nhưng những gì ta đã nói liền sẽ giữ lời. Sau khi trở về, ta sẽ đem toàn bộ những gì của Ma Kỹ Công Hội giao lại hết cho các ngươi. Bất quá, Phong Vân là khách khanh mà ta lần này mời tới giúp đỡ, cũng không phải là người của Ma Kỹ Công Hội. Ta sau khi đem tất cả trụ sở cùng với người của Ma Kỹ Công Hội sát nhập vào Ma Sư Công Hội, cũng sẽ không ở lại nữa.
Thanh âm của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng những người ở đây ai cũng có thể cảm giác được trong lòng hắn đang cực độ bi thương. Cơ nghiệp mấy trăm năm của Ma Kỹ Công Hội toàn bộ hủy diệt ở trong tay của hắn, hủy bởi hai chữ tham lam... Tâm tình của Thủy Minh Nguyệt lúc này sao có thể bình tĩnh cho được.
Ánh mắt của Lãnh Phong Vân lưu chuyển, nhu hòa nhìn Thủy Minh Nguyệt:
- Minh Nguyệt, nếu như sự tình đã xảy ra như vậy rồi, thôi thì từ bỏ đi. Với tính cách của Thượng Quan Ngâm Không, nhất định sẽ đối xử tử tế với những người của Ma Kỹ Công Hội...
Âm Triêu Dương, Âm Chiêu Dung, Cơ Trường Tín lúc này đều đã đi tới bên cạnh Thượng Quan Ngâm Không, trong ánh mắt mỗi người đều biểu lộ quang mang bất đồng.


Bình Luận (0)
Comment