Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 284


Cơ Động buông lỏng hai tay đang ôm Liệt Diễm ra, rồi đưa lên nắm lấy bờ vai nàng, tâm tình của hắn đang ba động mãnh liệt, đôi mắt nhìn thẳng vào Liệt Diễm.
Sau khi hắn hình thành Linh Hồn Tuyền Qua, Tinh Thần Lực so với trước kia mẫn cảm hơn không biết bao nhiều lần. Khi hai người ôm nhau, hắn có thể tinh tế cảm nhận được Liệt Diễm đã có chút bất đồng so với dĩ vãng. Lúc này đây, hắn tuyệt đối không có ý định buông tha cơ hội này một lần nữa.
Liệt Diễm không nghĩ tới Cơ Động sẽ chủ động buông mình ra, nàng hơi giật mình nhìn về phía hắn. Khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập yêu thương của Cơ Động, tâm hồn nàng đã bắt đầu bị tan chảy.
- Liệt Diễm, ta yêu nàng!
Thanh âm của Cơ Động có vài phần run rẩy, sự run rẩy đó xuất phát từ linh hồn của hắn, hắn không kiềm chế được mà thốt lên lời yêu thương với Liệt Diễm.
Chỉ có năm chữ đơn giản như vậy! Sau mười năm, cuối cùng năm chữ này đã được nói ra từ trong miệng hắn, là do chính bản thân hắn nói với Liệt Diễm.
Năm chữ này hắn đã muốn nói không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng vì sự tự ti mặc cảm mà hắn phải đè nén ý niệm trong đầu lại. Bao nhiêu lần nhìn Liệt Diễm là bấy nhiêu lần hắn suýt không thể kiềm chế được, đành phải biểu đạt tình cảm thông qua ánh mắt,chấp nhận giấu kín tình cảm trong lòng chứ không dám vọng ngôn.
Giờ khắc này, khi hắn cảm nhận được Liệt Diễm đã chính thức tiếp nhận mình, rốt cục hắn cũng không nhịn được nữa, dùng hết khí lực toàn thân mà nói với nàng.
- Ta yêu nàng, Liệt Diễm! Khi lần đầu nhìn thấy nàng, ta chỉ mới có mười mấy tuổi mà thôi, nhưng ta đã yêu nàng cực kỳ sâu đậm. Đó gọi là tiếng sét ái tình, nó làm cho ta không thể tự kiềm chế được. Từ lần đầu tiên ta trông thấy nàng, thì nàng đã là người duy nhất mà cả cuộc đời ta quyến luyến. Bất luận việc ta tu luyện, hay làm bất cứ chuyện gì khác, tất cả đều là vì nàng.
Ta tu luyện khắc khổ, là để cho bản thân ta có thể xứng với nàng. Tuy hiện tại ta còn chưa thể làm được, nhưng mà ta đã thật sự cố gắng, cố gắng rất nhiều. Vì nàng, ta nguyện ý buông tha hết thảy mọi thứ trên đời này. Trong dĩ vãng, ta chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới, sẽ có một ngày nàng trở thành người yêu của ta, bởi vì ta cảm thấy ta không xứng với nàng. Mãi cho tới thời gian gần đây, ta chấm dứt bốn năm liền bế quan, khi nàng và ta cùng nhau đi du lịch ở thế giới nhân loại, ta mới chợt phát hiện ta và nàng càng đi lại càng gần nhau. Dần dần, ta có thể cảm nhận được trong lòng nàng đã bắt đầu xuất hiện bóng hình của ta. Ta yêu nàng bởi tâm hồn của ta, tất cả những gì ta có đã sớm thuộc về nàng rồi. Nàng đừng hỏi vì sao ta lại yêu nàng, hay là ta yêu nàng vì cái gì. Ta không biết. Ta chính là yêu nàng, yêu đến tận xương tủy, hình như sinh mạng của ta tồn tại là vì phần ái tình này. Liệt Diễm, ta không dám mơ tưởng xa vời là nàng có thể yêu ta, nhưng ta thỉnh cầu nàng, nàng hãy để cho ta có quyền được yêu nàng, được không Liệt Diễm?
Nhìn Liệt Diễm, cả người Cơ Động đắm chìm trong một loại cảm xúc đặc thù, thân thể của hắn đang run rẩy, hai mắt hắn đã trở nên đỏ bừng. Thậm chí, sự hưng phấn của hắn mãnh liệt đến mức tinh thần ba động dao dộng xung quanh thân thể hắn cũng làm cho không khí trở nên vặn vẹo.

Mười năm, hôm nay rốt cuộc hắn cũng đã có dũng khí nói ra ba chữ kia. Hắn đã chờ mong cái ngày này quá lâu rồi, hắn thậm chí còn không dám tưởng tượng chính bản thân mình lại cứ như vậy mà nói ra. Giờ khắc này, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy cực kỳ thoải mái xen lẫn với sự lo lắng cực độ. Mặc dù hắn cảm giác được Liệt Diễm đã tiếp nhận mình, nhưng hắn lại sợ nàng cự tuyệt hắn. Chỉ vì hắn thực sự quá yêu nàng, tình yêu ấy khiến hắn không thể nào tự kiềm chế được.
Vành mắt của Liệt Diễm dần đỏ lên, cảm thụ được đôi tay của Cơ Động đang run rẩy, mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt hắn, ánh mắt chứa chan yêu thương vô tận. Mặc dù nàng chưa hề có sự chuẩn bị nào, mặc dù đột nhiên Cơ Động lại thổ lộ như vậy,nhưng trong lòng hắn, hạt giống tình yêu đã sớm nảy mầm từ lâu, nó đã sinh trưởng đến mức không thể nào ức chế được nữa.
Nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve đầu Cơ Động, nàng trìu mến nói.
- Chàng ngốc này, chàng thật sự là ngốc quá mà. Kỳ thật, từ lần đầu tiên chàng pha chế rượu cho ta uống, ta đã cảm nhận được tình cảm của chàng rồi. Những suy nghĩ trong lòng chàng ta còn không biết sao, ta có thể cảm nhận được tình yêu của chàng mà.
Chàng ngốc à, chàng thật sự là ngốc quá mà. Bởi vì tình yêu này của chàng mà ta đã chờ đợi, thậm chí là bàng hoàng. Ta đã từng thề sẽ không bao giờ gặp chàng nữa, không bao giờ để cho hình bóng của chàng ảnh hưởng đến tâm hồn ta. Chàng còn nhớ đoạn thời gian ta mất tích không? Chàng thủy chung không thể nhìn thấy ta vì lúc đó ta còn đang giãy dụa với lòng mình. Chúng ta căn bản là người của hai thế giới, giữa chúng ta có quá nhiều chướng ngại và khoảng cách. Ta không thể nào áp chế được tình cảm của mình, mà ngược lại còn trầm luân trong đó.
Mỗi khi chàng điều chế cho ta một ly rượu, tức là chàng đã hạ độc dược tình yêu cho ta. Dù lực lượng ta có cường thịnh tới mức nào, nhưng ta vẫn trầm luân trong phần độc dược ấy. Khi ta cảm nhận được tình yêu trong linh hồn của chàng mà tiến hóa, ta đã không còn năng lực cự tuyệt chàng nữa rồi. Ta sao có thể không tiếp nhận chàng được đây?
Hạnh phúc cực kỳ to lớn, phô thiên cái địa đánh sâu vào đại não Cơ Động, cho dù lốc xoáy linh hồn của hắn có cường thịnh đến mức nào, nhưng lúc này cũng đã ngừng xoay tròn. Hắn gần như điên cuồng và mạnh mẽ đem Liệt Diễm ôm vào ngực mình, ôm thật chặt, thật chặt, như sợ nàng đột nhiên biến mất vậy.
Liệt Diễm cũng ôm chặt lấy hắn, đem khuôn mặt dán trên bờ vai hắn.
- Hãy cho ta một ít thời gian nữa được không Cơ Động, ta biết chàng sẽ vĩnh viễn không làm trái ý nguyện của ta. Hãy vì ta và vì tương lai của chúng ta! Hiện tại chàng không thể rơi vào dục vọng được. Chàng phải cố gắng, vì tương lai của chúng ta mà cố gắng. Sẽ có một ngày năng lực của chàng đuổi kịp ta, chúng ta mới có thể chân chính ở cùng một chỗ. Trước tiên, hãy để cho ta hảo hảo cảm nhận tình yêu của chàng đối với ta. Một ngày nào đó, ta sẽ nói với chàng ba chữ đó và làm tân nương của chàng, được không?
- Được! Được! Được!
Cơ Động mừng đến phát khóc, hắn khóc vì niềm hạnh phúc tột cùng này. Liệt Diễm sẽ làm vợ của ta! Nàng sẽ làm vợ của ta, ô.. ô… Rốt cuộc nàng đã tiếp nhận tình yêu của ta rồi!
Lúc này, Cơ Động xúc động tới mức không nói lên lời, hắn phảng phất như thấy được ngày cưới của hắn và Liệt Diễm. Nàng và hắn đang cùng nhau đi vào điện phủ, bộ dáng của nàng mới tuyệt mỹ làm sao. Đây là lần đầu tiên hắn thật sự cảm nhận được mình đã chân chính có được Liệt Diễm.
Liệt Diễm không khóc, nàng nở một nụ cười, một nụ cười chỉ xuất hiện trên mặt của những nữ hài hạnh phúc nhất, nụ cười ấy thật ngọt ngào. Hình như khi Cơ Động nói ra ba chữ đó, thì tâm hồn của nàng cũng đã hoàn toàn rộng mở đón nhận hắn rồi.
Tất cả khúc mắc đều không còn tồn tại nữa, bất luận tương lai có như thế nào, thì ở hiện tại, thứ mà hắn muốn là cùng nàng hưởng thụ tình yêu say đắm của nhau, như thế là quá đủ!
A Kim đứng sau lưng Liệt Diễm, cả người nàng trở nên ngốc trệ, nàng cũng có thể cảm nhận được mối thâm tình sâu nặng của Cơ Động khi thổ lộ với Liệt Diễm. Đây là tình yêu như thế nào a! Người nam nhân này lại có thể thâm tình như vậy, chủ nhân thật sự quá hạnh phúc!
Trong nội tâm nàng cực kỳ hâm mộ và chúc phúc cho Cơ Động và Liệt Diễm. Tình cảm đó không dành do Liệt Diễm mà là vì Cơ Động, không hiểu vì sao, khi chứng kiến hắn hưng phấn, kích động như vậy, nàng cũng cảm thấy cực kỳ vui mừng trong lòng.
----
Điều Tửu Sư Công Hội.
- Ca, ngươi nói lão sư có trở về nữa không? Hắn sao chỉ lại lưu lại một hàng chữ rồi đột nhiên bỏ đi như vậy chứ?
Đỗ Hinh Nhi hướng Đỗ Minh hỏi.

Đỗ Minh bất đắc dĩ nói:
- Hinh nhi, vấn đề này muội đã hỏi huynh ít nhất một trăm lần rồi đó. Mới chỉ một tháng trôi qua thôi mà, muội có thể để cho huynh thanh tịnh một lát không. Khi nào lão sư trở về thì làm sao mà huynh biết được chứ.
Đỗ Hinh Nhi bất mãn nói:
- Lão sư của huynh cũng thiệt là, cứ vô thanh vô tức mà đi như vậy, mà hắn lại còn ở trong phòng của muội nữa chứ. Nhưng mà cũng thật kỳ quái, không có ai chứng kiến bọn họ rời đi, họ sao lại đột nhiên biến mất như vậy? Chẳng lẽ là truyền tống trong nháy mắt? Ca, muội thực sự không tin năng lực điều tửu của vị lão sư kia lại mạnh hơn so với ba ba a.
Đỗ Minh cười khổ nói:
- Hinh Nhi, xem như ca ca xin muội được không? Gần đây không phải muội vẫn một mực cố gắng tu luyện sao? Nhanh đi tu luyện đi, muội còn cách sáu mươi cấp một khoảng không nhỏ đó.
Đỗ Hinh Nhi cười hì hì, nói:
- Muốn được như vậy phải nỗ lực rất nhiều a!Một tháng này người ta tiến bộ không nhỏ đâu. Muội là thiên tài, không bao lâu nữa sẽ bắt kịp huynh, người nên cố gắng là chính huynh mới đúng.
Nội tâm Đỗ Minh đột nhiên máy động, hắn hỏi:
- Hinh nhi, đừng nói với huynh là muội yêu lão sư đó? Nha đầu như ngươi, từ trước tới giờ vẫn chưa hề quan tâm tới một người khác phái như vậy bao giờ.
Đỗ Hinh Nhi ngây người ra, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
- Ca, huynh thật đáng ghét.
Đỗ Minh vỗ mạnh trán một cái.
- Trời ạ! Chẳng lẽ ta lại đoán đúng rồi sao. Ta nói này, Hinh Nhi ngươi mới chỉ nhìn thấy lão sư một lần thôi mà. Không thể nào chứ? Chẳng lẽ thật sự có tiếng sét ái tình sao?
Đỗ Hinh Nhi nhìn qua cửa phòng, rồi hạ giọng nói:
- Ca ca, chỉ sợ là đúng như vậy đó. Muội cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa. Nói thật ra hắn cũng không được tính là anh tuấn. Nhưng mà, ngày đó trước khi hắn và A Kim tỷ tỷ tới Bắc Ẩn Sơn cứu chúng ta, muội đã thật sự tuyệt vọng rồi. Muội cho rằng mình sẽ cứ như vậy mà chết đi, khi đó muội nghĩ nếu như đột nhiên có người tới cứu mình thì thật là tốt biết mấy. Rồi khi ba ba đến, chúng ta được rời đi. Nhìn ba ba đứng giữa vòng vây, muội đã nghĩ thế là hết. Muội tưởng rằng sẽ không bao giờ còn được gặp ba ba nữa. Trên đường rời khỏi Bắc Ấn Sơn, muội liều mạng cầu nguyện vì ba ba, cầu nguyện có người có thể đến cứu ba ba. Mãi cho đến khi gặp những người tiếp ứng ở bên ngoài, nói cho muội biết có Chấp pháp Trưởng lão của Ma Sư Công Hội tới cứu cha. Lúc ấy muội đã khóc, khóc vì vui mừng.
Đến lúc Cơ Động ca ca xuất hiện, muội thực sự không thể tin được hắn chính là Chấp pháp Trưởng lão. Nghe ba ba kể lại quá trình mạo hiểm, rốt cục muội cũng hiểu rõ cái gì gọi là anh hùng. Trong lòng muội, Cơ Động ca ca chính là anh hùng. Huynh còn nhớ không, khi chúng ta còn bé, muội đã từng nói qua, chờ muội lớn lên nhất định sẽ gả cho một vị anh hùng, gả cho một nam nhân thiên tài. Hiện tại muội tìm được rồi. Ca, huynh nói có đúng không, huynh hẳn phải giúp muội đó.
- Giúp muội? Ta giúp muội thế nào đây? Hinh Nhi, ta khuyên muội hay là bỏ ý định này đi. Muội không nhìn thấy hai đại mỹ nữ đi bên cạnh lão sư sao? Không nói tới mỹ nữ tóc đỏ không nhìn đuợc dung mạo, chỉ riêng A Kim cũng đã xinh đẹp hơn muội rồi. Hơn nữa nàng ta còn có đuợc Cực Hạn Ma Lực. Tuy không thể thấy đuợc dung nhan của mỹ nữ tóc đỏ, nhưng mà huynh có cảm giác nàng nhất định đẹp hơn A Kim rất nhiều. Huống chi, A Kim còn gọi nàng là chủ nhân. Muội cho rằng lão sư còn dư thừa tâm tư để yêu muội sao? Mà cho dù lão sư đồng ý yêu muội, huynh cũng sẽ phản đối muội và lão sư ở chung một chỗ. Ca ca muội cũng là một nam nhân rất hoa tâm nhưng huynh tuyệt đối không hy vọng muội muội của mình lại ở chung với một nam nhân bác ái như vậy.
Đỗ Hinh Nhi hừ một tiếng.
- Huynh nói ít thôi! Muội mặc kệ! Muội không quan tâm. Mỹ nữ yêu anh hùng, đó vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Cơ Động ca ca không được nhiều nữ nhân yêu mến mới là chuyện lạ. Muội không quan tâm, muội muốn ở cùng một chỗ với huynh ấy. Một khi đã tìm được đối tượng của mình thì tuyệt đối không buông tha, đó là nguyên tắc của muội. Bất luận huynh nói thế nào, muội vẫn sẽ theo đuổi Cơ Động ca ca. Có câu “Nữ theo đuổi nam, chỉ vướng một tầng lụa mỏng.”Muội tin tưởng Cơ Động ca ca sẽ thấu hiểu mối chân tình của muội. Muội cũng sẽ cố gắng sớm đạt tới sáu mươi cấp.

- Trời ạ! Hinh Nhi, muội đúng là tiểu ma nữ mà, thật sự không biết muội suy nghĩ như thế nào nữa. Thôi, huynh mặc kệ muội. Dù sao lão sư cũng sẽ không để ý tới muội đâu.
Đỗ Hinh Nhi nhướng cao đôi mày liễu.
- Đỗ Minh chết toi, huynh cứ như vậy mà không tin muội sao? Muội là Đỗ Hinh Nhi, đệ nhất mỹ nữ của Điều Tửu Sư Công Hội. Dựa vào điểm đó mà còn không xứng với Cơ Động ca ca sao?
- Đây không phải vấn đề xứng hay không xứng a! Thôi, huynh không nói với muội nữa. Huynh đi luyện tập điều tửu đây.
Đỗ Minh đứng dậy, muốn rời đi, đúng lúc này một thanh âm trầm thấp vang lên trong tai hắn.
- Đỗ Minh, chúng ta đang ở ngoài cửa Công Hội.
Nghe được thanh âm này, Đỗ Minh thoáng sững người. Hắn nhìn sang muội muội của mình, rõ ràng Đỗ Hinh Nhi không nghe thấy gì hết. Hắn không thể giải thích đuợc bằng cách nào thanh âm đó có thể truyền đến tai hắn, nhưng hắn biết rõ chủ nhân của thanh âm này là ai.
- Hinh Nhi, lão sư đã trở lại.
Vốn Đỗ Hinh Nhi đang muốn giữ Đỗ Minh lại, bây giờ nghe hắn nói như vậy, nàng cũng lâm vào sững sờ, nhưng ngay sau đó liền túm chặt ống tay áo của Đỗ Minh.
- Huynh đừng hù muội a. Cho dù Cơ Động ca ca đã trở lại thì làm sao huynh có thể biết được chứ?
Đỗ Minh bất đắc dĩ nói:
- Đi, chúng ta ra bên ngoài xem thử sẽ rõ ràng thôi. Thật lòng mà nói, huynh cũng không biết lão sư làm thế nào mà liên hệ với huynh được nữa.
Khi Đỗ Minh nhìn thấy Cơ Động, hắn phát hiện tuy cách ăn mặc của Cơ Động vẫn không khác gì so với lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng không biết vì sao khi hắn nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Cơ Động, hắn đột nhiên cảm thấy vị lão sư này đã có chút bất đồng so với trước, nhưng đến tột cùng là phát sinh biến hóa như thế nào thì hắn lại không nhìn ra được.
Tiến lên vài bước nghênh đón, Đỗ Minh cung kính hành lễ với Cơ Động.
- Lão sư!
Cơ Động nhìn Đỗ Minh, nhẹ gật đầu, mỉm cười nói:
- Ngươi đi mời Đỗ Hội trưởng đi, ta tới để thực hiện giao ước.


Bình Luận (0)
Comment