Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 385


Nghe Cơ Động nói, ánh mắt của Phất Thụy dần dần xuất hiện một chút biến hóa rất nhỏ.
Thanh âm của Cơ Động đột nhiên trở nên kích động, hắn cao giọng nói:
- Đệ đã suy nghĩ kỹ rồi, mười năm nữa sau khi báo thù cho Liệt Diễm, đệ sẽ đi theo nàng. Sư huynh, đệ biết huynh đau đớn đến nhường nào, nếu như huynh muốn chết thì đệ tuyệt nhiên sẽ không ngăn cản. Nhưng huynh có nghĩ đến việc sau khi chết đi, tới một thế giới khác, huynh sẽ đối mặt thế nào với Dạ Tâm sư tỷ? Tại sao huynh không báo thù cho nàng rồi hãy chết? Chưa hoàn toàn giết hết những tên khốn kiếp kia, chúng ta còn chưa có tư cách chết! Huynh đã hiểu chưa?
Mọi người bên ngoài nghe Cơ Động gần như là hét lên liền ngốc trệ hết cả đám. Hắn… Hắn sao lại khuyên Lôi Đế đi tìm chết chứ? Miểu Miểu nghe vậy liền muốn xông vào, nhưng Diêu Khiêm Thư vội kéo nàng lại rồi lắc lắc đầu.
Phất Thụy nhìn Cơ Động. Hắn đang muốn nói gì đó thì Cơ Động đã giơ tay cản lại:
- Sư huynh, huynh hiện tại không cần phải nói gì cả, đệ cho huynh một ngày suy nghĩ. Lần này, đệ dẫn các học viên tới Thiên Can học viện là để tiến hành tỉ thí trao đổi. Nếu như huynh nguyện ý một lần nữa trở thành chiến hữu của đệ, như vậy ngày mai trên thao trường, sư huynh đệ chúng ta hãy hảo hảo tỷ thí với nhau một trận. Nếu huynh lựa chọn cứ tiếp tục trầm luân như hiện tại, thì tương lai sau khi đệ báo thù cho Liệt Diễm và Dạ Tâm sư tỷ, đệ sẽ quay lại phỉ nhổ vào mặt huynh. Lôi Đế đối chiến với Bạo Quân, chúng ta sẽ dạy cho Thiên Can học viện một bài học. Đệ chờ huynh!
Vừa nói xong, một tia sáng chợt lóe lên trên tay Cơ Động. Hắn lấy ra một bình Sinh Mệnh Chi Nguyên ngàn năm từ trong Chu Tước thủ trạc nhét vào tay Phất Thụy. Sau đó, không nói thêm gì nữa, Cơ Động nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.
Khi ra khỏi phòng, người thứ nhất mà Cơ Động thấy chính là Miểu Miểu đang nhìn hắn với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Cơ Động khẽ lắc đầu rồi vỗ vỗ bả vai của nàng, nói:
- Không nên quấy rầy huynh ấy. Quan tâm quá tất sẽ loạn, đừng để tình cảm che mờ lý trí!
Nghe Cơ Động nói vậy, Miểu Miểu đầu tiên là sửng sốt. Nàng đương nhiên không ngốc, trong giây lát, phảng phất như nàng đã vỡ lẽ ra điều gì đó. Nhìn Phất Thụy vẫn đang đứng ở bên trong gian phòng, nàng khẽ bặm môi rồi cũng theo Cơ Động và những người khác rời đi.

Cơ Động cũng không tiếp tục ở lại Thiên Can học viện, sau khi ra đến Giáo Học Lâu, hắn lập tức cáo biệt bạn hữu của mình rồi trở về tửu điếm.
Ở trước cửa tửu điếm, một thân ảnh yểu điệu đang đứng chờ hắn. Nàng vẫn yên lặng đứng tại nơi này từ tối hôm qua. Mãi cho đến khi nhìn thấy Cơ Động đi tới, khuôn mặt hoàn mỹ của nàng mới lộ ra một nụ cười thỏa mãn. Cơ Động không thể không thừa nhận, trái tim của mình đang dần xuất hiện một tia rung động mãnh liệt vì nụ cười đó của nàng.
Tình cảm đôi khi không cần phải nói ra, mà chỉ cần một hành động nho nhỏ cũng có thể dễ dàng làm cho người ta cảm động.
- Sau này đừng đợi ta như vậy nữa!
Cơ Động nói xong liền làm ra vẻ như không nhìn thấy Trần Tư Tuyền mà đi thẳng vào bên trong. Trần Tư Tuyền cũng không nề hà, khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn mang theo nụ cười thỏa mãn đi bên cạnh hắn.
Thật ra, trong lòng Cơ Động cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao tâm tính của cô bé này lại cứng cỏi như thế? Mình đã không chỉ một lần cự tuyệt, thậm chí là đả kích nàng, nhưng thái độ của nàng đối với mình thì ngược lại càng ngày càng thân mật.
Hắn nào biết rằng Trần Tư Tuyền đã thông suốt hết mọi chuyện. Kể từ khi Liệt Diễm trọng sinh thành Tuyền công chúa, nàng vẫn luôn ở cùng một chỗ với Cơ Động. Có thể nói, nàng đang được thấy một mặt khác trong cuộc sống của Cơ Động. Hiện tại cuộc sống của nàng đang trôi qua một cách thoải mái, vui vẻ như một con người bình thường. Điều này chính là do Trần Tư Tuyền tự tổng kết lại tâm tình của mình trong khoảng thời gian gần đây. Nàng tự hỏi cuộc sống hiện tại của mình còn có gì mà không thỏa mãn? Cơ Động cự tuyệt nàng chứng tỏ hắn vẫn yêu Liệt Diễm, cũng chính là yêu mình sâu đậm. Sau khi sống lại, mình vẫn có thể sống chung với hắn, mỗi ngày được nhìn thấy hắn, còn có thể giúp đỡ hắn lúc chiến đấu. Nàng bây giờ còn thân mật với hắn hơn nhiều so với Liệt Diễm trước kia. Nàng đã học hỏi từ rất nhiều nữ hài tử, rồi tự tổng kết ra con đường “theo đuổi ngược” của mình, đó chính là mưa dầm thấm đất. Nàng không quan tâm đến được mất, mà dùng sự ôn nhu dịu dàng của mình từ từ làm tan chảy trái tim đã băng giá của hắn. Dù sao thời gian vẫn còn rất nhiều, cùng lắm thì đi theo hắn cả đời. Nếu như tình yêu của hắn đối với Liệt Diễm thật sự có thể trường tồn thì nàng làm như vậy vẫn hoàn toàn xứng đáng. Có một người đàn ông yêu mình say đắm như thế, mình còn mong muốn điều gì nữa? Vì vậy, giao ước của nàng với Thần vương dường như cũng đã phai nhạt. Chỉ cần mỗi ngày có thể gặp hắn, ở cùng với hắn, để cho hắn quen với sự hiện diện của mình… như vậy đã đủ lắm rồi!
Do đã suy nghĩ thông suốt như vậy nên năng lực thừa nhận của Trần Tư Tuyền so với tưởng tượng của Cơ Động còn mạnh mẽ hơn nhiều. Dĩ nhiên sự cứng cỏi này chẳng qua là chỉ nhằm vào mỗi mình Cơ Động mà thôi.
- Cơ Động lão sư! Phó quân đoàn trưởng kia đã tới!
Trần Tư Tuyền mỉm cười nói. Trong lúc nói chuyện với Cơ Động, nàng còn cố ý hất cái khăn che mặt của mình lên, để Cơ Động có thể ngắm nhìn dung nhan hoàn mỹ của nàng.
Nhìn bộ dạng cười nói nói nói của nàng, Cơ Động lúc này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Không ai có thể nhẫn tâm mắng một thiếu nữ lúc nàng ấy đang cười, do vậy hắn cũng chẳng có cách nào từ chối tấm chân tình mà nàng giành cho mình. Hơn nữa, cho tới bây giờ Trần Tư Tuyền cũng chưa gây ra phiền toái gì cho hắn, hắn thậm chí còn chưa kịp mở miệng phản bác thì nàng đã trở nên nhu nhuận đứng sang một bên cạnh hắn. Dù có là người khó tính đến mấy cũng không thể làm gì được nàng. Hiện tại Cơ Động thật sự hối hận, tại sao mình lại chọn nàng làm Thiên Can Ất Mộc thánh đồ chứ. Nếu cứ như vậy, chẳng phải là nàng sẽ ở cùng mình trong một thời gian dài nữa sao? Lúc đó có muốn giả vờ không thấy hoặc giả vờ không để ý đến nàng cũng không được.
Mặc dù biết Lam Bảo Nhi và A Kim cũng có tình cảm đối với mình, nhưng hắn lại không hề cảm thấy lo lắng. Dù thế nào thì chỉ cần hắn cự tuyệt, Lam Bảo Nhi tuyệt đối sẽ không quấn lấy hắn, bởi bản tính ngượng ngùng của nàng không cho phép nàng làm điều đó. A Kim lại càng không cần phải nói, ngạo khí của nàng không thua gì hắn.
Nhưng Trần Tư Tuyền lại hoàn toàn bất đồng, dung nhan hoàn mỹ của nàng đủ để sánh ngang với Liệt Diễm. Hơn nữa, nàng vì theo đuổi mình mà còn bỏ cả đi sự ngượng ngùng, thậm chí là tôn nghiêm. Thân là Ất Mộc hệ ma sư, nàng quả thật có trợ giúp rất lớn đối với hắn, bất luận là trên phương diện ma lực hay là linh hồn. Mặc dù nàng còn chưa làm cho hắn nảy sinh tình cảm yêu đương, nhưng khi ở bên cạnh nàng, Cơ Động lại cảm thấy an tâm hơn. Có thể nói, lực “sát trai” của cả A Kim cộng thêm Lam Bảo Nhi so ra vẫn kém hơn một mình Trần Tư Tuyền. Chỉ có điều, Cơ Động có thể làm được gì đây? Hắn thật sự bó tay mà!
- Lang Thiên Ý tới rồi à? Nhanh như vậy sao?
Cơ Động theo bản năng, thất thần nhìn Trần Tư Tuyền.
Trần Tư Tuyền cảm thấy rất hài lòng đối với bộ dạng thất thần đó của Cơ Động. Cảm giác của nàng rất nhạy cảm, tự nhiên có thể phát hiện sự chống cự của Cơ Động đối với của mình tựa hồ đang dần dần giảm xuống. Mặc dù quá trình này cực kỳ chậm chạp, nhưng chỉ cần có thể như vậy đã đủ lắm rồi.
- Với những việc mà người đã hứa hẹn với hắn, nếu ta là hắn sợ rằng tốc độ còn nhanh hơn hắn nhiều. Hắn đang ở trong tửu điếm chờ ngài. Ta sẽ dẫn ngài đi!
Trần Tư Tuyền dẫn Cơ Động đi vào một căn phòng gần với nơi Cơ Động nghỉ ngơi. Quả nhiên, Lang Thiên Ý đã đợi ở nơi này.

- Thiếu chủ.. Ách!...Không…Cơ Động! Ta đã sắp xếp xong cả rồi!
Ánh mắt Lang Thiên Ý nhìn Cơ Động dần trở nên nóng bỏng. Hắn thậm chí không thèm giải thích với doanh trại, sau khi xin phép rời khỏi quân đoàn liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, đem mọi chuyện nói với phụ thân và thúc thúc của hắn. Hắn chưa bao giờ thấy thần sắc của phụ thân lại mừng rỡ đến như vậy. Thậm chí, phụ thân hắn bởi vì quá kích động mà nhảy cẫng lên, miệng luôn mồm hô to “Lang gia ta rốt cục cũng đổi đời rồi.”
Tiếp theo đó, Lang Tà hàn huyên với Lang Thiên Ý một buổi tối. Nội dung chỉ xoay quanh chuyện dạy bảo hắn làm thế nào để phụ trợ Cơ Động. Lão còn hạ tử lệnh, bất luận Cơ Động có phân phó gì, Lang Thiên Ý cũng không được cãi lại. Được sự ủng hộ của phụ thân, hắn tự nhiên không cố kỵ gì nữa. Với quyền uy của Kim Cương quân đoàn, muốn tìm một người tại Trung Nguyên thành thật sự là quá dễ dàng. Đoàn người Cơ Động lại đặc biệt như vậy, cho nên hôm nay hắn liền trực tiếp tìm tới tận cửa mà không cần phải cực khổ tìm kiếm.
- Đã hỏi ý kiến gia tộc chưa?
Cơ Động mỉm cười hỏi.
Lang Thiên Ý gật đầu:
- Phụ thân ta nói, hết thảy phải nghe theo sự phân phó của ngài!
Cơ Động cười cười lắc đầu:
- Ta nói rồi, sau này chúng ta sẽ là đồng bạn! Tốt lắm, ngươi trước hết về thăm nhà vài ngày đi. Chờ công chuyện của ta ở Trung Nguyên thành xử lý xong, ngươi sẽ cùng ta rời đi.
- Dạ!
Lang Thiên Ý hưng phấn cáo biệt Cơ Động và Trần Tư Tuyền, sau đó rời khỏi tửu điếm.
Trần Tư Tuyền nhìn Cơ Động, hỏi:
- Cơ Động Lão sư, ngài thật sự để cho học viên của chúng ta đối mặt với ba mươi học viên xếp hạng đầu của Âm Dương học đường sao?
Cơ Động gật đầu, nói:
- Ta đã bao giờ nói ngông chưa? Chuyện này còn phải nhờ ngươi hỗ trợ cho ta. Ngươi dựa theo thuộc tính của các học viên mà phát cho bọn họ mỗi người một khỏa lục cấp tinh hạch. Ngày mai ngươi sẽ cùng ta dùng Tinh Thần Lực chỉ huy bọn họ.
- Vâng!
Trần Tư Tuyền lúc này đã hiểu hoàn toàn ý tứ của Cơ Động.
- Ta sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ!

Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Trần Tư Tuyền, Cơ Động không khỏi sững sờ. Cô bé này quá đỗi thông minh, nói ít hiểu nhiều, lĩnh hội ý tứ của mình rất nhanh. Nếu như không có Liệt Diễm, có lẽ...! Đáng tiếc… sẽ không bao giờ có cái gọi là "có lẽ" đó.
Từ sáng sớm, ba mươi học viên của Sí Hỏa Học viện đã đứng trước cửa tửu điếm chờ xuất phát với một khí phách hiên ngang, oai vệ. Hôm nay y phục của bọn họ cũng không còn giản dị giống lúc trước. Mỗi người đều đổi một bộ trang phục gọn gàng nhanh nhẹn. Điều quan trọng nhất là trên người bọn họ đều trang bị khôi giáp ma lực mà học viện đã đặc biệt chuẩn bị. Mặc dù chỉ là giáp nhẹ, nhưng chỉ cần nhìn bảo quang mơ hồ phát ra trên khải giáp cũng đủ biết loại khôi giáp ma lực này tuyệt đối có một cái giá trên trời. Mỗi một bộ giáp nhẹ như thế tối thiểu cũng phải có giá cả vạn kim tệ. Có chúng trợ giúp, năng lực công thủ của người sử dụng ít nhất có thể tăng lên hai đến ba thành.
Mang trên người khôi giáp ma lực, bất luận là ai cũng sẽ biết bọn họ chính là Ma sư, bất kể là tuổi tác của họ có trẻ trung như thế nào. Dĩ nhiên, những khôi giáp ma lực đó cũng không phải là học viện cho không bọn họ, Chúc Dung cũng không có hào phóng đến mức đó. Cho dù là học viên muốn bỏ tiền ra mua, Sí Hỏa Học viện cũng sẽ không bán ra. Bất kỳ một loại vũ khí ma lực nào cũng không phải cứ có tiền là có thể mua được. Cách làm của Chúc Dung rất đơn giản, đó chính là đợi sau khi nhóm học viên này tốt nghiệp, nếu họ lựa chọn ở lại học viện tiếp tục học chuyên sâu thì lúc đó mới có thể tiếp tục được mặc khinh khải. Sau mười năm phục vụ cho học việc thì khải giáp này sẽ là của bọn họ.
Cách làm này nhìn qua thì cực kỳ hà khắc, nhưng những học viên của Nhật Nguyệt học đường lại không có một người nào phản đối. Tất cả đều ký kết hiệp nghị cùng học viện. Dĩ nhiên, nguyên nhân cũng không phải hoàn toàn là bởi vì khôi giáp ma lực mà còn có những nguyên nhân khác, một trong những nguyên nhân trọng yếu nhất tự nhiên chính là vì Cơ Động lão sư của bọn họ. Sau khi bọn họ ký kết hiệp nghị, Chúc Dung sẽ trực tiếp miễn trừ tất cả học phí cho bọn họ. Vì để tạo ra Nhật Nguyệt học đường ở Sí Hỏa Học Viện, có thể nói lão đã gần như dốc cạn vốn liếng của mình.
Giờ khắc này, cả đám học viên này đều thập phần hưng phấn. Trên tay trái của mỗi người bọn họ đều đeo một cái thủ sáo. Nguyên nhân dĩ nhiên không phải là vì để bảo vệ tay, mà là vì mục đích cố định tinh hạch bên trong. Đó chính là lục giai tinh hạch a! Bọn họ có mơ cũng không dám nghĩ tới mình lại có thể được sử dụng lục giai tinh hạch. Có sự trợ giúp của thủ sáo, bọn họ chẳng những có thể hoàn thành tốt Ngũ hành tương sinh pháp trận, mà còn có thể thông qua tinh hạch này khôi phục lại ma lực. Dù sao thì công kích và phòng ngự đều không phải là nhược điểm của bọn họ, mà chính là thực lực bản thân quá yếu.
Dĩ nhiên, cũng không thể nói là có tinh hạch thì thực lực của bọn họ sẽ mạnh hơn. Dù cho có tinh hạch thì bọn họ cũng cần phải có thời gian để bổ sung ma lực đã tiêu hao. Mà dù cho có bổ sung nhiều tới đâu đi nữa , thì họ cũng không thể hấp thu vượt quá cực hạn của mình. Nếu không có những hạn chế này, cũng như sự trân quý của tinh hạch, chẳng phải là mỗi Ma sư chỉ cần cầm trong tay một khối tinh hạch cao cấp liền lập tức biến thành cao thủ sao?
Những hạn chế này không phải Cơ Động không biết, nhưng hắn vẫn chia cho mỗi người một khỏa lục cấp tinh hạch vì lí do riêng của hắn.
Cơ Động vẫn mặt bộ hoa phục màu trắng do Trần Tư Tuyền chuẩn bị cho hắn để đi gặp các học viên. Bất quá làm cho hắn có chút ngoài ý muốn chính là hôm nay Trần Tư Tuyền không tiếp tục mặc váy nữa, mà lại đổi thành bộ y phục tình lữ tương tự với hắn. Nàng vẫn che mặt, nhưng khi hai người đứng chung một chỗ lại cực kỳ xứng đôi.
Cảm nhận được ánh mắt có chút chất vấn của Cơ Động, Trần Tư Tuyền thản nhiên cười:
- Ngày hôm qua ngài đã nói, song phương sẽ phái ra hai lão sư chỉ để đạo học viên. Như vậy, hôm nay ngoại trừ ngài thì học viện chúng ta còn một vị lão sư khác mà. Ta mặc giống ngài thì có sao đâu? Cây ngay không sợ chết đứng, chẳng lẽ ngài còn sợ người khác hiểu lầm sao?
Nàng nói ra những lời này, Cơ Động cho dù có sợ người khác hiểu lầm cũng không cách nào phản bác. Hắn nhíu nhíu mày, trầm giọng nói:
- Lên đường!
Khi bọn họ đi tới gần Thiên Can học viện, tình huống nơi này so với ngày hôm qua đã hoàn toàn bất đồng, ngay cả Cơ Động cũng không khỏi lấy làm kinh hãi. Trước cổng Thiên Can học viện lúc này đã tập trung rất nhiều người.


Bình Luận (0)
Comment