Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 572


Cơ Động mỉm cười nhìn Long Hoàng:
- Tiền bối, hôm nay đánh một trận có thể là trận tỷ thí cuối cùng của chúng ta. Ngài cũng đừng phát tác như vậy!
Long Hoàng thoáng sửng sốt:
- Là sao? Các ngươi muốn đi ư?
Cơ Động gật đầu:
- Đã tới lúc chúng ta rời đi. Hồng Liên Thiên Hỏa đã thiêu đốt hơn ba năm rưỡi rồi, các đồng bạn của ta cũng đã lĩnh ngộ được hàm nghĩa sâu xa của Hỗn Độn. Trong khoảng thời gian ngắn, tu vi của chúng ta có muốn tăng lên cũng không thể nào. Không thể chờ đợi thêm nữa rồi, chúng ta nhất định phải đi.
Vẻ tức giận lúc trước trong mắt Long Hoàng tản đi trong nháy mắt, hắn nhìn Cơ Động một lúc rồi lại nhìn Đại Diễn Thánh Hỏa Long phía dưới, trầm mặc hồi lâu không nói.
Cơ Động dĩ nhiên hiểu Long Hoàng đang suy nghĩ gì, không hề do dự, trầm giọng nói:
- Tiền bối, nếu như ngài hi vọng ta và Tư Tuyền để Mao Đài, Ngũ Lương Dịch và Tư Động lưu lại thì... Chúng ta đã sớm suy nghĩ đến việc này, ngài và Long tộc đã giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta không thể lại mang người thừa kế của ngài đi mạo hiểm tính mạng được.
Long Hoàng bị Cơ Động nói trúng tâm tư, nhất thời có chút lúng túng. May là hắn bây giờ là đang mang thân rồng rồi chứ không phải là hình dạng con người nên cũng không đến mức đỏ mặt, liền thở dài nói:
- Từ góc độ bản thân, thậm chí là từ góc độ Long tộc mà nói, ta hẳn là phải bắt buộc chúng ở lại. Chí ít cũng phải lưu lại hai đứa con của ta. Ta chỉ có ba đứa con, nên rất cần chúng lưu lại để thừa kế vị trí Long Hoàng, nhưng nếu như ta làm như vậy lại chẳng khác nào sỉ nhục cả Long tộc. Mặc dù theo ta thấy quyết định của ngươi khá liều lĩnh nhưng đến lúc này thì cả Long tộc chúng ta phải ủng hộ ngươi tuyệt đối. Sinh tử tồn vong của Đại lục còn càng thêm trọng yếu hơn so với sinh tử tồn vong của Long tộc. Nếu như không phải vướng bận chuyện cai quản Long tộc, ta thậm chí nguyện ý cùng ngươi xông xáo Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục.

Nói tới đây, trên mặt Long Hoàng đã dứt khoát toát ra thần sắc kiên quyết. Sự cao ngạo của Long tộc vào giờ khắc này đã hiển lộ ra một cách rõ ràng. Long Hoàng nhìn Cơ Động với ánh mắt nóng rực:
- Đi đi! Mang theo các hài tử của ta cùng đi. Phần chiến công này không chỉ là thuộc về Thiên Can thánh đồ các ngươi, mà còn thuộc về Long tộc của chúng ta! Cho dù kết quả cuối cùng là thất bại thì ít nhất chúng ta cũng đã tận lực, Long tộc sẽ không phải tiếc nuối vì điều đó nữa. Cơ Động! Một năm sau, ta sẽ dẫn theo toàn tộc đi tới Thánh Tà Đảo, cùng nhân loại các ngươi tạo thành liên quân, cùng chống ngoại địch!
Nghe Long Hoàng nói như thế, Cơ Động không khỏi khẽ chấn động thân hình, trong mắt ánh lên những sắc thái tình cảm nồng đậm:
- Tiền bối, ngài....
Long Hoàng bật cười lớn:
- Được rồi! Cái gì cũng không cần nói! Ngươi nên thừa dịp trước khi ta kịp hối hận mà nhanh nhanh mang theo đồng bạn của mình cút đi! Nhưng nhớ để Mao Đài và Ngũ Lương Dịch mang theo Tư Động chào tạm biệt mẫu thân chúng. Từ biệt lần này không biết đến khi nào mới có khả năng gặp nhau lần nữa. Thế nhưng ngươi nhất định không nên nói cho các nàng ấy biết các ngươi sẽ đi đâu và làm gì. Ta không muốn thấy các nàng ấy lo lắng. Ngươi hiểu chưa?
- Vâng! Tiền bối!
Cơ Động nhẹ nhàng bay đến trước mặt Long Hoàng, mở rộng vòng tay ôm lấy cổ Long Hoàng thật chặt, sau đó không nói thêm gì nữa mà chỉ lẳng lặng cố nén nước mắt đang chực chờ rơi xuống! Xong hết thảy, Cơ Động mới lẳng lặng quay người, bay vào sâu trong Long cốc.
Đại Diễn Thánh Hỏa Long cũng sụt sùi bay đến trước mặt Long Hoàng, cuộn tròn thân ôm lấy Long Hoàng, hai cái đầu khổng lồ âu yếm cọ nhẹ lên người lão!
Long Hoàng tức giận nói:
- Hai đứa các ngươi là thứ không có lương tâm! Lúc trước dám liên thủ với Cơ Động hành hạ cha các ngươi! Giờ đây lại tỏ ra thân mật như thế này là sao?
Mặc dù là nói như thế nhưng đôi Long dực khổng lồ của Long Hoàng cũng khép lại, cuộn tròn người quấn lấy con mình. Trong mắt lão Long lúc này đã lấp lánh nước mắt. Ly biệt chính là một trong những chuyện thống khổ nhất thế gian, huống chi sẽ không có ai biết hài tử của hắn lần này có thể còn sống trở về hay không?
Một lúc lâu sau, các Thiên Can các thánh đồ đã sẵn sàng xuất phát tại dưới đáy Long cốc. Đại Diễn Thánh Hỏa Long dán chặt vào thân hình của Hỏa Long Vương, Tư Động thì không ngừng ngọ nguậy trong lòng mẫu thân Kim Cương Long vương, các Thiên Can thánh đồ và tọa kỵ của bọn họ đều được chuẩn bị kỹ càng. Trước cảnh tượng ly biệt này, không chỉ các nữ Thánh đồ phải rơi nước mắt mà các nam Thánh đồ cũng cảm giác được mắt mình hoe đỏ! Nhưng chưa bao giờ tín niệm của bọn họ lại dâng cao như hiện tại. Chuyến này nhất định phải thành công, chẳng những phải thành công mà nhất định phải còn sống trở về, bất luận là vì mình và người thân hay là vì bảy đồng bạn Long tộc trước mắt.
Thiên Cơ yên lặng đến bên cạnh Cơ Động. Nửa năm vừa qua, Thiên Cơ vẫn luôn sống trong tâm trạng hốt hoảng, mãi cho đến gần đây mới khá hơn một chút. Nhìn bề ngoài, hắn vẫn không có gì thay đổi, trên người không hề có bất cứ dao động nào của ma lực, nhưng mà nếu như cẩn thận quan sát là có thể phát hiện đôi mắt Thiên Cơ đã trở nên vô cùng thâm thúy. Cho dù là Cơ Động có tu vi linh hồn thánh cấp trung giai cũng phải tránh né nhìn trực diện với hắn.
Các Thiên Can thánh đồ đều mơ hồ hiểu Thiên Cơ lúc này đã dung hợp hoàn toàn với Thiên Cơ Nhãn.
- Cơ Động, hãy để cho Đại Diễn Thánh Hỏa Long cùng Tư Động tạm biệt người thân một lát đi. Ngươi đi cùng với ta ra đây một chút, ta có lời muốn nói với ngươi!
Vừa nói, Thiên Cơ vừa xoay người đi trước vào một hang động phía trước mặt.
Cơ Động đi theo Thiên Cơ vào sâu trong động. Sau khi đi vào hơn trăm thước, Thiên Cơ mới ngừng lại. Trong huyệt động vốn tối đen như mực, nhưng sau khi Thiên Cơ bất chợt mở bừng đôi mắt thì đến Cơ Động cũng không dám nhìn vào hai luồng ngân quang chói mắt đang bùng phát dữ dội trong đôi mắt ấy. Từ nơi mi tâm Thiên Cơ, một vết rách nho nhỏ đang dần hình thành trên ấy, giúp Cơ Động xác thực việc Thiên Cơ đã dung hợp hoàn toàn Thiên Cơ Nhãn.
Ba đạo ngân quang đan xen vào nhau, ngưng kết thành nhất thể rồi trong nháy mắt hóa thành một tầng hào quang bao bọc hoàn toàn Cơ Động bên trong.
- Cao giai Thánh cấp linh hồn tu vi!

Cơ Động nhìn Thiên Cơ, trong lòng tràn đầy rung động. Phải biết rằng, Thiên Cơ lúc trước có linh hồn lực thậm chí còn kém hơn người có linh hồn lực yếu nhất là Đỗ Hinh Nhi. Có thể nói, sau khi cùng Thiên Cơ Nhãn dung hợp, tu vi linh hồn của hắn thậm chí còn vượt qua tu vi linh hồn của cd, đạt đến tầng thứ linh hồn của Địa Long tổ cùng Hỏa Long Vương. Ngắn ngủi nửa năm thời gian mà phát sinh biến hóa như thế, sao có thể không khiến người khác kinh sợ được chứ?
Nhưng Cơ Động rất nhanh nhận thấy Thiên Cơ cũng không vì biến hóa của bản thân mà sinh ra bất kỳ tia hứng thú nào, ngược lại sắc mặt còn có chút âm trầm, nhìn không tốt lắm.
- Làm sao vậy? Thiên Cơ, linh hồn lực của ngươi đã đạt đến cao giai thánh cấp rồi, vậy mà còn không thấy vừa lòng sao?
Cơ Động khẽ cười. Mắt thấy Thiên Cơ có biên độ linh hồn lực lớn như thế, hắn làm sao có thể không cao hứng cho được. Điều này có nghĩa là bọn họ đã có thêm một trợ lực rất lớn trong việc chống lại Hắc Ám Thiên Cơ.
Thiên Cơ lắc đầu, nói:
- Chủ nhân, mặc dù đã cùng Thiên Cơ Nhãn dung hợp, nhưng tại thời điểm ta hoàn thành dung hợp vào mấy ngày trước, lập tức một cảm giác bất an mãnh liệt sinh ra trong lòng ta, tựa hồ như một điều gì đó vô cùng nguy hiểm sắp xảy ra.
Cơ Động sửng sốt một chút, khẽ nhíu mày nói:
- Có phải hay không là do tác dụng phụ của Ngạc Vận thạch?
Thiên Cơ kiên định lắc đầu:
- Không biết được, khẳng định không biết. Thiên Cơ Nhãn đối với ngoại nhân mà nói thì chỉ là Ngạc Vận thạch bình thường, nhưng đối với nhóm Thiên Cơ thì chân chính được xem là thần khí. Chỉ khi có Thiên Cơ Nhãn, ta mới được xem là Thiên Cơ đúng nghĩa. Dự cảm bất tường kia cũng cũng không phải là tùy ý xuất hiện, mà là một loại báo động. Ngày hôm qua cũng có tiên oán một chút, kết quả thu được là một quẻ đại hung. Dù là đại hung nhưng điều khiến ta giật mình nhất chính là nguồn cơn lại xuất phát từ nội bộ chúng ta. Nói cách khác, lần đại hung là chúng ta này do một thành viên trong nhóm Thiên Can thánh đồ mang đến.
- Tại sao lại có thể như vậy? Chúng ta làm sao có thể đem lại nguy hiểm chứ?
Thiên Cơ lắc đầu:
- Ta cũng không biết, ta chỉ mới vừa dung hợp xong với Thiên Cơ Nhãn, vẫn chưa hoàn toàn thao túng hết năng lực của nó, chỉ có thể tiên đoán đến mức độ ấy mà thôi. Nhưng một khi đã xuất hiện tình huống như thế, chúng ta nên dừng chân tại nơi này thêm một thời gian ngắn nữa. Có lẽ mối nguy cơ ấy qua mấy ngày nữa sẽ tự động tiêu trừ cũng nên!
Cơ Động quả quyết nói:
- Không được! Chúng ta nhất định phải rời đi! Thời gian không đợi người. Ngươi cũng biết, kế hoạch của ta cần phải có thời gian để hoàn thành. Bằng không, chúng ta sẽ không cách nào tạo thành đòn phủ đầu nặng nề đối với Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục được!
Thiên Cơ chần chờ nói:
- Nhưng nếu cứ như vậy, chúng ta có thể gặp phải hung hiểm thật lớn.
Cơ Động trong mắt quang mang chớp ngời, trầm giọng nói:
- Nếu như không có nhắc nhở của ngươi, chúng ta dĩ nhiên sẽ gặp phải hung hiểm thật lớn, nhưng giờ đây đã có tiên đoán này của ngươi, lại thêm việc chúng ta chuẩn bị kỹ lưỡng thì cho dù có gặp phải hung hiểm khổng lồ cỡ nào, ta nghĩ cũng sẽ có phương pháp đối phó. Nếu như mối nguy hiểm này xuất phát từ nội bộ chúng ta thì chẳng thà để nó bộc lộ ra sớm một chút còn hay hơn là đợi đến sau này mới xuất hiện, ngược lại sẽ càng thêm không ổn.
Nói xong câu đó, Cơ Động thông qua Linh hồn trao đổi nói với Thiên Cơ vài câu gì đó, Thiên Cơ nghe vậy liền gật đầu lia lịa, thần sắc trên mặt cũng theo đó mà bình thường trở lại.

Bởi vì hai người nói chuyện với nhau trong khoảng thời gian cũng không ngắn, chờ đến lúc các Thiên Can thánh đồ phát hiện Cơ Động cùng Thiên Cơ đã trở lại thì vẻ mặt bên ngoài của Cơ Động và Thiên Cơ đã bình thường như trước.
Sau khi lần lượt cáo biệt Long Hoàng và các Long Vương, tiếp đến lại từ giã Địa Long tổ, các Thiên Can thánh đồ rốt cục cũng cưỡi tọa kỵ của mình rời khỏi Tam Hợp Sơn Mạch, tiến thẳng về Thánh Tà Đảo.
Quần long cùng Ngân Dực Hải Đông Thanh phi hành với tốc độ cao trên bầu trời, Trần Tư Tuyền vẫn ngồi trên cổ Ngũ Lương Dịch, nhưng ánh mắt nàng thuỷ chung lúc nào cũng gắn chặt trên người Cơ Động. Người khác có lẽ không có cảm giác gì, nhưng sau khi rời khỏi Long cốc, nàng rõ ràng cảm giác được trong cảm xúc của Cơ Động có vài phần bất an xen lẫn. Đó cũng không phải là do Cơ Động lộ ra điều gì sơ hở, mà chỉ là do bọn họ đã từng nhiều lần hòa hợp linh hồn với nhau, huống chi, Trần Tư Tuyền đối với Cơ Động bực nào quen thuộc? Chỉ cần nhìn hắn tuy ngồi nhắm mắt tĩnh tu trên cổ Mao Đài nhưng lại không chân chính tiến vào trạng thái nhập định là Trần Tư Tuyền đã xác thực được suy đoán của mình rồi.
Linh hồn lực lặng lẽ phiêu tán, rơi vào trên người Cơ Động, dễ dàng cùng hắn hoàn thành liên lạc:
- Cơ Động, sao ngươi lại có chút tâm thần không yên? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Cơ Động cảm nhận được thanh âm của Cơ Động, trong lòng không khỏi thở chấn động, bèn mở hai mắt nhìn lướt qua dung nhan tuyệt sắc kia, sau đó mới thông qua linh hồn liên lạc đáp:
- Nàng có thể nhìn ra đang đang bất ổn trong tâm sao?
Trần Tư Tuyền khẽ mỉm cười:
- Chàng có thể giấu được người khác chứ làm sao giấu được ta? Mặc dù so với những người khác, ta là người tiếp xúc với chàng trễ nhất, nhưng ta tin rằng không ai trong số họ có thể hiểu chàng hơn ta. Nếu là ngay cả chút biến hóa tâm tình ấy mà ta cũng không nhìn ra được thì ta cũng khác nào....
Nói tới đây, Trần Tư Tuyền liền ngừng lại, trên gương mặt không giấu được nét đỏ ửng.
Cơ Động nhìn nàng, trong lòng không khỏi khẽ run lên. Mặc dù hai năm gần đây, hắn vẫn đắm chìm trong việc tu luyện và dẫn dắt các đồng bạn, nhưng sức chống cự đối với Trần Tư Tuyền cũng không có vì vậy mà tăng lên. Giờ đây, trước gương mặt động lòng người ấy, hắn cũng đành phải nhanh chóng thu liễm tâm thần, không dám nhìn nàng lâu hơn nữa.
- Ta đúng là có chút tâm thần không yên nhưng không có gì đâu, chỉ là chút vấn đề cá nhân thôi. Nàng không nên để ý làm gì. Ta cần yên tĩnh một lúc!
Nói xong, Cơ Động liền chủ động chặt đứt mối liên lạc tinh thần với Trần Tư Tuyền.
Mặc dù Cơ Động vẫn kiên trì đi Thánh Tà Đảo như dự định, nhưng đối với những gì mà Thiên Cơ đã nói, hắn không hề có chút hoài nghi nào. Hắn vốn rất hiểu rõ Thiên Cơ, nếu như không phải là tuyệt đối nắm chắc thì chắc chắn hắn sẽ không bao giờ nói lung tung, huống hồ đây lại là một chuyện trọng đại như vậy. Chỉ có điều nguy cơ xuất phát từ nội bộ Thiên Can thánh đồ thì là chuyện gì sẽ xảy ra đây? Trong đầu Cơ Động lần lượt xuất hiện từng gương mặt của các Thiên Can thánh đồ, từ người có tu vi cao nhất là A Kim và Phất Thụy, cho đến người có tu vi thấp nhất là Đỗ Hinh Nhi. Cơ Động thật sự nghĩ không ra trên người bọn họ lại có thể xảy ra vấn đề gì. Dĩ nhiên người mà hắn không hề nghĩ đến là Trần Tư Tuyền rồi, điều này không phải là do cảm nhận trong lòng hắn mà là do những lần Trần Tư Tuyền tiến hành dung hợp linh hồn với hắn, trong linh hồn nàng không hề có lấy dù chỉ là nửa phần ác ý. Chỉ có như vậy, linh hồn của hắn mới có thể theo bản năng dung hợp hoàn toàn với linh hồn Trần Tư Tuyền.
Sau khi suy đi nghĩ lại, Cơ Động cảm thấy nếu nói nguy cơ xuất phát từ trong nội bộ thì chỉ có thể là từ phương diện tu luyện hoặc sai lầm trong đốn ngộ gì đó chứ không thể nào là phương diện khác được. Lập tức liền âm thầm quyết định trong lòng, nhất định phải quản chế chặt chẽ hơn nữa hành động của các đồng bạn, chỉ dẫn cụ thể hơn trong hành động nhằm tránh khỏi những việc hung hiểm có thể xảy ra sau này.
Từ đại lục Tây Bắc đến đại lục Đông phương phải mất một quãng thời gian phi hành khá dài. Cho dù là toàn bộ những tọa kỵ đều nỗ lực phi hành thì cũng phải mất chừng năm ngày mới có thể thấy được bờ biển Đông Hải từ phía xa.
Không hề có ý định ngừng lại, cũng không muốn làm kinh động những người ở bên dưới, Đại Diễn Thánh Hỏa Long nhanh chóng phún ra một vùng mây mù rộng lớn che phủ hết mọi người bên trong. Từ dưới nhìn lên chỉ thấy đó là một đám mây lớn đang dần dần trôi về phía Thánh Tà Đảo. Hơn nữa, có thêm linh hồn lực biến thái của Cơ Động che chở, trên đời này còn mấy ai có thể phát hiện ra bọn họ?


Bình Luận (0)
Comment