Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 87.2


Bụng Cơ Động thật sự đã có chút đói, lập tức lấy ra lệnh bài đặc trưng cho thân phận mình đưa tới. Mấy tên đệ tử chính thức nhìn thấy Cơ Động còn nhỏ như vậy, đã là đệ tử Âm Dương Học Đường, trong mắt không khỏi toát ra thần sắc hâm mộ, chỉ khẽ liếc nhìn lệnh bài của hắn một chút, lập tức đem trả lại, tránh đường cho hai người.
Đi lên đoạn cầu thang cuối cùng, lúc Cơ Dạ Thương đẩy cánh cửa vào lễ đường lộ thiên kia, Cơ Động nhất thời có cảm giác choáng ngợp.
Không khí mát mẻ ban đêm, mang theo vài phần trong lành đập thẳng vào mặt Cơ Động, khiến cho sự mệt mỏi sau một ngày tập trung tu luyện nhất thời tan biến hết. Cơ Động khẽ thở dài một cái, huyết khí trong cơ thể dâng trào, sảng khoái không nói nên lời.
Vừa vào đến cửa, một khu vực lễ đường thật lớn đập thẳng vào mắt. Toàn bộ sân thượng Thổ Hệ Giáo Học Lâu, mặt đất được khảm đầy các tảng đá cẩm thạch dát vàng. Tuy đây chỉ là sân thượng, nhưng bố trí trên này lại hoàn toàn không khác gì bất cứ lễ đường chân chính nào. Hai bên lễ đường đặt hai cái bàn dài chỉnh tề, trên bày biện vô số loại cao lương mỹ vị, một góc nhỏ phía sau còn có đặt một cái ghế trường kỷ rộng thoải mái. Toàn bộ sân thượng được hơn năm mươi cái đèn Lưu Ly Cung chiếu rọi, sáng rực như ban ngày. Ngay chính giữa sân thượng là một sân nhảy hình tròn lớn. Khu vực phía Bắc của lễ đường còn có một ban nhạc chuyên nghiệp đang diễn tấu một nhạc khúc du dương.
Ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy vô số sao sáng đầu trời, nhìn thẳng phía trước, là một quang cảnh hết sức cao quý hoa lệ. Loại cảm giác thế này vô cùng kỳ diệu, làm cho người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái cùng sung sướng.
Các đệ tử Âm Dương Học Đường toàn bộ đều tập trung ở đây, trong những người đó, có người Cơ Động biết, có người không biết, nhưng hôm nay tất cả đều mặc lễ phục hết sức hoa lệ, đang tụm năm tụm ba tán chuyện với nhau, hoặc là đơn giản ăn uống chút gì đó, nhàn nhã tự tại, thoải mái không nói nên lời.
Ở trong lễ đường, có tổng cộng hai mươi phục vụ viên, mười nam, mười nữ, không ngừng chạy tới chạy lui, cung cấp thêm đồ ăn thức uống cùng rượu nước. Không cần phải hỏi, những phục vụ viên này chính là những đệ tử bình thường mấy hôm trước đạt giải trong cuộc thi Tuyển Tú đại hội. Hóa ra cuộc thi đó chỉ là để tuyển phục vụ viên cho Liên Nghị Vũ Hội mà thôi.

Ánh mắt Cơ Động dừng lại ở khu vực phía Nam lễ đường, nơi có đặt một quầy rượu hình bán nguyệt lớn. Phía sau quầy rượu, đặt hai kệ rượu thật lớn, trong đó bày biện ít nhất hơn một ngàn loại rượu ngon, sau quầy lại có ba gã Điều Tửu Sư đang không ngừng pha chế rượu.
- Nhìn bọn họ có thấy quen mắt hay không? Những người này đều là người do Phất Thụy lão đại gọi từ Điều Tửu Sư Công Hội đến đây. Ta cũng là một trong mấy Điều Tửu Sư phục vụ cho buổi tiệc hôm nay. Ta đi làm việc đây. Phất Thụy đại ca ở bên kia kìa.
Cơ Dạ Thương chỉ tay về phía chỗ đặt vô số thực phẩm mỹ vị, Phất Thụy lúc này đang đứng ở đó, ngồm ngoàm ăn uống liên tục. Đám đệ tử đang tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm trong lễ đường, cũng không có người nào tiến đến trước mặt hắn.
Cơ Động nhìn Cơ Dạ Thương đi về phía sau quầy rượu, quay lại nhìn về phía vũ hội hoa lệ trước mắt, không khỏi thoáng có chút thất thần, trong đầu hồi tưởng lại kiếp trước của mình. Khi đó, chẳng phải mình cũng rất thường xuyên được mời tham gia vào các vũ hội giống như vậy hay sao? Những vũ hội lớn hơn thế này cũng có rất nhiều. Hắn còn nhớ lúc đó mình có một quy củ, tham gia bất cứ vũ hội nào cũng chỉ tiến hành điều chế một ly rượu duy nhất mà thôi, sau đó mời nữ nhân xinh đẹp nhất trong số những người tham dự vũ hội thưởng thức.
Hễ là nữ nhân nào trong vũ hội được mình mời rượu, sau đó đều sẽ trở thành tiêu điểm trong giới giải trí, được xưng tụng là mỹ nữ được Tửu Thần lựa chọn.
Sau khi chết đi sống lại, hiện tại thân phận mình đã không còn là một Tửu Thần có đặc quyền lựa chọn mỹ nữ nữa, chẳng qua chỉ là một gã đệ tử bình thường trong Thiên Can Học Viện trên Ngũ Hành Đại Lục mà thôi. Nhớ lại những ngày tháng tốt đẹp trước đây, nhưng cũng không có nghĩa là Cơ Động không thích cuộc sống như bây giờ. Một người, có thể có được hai kiếp sống, hắn đã vô cùng thỏa mãn rồi. Huống chi, tại kiếp sống thứ hai này, hắn lại có thể biết được Liệt Diễm, nữ nhân hoàn mỹ khiến cho hắn hồn mơ mộng tưởng kia. So sánh với Liệt Diễm, những nữ nhân xinh đẹp mà hắn đã gặp qua ở kiếp trước tính làm gì cơ chứ?
- Cơ Động.
Một thanh âm có chút tò mò, kinh ngạc pha lẫn vui vẻ đột nhiên vang lên bên cạnh Cơ Động. Quay đầu nhìn lại, người vừa cất tiếng gọi hắn chính là Lam Bảo Nhi.
Hôm nay Lam Bảo Nhi đặc biệt xinh đẹp, nàng mặc một bộ lễ phục dạ hội màu tím nhạt, cùng màu với mắt nàng. Mái tóc màu bạc dài cũng không bới lên cao trên đỉnh đầu giống như các nữ đệ tử khác của Âm Dương Học Đường mà là thả dài ra phía sau, hết sức mềm mại. Gương mặt trang điểm chút son phấn nhẹ, cặp mắt toát ra thần sắc vui mừng lẫn kinh ngạc. Hơi thở xử nữ nhàn nhạt tươi mát nương theo làn gió đêm khẽ thoang thoảng trước mũi Cơ Động, khiến hắn có chút cảm giác lâng lâng.
- Ta tưởng là ngươi sẽ không đến đây chứ.
Lam Bảo Nhi tiến vài bước đi đến trước mặt Cơ Động, mỉm cười nhìn hắn.
Cơ Động cười khổ nói:

- Ta vốn không định đến đâu, bất quá hôm nay phòng ăn không có mở cửa, không đến sẽ không có gì ăn. Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?
Lam Bảo Nhi phì cười nói:
- Không biết có bao nhiêu người mong được tham gia vào buổi vũ hội này, nhưng ngươi lại hết sức miễn cưỡng tham gia như vậy. Vũ hội vừa mới bắt đầu, nếu như ngươi đói bụng, vậy thì đi ăn chút gì đó đi.
Cơ Động gật gật đầu:
- Ta ăn uống một chút gì rồi sẽ về ngay, ngươi cứ vui chơi thoải mái đi.
Nói xong, hắn lập tức quay đầu bước về phía chỗ của Phất Thụy.
Nhìn bóng lưng Cơ Động cùng với quần áo bình thường khác hắn lễ phục của các đệ tử khác xung quanh, Lam Bảo Nhi không khỏi một trận không nói nên lời. Cơ Động ơi Cơ Động, vì sao ngươi vẫn thủy chung duy trì khoảng cách với ta như vậy chứ? Chẳng lẽ ta không đủ đẹp hay sao?
Cơ Động đi đến bên cạnh Phất Thụy. Phất Thụy ha hả cười, nói:
- Tiểu sư đệ, mau tới đây, thứ này bình thường khó có lắm đó, ăn nhiều một chút đi.
Ngay trước mặt Phất Thụy là một cái khay thật lớn, trên mâm bày biện một loại cá lớn, dài đến hơn ba thước, đầu cá, đuôi cá đã bị cắt ra, chỉ còn lại phần thân, ngay cả vây cá, vẩy cá cũng đã bị lóc bỏ, chỉ còn lại phần thịt trắng ngần trong suốt, được sắp xếp theo hình những đóa hoa đang nở rộ, hết sức đều đặn. Bên cạnh khay cá đó, là một cái hủ lớn đựng vô số óc cá, cũng trắng ngần tựa như là băng châu vậy. Không cần phải hỏi, đây chính là loại Băng Tuyết Long Ngư mà Cơ Dạ Thương đã từng nói qua.
Loại Long ngư này Cơ Động cũng chưa từng thấy qua, bất quá hắn tinh thông các loại rượu ngon, tự nhiên đối với các loại mỹ thực cũng có những nghiên cứu nhất định. Từ màu sắc bên ngoài của miếng cá kia, có thể khẳng định, đám cá này cực kỳ tươi sống, là loại cực phẩm để ăn sống.
Lấy bên cạnh ra một bộ chén đĩa, lấy một ít đồ gia vị, Cơ Động đứng bên cạnh Phất Thụy dùng nĩa ghim lấy một miếng cá tươi, chấm nhẹ qua gia vị trong chén sau đó đưa vào trong miệng.

Nhất thời một cảm giác hỗn hợp từ miếng thịt cá hòa quyền với đồ gia vị giống như cam tuyền dâng tràn lên. Khí tức hải dương mát lạnh mà mới mẻ nháy mắt ngập tràn khắp miệng. Với sự kén ăn của Cơ Động cũng không nhịn được phải tán thưởng một tiếng:
- Mùi vị của cá tươi rất lạ, hương vị thực sự thuần khiết, không có bất cứ tạp vị nào. Sư huynh, ngươi lựa chọn chỗ không tệ a! Những ngươi khác không ai đến đây, chắc là do ngại ngươi thì phải.
Phất Thụy cười ha hả, nói:
- Tiểu sư đệ, từ sau khi gặp ngươi, số lần ta cười còn nhiều hơn trong vòng mười năm qua cộng lại nữa. Ở trong mắt bọn họ, ta vốn là Lôi đế băng lãnh vô tình, tự nhiên cũng không có mấy người dám lại làm phiền ta. Như vậy cũng tốt mà, cứ để cho hai huynh đệ chúng ta hưởng thụ trước rồi hãy tính sau. Cũng đâu phải ta không cho bọn họ đến đây ăn. Nói thật chứ, nếu không phải nghe nói hôm nay vũ hội chiêu đãi loại Băng Tuyết Long Ngư hiếm có này, ta cũng không định đến đây.
Nghe hắn vừa nói thế, Cơ Động cũng không khỏi phải mỉm cười:
- Chúng ta quả nhiên không hỗ là sư huynh đệ a! Ta cũng vì ăn no mà chạy đến đây.
Sau đó hai huynh đệ này đúng là không chút nào khách khí, ăn lấy ăn để, cứ đứng mãi ở chỗ đó mà ăn. Băng Tuyết Long Ngư là loại cao lương mỹ vị hiếm có cỡ nào, thế mà hai huynh đệ này ăn cứ như là gió cuốn mây bay vậy. Mỗi một miếng cá tươi vào miệng của Cơ Động, liền hòa tan ra, mang đến cảm giác sảng khoái, ngon miệng, càng khiến cho hắn thêm thèm ăn.
Các đệ tử khác cho dù có vô tình nhìn lại chỗ này, cũng chỉ dám dùng khóe mắt mà liếc lại mà thôi, căn bản không dám phát ra cảm xúc gì. May mắn là đám Băng Tuyết Long Ngư này quả thật rất nhiều, cho dù hai huynh đệ Phất Thụy, Cơ Động này ăn có nhiều đến mức nào đi nữa cũng không có khả năng ăn hết nổi.



Bình Luận (0)
Comment