Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 90.2


- Tiểu sư đệ, ngươi yên tâm, ta nhất định không bỏ qua cho hắn đâu.
Điện quang trong mắt Lôi Đế bắn ra bốn phía. Nhìn thấy cặp mắt tràn ngập nộ quang của hắn, Cơ Dật Phong lúc này đã tỉnh táo lại, trong lòng không ngừng hối hận. Hắn quả thật không ngờ, trong mắt Lôi Đế, vị tiểu sư đệ này lại quan trọng đến như thế. Nhưng mà, mọi chuyện cũng đã lỡ làm rồi, hối hận cũng không có tác dụng gì nữa.
- Sư huynh, chuyện này để tự ta xử lý đi.
Cơ Động đi đến trước mặt Phất Thụy, gật gật đầu với hắn.
Phất Thụy sửng sốt một chút, lửa giận trong mắt dần dần nguôi lại, bởi vì hắn phát hiện, hàn quang lóe lên trong mắt Cơ Động ngay cả hắn cũng có chút không rét mà run. Thầm nghĩ trong lòng, tiểu sư đệ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì.
Cơ Động xoay người lại, nhìn về phía Cơ Dật Phong, lúc này bởi vì Cơ Dật Phong khi nãy bị Lôi Đế gây ra áp lực quá lớn, đã phóng xuất ra Dương Miện của mình. Năm quan, bốn khỏa rưỡi Miện Tinh, đại diện cho thực lực cường hãn năm mươi chín cấp Mậu Thổ Hệ Đại Tông Sư. Mặc dù là còn chênh lệch không biết bao nhiêu lần so với Phất Thụy, sáu mươi chín cấp, nhưng trong toàn bộ đệ tử của Âm Dương Học Đường, thực lực của hắn cũng là người đứng thứ hai, ngay sau Phất Thụy.
Đưa lau lau đám rượu đang chảy trên mặt, Cơ Động lạnh lùng nói:
- Cho ta biết lý do.

Cơ Dật Phong cười lạnh một tiếng:
- Cần lý do sao? Ta thấy ngươi chướng mắt, cái này có tính là một lý do được không? Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi đạy bao nhiêu cấp? Hai quan hay là ba quan? Cũng đòi học theo bộ dáng của Lôi Đế? Dựa vào cái gì mà bao nhiêu nữ nhân tuyệt sắc trên thế gian đều phải theo hai sư huynh đệ các ngươi? Dạ Tâm cho tới bây giờ cũng không chịu thân thiết với ta, còn không phải bởi vì trong lòng nàng ta vẫn còn hình bóng của Phất Thụy hay sao? Ngươi cho ngươi là ai chứ? Bất quá chỉ mới gia nhập vào Âm Dương Học Đường, đã có được nữ nhân tuyệt mỹ như thế? Ngươi nói cho ta biết, ngươi dựa vào cái gì?
Cơ Động cũng không có tức giận, chỉ là gật gật đầu với Cơ Dật Phong:
- Ta sẽ nói cho ngươi biết, ta dựa vào cái gì.
Vừa nói, hắn vung tay phải lên, leng keng một tiếng, khối lệnh bài có chứa chữ Bốn mươi chín đặc biệt đã rớt xuống mặt đất làm bằng đá cẩm thạch đen. Hắn nói như chém đinh chặt sắt:
- Vị trí bốn mươi chín đặc biệt, Hỏa Hệ Cơ Động khiêu chiến với ngươi.
- Tiểu sư đệ, không được.
Phất Thụy khẩn trương hẳn lên, hắn làm thế nào cũng không ngờ tới Cơ Động lại kiên cường đến như vậy.
Cơ Dật Phong cũng ngây ngẩn cả người:
- Ngươi khiêu chiến ta? Vị trí bốn mươi chín đặc biệt mà dám khiêu chiến với vị trí số hai đặc biệt?
Phất Thụy nắm chặt bả vai Cơ Động:
- Tiểu sư đệ, mau mau thu lại lệnh bài của ngươi đi, đây không phải là chuyện đùa. Hắn đang không tìm ra lý do để đối phó với ngươi đó, đừng cấp cho hắn cơ hội.
Cơ Động quay đầu nhìn về phía Phất Thụy, bình tĩnh nói:
- Sư huynh, thực lực ta tuy không mạnh mẽ lắm, nhưng mà, nếu có người nào đó dám trước mặt ta vũ nhục người yêu của ta, nếu mà ta còn không lên tiếng đáp lại, ta đây chẳng phải cũng giống như hắn, chỉ là một tên rùa đen co đầu rút cổ hay sao? Ngươi đừng ngăn cản ta nữa, nếu không, đừng nói đến tình sư huynh đệ nữa.
- Ngươi nói ai là rùa đen rút đầu?
Cơ Dật Phong bị nói trúng tim đen, nhất thời tức giận, toàn thân run rẩy. Mà trên thực tế, mọi người ở đây đều hoàn toàn hiểu rõ Cơ Động đang nói đến ai. Khi mới bắt đầu vũ hội, đối mặt với áp lực do Phất Thụy mang đến, Cơ Dật Phong đã lùi bước, để mặc Dạ Tâm chạy ra ngoài. Mà lúc này, Cơ Động chỉ mới mười mấy tuổi, lại lấy vị trí bốn mươi chín đặc biệt để khiêu chiến với hắn, vị trí thứ hai đặc biệt. Chỉ so sánh đối lập đơn giản như thế, mọi người đã rõ ràng được rất nhiều chuyện.

- Giỏi, giỏi, giỏi.
Cơ Dật Phong xoay người, cầm lấy lệnh bài Cơ Động mới quăng ra:
- Ta chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi. Dựa theo quy tắc khiêu chiến trước giờ của Âm Dương Học Đường, khi hai người chênh lệch nhau trên mười vị trí, phương thức khiêu chiến, thời gian, địa điểm do người có vị trí thấp hơn quyết định.
Cơ Động lạnh lùng nói:
- Địa điểm khiêu chiến, ngay tại đây, thời gian khiêu chiến, ngay bây giờ, phương thức chiến đấu, tấn công lẫn nhau, từng người một tiến hành công kích người kia, người bị công kích không được né tránh, chỉ có thể phòng ngự, hai bên cứ thay phiên nhau tiến hành, đến khi nào có một bên ngã xuống thì mới chấm dứt.
Cơ Động chứng tỏ cho tất cả các đệ tử của Âm Dương Học Đường biết cái gì gọi là đơn giản, cuồng bạo. Phương thức khiêu chiến của hắn, không thể nghi ngờ là phương thức đơn guản nhất, cuộc chiến lại sắp sửa tiến hành luôn.
Mội người ở đây không khỏi thót tim lo cho hắn. Dù sao, vị trí hai người trong Âm Dương Học Đường cũng chênh lệch nhau hơn bốn mươi bảy cấp a! Tuy rằng bọn họ cũng không biết thực lực của Cơ Động có thể đạt đến trình độ nào, chỉ có thể khẳng định là, so sánh với Cơ Dật Phong trước mắt, hắn tuyệt đối là chênh lệch không nhỏ. Hơn nữa, phương thức mà hắn lựa chọn khiêu chiến không thể nghi ngờ là rất có lợi cho Cơ Dật Phong. Mậu Thổ Hệ am hiểu nhất chính là phòng thủ, phản kích, trực tiếp khắc thủy, gián tiếp khắc hỏa, có thể áp chế được Cơ Động không có đến nửa phần cơ hội.
Cơ Dật Phong cũng lấy ra khối lệnh bài thân phận của mình, cùng với khối lệnh bài của Cơ Động đưa đến trước mặt của mặt của Phất Thụy:
- Phất Thụy, ngươi là thủ tịch của Âm Dương Học Đường, nơi này không có lão sư, xin mời ngươi làm người chứng kiến trận khiêu chiến này đi.
Trong Âm Dương Học Đường, những đệ tử cấp bậc thấp tiến hành khiêu chiến với đệ tử cấp bậc cao, cho dù là các Đổng sự cũng không thể ngăn cản được. Đây là quy củ đã áp dụng mấy trăm năm nay, lúc này cho dù Phất Thụy có lo lắng thế nào cũng không làm gì được.
Tiếp nhận lệnh bài mà Cơ Dật Phong đưa đến, Phất Thụy thấp giọng nói:
- Nếu ngươi không muốn chết, thì không được đả thương tiểu sư đệ của ta. Nếu không mà nói…
Trên người Lôi Đế tản mát ra một lực áp bách cường đại, làm cho tâm trí điên cuồng lúc nãy của Cơ Dật phong cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Cơ Động khiêu chiến với hắn mà nói, hắn thắng cũng không oai phong, nếu thật sự làm cho Cơ Động bị thương, chỉ sợ Lôi Đế trước mắt cũng sẽ không bỏ qua cho mình.
- Cơ Động, ngươi lại đây.
Thanh âm như nhạc trời của Liệt Diễm lúc này lại vang lên, Cơ Động quay đầu lại nhìn nàng, thoáng do dự một chút, nhưng vẫn bước lại.
Đi đến trước mặt Liệt Diễm, trong mắt Cơ Động lóe lên quang mang kiên quyết:

- Liệt Diễm, không cần khuyên can ta, ta biết mình đang làm gì mà. Không ai được phép vũ nhục ngươi, cho dù là thần cũng không được.
Liệt Diễm mỉm cười:
- Ta nói là ta muốn ngăn cản ngươi khi nào? Nếu ta thật sự không muốn ngươi tiến hành trận chiến này, ta cũng không dùng lời nói mà khuyên can ngươi. Ngươi nhớ những lời ta nói đây.
Vừa nói nàng vừa khẽ khom người, nói khẽ bên tai Cơ Động cái gì đó.
Nghe những lời Liệt Diễm nói, Cơ Động cảm thấy sửng sốt một chút, ngay sau đó chậm rãi gật gật đầu, hàn quang trong mắt lại có thêm một chút gì đó.
Rất nhanh, Liệt Diễm đã nói xong, không đợi Cơ Động phản ứng lại, nàng nhẹ nhàng nói:
- Ngươi biết không,… Tiểu Cơ Động, ngươi là nam nhân đầu tiên vì ta mà chiến đấu. Ta đợi ngươi chiến thắng trở về, nói cho ta biết, ly rượu hoàn mỹ ngươi vừa pha chế khi nãy có tên là gì.
Ánh mắt lạnh như băng của Cơ Động lại một lần nữa trở nên nóng bỏng, chỉ khác với trước đây chính là, lúc này sự nóng bỏng trong mắt hắn lại có thêm vài phần khí tức cuồng dã. Quay người lại, ngẩng đầu bước về phía của Cơ Dật Phong.
Lúc này trong lòng Cơ Dật Phong còn có chút do dự, chỉ là hắn đã đáp ứng khiêu chiến rồi, không thể thu hồi được nữa. Phất Thụy là kẻ hắn không dám đắc tội, trên Thánh Tà Chiến Trường, Phất Thụy có quan hệt mật thiết đến tính mạng của chính hắn. Làm ra tư thế mời thỉnh về phía Cơ Động:
- Ngươi bắt đầu trước đi.
Ánh mắt Cơ Động sáng rực lên, hay tay hắn chậm rãi từ hai bên thân thể nâng lên.



Bình Luận (0)
Comment