Tùy Hứng - Thiên Diện Quái

Chương 17

Hơi thở mang hương vị ngọt ngào quanh quẩn ở chóp mũi.

Ngay một lát Trang Chu giật mình ngẩn người kia, thân ảnh nho nhỏ ấy nhào về phía anh, mãi đến khi đôi môi mềm mại như cánh hoa nhẹ nhàng dán lên hai má anh, anh mới sâu kín hoàn hồn.

Ánh mắt kinh ngạc, khiếp sợ.

Hoắc Mộ Vân gắt gao ôm cổ Trang Chu, cô siết chặt cánh tay, nhắm chặt mắt, lấy hết can đảm mới hôn lên.

Cô vốn nghĩ muốn vào môi của Trang Chu, nhưng trong lòng lại không dám, sợ người đàn ông này thật sự sẽ không bỏ qua cho việc cô làm trò trước mặt nhiều người như vậy, để an toàn…. cô vẫn là hôn lên mặt anh đi.

Vậy cũng đủ làm cho trái tim của cô đập lỡ nhịp.

Chung quanh im lặng đến đáng sợ, thanh âm của máy mạt chược cũng không biết đã ngừng lại từ bao giờ.

Hoắc Mộ Vân thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập điên cuồng của chính mình.

Cảm xúc thoáng lướt qua trong mắt Trang Chu, ánh mắt anh nặng nề nhìn cô, ánh mắt mang theo sự xem xét, đánh giá cùng tìm tòi nghiên cứu.

Hoắc Mộ Vân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lên, biểu tình vốn dĩ còn đang vui mừng nhưng khi nhận thấy ánh mắt không rõ ý tứ kia của anh thì nháy mắt liền suy sụp.

Bản mặt này, đây là tức giận rồi sao?

Cô mím chặt khóe miệng bất an giật giật, vừa định thu lại hai tay từ trên người anh xuống, không ngờ lại bị đôi bàn tay to của anh gắt gao chế trụ vòng eo cố định ở trong ngực.

Hoắc Mộ Vân cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh.

Sắc mặt những người có mặt ở đây khác hẳn, đều nín thở, ánh mắt không biết phải đặt ở đâu.

“Chỉ như vậy?” Giọng nói nhỏ nhẹ của Trang Chu cất lên, tiếng nói khàn khàn.

“Hả?” Hoắc Mộ Vân khó hiểu nhìn anh, đầu óc còn chưa phản ứng lại, ngay sau đó, cằm của cô liền bị anh nhẹ nhàng nắm lấy nâng lên.

Động tác này làm cho dây thần kinh trong đầu Hoắc Mộ Vân đang căng chặt nháy mắt đứt phựt, ngây ngẩn cả người.

Trang Chu nhìn đôi mắt đen láy lại mờ mịt của cô không chớp mắt, lông mi dài vểnh lên khẽ khàng rung động, đầu óc anh vốn không thanh tỉnh giờ lại càng thêm hỗn độn, theo bản năng cúi đầu hôn một chút lên cánh môi cô.

Hô hấp của hai người quấn quýt với nhau, hơi thở mang theo hormone nam tính của người đàn ông mát lạnh lại riêng biệt.

Cô chớp mắt mấy cái, kìm lòng không được chậm rãi hé ra cánh môi, làm nụ hôn này sâu thêm ở khóe miệng anh.

Cả người Trang Chu cứng đờ. Một lát sau, anh tách ra, làm như không có việc gì mà xoa nhẹ tóc cô, “Đừng nháo, tất cả mọi người đang nhìn đây.”

Hoắc Mộ Vân: “……..”

Đầu óc cô thanh tỉnh vài phần, hai má nóng lên trong nháy mắt, lấy mắt thường cũng có thể nhìn ra được tốc độ lan của cái vệt đỏ ửng kia đã đến bên tai.

Xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố để chui xuống.

Hành động này của Trang Chu không nằm trong phạm vi tưởng tượng của cô, có điểm vượt khỏi dự đoán.

Hoắc Mộ Vân nâng mắt, một lời khó nói hết mà liếc mắt nhìn Trang Chu một cái.

Bên cạnh truyền đến âm thanh bạn tốt không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, giờ phút này mọi người cũng không đánh bài, đều có ý thăm dò sâu xa mà nhìn hai người họ.

Trên mặt Hoắc Mộ Vân khó lắm mới thoát khỏi nhiệt độ tăng lên giờ lại bắt đầu nóng lên.

Sắc mặt của Đường Diệu Diệu trầm đến đáy, cô ta quay sang ra hiệu cho Khương Dịch đang trầm mặc một bên một ánh mắt.

Khương Dịch ngừng một chút, lên tiếng phá vỡ bầu không khí mập mờ này, khẽ cười trêu chọc nói, “Nếu fan của Trang Chu lão sư nhìn thấy một màn như vậy, có khi tim cũng nát mất.”

“Đúng vậy.”‘ Đường Diệu Diệu cười cười, quay đầu nhìn về phía Hoắc Mộ Vân, như vô tình hay cố ý mà nói đùa, “Mộ Vân cậu cũng thật là, không phải là cậu sợ chúng tớ chụp ảnh rồi tung lên mạng đấy chứ?”

Hoắc Mộ Vân chớp mắt mấy cái, còn chưa kịp nói chuyện liền bị Trang Chu bên cạnh giành trước trả lời.

“Chúng tôi đây còn phải cảm ơn hai người, việc công bố chuyện quan trọng này cũng là chuyện sớm muộn phải làm, đỡ phải tự mình giải thích.”

Hoắc Mộ Vân bỗng nhiên quay đầu lại, hoảng sợ nhìn Trang Chu.

Bị cô cưỡng hôn một cái, sao lại bắt đầu ăn nói linh tinh rồi?

Đường Diệu Diệu miễn cưỡng nở nụ cười, “Công khai rải cẩu lương, đám chó độc thân chúng tôi phải làm sao bây giờ.”

Trong lòng Trần Phương Phỉ khẽ giễu cợt một tiếng, “Ít nhất cô với Khương Dịch đã thoát cái mũ độc thân trước rồi, không giống tôi với Triệu Việt, điển hình của mẫu người solo từ trong bụng mẹ.”

Khương Dịch liếc mắt nhìn Hoắc Mộ Vân một cái, “Oan quá, tôi còn độc thân, từ đầu tới cuối chỉ từng theo đuổi một người con gái là Mộ Vân thôi.”

Lời vừa nói ra, Đường Diệu Diệu và Trang Chu đều quay sang nhìn Khương Dịch.

“Phải không?” Đường Diệu Diệu cong môi, ý vị không rõ cười nói, “Khoảng thời gian trước anh ân cần với tôi như vậy, còn tưởng rằng anh muốn theo đuổi tôi cơ đấy, hóa ra là tôi tự mình đa tình?”

Biểu tình của Khương Dịch cứng đờ, làm bộ như không có việc gì mà trêu chọc, “Lời này của cô, giống như là nói tôi đối tốt với người nào đó thì chính là mang theo mục đích vậy.”

Trong lòng Triệu Việt cùng Trần Phương Phỉ tuy đồng ý với những lời này, nhưng trên mặt cố gắng biểu hiện ra một nụ cười thân thiện.

Trang Chu đẩy bài đi, thản nhiên nói, “Không chơi, thắng không có ý nghĩa.”

Mọi người: “…….”

Mặt mày Hoắc Mộ Vân hớn hở cầm số tiền thắng được, cô đếm đếm, vui sướng thỏa mãn, “Oaaa! Đủ sinh hoạt phí một tháng của mình.”

Trang Chu bật cười, “Tiền đồ.”

Hoắc Mộ Vân bĩu môi với anh, nghiêng qua liếc một cái.

Hừ, nhìn vào số tiền này, cô không so đo với người như anh.

Lúc này, ván cửa phòng đánh bài truyền đến tiếng đập cửa, Trang Chu nhàn nhạt lên tiếng: “Vào đi.”

“Trang Chu lão sư, thực đơn có còn cái gì cần phải sửa đổi hay không?” Đầu bếp được mời đến đứng ở cửa hỏi.

“Không cần, dựa theo thực đơn tôi liệt kê mà làm là được.”

Anh vừa mới nói xong, tiểu nha đầu bên cạnh vội vàng bổ sung thêm một câu, “Có có có!”

Hoắc Mộ Vân ngọt ngào hỏi đầu bếp, “Làm phiền rồi, có thể đổi những món ăn trong thực đơn từ hơi cay đổi thành  siêu cay được không ạ?”

“Được.”

“Không được!”

Hai âm thanh đồng thời vang lên, đầu bếp ở cửa có chút khó xử đứng tại chỗ.

Hoắc Mộ Vân bĩu môi nhìn về phía Trang Chu, có chút làm nũng mà nói, “Xem hôm nay là sinh nhật của em, theo ý em một lần thôi không được sao?”

Trang Chu âm thầm thở dài, nhưng ngữ khí kiên định, “Không được, dạ dày của em không tốt, quên rồi hay sao?”

Anh dừng một chút rồi nói, “Chỉ bởi vì hôm nay là sinh nhật em, hơi cay đã là cực hạn rồi.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Hoắc Mộ Vân ủ rũ, phản bác nói, “Bình thường em ở trường học cũng thường xuyên ăn cay, một chút vấn đề cũng không có! Thật đó! Em đảm bảo với anh.”

Cô mở to đôi mắt tròn xoe, đáng thương mà nhìn Trang Chu, tràn đầy chờ mong.

Vẻ mặt làm nũng bán manh kia giống như là một con mèo nhỏ nghe lời, Trang Chu có chút bất đắc dĩ, thái độ vừa rồi không thể nghi ngờ là đã dao động một chút.

“Được không nha?” Hoắc Mộ Vân chỉ thiếu mỗi ôm cánh tay anh lắc qua lắc lại nữa thôi.

Trang Chu trầm mặc vài giây, thỏa hiệp, “Đặc biệt cay thì không được, cay tê thì được.”

Hoắc Mộ Vân nháy mắt nở nụ cười, “Được được, hơi cay cũng có thể.”

Cô cười khanh khách quay đầu nói với đầu bếp, “Làm phiền làm thành loại hơi cay.”

“Được.” Đầu bếp lên tiếng rồi rời đi.

Sau đó, điện thoại của Đường Diệu Diệu đột nhiên vang lên, cô nghe điện thoại, sau khi cúp máy xong nhìn về phía Hoắc Mộ Vân có chút áy náy, “Thật xin lỗi Mộ Vân, chỉ sợ tối nay tôi không thể đón sinh nhật với cậu.”

Hoắc Mộ Vân sửng sốt, có chút ngoài ý muốn, “Hả? Có chuyện gì hay sao?”

Đoán chừng rất quan trọng, bằng không làm sao Đường Diệu Diệu có thể bỏ được Trang Chu đây.

“Chuyện công việc.” Đường Diệu Diệu có chút bất đắc dĩ nói, “Người đại diện nói có bộ kịch bản tối nay phải xác định một chút.”

Cô ta nhún nhún vai, “Không còn cách nào, từ khi ký với công ty quản lý, đã hoàn toàn không có thời gian tự do nữa rồi.”

Đối với lời này, Hoắc Mộ Vân từ chối cho ý kiến.

Đường Diệu Diệu nhìn Trang Chu, thấy thái độ không chút quan tâm nào của anh nhất thời trên mặt có chút lúng túng, cô ta lại bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Khương Dịch một cái, sau đó đứng dậy lấy ra từ trong túi xách một món quà đã chuẩn bị sẵn từ trước.

“Sinh nhật vui vẻ.” Cô ta đưa hộp quà được đóng gói tinh xảo cho Hoắc Mộ Vân.

Hoắc Mộ Vân do dự, không xác định được đó là cái gì nên cô không dám nhận. Chính xác mà nói, cô không muốn có qua lại nhiều với Đường Diệu Diệu.

Đường Diệu Diệu dường như đã đoán được suy nghĩ trong lòng cô, “Nhận lấy đi, son môi mà thôi, không quý giá.”

Lúc này Hoắc Mộ Vân mới duỗi tay nhận lấy, cười nói, “Cảm ơn.”

“Tôi đi trước đây.” Đường Diệu Diệu chưa từ bỏ ý định lại nhìn về phía Trang Chu, “Tạm biệt Trang Chu lão sư.”

Lúc này Trang Chu mới đem ánh mắt đặt trên người cô ta, hơi gật đầu, “Đi thong thả, không tiễn.”

Hoắc Mộ Vân: “…….”

Người đàn ông này quả thật là không hiểu phong tình, cô thật may mắn khi vừa rồi chính mình mạo phạm anh lại không bị vứt bỏ.

Lúc này Khương Dịch cúi đầu nhìn lướt qua di động của mình, cũng theo đó đứng dậy, “Đợi chút, tôi đi cùng cô.”

Những người đang ngồi không hẹn mà cùng nhìn về hướng Khương Dịch.

Nói thật. Một khắc kia trong lòng Hoắc Mộ Vân rất vui vẻ.

Đường Diệu Diệu và Khương Dịch đều phải đi rồi.

Trái ngược với cảm xúc kín đáo của cô, Triệu Việt cùng Trần Phương Phỉ biểu hiện niềm vui vẻ này ở ngoài mặt, ngược lại với Trang Chu thái độ từ đầu đến cuối cũng không mặn không nhạt.

Mặc dù trong lòng Hoắc Mộ Vân có chút thoải mái, nhưng cô vẫn rất đúng mực như cũ, ngữ khí có chút ỉu xìu, “Sao các cậu đều phải đi vậy?”

“Thật xin lỗi, tôi cũng vừa xem điện thoại mới phát hiện trợ lý gửi đến vài tin nhắn.” Khương Dịch có chút bất đắc dĩ, “Công việc đột xuất.”

“Được rồi, hai người đều là người bận rộn.” Hoắc Mộ Vân mới không cố chấp giữ hai người họ lại làm chính mình ngột ngạt.

Chờ Khương Dịch tặng quà rồi chào tạm biệt, Triệu Việt và Trần Phương Phỉ thiếu chút nữa là hoan hô, hai cô nói thẳng trước mặt Trang Chu, “Cuối cùng cũng đi rồi, tớ sắp bị bọn họ làm cho nghẹn chết rồi.”

“Đúng vậy, tớ vốn đang lo lắng một lát nữa không nuốt trôi cơm đây.”

Mặt mày Hoắc Mộ Vân cong cong, nghiêm trang nói, “Hai cậu thật không phúc hậu, tốt xấu gì cũng là bạn học…..”

Lời của cô còn chưa nói xong, liền nhận thấy bên cạnh truyền đến một ánh mắt sâu kín.

Hoắc Mộ Vân theo bản năng thu lại lời nói chưa nói xong, quay đầu qua xem.

Trang Chu liếc nhìn cô trong nháy mắt, nhướng mày hỏi, “Không nỡ hả? Muốn đi mời bọn họ quay lại hay không?”

“A……” Hoắc Mộ Vân cười khẽ, “Em nào có không nỡ, em rõ ràng là rất vui vẻ không phải hay sao?”

“Phải không?”

Cô gật đầu liên tục, “Đúng vậy đúng vậy, em thật sự rất vui vẻ.”

Trong ngày sinh nhật, cuối cùng cô cũng hôn được Trang Chu mà lại không bị anh ném đi. Tâm tình dĩ nhiên rất tốt.

Trang Chu nhìn bộ dạng mắt ngọc mày ngài này của cô, không kìm lòng được mà cong khóe miệng, “Vui vẻ là được rồi.”

Đường Diệu Diệu cùng Khương Dịch đang đi ra ngoài biệt thự, không có xe bảo mẫu, cô nhìn Khương Dịch, khích lệ, “Vừa rồi diễn rất chuyên nghiệp.”

Khương Dịch cười khẽ, “So với cô thì kém xa.”

“Tôi đúng là thật sự có việc.” Đường Diệu Diệu ý vị thâm trường nói, “Không giống anh.”

“Tôi như thế nào?” Anh nhìn cô ta hỏi, “Chẳng lẽ không phải cô nháy mắt với tôi, bảo tôi rời đi hay sao?”

“Không thì làm gì? Xem người ta show ân ái?” Đường Diệu Diệu cười nhạo, “Đừng cho là tôi không biết, anh với tôi giống nhau, cũng không phải thật lòng đi chúc mừng sinh nhật của Hoắc Mộ Vân.”

Khương Dịch cũng không so đo lời nói của cô ta, như có chút đăm chiêu nói, “Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, làm thế nào tôi cũng không nghĩ đến Trang Chu và Hoắc Mộ Vân là bạn trai bạn gái.”

“Hiện tại nhìn thấy rồi có phải hết hy vọng hay rồi hay không?”

“A, bạn trai bạn gái mà thôi, cho dù khi kết hôn cũng còn có thể ly hôn.” Khương Dịch không cho là đúng.

Đường Diệu Diệu kinh ngạc, “Anh còn động chân tình?”

Khương Dịch cười cười, “Chuyện trăm lợi mà không hại, vì sao tôi phải buông tha?”

——

Hoắc Mộ Vân ngửi thấy hương thơm bay ra từ phòng bếp, nhịn không được nhướng dài cổ nhìn vào bên trong.

Trang Chu duỗi tay đem đầu của cô ép quay trở về, có chút buồn cười, “Còn chưa làm xong, nhẫn nại thêm lát nữa.”

“Nếu không, em đi xuống hỗ trợ một tay?” Như vậy không chừng có thể được ăn cơm sớm một chút.

Triệu Việt và Trần Phương Phỉ cũng nói, “Chúng em cũng có thể đi hỗ trợ.”

“Không cần.” Trang Chu nhìn lướt qua hai đầu bếp trong phòng bếp đang bận rộn, “Nhân thủ đủ rồi.”

Anh nhìn về phía Hoắc Mộ Vân, “Em dẫn bạn bè tùy tiện đi tham quan, lát nữa xong anh gọi các em là được.”

Hai cô nàng Triệu Việt vui vẻ không thôi, vốn muốn đi xung quanh thưởng thức, nghe thấy được lời nói này của Trang Chu lập tức vui mừng lôi kéo Hoắc Mộ Vân chạy vào trong sân.

Không có Trang Chu bên cạnh, các cô nói chuyện cũng to gan hẳn lên, Trần Phương Phỉ tràn đầy tán thưởng nhìn Hoắc Mộ Vân, “Được đấy nha, Nhị à, không nghĩ tới cậu lại mạnh mẽ như vậy.”

“Đúng vậy, thời điểm cậu ôm cổ ca ca hôn lên, tớ nhìn cũng trợn tròn mắt.”

Hoắc Mộ Vân chớp chớp đôi mắt to, nhìn về phía Triệu Việt, “Còn không phải là cái chủ ý thúi của cậu sao.”

Rõ ràng là Triệu Việt đề nghị, bảo cô thưởng cho Trang Chu một nụ hôn.

“Cái này nào phải chú ý thúi của tớ.” Triệu Việt tủi thân, “Lúc đấy tớ thật sự chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ đến cậu lại làm thật.”

Vượt ra ngoài dự kiến của cô ấy.

Hoắc Mộ Vân nhấp môi, “May mắn anh ấy không vứt tớ đi trước mặt mọi người.”

Hai người Triệu Việt kề sát gần Hoắc Mộ Vân, thần thần bí bí, “Không, hiện tại không chỉ có không vứt cậu đi, mà còn đáp lại nụ hôn của cậu trước mặt mọi người.”

“Thái độ của ca ca đã đủ rõ ràng rồi.”

Hoắc Mộ Vân nhíu mày, vẻ mặt phiền muộn, “Không biết nữa, tớ cũng không hiểu rốt cuộc anh ấy có ý gì.”

Không chừng anh đang giải vây giúp cô.

Mặc kệ nói như thế nào, ở trước mặt mọi người cô là một cô gái, đã hào phòng chủ động thân thiết như vậy, nếu anh lại thờ ờ, vậy chẳng phải là mặt mũi của cô bị ném tới Thái bình Dương rồi?

Huống hồ, ở trong mắt bọn họ, cô vẫn là bạn gái của Trang Chu.

Hoắc Mộ Vân cảm thấy, không chừng cô còn có thể dò xét thêm một chút.

Thời điểm Trang Chu lại đây gọi các cô, là gần nửa tiếng sau, vừa rồi trợ lý Trình cũng mang theo bánh kem trở lại.

Tuy rằng sinh nhật thật sự quá bình thường, nhưng đối với Hoắc Mộ Vân mà nói đã cảm thấy quá đủ rồi.

Đã rất nhiều năm rồi Trang Chu không đón sinh nhật với cô.

Ước nguyện rồi thổi nến, ngũ quan tinh xảo của cô ở trong ánh nến lại càng thêm xinh đẹp, vì khẽ nhắm mắt nên lông mi nhẹ nhàng run rẩy, Trang Chu liếc mắt nhìn cô đến thất thần.

Cắt bánh kem xong, Hoắc Mộ Vân cười khanh khách mà quay đầu nhìn về phía Trang Chu hỏi, “Em có thể uống rượu không?”

“Hửm? Uống rượu?” Trang Chu thu liễm cảm xúc.

“Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật em, một bàn đầy đồ ăn ngon như này không xứng đáng có được một ly rượu vang đỏ hay sao?”

Kỳ thật trong lòng cô có chút tính toán nho nhỏ.

Đều nói rượu làm người ta can đảm hơn, không có đủ can đảm, làm sao cô dám tùy tiện đi trêu chọc Trang Chu?

Trang Chu nghe vậy thì không thèm chớp mắt mà liếc cô một cái, lẳng lặng quan sát.

Hoắc Mộ Vân bị anh nhìn chằm chằm đến mức da đầu run lên một trận, khi vừa định sửa miệng nói muốn uống nước trái cây, Trang Chu bỗng nhiên xoay người đi ra phòng bếp, không bao lâu sau, trong tay anh cầm một chai rượu vang đỏ, nhẹ nhàng đặt xuống bàn, dặn dò, “Chỉ có thể uống một ly.”

“Được được.” Cô nghĩ, với tửu lượng của chính mình, đừng nói một ly, cho dù là nửa ly, cũng sẽ làm một ít chuyện không qua xử lý của đại não.

Nhưng chờ khi Trang Chu cầm cái ly rượu nhỏ đặt tới trước mặt cô, Hoắc Mộ Vân ngẩn người, “Chỉ lớn như vậy thôi sao?”

“Nếu không em cho rằng như thế nào?” Trang Chu nhướng mày nhìn cô.

Hoắc Mộ Vân nhụt chí, nhẹ giọng than thở, “Cũng không đủ nhuận giọng ấy chứ.”

Triệu Việt và Trần Phương Phỉ cười trộm, hai người thức thời im lặng cắt bánh ngọt, không nhiều lời.

Trình Bân ở một bên lại cười mở miệng, “Hoắc tiểu thư, lượng này đã không ít rồi.”

Dứt lời cậu lại cầm hai ly rượu lớn, một cái đặt trước mặt Trang Chu, một cái để lại cho chính mình.

Hai ly rượu nhỏ giống nhau, cậu đưa cho Triệu Việt cùng Trần Phương Phỉ, “Hai người đừng từ chối, đây chính là rượu ngon mà ca ca chúng ta trân quý, lúc bình thường căn bản không thể uống.”

Hai người Triệu Việt do dự.

“Uống ít một chút sẽ không say, yên tâm, lát nữa tôi bảo lái xe đưa hai người về.” Trang Chu dường như hiểu rõ tâm tư của hai người, lời nói của anh như một viên thuốc an thần, hai người Triệu Việt lập tức yên tâm mà gật gật đầu.

Đôi mắt Hoắc Mộ Vân trông mong mà nhìn ly rượu lớn trước mắt Trang Chu, bĩu môi, “Các người đây là phân biệt giới tính.”

Trang Chu bật cười, “Với chút tửu lượng này của em, người khác không biết anh còn không biết hay sao?”

Anh hất cằm chỉ chỉ ly rượu trước mặt Hoắc Mộ Vân, nhẹ giọng nói, “Chờ em uống xong, nếu đầu óc vẫn thanh tỉnh thì lại bàn tiếp.”

Ánh mắt của Hoắc Mộ Vân nháy mắt sáng ngời, “Đây chính là anh nói đó nha.”

“Ừ, anh nói.” Trong thời gian anh nói chuyện thì chỉ thấy Trình Bân cầm chai rượu muốn rót đầy cho anh, Trang Chu không nhanh không chậm duỗi tay ra một chút cản lại, “Hôm nay anh uống đồ uống.”

Thật sự là không thể tin vào năng lực uống rượu của tiểu nha đầu này, có khúc nhạc đệm vừa rồi ở phòng chơi bài, Trang Chu cảm thấy anh cần phải giữ cho đầu óc tỉnh táo thời thời khắc khắc.

Hiện tại anh đã xác định rõ tâm ý của tiểu nha đầu, dựa theo tính tình của cô không chừng sẽ làm ra chuyện gì khác người.

Hoắc Mộ Vân thấy anh định uống rượu, nhịn không được hỏi, “Trang Chu ca vì sao anh không uống rượu? Là sợ chính mình uống say sao?”

Là sợ sau khi uống say không khống chế được chính mình hay sao?

Cô hãy còn đang đoán, bên tai truyền đến câu trả lời của Trang Chu, “Ừm, bởi vì anh không tin vào tửu lượng của em.”

Anh quay đầu, có thâm ý khác mà nhìn cô, bình tĩnh mở miệng, “Nếu em dám mượn rượu làm càn, anh liền ném em ra ngoài.”

Tuy chỉ là một lời cảnh cáo rất bình thường, Hoắc Mộ Vân vẫn nghe ra ý tứ khác: Nếu sau khi em uống say dám làm bậy, thì đừng trách anh không khách khí.

Cô ngơ ngác chớp mắt một cái, sau đó cả người như được bơm máu gà trở nên hưng phấn hơn.

A, thật là không khéo, con người cô có điểm lớn nhất chính là tính cách không chịu thua. Càng là việc gì có tính khiêu chiến, cô càng muốn bước vào.

Nếu hôm nay không cẩn thận uống say, làm chuyện gì không nên làm với anh, ngày mai tỉnh lại có phải ở ngoài đường hay không…….

Hoắc Mộ Vân rất muốn chứng thực một chút.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Mộ Vân: Em cũng không tin không bắt được anh!

Hết chương 17.
Bình Luận (0)
Comment