Túy Kim Trản - Cửu Thập Lục

Chương 246

Phu phụ Kim Thắng Lâm an táng nơi một ngọn đồi nhỏ phía bắc huyện thành.

Từ đầu đến cuối, Tân Dược là người dẫn bọn họ đến.

Mộ đã hơn mười năm, chữ khắc trên bia chẳng còn rực rỡ như thuở mới dựng, song rõ ràng được chăm sóc chu đáo.

Tân Dược khom người, lí nhí nói:

“Sư đệ, sư đệ muội, A Vi lớn rồi, tới thăm hai người đây. Về sau đến tiết Thanh minh, Trung nguyên, phải đổi người đốt giấy cho hai vị rồi.”

Dứt lời, ông ta qliền nhường hẳn phần đất nhỏ trước mộ lại cho A Vi.

A Vi mở hộp đồ ăn mang theo.

Từ lời kể của Tân Dược, nàng đã nghe không ít chuyện năm xưa phụ mẫu ở Trung Châu, còn cẩn thận hỏi qua khẩu vị của họ.

Nàng thậm chí biết thuở nhỏ mình mê nhất món xôi nếp, thêm giăm bông, đậu tằm, măng non cắt nhỏ, hầm kỹ đến thơm mềm. Có điều, gạo nếp khó tiêu, trẻ nhỏ ăn không được nhiều.

Nàng từng ăn không đủ, lại còn bĩu môi giận dỗi, khiến các ma ma phải hết lời dỗ dành.

Hiện giờ, trong hộp toàn là món phụ mẫu yêu thích.

A Vi bày ra từng món, rồi thắp hương.

Khói nhang quẩn quanh, nàng lặng lẽ quỳ một lúc, đè nén những cảm xúc dâng trào trong lòng, sau đó nhẹ giọng cất lời.

“ Phụ thân, mẫu thân.”

“Con đã trở về. Những năm qua, các ma ma chăm sóc con rất chu đáo.”

“Con cùng dì họ nhà họ Lục đã làm rất nhiều chuyện, cũng rửa sạch được nỗi oan khuất của nhà họ Kim rồi.”

“Lần này con đến là để rước phụ mẫu về kinh, cùng tổ phụ tổ mẫu, bá phụ cô mẫu yên nghỉ một nơi. Con đã chọn ngày lành, ba hôm nữa chúng ta lên đường.”

“Mười năm qua, thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện. Về sau con sẽ lần lượt kể hết cho phụ mẫu nghe, không để mọi người phải chờ lâu nữa.”

“Hôm nay, con xin được giới thiệu đôi chút.”

“Người ngoài ba mươi kia là Thế tử phủ Định Tây hầu, đệ ruột của dì họ nhà họ Lục. Năm xưa ở kinh, phụ mẫu hẳn đã từng gặp qua.”

“Người nhỏ tuổi nhất là con trai độc nhất của cữu cữu nhà họ Lục, tên Lục Chí.”

“Còn một người nữa…”

A Vi vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lâm Dục.

Ánh mắt giao nhau, Thẩm Lâm Dục liền hiểu ý, vội vàng tiến lên, cung kính quỳ xuống trước phần mộ.

“Chính là người năm đó, tháng Giêng năm chúng ta rời kinh, đã tặng con đèn hoa đăng cá chép.”

“Cái đèn treo bên cửa sổ cuối cùng ấy, là chàng cùng phụ thân tự tay làm. Duyên phận thật kỳ diệu, phải không ạ?”

“Con đã đính hôn với chàng.”

“Sau này con muốn đèn hoa đăng, sẽ có người làm cho con, phụ mẫu cứ yên lòng.”

Thẩm Lâm Dục mỉm cười.

Hắn không còn là “con trai của ai”, chẳng phải “quý tộc nào” hay “giữ chức gì”, mà chỉ là người đã từng tặng đèn hoa đăng.

Ngay lúc này, hắn thấy vô cùng may mắn vì thuở nhỏ từng theo đại ca đến Thái sư phủ, để rồi quen biết A Vi, có được kỷ niệm bánh đậu mây, đèn hoa đăng cùng nàng — đủ để A Vi khi giới thiệu với song thân đã khuất, có thể “nói cho trọn vẹn”.

Bởi vì, họ từng được nhìn thấy chiếc đèn hoa đăng đó.

Nhờ có chiếc đèn ấy, hắn cũng có thể khiến họ cảm thấy đôi phần thân thiết.

“Vâng,” Thẩm Lâm Dục trịnh trọng thưa, “Phụ thân, mẫu thân, xin hai người cứ yên tâm.”

Gió xuân trên núi mơn man ấm áp, khắp núi non hoa lá sum suê rực rỡ.

Nơi này, đỗ quyên nở rộ đặc biệt rạng ngời. A Vi đặt một đóa đỗ quyên đỏ thắm trước phần mộ, mỉm cười dịu dàng:

“ Ba ngày nữa, con tới đón hai người, chúng ta đã hẹn rồi nhé..”

Kinh thành.

Lục Niệm ngồi trong viện, xuất thần.

Vài hôm trước, nàng đã mời hoa công đến xem qua, nói rằng cây kim quế được dời trồng hồi phục rất tốt, đến mùa thu nhất định hương thơm lan xa.

Lục Niệm rất mong đợi.

Từ sau khi A Vi đi Trung Châu, cuộc sống của Lục Niệm càng thêm giản dị.

Mỗi sáng nàng đều đến thiện đường xem bọn trẻ luyện tập, nhận mặt chữ, bọn lớn trông nom bọn nhỏ, ríu rít không ngớt, náo nhiệt vui vẻ.

Tính tình bọn trẻ tuy khác nhau, nhưng đều rất yêu quý Lục Niệm, luôn miệng gọi nàng là “phu nhân, phu nhân”.

Tiểu Nan cách dăm ba hôm lại đến.

Dắt theo chú chó con, kể với Lục Niệm rằng nó lại học được trò mới, rồi lại nói muốn ăn điểm tâm do tỷ tỷ làm.

Lục Niệm cũng rất muốn.

Buổi trưa, nàng nằm nghỉ trong hậu viện.

Tiết xuân tươi đẹp, chợp mắt một lát tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái.

Có một lần Định Tây hầu đến, thấy nàng như vậy, liền đề nghị:

“Con chẳng phải thích chiếc ghế lắc dài của mẫu thân con sao? Ta mang về cho con, được không?”

Lục Niệm ngáp một cái:

“Vật gì nên ở chỗ của nó.”

Chiếc ghế lắc của mẫu thân, nên để ở Xuân Huy viên.

Lục Niệm tự xưng là “người cầu kỳ”, mà người cầu kỳ thì phải có nguyên tắc, có phép tắc.

Định Tây hầu lại nói:

“Vậy ta làm cho con một cái mới?”

Lục Niệm nghe thế, trợn to mắt nhìn ông, hỏi:

“Hầu phủ thiếu tiền sao? Hay là bạc riêng của ngài đem nuôi tiểu nương tử ở đâu rồi?”

Định Tây hầu bị nàng làm nghẹn lời, ho đến đỏ cả mặt:

“Ta lấy đâu ra tiểu nương tử!”

Tuổi tác ông như vậy, còn trêu chọc tiểu nương tử, chẳng phải là làm hại người ta sao!

Lão già rồi, nói ra có ra thể thống gì đâu!

Trong phủ thực ra cũng có một người, nhưng Liễu nương tử là bị Lục Niệm cưỡng ép gán cho ông.

Dù sao bên ngoài cũng đã đồn không rõ ràng, Liễu nương tử và Cửu Nương đều là người hiền lành, dễ chịu, Hứa Phú Đức lại còn chạy trước chạy sau giúp A Niệm, A Vi không ít chuyện, Định Tây hầu cũng sớm đã “nhìn thoáng”.

Nhưng A Niệm rõ ràng biết ông không có tư tình với Liễu nương tử, hôm nay lại cố tình lấy lời đó chọc ông.

Quả nhiên là do nhắc đến ghế lắc, nhắc sai rồi.

Hiểu rõ chỗ sai, Định Tây hầu thở dài một tiếng, nói:

“Ta cũng chỉ nghĩ, đồ mua bên ngoài, sao bằng tay ta…”

“Con tự mua là được rồi.” Lục Niệm ngắt lời ông, trợn trắng mắt,

“Một cái ghế thôi, có đáng để ngài tự tay làm không? Xin ngài thương lấy, ngài không phải là người cha như thế, con cũng không phải là đứa con gái như vậy.”

Nàng đã chẳng còn là đứa bé ê a tập nói năm nào.

Cái trống bập bênh cha nàng từng tự tay làm, nàng cũng chẳng nhớ rõ là năm nào, hai người cãi nhau đến long trời lở đất, nàng cầm kéo rạch nát mặt trống, rồi vứt vào kho củi đốt làm lửa.

Ba mươi năm hờn giận chẳng thể tiêu tan hết, làm một đôi phụ tử hòa thuận tạm chấp nhận là đủ rồi.

Cái ghế lắc tự tay làm, nàng dù sao cũng không nằm.

Định Tây hầu cũng biết tính nàng, đành đổi lời:

“Vậy để ta đi mua.”

Chuyện tiêu bạc, Lục Niệm không phản đối.

“Mua cái lớn chút,” nàng đưa yêu cầu,

“Phải nằm được hai người, sau này con và A Vi nằm chung.”

A Vi mùa hạ trở về Kinh thành.

Lần này các nàng không đi vội vàng, tuy thời gian lâu hơn, nhưng người ngựa đều không mệt nhọc.

Trên núi làng Tiểu Hà đào đất mới, an táng song thân, A Vi đứng trước bia đá mới dựng, khẽ nói:

“Chúng ta về nhà rồi.”

Tối đến, nàng nằm trên chiếc ghế lắc mới, một bên hóng gió, một bên kể với Lục Niệm những chuyện dọc đường.

Chuyện thú vị, chuyện vui, chuyện xui xẻo…

“Ta muốn mời sư bá đến dự tiệc cưới, nhưng người đã lớn tuổi, không chịu nổi đường xa, vậy thì lần sau trở lại Trung Châu, ta sẽ mang nhiều rượu, rồi tự tay nấu một bàn đầy món ăn.”

“Bên người cũng náo nhiệt lắm, người thích dạy học, mấy đứa nhỏ lắc lư cái đầu theo.”

“Người còn kiểm tra bài vở của A Chí, nói rằng đang là lúc tốt để học, phải tranh thủ, có nền tảng mới vững chắc.”

“Tiểu chim cút không dám động đậy, bảo đọc bài thì đọc, bảo viết văn thì viết.”

Lục Niệm nghe xong, bật cười ha hả.

Quả thật từ khi đổi sang thư viện mới, việc học của Lục Chí bị quản rất nghiêm, học hành cũng dần đâu vào đấy.

Về lại Kinh thành không bao lâu, hắn lại sắp đổi tiên sinh.

Lần này, hắn trở thành bạn đọc của Lý Khắc.

Lý Khắc rời khỏi Thư Hoa cung đã hơn nửa năm, hăns đã thích nghi với cuộc sống bên ngoài, đồng thời cũng sinh lòng hiếu kỳ đối với thế giới “bên ngoài” hơn nữa: nội thành, ngoại thành, thậm chí là vùng ngoại ô.

Lý Nhung không hề ngăn cản con trai. Dù là người kế thừa hay chỉ là một người bình thường, mở rộng tầm mắt, bước chân ra ngoài vốn không phải điều xấu.

Lục Chí vốn quen thuộc với Kinh thành, kinh nghiệm đi xa cũng chỉ giới hạn ở thời thơ ấu theo phụ mẫu về thăm nhà ngoại, cùng lần đi Trung Châu lần này, nhưng chỉ ngần ấy cũng đã đủ để Lý Khắc hỏi mãi không thôi.

Đã hỏi chuyện bên ngoài, thì cũng phải thực sự ra ngoài.

Lục Chí dẫn Lý Khắc đến Quảng Khách Lai, lại đưa đi thiện đường của Lục Niệm.

Hội bảy tháng bảy náo nhiệt vô cùng, hai vị công tử quý giá dẫn theo đám gia phó do Mao công công cầm đầu, đi từ đầu đến cuối.

Góc phố có người bắn pháo hoa rực rỡ, có người đi cà kheo, không xa còn vang lên tiếng “cục cục tác tác”.

Lý Khắc chen vào xem, mới biết là có thương nhân vây một mảnh đất để đấu gà, còn hô hào người xem đặt cược.

Lục Chí vội vàng kéo hắn ra:

“Cái này không được xem.”

“Tại sao?” Lý Khắc không hiểu.

“Đấu gà, đấu dế đều không được,” Lục Chí khẽ chạm mũi, “sẽ bị biểu tỷ đánh.”

Lý Khắc lại hỏi, Lục Chí không nói nữa.

Nhưng Lý Khắc vốn hiếu kỳ quá nặng, sao dễ từ bỏ?

Lục Chí là biểu đệ của hắn, thì A Vi chính là biểu thẩm. Vậy nên hôm sau hắn lén đi tìm biểu thúc phụ.

Thẩm Lâm Dục nghe xong ý định của Lý Khắc, cười không dứt được.

“Đấu gà sẽ bị đánh thế nào à? Cái đó thì hắn tuyệt đối không kể với con đâu.”

“Ta thì biết rõ, còn tận mắt chứng kiến.”

“Đánh rất dữ, mà đánh rất giỏi, bản lĩnh dạy người thế kia, không giết qua mấy trăm con gà thì chưa chắc làm được.”

“Con đừng có tò mò, kẻo bị dạy dỗ rồi, ta cũng chẳng giúp gì được.”

“Nhưng con có thể hỏi Lục Chí, canh gà có ngon không.”

Canh gà dĩ nhiên là ngon.

Nhưng không cần bị đánh, cũng có thể được uống canh.

Lục Chí nhớ hương vị canh A Vi nấu, nhưng hắn cũng biết, dạo này A Vi rất bận.

Hôn kỳ đã định vào cuối tháng tám, lúc gió thu khởi lên.

Trưởng công chúa bận rộn không ngớt, vui vẻ lo trước lo sau, hận không thể tự mình lo hết mọi chuyện, nhưng việc hôn lễ không thể thiếu tân nương tử.

Lục Niệm cũng đang bận rộn chuẩn bị sính lễ, mà chuyện này nàng có kinh nghiệm phong phú.

“Phải mua loại đắt, loại tốt!”

Tính nàng vốn như thế, trong chuyện hồi môn lại càng chú trọng đến từng chi tiết.

Năm xưa nàng gả xa, trước khi đi không có mong cầu gì khác, chỉ một lòng tiêu tiền.

Dù sao thời điểm quan hệ cha con tệ nhất, Định Tây hầu cũng không thèm tính toán tiền bạc với con gái, còn Tằng thị thì tuy xót tiền nhưng không dám thể hiện, khiến Lục Niệm tiêu xài rất tự nhiên.

Đặc biệt là khoản tiền một lần đưa cho Đại Từ Tự để hương khói cho mẫu thân nàng đến trăm tuổi, chính là Lục Niệm từ công quỹ ép ra, còn lấy một khoản lớn từ tư phòng của Lục Tuấn.

Nói về tiêu tiền, Lục Niệm mắt sáng tay nhanh, không chút nương tay.

Chỉ là lần này, Lục Niệm tiêu tiền của chính nàng.

“Tiêu một phần bạc của hắn, chẳng phải là để hắn thật sự thành hoàng thân quốc thích rồi sao?”

“Làm tiện nghi cho cữu cữu, tiện nghi cho ngoại tổ phụ, vậy là đủ rồi.”

“Họ có dư bạc thì đưa đến thiện đường là được, việc hôn sự của con, chẳng cần nhờ đến họ.”

A Vi nghe vậy cười mãi không thôi, chỉ không ngừng nhét ngân phiếu của mình cho Lục Niệm.

Bây giờ nàng cũng rất có tiền.

Năm đó cô mẫu và phụ thân chuẩn bị cho nàng một khoản ngân phiếu, mấy năm nay tiêu xài chẳng đáng bao nhiêu, giờ có thể danh chính ngôn thuận lấy lại.

Tài vật bị tịch biên của Kim gia đều có ghi chép, A Vi chọn lấy một phần mang về, còn số ruộng đất trang viên đã bị Vĩnh Khánh đế chia đi, Lý Nhung lại cho người tính toán, đổi thành bạc trả cho nàng một khoản.

So với những gì Kim gia từng có năm xưa thì dĩ nhiên không thể sánh, nhưng A Vi nay có của riêng, cũng đã là cực kỳ phú quý.

“Người thay ta tiêu đi,” A Vi nũng nịu nói, “ta không hiểu những thứ ấy, cũng chẳng biết chọn sao cho đúng. Nếu người không muốn ta bị lừa, thì thay ta mua nhiều một chút.”

Lục Niệm cũng không đẩy qua đẩy lại nữa.

Trung thu đến đúng hẹn, cây kim quế cao lớn nở hoa.

Hai mẫu tử ngồi dưới tán cây ăn bánh trung thu, ngắm trăng. Bên cạnh, trước tấm bia nhỏ kia, cũng bày một đĩa nhỏ.

Hôm sau, Lục Niệm và A Vi cùng hái hoa quế.

Hoa tươi được giữ lại, làm bánh quế, ngâm đường hoa quế, như khi mẫu thân còn sống.

Số hoa phơi khô sau đó được dùng làm điểm tâm, bày trên đại án vào ngày đại hỷ.

A Vi từng nghĩ sẽ xuất giá từ phủ Định Tây hầu, hoặc từ thiện đường, nhưng sau cùng lại nghe theo đề nghị của cửu hoàng tử phi, từ phủ Cửu hoàng tử, từ khuê phòng thời niên thiếu của nàng, xuất giá.

Bởi nếu người lớn thật sự có linh, thì nơi đây là chốn quen thuộc.

Tiểu viện năm xưa được trang hoàng rực rỡ, hỉ trướng lụa đỏ.

Khi đêm đến, nàng đi ngủ, ngoài sân vẫn sáng đèn, hoa đăng các màu treo khắp nơi, trước cửa sổ nàng là một chiếc đèn cá chép.

Mọi thứ, hệt như mười mấy năm trước, lần cuối cùng A Vi ngủ ở nơi này.

Thu cao khí mát.

Trong tiếng pháo vang trời, A Vi ngồi kiệu rời khỏi hẻm Quan Hoa, rải tiền mừng và kẹo suốt dọc đường, mãi đến khi kiệu dừng ở phủ Trưởng công chúa.

Nàng được hỉ nương đỡ xuống kiệu, qua kẽ hở dưới khăn trùm đầu, nàng nhìn thấy Thẩm Lâm Dục.

Thôi được, chỉ là giày của Thẩm Lâm Dục mà thôi.

Nhưng tiếng bước chân đã nói rõ, Thẩm Lâm Dục rất vui, thậm chí là hân hoan.

Đến khi khăn trùm được vén lên, quả đúng như nàng tưởng, gương mặt kia tràn đầy hạnh phúc, đôi mắt lấp lánh niềm vui.

Từ trong mắt chàng, nàng nhìn thấy chính mình – còn vui mừng hơn cả dự liệu trong lòng.

Thì ra, trong vô thức, những do dự và mông lung ngày trước đã sớm tan đi từ khi nào chẳng hay.

Nàng đã đi một chuyến Trung Châu, nghe được nhiều câu chuyện từ sư bá, thản nhiên chấp nhận bản thân mình trong muôn hình vạn trạng, cũng mang đầy mong đợi cho những ngày tháng sắp tới.

Sau khi thành thân, A Vi và Thẩm Lâm Dục ở lại Kinh thành một tháng.

Cuối tháng chín, khi lá ngân hạnh trải vàng khắp phố, Thẩm Lâm Dục nhận được thánh chỉ: nhậm chức Chỉ huy sứ Trấn phủ ty, thay tân quân tuần sát đất Thục.

Lần lên đường này, tự nhiên sẽ đi xa hơn, lâu hơn so với chuyến đi mùa xuân.

Người đến tiễn không ít.

Lục Niệm như thường lệ, đưa đến tận mười dặm đình.

Lục Tuấn vốn tưởng đại tỷ sẽ luyến tiếc không rời, không ngờ Lục Niệm mặt mày hớn hở, hứng thú dạt dào, thì thầm dặn dò A Vi không ngớt.

A Vi liên tục gật đầu:

“Mẫu thân yên tâm, ta đều nhớ kỹ.”

“Sẽ không quên đâu, những ân nhân, cừu nhân mà người nói, ta đều ghi cả trong sổ rồi.”

Lục Niệm ở đất Thục hơn mười năm, gặp đủ hạng người, có mối đại cừu như nhà Dư, cũng có người từng ra tay trợ giúp nàng, hay những chuyện nghe được mà lực bất tòng tâm, còn có hai nha hoàn chết tha hương, không thể cùng nàng về lại Kinh sư.

Những ngày qua nàng hồi tưởng lại tất cả, căn dặn A Vi từng việc.

A Vi đưa nàng xem cuốn sổ tay mang theo bên mình, từng dòng ghi rõ rành rành.

“Đi cúng hai tỷ tỷ còn lưu lại nơi ấy.”

“Chưởng quầy tiệm thuốc Đồng An là người lương thiện, từng giúp mẫu thân gom thuốc mấy lần, ta phải giúp ông ấy làm ăn phát đạt.”

“Nhị công tử nhà Phí gia cùng lũ súc sinh nhà Dư như cá mè một lứa, gây không ít chuyện xấu, năm xưa sợ chết chạy trốn, chuyến này ta nhất định lôi hắn ra, tính sổ rõ ràng.”

“Còn nhiều người khác, ta sẽ từng người từng người tìm đến, không sót một ai.”

“Phải báo ơn thì báo ơn, phải trả thù thì trả thù, nhất định xử lý thỏa đáng.”

“Ta làm việc, mẫu thân cứ yên tâm. Đợi ta về, sẽ kể lại tường tận cho người.”

Trời đã không còn sớm.

Thẩm Lâm Dục gọi một tiếng.

A Vi ôm Lục Niệm một cái, rồi nhận dây cương, tung mình lên ngựa.

Xa xa rừng phong nhuộm đỏ, ngựa vung vó, dọc theo con đường quan đạo mênh mông không thấy điểm tận, thẳng tiến vào sắc thu rực rỡ.

HOÀN BẢN ~~

Chín mươi lăm vạn chữ, đã hoàn thành mục tiêu định ra.

Từ tháng chín đến tháng năm, cảm tạ sự đồng hành của các độc giả trong suốt thời gian qua, thật sự cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.

Cảm ơn những lượt đăng ký, phiếu nguyệt, và cả những lần thưởng sách, cảm ơn những bình luận, một số thật sự rất thú vị.

Cảm ơn các bạn đã yêu thích A Vi, A Niệm, và cả Tiểu Cá Chép nữa.

Hẹn gặp lại trong cuốn sách tiếp theo nhé ~~ 

Bình Luận (0)
Comment