Nhưng cùng đi Càn Châu với Tư Đồ Thịnh còn có Lục hoàng tử.
Thái tử gặp chuyện khiến cho Lục hoàng tử có chút bồn chồn lo sợ.
Nhân cơ hội công vụ Càn Châu, Lục hoàng tử liền lén hỏi ý tứ của Tư Đồ Thịnh: "Thiếu sư, lần này Thái tử gặp chuyện, có trách cứ đến đầu ta không?"
Lần trước chắt tử An gia kia vô tình nhìn thấy trên thuyền hàng của Thái tử toàn là từng rương vàng bạc không rõ lai lịch.
Cũng vì lý do này mà Lục hoàng tử mới tàn nhẫn giết tên chắt tử An gia để bịt miệng.
Lục hoàng tử cũng mới gần đây mới hoàn toàn hiểu rõ trong vụ án buôn lậu lưu hoàng vừa mới điều tra ra, Thái tử đã làm mấy trò quỷ gì.
Tư Đồ Thịnh cũng biết cái tính nhát gan, luôn sợ bị lá cây đè chết của học trò mình, hắn trầm giọng nói: "Người vào cung "tiến vải thiều" đâu phải Lục điện hạ, ngài can hệ gì đến chuyện này?"
Lưu Lăng vừa nghe liền cảm thấy đúng là đạo lý này, đây là tứ ca đang giằng co với Thái tử, hắn co rúm ở một bên không nói gì là được.
Nhưng điều hắn quan tâm nhất lại không phải là cái này, mà là nội tình chuyện lần này phụ hoàng hắn làm to chuyện: "Thiếu sư, ta cũng vì tốt cho ngài, chuyện cũ kia... vẫn đừng nên dính vào thì hơn, vũng nước này thực sự quá sâu!"
Tư Đồ Thịnh nhìn Lục hoàng tử với vẻ có chút nghiền ngẫm: "Không ngại thì ngài nói tỉ mỉ chút cho ta nghe."
Lục hoàng tử thò đầu nhìn ra ngoài xe ngựa rồi ghé tai Tư Đồ Thịnh nói: "Ngài cũng biết, trước ta còn có tam ca. Văn võ triều đình ai cũng chưa từng thấy Tam hoàng tử, nhưng phụ hoàng lại giữ lại tất cả tước vị của hắn, thậm chí còn giữ lại phủ đệ cho hắn, đến năm mới liền có lễ tết ban thưởng vào phủ, với bên ngoài thì đều nói là tam ca ta bệnh nặng không tiện gặp người..."
Chuyện này không chỉ có hắn biết, chỉ cần là mấy lão thần có chút thâm niên trong triều, ai mà không biết?
Nhưng ai nấy đều nín thinh, không một ai nhắc đến, nhưng sau lưng đều gọi phủ Tam hoàng tử kia là "quỷ trạch", mà vị Tam hoàng tử này thì là quỷ hoàng tử!
Lục hoàng tử tiếp tục thấp giọng nói: "Hắn là con của Phương Lương phi của phủ Thái tử năm đó, nhưng khi ba tuổi lại bị bọn bắt cóc bắt đi trong một lễ hội đèn lồng... Ta cũng là sau này mới nghe nói, việc tam ca biến mất rất ly kỳ, hôm đó Phương Lương phi vốn không định dẫn theo một hài tử nhỏ như vậy đi xem hội đèn lồng. Nhưng lúc đó Hoàng hậu nương nương còn là Thái tử phi lại đột nhiên nổi hứng, muốn dẫn theo phi tần trong phủ cùng đi lên lầu ngắm cảnh. Nhiều người hầu đi theo như vậy, lại có thể để lạc mất một hài tử! Phụ hoàng lúc đó rất phẫn nộ, người hạ lệnh lục soát cả kinh thành, tuy bắt được mấy tên bắt cóc nhưng bọn chúng đều nói rằng mình không có hài tử nào lớn như vậy qua tay mình... Phương Lương phi kia vì mất hài tử mà ưu sầu thành bệnh, sau lại không biết làm sao mà chết bệnh. Phụ hoàng từ đó có một khối tâm bệnh, sợ tam ca ta không về được liền đặc biệt để lại phủ trạch, tước hiệu cho hắn, cơn nghiện tìm người này cứ mấy năm lại phát tác một lần, luôn có kẻ làm việc không tốt sẽ bị phụ hoàng giận chó đánh mèo..."
Nghe nói phụ hoàng khi còn là Thái tử có tình cảm với vị Phương Lương phi kia rất sâu đậm, thậm chí còn yêu ai yêu cả đường đi lối về, người sủng ái người con thứ ba kia còn hơn cả con của chính thất. Nếu hắn còn ở đây, vị trí thái tử bây giờ, có lẽ căn bản không đến lượt của tên Thái tử hiện tại!
Tư Đồ Thịnh hiểu ý của học trò mình: Nếu lấy việc này làm cái bè để trừng phạt Thái tử thì dừng đến đây là được rồi, vạn phần đừng nên k*ch th*ch cơn nghiện tìm con của phụ hoàng hắn, kẻo lại vướng vào một vũng bùn không thể thoát ra được.
Thời gian đã lâu như vậy rồi, là đại la thần tiên hay sao (*)? Hài tử kia biết tìm ở đâu bây giờ?
(*Ý của câu là thần tiên hay gì mà khó tìm thế.)
Tư Đồ Thịnh nghe vậy liền vỗ vai Lục hoàng tử, rất hòa nhã mà chuyển đề tài, hỏi thăm đến công sự mà Lục hoàng tử đang làm gần đây.
Mấy lần sai sự gần đây của Lục hoàng tử đều được Tư Đồ Thịnh chỉ điểm nên tiến hành rất thuận lợi, hơn nữa gần đây hắn cũng rất thích uống trà gạo đắng, khen mãi rằng vẫn là cách giải khát của ân sư tốt, khiến cho hắn làm việc đều lên tinh thần gấp trăm lần.
Sau khi sư đồ thổi phồng nhau như thường lệ, Lục hoàng tử cuối cùng cũng xuống xe, lần này muội phu Chu Tùy An của hắn cũng cùng đi thị sát thủy lợi.
Nhân cơ hội hầu hạ Lục điện hạ, Chu Tùy An cũng trốn ở một bên âm thầm đánh giá Sở Lâm Lang vừa thò đầu ra khỏi xe ngựa.
Không biết vì sao mà cách lâu như vậy không gặp nàng, hắn lại cảm thấy nàng còn rực rỡ hơn trước, dù là kiểu tóc hay trang phục, tất cả đều trở nên thanh nhã và có phong cách hơn.
Loại cảm giác khiến người ta kinh diễm này, mơ hồ lại như quay về mấy năm đầu khi hắn quen biết nàng. Hắn vẫn nhớ lần đầu tiên gặp thiếu nữ thanh lệ trên thuyền tựa như thiên nhân vậy, khiến người ta tương tư khó ngủ.
Nhưng tiếc là hắn lại giống mấy tên nghèo kiết xác khó khăn lắm mới cưới được tiên nữ, chỉ bất cẩn một chút đã làm mất tiên nữ...
Khi đến huyện thành Càn Châu, Tư Đồ Thịnh tách khỏi nhóm của Lục hoàng tử rồi cùng đám người Lý đại nhân đi làm việc.
Còn Hà phu nhân thì bày trà điểm ở trà lâu trong huyện thành chiêu đãi Sở Lâm Lang.
Ngoài việc cảm kích nàng trong việc chỉ điểm việc buôn bán thì với tư cách là khuê mật, Hà phu nhân cũng rất bận tâm đến chuyện thất hôn của bằng hữu mình.
Lần này Hà phu nhân hẹn Lâm Lang ra uống trà, tiện thể còn làm luôn chuyện của bà mối, muốn nói chuyện hôn nhân đại sự với Sở Lâm Lang.
Trong mắt Hà phu nhân, Lâm Lang dù phẩm hạnh hay dung mạo đều hạng nhất, chỉ là nghe vị bà bà cũ Triệu thị kia đã lén nói với người ta rằng, Sở Lâm Lang kỳ thực không thể sinh nở được, ngay cả nữ nhi kia cũng không phải là nàng sinh. Vậy thì chuyện không thể sinh nở này liền khiến vấn đề tái giá trở nên có chút chí mạng.
Nhưng nếu tìm được một quả phu đã có con trai con gái, chẳng phải là vừa lúc vẹn toàn đôi bên?
Vừa khéo phu quân bà có một biểu đệ hơn ba mươi tuổi, thê tử trước của hắn sinh ba trai hai gái, gia đạo giàu có, làm tiểu lại dưới tay của biểu ca Lý đại nhân, cũng coi như là ổn định.
Trước kia hắn ta cũng theo biểu ca Lý đại nhân ở Liên Châu, hiển nhiên cũng biết Sở Lâm Lang là một mỹ nữ chốn Liên Châu.
Khi ấy Sở nương tử trắng nõn mềm mại này chính là một cảnh đẹp mà ngay cả quan lại Liên Châu cũng thường trông mong!
Tất cả đều nói Chu Tùy An có diễm phúc lớn, cưới được một kiểu thê vừa mỹ mạo vừa tài giỏi như vậy.
Nghe nói nàng đã hòa ly với Chu Tùy An, vừa khéo tên biểu đệ vừa thành quả phu liền lập tức cầu Hà phu nhân đến làm mai, nói qua một chút với nương tử Sở thị.
Nghe Hà phu nhân nói vậy, Sở Lâm Lang cũng miễn cưỡng nhìn trong đám quan lại đen sì đi theo sau lưng Lý đại nhân, dò ra được một người.
Thừa lúc Hà phu nhân đang nói về gia sản của biểu đệ nhà bà, Sở Lâm Lang liền nhanh chóng rót cho bà một chén trà rồi vội vàng nói: "Trước hết tạ ơn phu nhân đã nghĩ đến ta, nhưng giờ ta vẫn chưa muốn tái giá."
Hà phu nhân lấy làm lạ: "Vì sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm hạ nhân cả đời ở phủ Thị lang?"
Nói đến đây, Hà phu nhân trong lòng có chút động, bà thử thăm dò: "Chẳng lẽ ngươi đã có người thích hợp? Không phải là... Tư Đồ đại nhân chứ?"
Sở Lâm Lang suýt nữa đã phun nước trong miệng ra.
Hôm nay nàng khi ra cửa đã cố ý mặc áo cổ cao, cái cổ đầy dấu muỗi cắn cũng đã được giấu kín mít, hẳn là Hà phu nhân không nhìn ra sơ hở chứ?
Nàng có chút không tự nhiên mà vội vàng sửa lại cổ áo, gượng cười xua tay nói: "Phu nhân sao lại nói vậy... chẳng lẽ là đã nghe ai ăn nói bậy bạ?"
Hà phu nhân lại không nói tiếp: "Ta cũng đoán bừa mà thôi, không phải hắn ta thì càng tốt! Đừng trách lão tỷ tỷ như ta lải nhải nhiều chuyện. Ta cũng là lo cho ngươi! Ngươi đã đến tuổi này rồi, đừng lãng phí tuổi xuân tốt đẹp vào mấy chuyện không có hy vọng!"
Sở Lâm Lang miễn cưỡng tìm ra được một lý do: "Tỷ cũng biết tính ta, ta khá kén chọn tướng mạo, không ưa nhìn thì ta không thích."
Hà phu nhân cảm thấy Sở Lâm Lang quá nông cạn, vẫn chưa nếm đủ cay đắng của cuộc sống: "Tướng mạo Phan An cái gì, ba tháng cơm mỡ heo là căng thành Thiên Bồng nguyên soái hết. Đẹp mắt thì có mấy người đáng tin? Chu Tùy An đúng là đẹp mắt đấy, nhưng ngươi có giữ được không?"
Sở Lâm Lang hiếm khi bị người ta chặn họng đến mức nói không nên lời, trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết phải nói gì.
Bởi vì Chu Tùy An quả thật là vì mặt mũi ưa nhìn nên mới nở ra bao nhiêu hoa đào thối.
Hà phu nhân thấy Sở Lâm Lang không có gì để nói liền cảm thấy lần mai mối này vẫn còn có hy vọng, vậy nên bà tiếp tục cố gắng: "Biểu đệ nhà ta thì khác, là một người chân chính mà sống, không làm nổi mấy trò mèo chó kia!"
Nói đến đây, bà lại hạ giọng, dán vào tai Sở Lâm Lang nói: "Ngươi có chú ý không, mũi hắn ta sinh ra đã lớn, năm nay ba mươi tư, chính là lúc nam nhân sung sức nhất. Nếu già hơn chút nữa chẳng phải sẽ như lão già nhà ta, tiểu còn ướt mu bàn chân, chẳng ra gì cả! Ngươi cũng là người đã lấy chồng, ta cũng không ngại nói thẳng, tắt đèn phải xem nam nhân có dùng được hay không. Nếu không gả qua rồi cũng như tuổi xuân đã làm quả phụ! Ngươi xem ta nói có đúng không?"
Quả không hổ là phu nhân quan xuất thân hương dã, vừa mở miệng ra đã không cố kỵ như mấy phu nhân vọng tộc.
Hà phu nhân đối với đạo hôn nhân vốn luôn là dùng bút lực xuyên giấy, chắt lọc ra cái tinh túy mà nói chuyện.
Sở Lâm Lang lại một phen không có lời nào để đối đáp, chỉ biết gượng cười ha ha.
Hà phu nhân cảm thấy nàng đúng là vẫn chưa thể lĩnh ngộ được, bà liền tiếp tục cố gắng: "Nói đến vị chủ tử của ngươi, dáng vẻ đúng là tuấn mỹ đấy, nhưng ta thấy lại có vấn đề lớn đó! Lúc trước ở Liên Châu, lão già nhà ta vì nịnh hót điện hạ mà đặc biệt tìm mấy ca kỹ mỹ mạo trẻ tuổi đến bầu bạn. Ngươi đừng thấy dáng người vị Lục điện hạ kia có chút gầy gò nhưng hành sự lại không trở ngại gì đâu. Còn vị Tư Đồ đại nhân kia, ngay cả liếc cũng không liếc một cái, lão già nhà ta tưởng hắn ta kén chọn, không thích nữ tử phong trần, lại chọn hai nha hoàn xinh xắn trong nhà đưa qua, thế mà vẫn bị Tư Đồ đại nhân đuổi về."
Sở Lâm Lang nghe đến đây cũng có chút để tâm, nàng hỏi: "Vậy... sau đó thì sao?"
Hà phu nhân thở dài: "Đừng nhắc nữa, lão già nhà ta cũng không biết nghe lời khuyên của ai nữa, tưởng hắn ta thích nam phong mà lại đưa hai tiểu quan thanh tú qua..."
Sở Lâm Lang im lặng hít vào một hơi gió lạnh, vừa uống trà để trấn tĩnh vừa run rẩy hỏi: "Ngài ấy... giữ lại?"
Hà phu nhân uống một chén trà rồi ghé vào tai Sở Lâm Lang thì thầm: "Tư Đồ đại nhân trả tiểu quan về, khi gặp lão già nhà ta liền chỉ vào ông ta rồi nói, nếu Tri phủ đại nhân thích tặng người như vậy, sao không gột sạch chính mình đến bầu bạn."
Sở Lâm Lang nghe xong liền suýt phun đống trà vừa nhấp vào miệng ra.
Nàng thật sự không biết, khẩu vị Tư Đồ Thịnh lại còn tạp như vậy.
Hà phu nhân thấy nàng cười liền cũng cười theo, bà nhỏ giọng nói: "Ngươi giờ ở phủ hắn ta, hẳn cũng rõ vị đại nhân này không gần nữ sắc, ngay cả mùi trên người cũng không có, vậy nên nam nhân thật sự không thể chỉ nhìn vẻ ngoài!"
Ừm... Sở Lâm Lang nghĩ thầm: Nàng thật sự không thấy Tư Đồ Thịnh không gần nữ sắc, gần đây hắn quấn người ghê lắm, mỗi lần đều chọc nàng đến lửa cháy cả thân, khó tự kiềm chế, nhưng cố tính lại không đi đến bước cuối cùng.
Chẳng lẽ... Hà phu nhân đoán đúng, trước kia hắn trăm hoa đua nở, nhưng lại không có khả năng, là có tâm mà vô lực?
Hà phu nhân cũng nhìn ra Sở Lâm Lang không thích biểu đệ nhà mình, nhưng bà vẫn không giảm hứng thú của việc làm bà mối mà vô tư nói: "Ngươi không thích người này cũng không sao. Địa giới Kinh thành cũng dễ tìm nhà chồng. Lần sau, ta lại tìm cho ngươi một người tướng mạo đoan chính."
Sở Lâm Lang muốn qua loa một chút, nên tiếp lời: "Được thôi, nếu tỷ tỷ có thể tìm cho ta một người tốt, vậy ta sẽ xem xem..."
"Xem gì? Ta có thể xem cùng không?"
Sở Lâm Lang đang uống trà, vừa nghe giọng nói quen thuộc này cũng phải giật mình, lần này nàng không nhịn được mà phun ra một ngụm.
Mà ngụm này cũng không phí, vừa khéo phun đầy vào người bước vào gian phòng.
Sở Lâm Lang che miệng bằng khăn tay rồi nhìn, ôi chao, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, một ngụm nước này toàn phun lên người đại nhân nhà nàng!
Mà đi theo sau Tư Đồ Thịnh chính là tri huyện Lý đại nhân suýt nữa đã qua đêm cùng hắn...
Hóa ra Tư Đồ Thịnh sau khi đi khảo sát ruộng chức điền, ngoài việc tra xét công vụ, Lý đại nhân liền không khỏi gần gũi kết thân, hàn huyên chút tình nghĩa suýt ngủ chung chăn ở Liên Châu.
Kéo đông kéo tây như vậy, không biết thế nào, Lý đại nhân lại nói đến chuyện phu nhân mình đang làm mối cho Sở nương tử.
Cứ nói nếu như Sở nương tử thành thân, phủ Tư Đồ đại nhân liền không có một quản sự đắc dụng, vậy sao không cân nhắc biểu muội xa của ông. Cũng là hai mươi bốn tuổi đã hòa ly, da thịt mềm mại, không thua gì Sở nương tử.
Lý đại nhân cũng tính là chuyên cần trong việc dò la sở thích bí mật của Tư Đồ đại nhân.
Nói chuyện một hồi, Lý đại nhân lại đột nhiên nghi ngờ không biết Tư Đồ đại nhân có thích vị của thê tử người khác hay không, thế là liền thuận miệng nói ra câu thần lai nhất bút (*) này.
(*Thần lai nhất bút "神来一笔" (shén lái yī bǐ) là một biến thể của thành ngữ tiếng Trung "神来之笔" (shén lái zhī bǐ), thường được sử dụng để chỉ một nét bút thần kỳ, một ý tưởng hoặc một phần xuất sắc bất ngờ trong tác phẩm nghệ thuật, văn học hoặc chiến lược.)
Nhưng nói xong câu này, Lý đại nhân liền rùng mình lạnh sống lưng, chỉ vì Tư Đồ đại nhân sau khi nghe lời này, ánh mắt trừng mình có chút dọa người, rất giống như lần chỉ định cho ông ngủ cùng đó...
Chẳng lẽ Tư Đồ đại nhân có ý khác với Sở thị? Ôi chao, vậy phu nhân của ông làm mối kéo dây cho người ta chẳng phải là đang động thổ trên đầu của Thị lang đại nhân sao?
Nghĩ vậy, Lý đại nhân liền có chút hoảng hồn, ông vội chuyển đề tài, nói nơi phu nhân mình và Sở nương tử uống trà ở trấn huyện cách ruộng chức điền không xa lắm, Tư Đồ đại nhân đã phơi nắng lâu như vậy, có muốn đi uống một chén không?
Thế là hai người dẫn theo tùy tùng lái xe đến trà lâu giải khát, vừa khéo gặp chén trà lớn mà Sở Lâm Lang vừa phun ra này.
Lại nói đến Hà phu nhân, vừa thấy phu quân mình và Tư Đồ đại nhân như từ dưới đất chui lên cũng có chút hoảng hồn.
Bà vừa nhiều chuyện về Tư Đồ đại nhân, không biết chính chủ có nghe thấy hay không nên chỉ có thể nhanh chóng liếc mắt ra hiệu với phu quân mình, hận không thể ném tròng mắt lên cái mặt béo của Lý đại nhân.
Còn bên Sở Lâm Lang thì vội vàng lấy khăn tay ra lau mặt lau phần áo trước ngực cho Tư Đồ Thịnh, đồng thời còn hơi trách móc mà nói: "Đại nhân, sao người lại đột nhiên vào vậy, không gây ra chút động tĩnh như vậy là muốn dọa chết người hay sao?"
Tư Đồ Thịnh mặc cho bàn tay mềm mại của nàng lau mặt, liếc nhìn vị Hà phu nhân đang nháy mắt ra hiệu kia rồi rất lạnh lùng cất giọng: "Sao, cản trở chuyện Sở nương tử và Hà phu nhân thương lượng 'đại sự' sao?"
Lý đại nhân sợ thê tử mình sẽ nói ra lời ngu ngốc nào đó nên liền lập tức vội vàng nói trước: "Phu nhân nhà ta không có việc gì là thích nói bậy, Sở nương tử đều không nên coi là thật, ha ha ha ha..."
Nói xong, ông liền kéo thê tử mình, ý bảo bà mau đi theo ông.
Hà phu nhân tuy không hiểu ý phu quân mình nhưng chỉ có thể trước tiên là đi xuống lầu với ông, tuy nhiên trước khi xuống lầu, bà lại nháy mắt ra hiệu với Sở Lâm Lang: "Lời ta nói với ngươi, phải suy nghĩ cho tốt đấy, đợi lần sau nhé!"
Nói xong lời này, Hà phu nhân liền đi xuống lầu với Lý đại nhân.
Sắc mặt Tư Đồ Thịnh có hơi không được tốt, đợi người đi rồi hắn liền hỏi: "Hà phu nhân nói với nàng chuyện gì?"
Sở Lâm Lang không muốn nói với hắn mấy chuyện không có thật kia nên liền định qua loa cho xong.
Nhưng tiếc là Tư Đồ Thịnh là người từ Đại lý tự ra, thẩm vấn người chú trọng truy cứu tận gốc, không cho phép người lừa gạt cho qua.
Không có cách nào khác, Sở Lâm Lang đành chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Hà phu nhân tốt bụng muốn làm mối cho ta..."
Đợi khi nghe Sở Lâm Lang nói Hà phu nhân rốt cuộc muốn làm mối cho nàng với ai, Tư Đồ Thịnh liền nhíu mày rậm nghĩ nghĩ, làm thế nào cũng không nhớ ra bên cạnh Hà đại nhân có thanh niên nào có dáng vẻ tài tử.
Sở Lâm Lang nhớ đến lời Hà phu nhân liền bật cười: "Nhìn nam nhân đâu phải nhìn dung mạo, phải xem mũi có đủ to không..."
Thứ Tư Đồ Thịnh nghiên cứu từ trước đến giờ chưa từng có hạng mục "mũi nam nhân", tất nhiên không hiểu thiền cơ giữa kích thước mũi của nam nhân và kích cỡ năng lực.
Nhưng hắn đoán hẳn là không phải lời hay liền lạnh lùng nói: "Coi ta là người chết sao? Dám ước hẹn như vậy?"
Sở Lâm Lang nghĩ thầm: Với chàng cũng không phải là thiên trường địa cửu, không ngại sinh tử!
Nhưng nàng đã trải qua tám năm làm phụ nhân, tất nhiên cũng biết đạo lý phải dỗ nam nhân, nàng liền vừa rót trà cho hắn, vừa dịu dàng nói nhỏ: "Người ta nói, ta chỉ nghe như lời nói thoảng qua thôi, giống như chàng nói vậy, Liên Châu toàn là khoai lang, ngay cả cái bí đao to một chút cũng tìm không ra, ta không vừa mắt."
Nghe lời này của nàng, sắc mặt Tư Đồ Thịnh mới tốt hơn một chút, hắn hỏi nàng: "Có muốn cùng về không? Bên ruộng chức điền cũng gần xong rồi."
Sở Lâm Lang lại nghĩ đến khi nàng đến với Tư Đồ Thịnh, Chu Tùy An kia cũng theo Lục hoàng tử cùng đến Càn Châu, đại khái là họ sẽ cùng về, khi đến đã có hơi khó xử rồi, khi đi cũng không cần cùng nữa. Thế là nàng do dự một chút rồi nói: "... Vẫn đừng nên đi. Ta tự mình lát nữa ngồi xe ngựa về là được."
Nàng nói vậy cũng có lý do, bởi vì nàng muốn thừa lúc bọn người Tư Đồ Thịnh ăn cơm, lén tìm Chu Tùy An nói chút chuyện riêng.
Vừa rồi nàng trò chuyện với Hà phu nhân khá lâu, Hà phu nhân là người thích dò la, qua lại với nhiều quan quyến ở Kinh thành, cũng biết không ít chuyện của Chu gia.
Hà phu nhân còn tám chuyện với nàng, nhà họ Chu bây giờ gà bay chó sủa. Lúc trước Sở Lâm Lang hòa ly mang đi hai gian tiệm. Triệu thị kia tuy đau lòng nhưng cũng không cảm thấy việc này sẽ lấy mạng Chu gia.
Dù sao Chu Tùy An bây giờ là quan Kinh thành, cũng có phong lộ và chút ruộng chức điền. Nhưng thật sự sống qua ngày thì mấy khoản thu nhập này liền không đủ chi tiêu.
Trước kia sổ sách trong nhà đều do Sở Lâm Lang quán xuyến, cuộc sống qua ngày tính toán tỉ mỉ, thậm chí ngày nào ăn cá, bữa nào thêm thịt đều được tính đến.
Như vậy, cả nhà ngoài ăn mặc không lo ra còn dư ra tiền bạc. Ngày tháng tốt đẹp về lâu về dài làm Triệu thị quên mất làm sao để sống tiết kiệm qua ngày.
Bây giờ Tạ Du Nhiên vào cửa, Triệu thị liền nhân cơ hội giành lại quyền quản gia, Tạ Du Nhiên đối với loại việc quản lý tiền bạc này cũng không mấy để tâm nên liền để mặc cho Triệu thị.
Nắm quyền quản gia rồi thì phải chỉ huy chuyện chi tiêu, Triệu thị liền bảo nhi tử đem bổng lộc đều phải nộp ra cho mình.
Chu Tùy An lại cảm thấy việc tiêu xài có chút không tiện. Ở Kinh thành không giống như ở địa phương, tùy tiện cùng đồng liêu uống trà mời rượu đều là mười mấy lượng bạc, sao hắn mỗi bữa ăn đều tiêu của người khác được?
Sau khi phàn nàn với mẫu thân mấy lần, Triệu thị cũng cảm thấy nhi tử mình làm quan to như vậy, không thể ủy khuất chuyện tiền bạc của hắn ta.
Cuộc sống trong nhà dần trở nên chật vật, không chỉ cải trắng đậu phụ trở thành món ăn thường ngày trên bàn mà ngay cả trường nữ học của Diên Nhi cũng bị Triệu thị cho nghỉ.
Dù vậy, Tạ Du Nhiên vẫn cảm thấy mình bị ủy khuất, ngày nào nàng ta cũng cãi nhau với Triệu thị, nói cuộc sống nhà quan Kinh lục phẩm mà đến mức phải chật vật thế sao?
Sính lễ của Tạ Du Nhiên không nhiều, nhưng may là nàng ta có thể mượn cớ yến tiệc để lén gặp mẫu thân, để Tô thị bù đắp cho mình, vậy nên Tạ Du Nhiên dứt khoát tự lập một bếp nhỏ ở chính viện, tự mình nhóm lửa, mua cá thịt tôm trứng, khiến cho mùi thơm tỏa khắp sân viện.
Nàng ta cũng đủ khả năng để chỉ nấu cho mình và Chu Tùy An, nhưng không chia cho cả nhà.
Điều này làm cho Triệu thị đương dẫn nữ nhi mình và Hồ thị ngửi thấy mùi thơm, làm sao họ có thể nuốt nổi canh xuông cải trắng nữa?
Bà tìm Tạ Du Nhiên nói vài lời chỉ trích nàng ta, nói con dâu trước kia bù đắp tiền sinh hoạt thế nào. Tạ Du Nhiên lại trợn mắt nói: "Cả Kinh thành chẳng có mấy nhà ăn mặc tiêu dùng còn phải dùng đến của con dâu! Ta gả cho người sa cơ thất thế sao? Ta giờ còn đang có thai, nhà mẹ đẻ muốn bù đắp cho chút đồ ăn ngon còn phải lấy ra để chia cho người khác sao?"
Triệu thị tức đến mức nói không nên lời, bà liền chạy ra ngoài than phiền với mấy phu nhân mình quen biết. Cuộc sống Chu gia trước kia tốt đẹp như nào, nếu không phải ả Tạ thị này không biết kiềm chế, dây dưa đến nhi tử của bà, làm Chu gia náo loạn một trận phong ba thì làm sao đến nỗi giờ phải thắt lưng buộc bụng như vậy?
Chỉ là Triệu thị không biết, bà sướng miệng như vậy lại trở thành đề tài trà dư tửu hậu của người khác. Hà phu nhân cũng lấy làm chuyện cười kể cho Sở Lâm Lang nghe.
Sở Lâm Lang nghe xong trong lòng liền cảm thấy có chút bí bách.
Không phải là nàng thương xót người nhà họ Chu ba bữa không đủ no, mà là nghe Diên Nhi bị Triệu thị cho nghỉ học, lòng liền không nhịn được mà phẫn nộ.
Lúc trước Sở Lâm Lang một mực kiên trì cho Diên Nhi đi học. Hồi nhỏ nàng thiệt thòi vì không biết chữ, nhìn mấy tiểu thư danh gia liền rất hâm mộ, cảm thấy nữ nhi dù không thi quan chức cũng nên đọc sách để hiểu phải trái.
Công khóa của Diên Nhi vốn luôn tốt, vào Kinh rồi, Lâm Lang lại chuyển cho hài tử đến một học quán không tệ, đại khái là chỉ cần học thêm hai năm nữa là có thể tạ sư rời quán.
Nhưng giờ cho Diên Nhi nghỉ rồi, chẳng phải là dở dang giữa chừng sao?
Vậy nên Sở Lâm Lang muốn tìm riêng Chu Tùy An, nói với hắn rằng tiền nữ học của Diên Nhi sẽ do nàng chi, đừng cho hài tử nghỉ học.
Thừa lúc trưa Lý đại nhân thiết yến với mấy đồng liêu Hộ bộ còn có đám người của Lục hoàng tử, Sở Lâm Lang thấy Chu Tùy An vừa khéo đi theo sau lưng mấy đồng liêu, nàng liền ra hiệu Hạ Hà gọi người đến.
Nàng vừa khéo đứng ở bên chuồng ngựa sau tửu lâu thương lượng đôi ba câu với Chu Tùy An.
Chu Tùy An thấy Hạ Hà đến tìm mình liền cảm thấy rất là hân hoan, hắn tưởng Sở Lâm Lang cũng như mình, nhớ đến tình nghĩa vợ chồng ngày xưa, có chút tưởng nhớ lẫn nhau.
Nhưng đợi đến khi gặp người ở chuồng ngựa, Sở Lâm Lang liền đi thẳng vào vấn đề, nàng hỏi Diên Nhi đi học thiếu bao nhiêu tiền, nàng có thể thay hắn chi.
Chu Tùy An thật sự cảm thấy mặt mình đỏ bừng như thể chịu nhục nhã gì đó lớn lao.
"Chu gia ta thiếu tiền bạc của thương phụ như nàng thì không nuôi nổi con sao? Sở Lâm Lang, nàng đây là lấy bạc ra để làm nhục ta ư?"
Sở Lâm Lang cũng không bất ngờ chuyện Chu Tùy An trở mặt như vậy, hắn vẫn luôn thích sĩ diện như vậy.
Nàng chỉ nói với giọng điệu bình hòa: "Cảnh ngộ nam nhi và nữ tử khác nhau, nhìn nhận sự việc cũng bất đồng. Chàng cảm thấy ta nói vậy là tổn hại đến mặt mũi của chàng. Nhưng chàng phải biết, ta làm vậy không liên quan gì đến chàng, hoàn toàn là vì đứa bé Diên Nhi kia... Trước kia vì đọc sách ít mà ta bị chàng coi thường bao nhiêu? Chẳng lẽ chàng còn muốn để nữ nhi mình sau này cũng bị trượng phu khinh bỉ vì kiến thức ngắn sao? Hài tử học đến vậy rồi cũng không dễ dàng, cớ sao muốn dở dang?"
Chu Tùy An nhìn ngữ điệu và bộ dáng Sở Lâm Lang không nhanh không chậm khuyên bảo mình, mơ hồ liền như quay trở về thời điểm trước khi hòa ly.
Lúc đó, mỗi lần Sở Lâm Lang muốn thuyết phục hắn đều là thần thái và giọng điệu này, khiến người ta không thể không hoài niệm...
Nghĩ vậy, giọng điệu Chu Tùy An cũng dịu đi: "Từ khi nàng rời đi rồi, đứa nhỏ Diên Nhi kia vẫn luôn nhớ nàng, nếu nàng thương nó, lúc đầu không nên với ta..."
Sở Lâm Lang không để hắn nói tiếp mà vội vàng giơ tay ngăn lời hắn lại: "Ta thương Diên Nhi không phải là lý do để ta ủy khuất chính mình sống qua ngày. Nó giống ta, đều không phải là đích nữ, sau này cũng khó tránh khỏi việc sẽ bị thân phận làm khổ. Khiến ta có chút cảm giác đồng bệnh tương liên. Phụ thân ta là người thế nào chàng cũng biết, chỉ mong Chu đại nhân đừng trở thành người như vậy, thiếu nợ nữ nhi mà lương tâm không áy náy."
Nói đến đây, nàng lấy ra một tờ bạc đặt lên lan can chuồng ngựa: "Tiền này không nhiều nhưng đủ cho hai năm học phí của Diên Nhi. Tất nhiên, nếu lấy để đi yến tiệc uống rượu tiêu khiển cũng đủ cho người xa xỉ mấy lần. Còn dùng nó thế nào, xin tùy tâm ý của đại nhân..."
Nói xong, nàng liền dẫn theo nha hoàn xoay người rời đi.
Về chuyện Diên Nhi, nàng cũng chỉ có thể giúp đỡ đến mức này, dù sao thì Chu Tùy An mới là phụ thân Diên Nhi.