Huyện doãn sợ Sở Hoài Thắng không hiểu nên không nề hà gì mà giải thích: "Nữ học sinh trong nữ học này toàn là hậu duệ của quốc công, nữ nhi của quận vương! Hôm nay ta theo tri phủ đại nhân phụ trách tiếp đón, tận mắt nhìn thấy tam nữ nhi nhà ông khéo léo giao hảo với mấy vị tiểu thư quý nữ đó! Vị nữ nhi Vĩnh Ninh quốc công kia còn muốn nắm tay cười nói với nàng, cùng nhau chuyện trò ăn uống."
Còn một câu mà huyện doãn không nói ra, Sở Lâm Lang này rốt cuộc là có quan hệ gì vậy?
Trước đây có Hộ bộ gửi văn thư xuống, bảo ông chu đáo thay mặt, giúp đỡ Sở nương tử này chuyện chuyển nhượng mua bán cửa hàng, không được để người khác quấy nhiễu! Huyện doãn này vốn còn thắc mắc văn thư này là có ý gì, mãi đến khi nhà họ Sở gây chuyện này, ông mới biết hóa ra Sở Hoài Thắng chính là "người khác" này!
Vậy nên chỉ cần không ngốc thì kẻ nào cũng biết khuỷu tay nên thiên về bên nào!
Huyện doãn đại nhân nói đến đây liền ân cần nói thêm một câu: "Sở lão gia, tình nghĩa riêng của chúng ta không tệ, khuyên ông một câu, nhà của ông đây có vị thứ nữ này có bản lĩnh thông đến tận trời! Xét tâm tư thủ đoạn của Sở nương tử thì người làm phụ thân ông dù có muốn chiếm tiện nghi của nàng cũng e là bỏng miệng khó nuốt. Gia hoà vạn sự mới hưng, ông không có dáng vẻ của người phụ thân thì làm sao để nữ nhi tận hiếu đạo được?"
Nói xong, huyện doãn đại nhân cũng không muốn ở lâu, dù sao thì có nhiều quý khách đến địa phương như vậy, ông ta cũng không rảnh mà nói nhảm với tên gian thương chỉ biết chiếm tiện nghi của nữ nhi này.
Sở Hoài Thắng nghe mà nhất thời cảm thấy choáng váng, ông ta quay đầu nhìn nhị nữ nhi Sở Kim Ngọc nói: "Đây... đây là sao? Sao Sở Lâm Lang lại cùng học với các quý nữ?"
Sở Kim Ngọc cũng có chút ngớ người, lúc trước nàng nghe tin rõ ràng là Sở Lâm Lang vì không thể sinh nở mà bị Chu Tùy An hoà ly, dứt khoát đuổi ra khỏi nhà. Hơn nữa vị tam muội này còn mặt dày chạy đi làm ầm ĩ Chu gia mới miễn cưỡng lấy lại được hai cửa hàng.
Sở Lâm Lang chỉ là một phụ nhân trong nhà, khó đứng vững được ở Kinh thành, hình như còn chạy đi làm bà tử, hạ nhân cho một Đại lý tự Thiếu khanh ngũ phẩm nào đó.
Tóm lại, đường đường là một phu nhân nhà quan rồi lại lăn lộn tới tình cảnh ấy, thật đúng là mất mặt!
Sao mà mới mấy tháng trời, nàng ta đã cùng một đám quý nữ ngồi trên chiếc thuyền vuông mà quân đội triều đình hộ tống, vinh quang áo gấm về làng rồi!
Những nghi vấn này rất nhanh đã có người thay mặt giải đáp. Đúng lúc này lại có người cốc cốc cốc gõ cửa.
Người gác cổng mở cửa ra xem, hóa ra là nhị tế tử Trịnh đại quan nhân đi Kinh thành làm công vụ, tiện thể đi bắt Sở Lâm Lang đã về rồi.
Trịnh Biểu mặc một thân nhung trang thủy sư, nhìn qua sắc mặt không được tốt lắm.
Sở Kim Ngọc vừa thấy hắn trở về, vừa hay có thể vội qua hỏi: "Phu quân, sao chàng đã về rồi? Chàng có thấy tam muội không?"
Ý Sở Kim Ngọc là lúc Trịnh Biểu về có nhìn thấy Sở Lâm Lang vừa rời khỏi cửa không.
Nhưng Trịnh đại quan nhân lại tưởng rằng phu nhân mình đang hỏi chuyện có bắt được người ở Kinh thành không.
Nghĩ đến chuyện này, ông ta liền một bụng tức giận!
Hóa ra Trịnh Biểu lúc trước nhận được lệnh của cấp trên, đến Kinh thành hộ vệ cho nữ học sinh Kinh thành du thuyền, tiện thể lại nhận ủy thác của nhạc phụ đến Kinh thành bắt tiểu thứ di muội đã thất hôn của mình.
Vốn chuyện này cũng không tốn sức, hơn nữa nhạc phụ còn hứa rằng đến lúc đó sẽ cho hắn ta ít tiền vất vả, hắn ta cũng vui vẻ bắt phụ nhân xui xẻo kia về.
Nhưng ai ngờ rằng đợi đến khi đến được Kinh thành, hắn ta dọc đường dò hỏi tung tích Sở Lâm Lang, hỏi khắp mấy tòa nhà Sở Lâm Lang từng ở, cuối cùng mới tính là hỏi đến phủ Thị lang.
Trịnh Biểu lúc đó đứng trước cửa đá sư tử phủ Thị lang đã có chút giật mình, cảm thấy nếu xông vào phủ đệ quan viên như vậy bắt người thì có phải đang tự tìm phiền phức cho mình không?
Đợi đến khi hắn ta dò la được Sở nương tử đã thôi việc, không còn làm ở đó nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo là chuyện công vụ bận rộn, hắn ta cũng không kịp đi tìm người nữa, chỉ có thể quay về bến tàu phục mệnh, đợi hộ tống mấy vị quý nhân xuất phát.
Mãi đến khi Trịnh Biểu liếc từ xa thấy được Sở Lâm Lang đứng trên mũi thuyền trò chuyện thân mật với một đám quý nữ mới giật mình.
Kết quả hỏi ra mới biết, hóa ra mấy vị quý nữ trên con thuyền này chính là đối tượng mà thủy sư bọn họ lần này phải hộ vệ, mà vị Sở nương tử kia cũng là nữ học sinh của Dung Lâm nữ học.
Hắn ta mới hiểu tiểu di muội của mình lại có bản lĩnh thông thiên, có nhân mạch sâu rộng như thế này!
Một thứ nữ thương hộ như nàng lại có thể đứng cùng một chỗ trò chuyện phong nhã với quý nữ nhà họ Đào - hoàng hậu tương lai.
Nghĩ đến chuyện nếu mình nghe theo lời phụ nhân ngu ngốc và nhạc phụ đần độn kia mà liều lĩnh đi bắt người, chẳng phải là sẽ gây ra phiền phức to lớn sao?
Trên đường đi về này, Trịnh Biểu có ý muốn nói vài câu với tiểu di muội, muốn chào hỏi một tiếng nhưng lại khổ vì không có cơ hội.
Bởi vì bọn họ là hộ vệ áp tải nên không có lệnh bài, không được đến gần thuyền vuông của nữ quyến kia nên chỉ có thể ở trên chiến thuyền.
Khó khăn lắm đợi đến nơi rồi thì không biết Sở Lâm Lang lại đi đâu mất rồi.
Trịnh đại quan nhân thầm nghĩ nàng hẳn là đã về nhà họ Sở nên mới thừa lúc đổi ca mà vội chạy về, tránh cho phụ nhân ngu ngốc nhà mình cùng nhạc phụ làm ra điều gì ngu xuẩn, vô cớ đắc tội đến tiểu thứ muội của nàng.
Kết quả là vừa vào cửa đã thấy Sở Kim Ngọc hỏi hắn có bắt được người không.
Trịnh đại quan nhân nghĩ đến việc mình ở Kinh thành tìm người, chạy đến rã cả hai chân lại một phen uổng công, suýt nữa còn đắc tội người liên lụy đến tiền đồ của mình liền lập tức nổi cơn tam bành.
Hắn ta ở nhà đã quen tay đánh người, tâm tình vừa không được tốt liền thuận tay tặng Sở Kim Ngọc một cái tát, đồng thời miệng cũng phun ra mấy lời không sạch sẽ: "Nhìn con mẹ nhà ngươi ấy mà nhìn! Cái việc rắm chó gì đâu, suýt làm lão tử mệt chết!"
Sở Kim Ngọc cũng không ngờ rằng tên này lại ngay ở trong chính nhà nàng ta cũng dám đánh người, không biết đánh chó phải ngó mặt chủ!
Oán khí tích tụ trong lòng liền lập tức trào dâng, dựa vào việc mình đang ở nhà mẹ đẻ, nàng ta cũng không chịu buông tha mà nhảy dậy cào mặt Trịnh đại quan nhân, miệng khóc la "Sao ngươi vừa vào cửa đã đánh người? Ta thà chết cũng phải liều mạng với ngươi!"
Trịnh Biểu cũng không ngờ nương tử hắn vốn đã bị đánh đến quen rồi giờ lại đột nhiên nổi dậy chống cự, bất chợt bị cào rách mặt, hắn đau đớn đến mức hắn định giơ chân lên đá.
Kết quả là đại nương tử chạy qua che chở cho nữ nhi lại bị nhị tế tử đá một cú vào bụng, đau đến mức bà vừa ngã xuống vừa kêu ối ối!
Vừa khéo đúng lúc Sở Nhân Phượng dẫn theo hai tên bạn rượu về nhà với một thân mùi rượu, vừa thấy mẫu thân mình bị đá, còn có một tràng quát mắng, hắn liền cầm then cửa lên đánh nhị tỷ phu hắn.
Nhất thời, sảnh đường nhà họ Sở gà bay chó sủa, tiếng khóc la đòi hoà ly cứ thế không ngừng...
Sở Hoài Thắng cũng không ngờ rằng bất ngờ ập đến với cả nhà, chỉ trong chốc lát đã là tình cảnh hỗn loạn, bữa cơm tối tốt đẹp chưa ăn được mấy miếng đã bị nhị tế tử lật tung.
Ông cũng tức giận giậm chân mắng mỏ, tình cảnh đau đầu đến vô cùng!
Lại nói đến Sở Lâm Lang, nàng dẫn mẫu thân đến y quán bôi thuốc rồi để lang trung bắt mạch cho mẫu thân.
Lang trung nói Tôn thị dường như ăn uống không được tốt, khí huyết hao tổn, hơn nữa gần đây bà còn nhiễm phong hàn, luôn ủ rũ không thôi, thường ho khan nhẹ, cần uống thuốc dưỡng thân cho tốt.
Đợi đến khi lang trung kê xong thuốc, Sở Lâm Lang không tiện dẫn mẫu thân đến hành quán, nơi các vị quý nữ của nữ học nghỉ chân nên liền đến một khách đ**m trong thành thuê một gian phòng.
Tôn thị trong lòng lo lắng toàn là chuyện nữ nhi đã gây thù với Sở Hoài Thắng nên nhất thời cảm thấy vô cùng sầu khổ.
Bà vừa ho nhẹ, vừa hỏi Lâm Lang có nên quay về nhận lỗi với Sở Hoài Thắng không.
Sở Lâm Lang đang bôi thuốc lên cổ mẫu thân, vừa nghe lời này, nàng chỉ thờ ơ nói: "Con đâu có dựa vào ông ta mà sống, ông ta có tha thứ con hay không thì sao?"
Làn da trắng nõn của Lâm Lang chính là được thừa hưởng từ Tôn thị, nhưng giờ cái gáy trắng như tuyết của Tôn Phù đã bị bỏng đến đỏ bừng một mảng.
Lâm Lang đau lòng vô cùng, nàng hối hận, vừa rồi ở nhà họ Sở sao chỉ ném có một chiếc giày?
Nàng nên úp nửa nồi canh còn lại lên đầu Sở Hoài Thắng mới phải!
Ngoài vết thương mới bỏng thì trên vai phải Tôn thị còn có một vết sẹo thô ráp.
Nghe mẫu thân nói thì đây là vết sẹo bị bọn bắt cóc đóng dấu hồi bà còn nhỏ.
Lúc đó hài tử bị bắt cóc phải chia cho mấy tên cò mồi, họ chọn xong người sẽ dùng thuyền chở đi, người mua để tránh nhầm lẫn, trước tiên sẽ dùng cái bàn ủi nhỏ này đóng dấu lên vai đứa trẻ đã được chọn để phân biệt.
Có đứa một vạch, có đứa hai vạch, giống như đóng dấu cho gia súc trong chuồng vậy.
Mẫu thân nàng sinh ra đã đẹp, vậy nên bà bị bà tú bến hoa chọn, vết sẹo bàn ủi nhận được cũng nhẹ hơn người khác nhưng dù sao cũng là một vết sẹo nhục nhã, không tan biến ở trên vai.
Mà bây giờ, vết cũ chưa đi lại thêm vết mới, vai cổ mẫu thân nàng lại có thêm nhiều vết bỏng phồng rộp.
Lâm Lang trước kia nhận được thư của mẫu thân luôn được báo tin vui không báo tin buồn, nhưng giờ dù bà có nói nhà họ Sở vẫn tốt thế nào thì Lâm Lang cũng tuyệt đối không tin.
Cả nhà đó, đại nương tử thì ghen tuông, giỏi tính toán, Sở Hoài Thắng lại là người thô lỗ bạc tình.
Giờ nhị tỷ "tinh quái" lại về nhà ngoại, nếu mẫu thân quay về thì có thể rơi vào tình cảnh gì tốt đây?
Nàng nói với mẫu thân: "Giờ con ở Kinh thành cũng có trang viên rồi, bán hai cửa hàng ở Giang Khẩu xong thì ở Giang Khẩu cũng không còn việc buôn bán gì nữa. Lần này con về chính là để đón mẫu thân đi cùng con, sau này không quay lại đây nữa."
Tôn Phù từ khi nghe nói Chu Tùy An hoà ly với nữ nhi liền ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, giờ lại nghe nữ nhi nói muốn dẫn bà đi lại càng giật mình hơn: "Con dẫn mẫu thân đi ư? Chẳng phải là còn vướng víu hơn cả vật kéo chân người sao? Vậy sau này con làm sao mà tái giá? Không được, mẫu thân đã vô dụng rồi, sao còn có thể kéo cả con xuống được? Hơn nữa mẫu thân không về thì phụ thân con chẳng phải sẽ còn tìm phiền phức cho con sao?"
Nói xong, bà đứng dậy định đi, cùng lắm cũng chỉ là về nhà chịu Sở Hoài Thắng mắng một trận, vẫn còn hơn là kéo lùi nửa đời sau của nữ nhi.
Sở Lâm Lang giữ mẫu thân lại, xoa bàn tay chai sần của bà. Từ khi Tôn thị tuổi già suy sắc, bà luôn phải làm các công việc thô ở nhà họ Sở, càng nhìn càng giống nha hoàn ở trong nhà hơn...
Mẫu thân tuy yếu ớt vô năng nhưng lại luôn dùng cách của mình để bảo vệ nàng. Nghĩ vậy, mắt nàng cũng có chút ươn ướt.
"Mẫu thân, Mẫu thân nghe cho kỹ. Con, Sở Lâm Lang từ ngày gả chồng đã không dựa vào nam nhân nuôi nên cho dù thành hạ đường phụ cũng không cần dựa vào nam nhân cho cơm ăn. Còn mẫu thân có theo con sống hay không cũng không liên quan gì đến việc con có gả chồng hay không. Cho dù có một ngày con thật sự hồ đồ, nghĩ không thông muốn gả chồng thì một nam nhân không chấp nhận thân mẫu của con, con còn cần hắn làm gì?"
Tôn thị ngây ngốc nhìn nữ nhi, bà không biết Lâm Lang sau khi hoà ly đã trải qua những ngày khó khăn thế nào, nhưng cũng có thể thấy được với dáng vẻ rạng rỡ của nữ nhi bây giờ, nàng thật sự dường như dù một mình cũng có thể sống rất tốt...
Sở Lâm Lang biết tính cách mẫu thân mình nhút nhát nên việc này không cần mẫu thân nàng ra mặt, nàng chỉ cần đến giao thiệp với Sở Hoài Thắng là được.
Còn lý do thì lúc chẩn bệnh vừa rồi, nàng cũng đã nghĩ ra rồi.
Chỉ cần để lang trung ra mặt nói với nhà họ Sở, Tôn thị mắc bệnh hiểm nghèo, phải khám bệnh, uống thuốc đắt đỏ lâu dài mà chỉ tốn tiền.
Với sự hiểu biết của nàng về Sở Hoài Thắng thì chỉ cần hai chữ "tốn tiền" đã đủ để ông ta buông tay, hận không thể đưa mẫu thân nàng đi xa, tránh lãng phí gạo nước.
Nhưng mẫu thân nàng còn có khế thân trong tay Sở Hoài Thắng. Nếu không lấy được thì mẫu thân còn sống một ngày, ông ta sẽ thỉnh thoảng nhô ra, mượn mẫu thân để khống chế nàng, gây ra sóng gió.
Vậy nên dẫn mẫu thân đi không khó, nhưng làm sao lấy được tờ khế thân kia mới là vấn đề.
Các quý nữ của nữ học khác theo sắp xếp của quan viên địa phương, hôm sau đã đi du sơn ngoạn thủy rồi. Sở Lâm Lang không đi cùng, nàng về Giang Khẩu không phải để chơi.
Về việc mua bán cửa hàng, sớm đã có người đến hỏi giá rồi.
Mấy hôm nay nàng liền theo chỉ dẫn của chưởng quầy mà lần lượt gặp mấy người mua, sau khi so sánh giá cả xong xuôi, Sở Lâm Lang liền ký khế với người mua trả giá cao rồi giao ngân phiếu.
Sau đó, mấy chưởng quầy và người làm nếu muốn theo nàng thì có thể cùng vào Kinh thành. Nếu không muốn đi thì nàng cũng sẽ chia cho họ một khoản tiền an gia không tệ.
Hai vị chưởng quầy liền lập tức đều biểu thị rằng họ muốn theo nàng vào Kinh.
Mấy năm nay, bản lĩnh của Sở nương tử, họ đều nhìn thấy hết ở trong mắt. Chỉ riêng về mắt nhìn làm ăn thôi thì cho dù đặt trong đám nam nhân để so sánh, Sở nương tử cũng rất xuất chúng.
Có thể làm ăn ở Kinh thành thì chẳng phải còn kiếm tiền hơn ở Giang Khẩu sao?
Mấy chưởng quầy này đều chia thưởng theo lợi nhuận của cửa hàng, vậy nên khi có cơ hội này, sao lại không nắm bắt cho tốt?
Còn về phía nhà họ Sở, ngoài hai lần có tiểu thị giục Tôn thị mau về thì không có người khác đến gây chuyện, Sở Lâm Lang đoán rằng huyện doãn hẳn đã nói chuyện với phụ thân mới khiến ông ta yên ổn được mấy hôm.
Nàng biết việc buôn bán nhà họ Sở, theo thói quen bắt đầu từ đầu tháng, Sở Hoài Thắng phải đi thị trấn bên cạnh để tự mình kiểm tra sổ sách.
Vậy nên tìm lúc Sở Hoài Thắng không có nhà, nàng sai người nhắn lời, mời đại nương tử và nhị tỷ ra uống trà.
Đại nương tử nhà họ Sở cũng cho nàng mặt mũi mà dẫn theo nhị nữ nhi cùng đến.
Chỉ là đôi mẫu tử này tuy đều trang điểm cẩn thận một phen nhưng mặt Sở Kim Ngọc thì treo cả một bảng màu, đại nương tử thì đi lại hơi khó khăn, hiển nhiên là di chứng của cuộc "nội chiến" trong nhà hôm đó.
Trong tiếng đàn hát ngọt ngào ở trà lâu, đại nương tử Sở thăm dò hỏi Lâm Lang, làm sao vào được Dung Lâm nữ học tụ tập toàn mấy vị quý nữ?
Lúc nên mượn danh thế, Sở Lâm Lang đều không có chút nào mơ hồ, nàng chỉ mỉm cười rồi thuận miệng bịa chuyện.
Nàng kể sinh động rằng khi mình làm quản sự ở nhà quan viên của Kinh thành, đi tặng quà chúc thọ cho Tế tửu Tề công, không ngờ rằng chữ mình vô tình viết lại được lão ông ấy thưởng thức, nói người như nàng nếu không đọc sách thì thật đáng tiếc.
Vừa khéo nữ học khai quán, Tế tửu đại nhân liền cho phép nàng đi ứng thí, không ngờ rằng nàng chỉ thử chút tài nhỏ lại đỗ.
Lời này khiến nhị tỷ Sở Kim Ngọc đã hiểu rõ tài năng Sở Lâm Lang liền vô tình cười thành tiếng.
Thưởng thức thư pháp của nàng ta ư? Chẳng lẽ phủ Tế tửu đại nhân có quỷ rồi, cần mấy nét chữ mà tam cô nương đây viết để trừ tà?
Nhưng khi Sở Lâm Lang nói những điều này lại vô cùng nghiêm túc, lời lẽ khẳng định, cũng không giống như đang nói dối. Dù sao thì giờ người ta quả thật là nữ học sinh của một học viện nữ học lừng danh, giao thiệp thân thiết với mấy tiểu thư quốc công, những điều này đều đã được huyện doãn đại nhân chứng thực.
Thế là Sở Kim Ngọc tự mình cười xong cũng không có ai hưởng ứng, dưới ánh mắt lạnh lùng và chăm chú của Sở Lâm Lang, nàng cũng chỉ có thể ngượng ngùng thu lại nụ cười.
Đại nương tử từ ngày hôm đó bị huyện doãn dạy dỗ một trận cũng đã biết bản lĩnh giao tế của nha đầu Sở Lâm Lang này, hơn nữa vào cái ngày mà cả nhà cãi nhau tơi bời ấy, nhị tế tử cũng đã nói ra hết sự bực tức, trợn mắt dặn dò hai mẫu tử bà rằng không được hành xử ngu ngốc như nhạc phụ, đắc tội Sở Lâm Lang đã kết giao được với quý nhân kia, làm hỏng hết tiền đồ của hắn ta.
Vậy nên đại nương tử liền cân nhắc hỏi: "Tam cô nương, hôm nay con gọi ta ra là có chuyện gì?"
Sở Lâm Lang dùng khăn tay dính dầu cay lau lau khóe mắt, nước mắt nói đến là đến.
"Đại nương tử, thật không giấu gì, con thấy Tôn tiểu nương gần đây ho dữ lắm liền dẫn bà đi khám lang trung, kết quả là lang trung nói, tiểu nương bà... bà ấy mắc bệnh ho lao!"
Đại nương tử vừa nghe lời này liền giật mình: "Không thể nào, ta thấy bà ấy bình thường vẫn khá khỏe mạnh mà!"
Sở Kim Ngọc lại nghĩ đến mấy hôm trước, Tôn thị quả thật thỉnh thoảng lại ho vài tiếng liền lập tức biến sắc mặt.
Người ta đều nói bệnh lao có thể lây, cả hai hài tử của nàng đều dẫn về nhà mẹ đẻ, nếu bị con ma lao này lây bệnh thì biết phải làm sao đây?
Sở Lâm Lang ngẩng mắt lên nhìn đại nương tử rồi u oán nói: "Ồ? Khỏe mạnh? Tiểu nương nói bà ho nhiều ngày rồi, vậy các người có mời lang trung đến khám cho bà không?"
Đại nương tử bị hỏi đến cứng họng, chút bệnh ho nhỏ này sao phải tốn tiền mời lang trung? Nhưng lúc này bà cũng không tiện nói Tôn tiểu nương vẫn luôn khỏe mạnh nữa.
Dù sao thì mấy hôm trước, bà ấy còn bị lão gia phạt quỳ trong sân, chỉ chốc lát cũng đã đói ngất đi.
Sở Lâm Lang nhìn dáng vẻ chột dạ của đại nương tử liền tiếp tục nói tình hình bệnh của tiểu nương, nói một lúc khóe mắt lại đỏ ửng lên.
Nghĩ đến những năm tháng mà mẫu thân phải chịu đựng ở nhà họ Sở, Lâm Lang căn bản là không cần phải diễn, nước mắt cứ thế mà tuôn ra: "Tôn tiểu nương kiếp này chưa từng được hưởng phúc, là người số khổ nhất, không ngờ giờ lại mắc phải căn bệnh đau lòng như vậy. Lang trung nói mắc bệnh này rồi thì phải uống thuốc không thể dứt, một ngày phải sắc tới ba lần. Con nghĩ nhà mình chỉ có mấy người hầu, nếu ngày nào cũng phải sắc thuốc cho bà hẳn là cũng sẽ không rảnh tay nên định đón bà ra ngoài, theo con về Kinh thành chữa bệnh."
Nghe vậy, Sở Kim Ngọc liền vội nói: "Được đó, có nữ nhi ruột chăm sóc thì mẫu tử ta cũng yên tâm..."
Nghe vậy, đại nương tử liền trừng mắt nhìn nhị nữ nhi. Lão gia lúc đi có dặn, mặc kệ Sở Lâm Lang có giở trò gì, nhất định không thể để nàng dẫn Tôn thị đi.
Sở Lâm Lang có nhân mạch thông thiên là chuyện tốt, nhưng nhân mạch này cũng phải vì nhà họ Sở mà sử dụng.
Nếu không thì lại giống như trước kia nàng ta gả cho Chu Tùy An, luôn luôn tránh né chuyện nhà, ai cũng không hưởng được chỗ tốt gì thì có lợi ích gì!
Chỉ cần Tôn thị vẫn còn ở nhà họ Sở thì không sợ tam cô nương không nghe lời!
Hơn nữa nàng còn nói Tôn thị có bệnh, liệu có thật không?
Đại nương tử cười lạnh một tiếng rồi quở trách nhị nữ nhi, biểu thị rằng thiếp thất nhà họ Sở, làm gì có đạo lý rời nhà dưỡng bệnh?
Sở Lâm Lang thấy đại nương tử không tin, thậm chí còn đề nghị muốn xem Tôn thị, tiện thể cũng có thể đón bà về Sở gia liền chỉ cười cười rồi dẫn hai người họ đến khách đ**m mà nàng tạm trú.
Đại nương tử vừa vào phòng liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, đợi đến khi đi đến bên giường, Tôn thị chỉ mấy hôm không gặp nay sắc mặt lại tái nhợt hơn trước.
Bà nhắm chặt hai mắt nhưng mí mắt lại chuyển động nhanh rất nhanh, nhìn dáng vẻ không giống như đang ngủ say.
Đại nương tử càng khẳng định bà đang giả bệnh liền ngồi bên giường, giả vờ dịu dàng gọi bà dậy.
Nhưng không ngờ rằng Tôn Phù lại đột ngột mở mắt, sau đó liền ho một trận không kìm lại được, ngay sau khi mím môi ho khan vài tiếng thì đột nhiên há miệng, phun ra những giọt máu tung tóe, bắn đầy lên mặt đại nương tử.
Mùi máu tanh nồng đập vào mặt, thật khiến cho người ta khó tránh được!
Đại nương tử bị phun đầy mặt đến mức không mở mắt ra nổi, đống máu nhỏ giọt theo mặt chảy xuống.
Cảnh tượng đẫm máu như vừa giết lợn vậy, dọa cho nhị tỷ Sở Kim Ngọc bên cạnh cũng kêu la ầm ĩ theo.
Sở Lâm Lang càng khoa trương hơn, miệng nàng còn kêu gấp: "Đại nương tử đừng há miệng, đừng thở, lang trung nói máu nương con toàn là tà độc, có thể lây bệnh cho người!"
Lời này dọa cho đại nương tử vung vẩy tay liên tục, nức nở muốn rửa mặt.
Đông Tuyết nín cười, bưng nước đến để đại nương tử rửa mặt.
Đại nương tử vội vàng rửa mặt rồi lại nhìn y phục dính đầy máu trước ngực mình, bẩn thỉu không chịu nổi, sắc mặt liền trở nên khó coi như vừa dính phải phân.
Bà cũng không để ý đến chuyện đón Tôn thị về nữa, chỉ vội muốn về nhà tắm rửa thay y phục.
Sở Lâm Lang thừa lúc đại nương tử rửa mặt rồi lại kéo tay nhị tỷ tỷ tán gẫu một số "chuyện riêng" của tỷ muội.
Lâm Lang biểu thị rằng nàng kỳ thực cũng không muốn đón mẫu thân mình đi, dù sao mình cũng chỉ là một phụ nhân bị ruồng bỏ, vốn cuộc sống đã khó khăn rồi, nếu nhà không sợ phiền phức thì nàng cũng có thể miễn cưỡng mà đưa mẫu thân về.
Chỉ là thuốc mà nàng uống gần đây đều là chữa bệnh phun máu, thỉnh thoảng cũng khó tránh khỏi chuyện như vừa rồi, phun ra ít máu bệnh. Đến lúc đó, còn xin nhị tỷ bao dung nhiều hơn, ngoài ra còn phải trông chừng đôi hài tử của mình, đừng để máu bệnh của Tôn tiểu nương dính vào.
Sở Kim Ngọc vừa nghe liền lập tức xua tay, biểu thị mẫu tử nàng gặp nhau một lần đã không dễ, không cần phải vội đưa về, vẫn là mẫu tử nên nói chuyện nhiều hơn.
Còn chuyện Lâm Lang muốn dẫn Tôn tiểu nương đi thì để nàng ta về bàn bạc với mẫu thân rồi quyết định.
Sở Lâm Lang nghe lời này liền thấp giọng nói với Sở Kim Ngọc: "Trong nhà này cũng chỉ có nhị tỷ có lòng tốt, biết thương người. Nếu tỷ có thể nói động đến đại nương tử, để mẫu tử có chỗ dưỡng bệnh yên ổn thì ta nhất định sẽ không thể thiếu ơn huệ của tỷ..."
Nói xong, nàng liền nhét một tờ ngân phiếu vào tay Sở Kim Ngọc.
Nhị tỷ này gả chồng không tốt, bị phu quân quản chặt đến nỗi của hồi môn cũng không thể tự quyết.
Nhìn cái trâm cũ trên đầu nàng vẫn là cái có lúc xuất giá, Sở Lâm Lang đã biết thứ gì có thể mua chuộc được nhị tỷ nhất.
Sở Kim Ngọc lén nhìn số tiền trên ngân phiếu, thật sự có thể chói cả mắt.
Nàng không nhịn được mà mí mắt giật giật, ngẩng mắt nhìn Sở Lâm Lang.
Sở Lâm Lang mỉm cười: "Chúng ta đều là nữ nhân gia, nếu trong tay không có tiền thì không được. Nếu nhị tỷ có thể giúp ta lấy được khế thân của Tôn tiểu nương, để bà có thể tự do tự tại sống những ngày tháng không nhiều còn lại, ta sẽ cảm kích nhị tỷ vô cùng, sau này còn có hậu tạ cho tỷ!"
Sở Kim Ngọc có lòng từ chối nhưng nhìn số tiền kia lại thực sự không nỡ từ chối.
Việc Sở Lâm Lang cầu xin, kỳ thực cũng không phải việc khó gì. Chỉ là một lão thiếp cầu đi mà thôi. Cho dù đem Tôn thị bán cho mẹ mìn cũng bán không được nhiều tiền như vậy!
Một lão thiếp sống không còn lâu nữa, không vơ vét một khoản lớn thì còn đợi đến khi nào? Nếu phụ thân về thì số tiền này sẽ không rơi vào tay nàng ta được!
Nghĩ vậy, Sở Kim Ngọc liền nhanh tay nhận ngân phiếu, rất dứt khoát mà đồng ý.
Nhìn nhị tỷ rời đi, Sở Lâm Lang mới cười lạnh rồi quay người lên lầu, trở về phòng của mẫu thân.
Lúc này Tôn thị đang súc miệng với sự giúp đỡ của Hạ Hà.
Nữ nhi này của bà thật sự là một bụng mưu mô quỷ kế!
Hôm qua Lâm Lang xin bong bóng cá ở chỗ người bán cá rồi lại bơm máu gà mua về vào trong.
Ngay trước khi đám người đại nương tử vào, Hạ Hà đã nhét bong bóng cá máu gà này vào miệng Tôn thị, bôi vàng lên mặt bà.
Tuy diễn xuất Tôn thị có hơi kém một chút nhưng khi bà cắn vỡ bong bóng cá rồi lại lên cơn ho, chỉ một cái đã phun hết máu trong miệng ra.
Một cái phun này chấn động trời đất, hoàn mỹ bù đắp cho diễn xuất vụng về của Tôn thị.
Tôn thị súc miệng xong vẫn có chút không yên tâm, bà hỏi: "Khế thân có lấy lại được không?"
Sở Lâm Lang nghĩ đến đức hạnh của nhị tỷ mình, cảm thấy nếu nói động được đến nàng ta thì hẳn là không khó.
Nhị tỷ này hồi nhỏ thường lén lấy tiền đồng trong rương của đại nương tử mua kẹo ăn.
Kết quả khi đại nương tử phát hiện, nàng ta còn vu oan là tam muội lấy. Loại người từ nhỏ đã quen thói tham lam như vậy, nếu không thể thuyết phục được mẫu thân nàng ta, ắt hẳn cũng sẽ nghĩ cách khác để lấy khế thân...