Tuý Quỳnh Chi

Chương 71

 
Thế là Ngô thống lĩnh liền vội sai quan binh lái thuyền nhỏ qua đó đón người.

Nhưng thuyền nhỏ còn chưa kịp đến gần thuyền vuông thì đã thấy có người từ mặt nước nhảy vọt lên, trong nháy mắt liền như cá mập săn mồi mà lôi kéo đám quan binh trên thuyền nhỏ xuống nước.

Trong chốc lát, trên mặt nước đã gợn từng sóng vòng tròn màu máu, không còn có ai bơi lên nữa, dưới ánh đèn mũi thuyền chiếu rọi nhìn u ám và đáng sợ vô cùng!

Thuyền nhỏ rất gần thuyền lớn nên Nghi Tú quận chúa và nha hoàn, bà tử của nàng đương nhiên cũng nhìn rõ toàn bộ quá trình của hung án thảm khốc này.

Mấy người bọn họ sợ đến mức cổ dường như cũng bị siết, kêu cũng kêu không ra, chỉ đến khi thuyền lớn lật nhanh mới lấy lại tinh thần mà ra sức kêu cứu mạng.

Mà lúc này các vị quý nữ đứng trên ốc đảo cũng nhìn thấy cảnh tượng kinh hồn kia.

Mấy cô nương vừa rồi suýt giống như Nghi Tú ở lại trên thuyền đều sợ hãi mà khóc lên.

May mà lúc đó bọn họ nghe lời Sở Lâm Lang mà theo sang đây, nếu không thì giờ khắc này người kêu cứu mạng trên thuyền lớn sắp lật chính là bọn họ.

Lúc này trên một chiếc thuyền quân đã lật úp, người ở lại trên đó cũng lần lượt nhảy xuống, nhưng xuống nước không lâu sau đó đã bị người dưới nước cắt cổ họng.

Đồng thời, từ làn sương mù trong đêm tối lái đến không ít chiếc thuyền nhỏ thần bí, người trên đó cầm giáo sắt, đâm đám lính thủy sư vẫn còn đang giãy giụa trên mặt nước đến mức lạnh thấu con tim.

Nghi Tú quận chúa kia kéo theo nha hoàn, khóc lóc kêu cứu mạng trên boong thuyền, kết quả là thân thuyền nghiêng quá mạnh, nàng và mấy nha hoàn đều lần lượt rơi bùm xuống nước.

Vốn tưởng rằng nàng cũng sẽ lập tức bị cắt cổ lấy mạng nhưng không ngờ mấy người đó thấy người rơi xuống nước là nữ tử liền rất nhanh đã có một tấm lưới lớn thả xuống, vớt đám người Nghi Tú quận chúa lên một chiếc thuyền nhỏ.

Nhìn Nghi Tú lên thuyền rồi bị bịt miệng trói lại trong bộ dạng chật vật, mấy vị nữ quyến đã quen sống trong sung sướng rồi đứng trên ốc đảo cũng hoàn toàn bị doạ sợ, có mấy người không kiềm chế được giọng mà phát ra tiếng kêu the thé.

Người trên mấy chiếc thuyền nhỏ thần bí kia cũng phát hiện người rơi xuống từ mấy chiếc thuyền này không nhiều, càng không có nhiều nữ quyến như dự đoán liền theo tiếng kêu the thé quay mắt lại nhìn mới phát hiện từ không xa có một ốc đảo giữa sông không lớn có không ít người.

Thế là, mục tiêu của bọn họ không còn là chiếc thuyền vuông sắp lật nữa mà nhất trí hướng về ốc đảo.

Ngô thống lĩnh cũng không để ý đến giọng điệu khách sáo nữa mà quát mấy nữ quyến vừa kêu the thé kia: "Im miệng! Dẫn bọn thuỷ phỉ đến hết cả rồi!"

Hét xong lời này, ông quay người đi định đi tìm lão đầu trước đó từng dự đoán rằng sẽ có người tập kích thuyền lại phát hiện lão đầu đó, còn có Sở Lâm Lang và mấy người hầu của nàng vẫn đang bận rộn ở bên cạnh.

Không biết từ khi nào, bọn họ lặng lẽ đem đống y phục rồi dẫn đám nữ quyến lên ốc đảo, còn có ba cái lều, thêm một đống củi khô nhặt được chất thành một ngọn núi nhỏ cao.

Lão đầu bẻ gãy đóm lửa rồi lập tức đốt sáng đống lửa này, ngọn lửa bốc lên đến tận trời cao.

Sau đó Thất gia kia còn mượn cung tên từ một tên lính, đốt sáng hơn chục mũi tên rồi lần lượt bắn cao về hướng tây nam.

Đây... rõ ràng chính là tín hiệu báo nguy cầu viện trong quân, sao lão đầu này còn biết đến cái này!

Đến lúc này, Ngô thống lĩnh cũng đành phải thừa nhận rằng tất cả các bước biện pháp của lão đầu này, không gì không phải là phương án xử trí tốt nhất khi gặp tập kích bất ngờ trên nước.

Bởi vì nơi này nằm trên đường thủy, bọn họ tính nhầm hành trình nên không kịp đến trạm dịch bên bờ đường thủy phía trước trước khi mặt trời lặn.

Nhưng bọn họ đang ở thượng du, phía trước không có núi sông che chắn, chỉ cần trạm dịch hạ du có người canh gác thì vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa và tín hiệu cầu cứu ở thượng du nơi đây.

Mà bây giờ việc bọn họ phải làm chính là chống cự một lúc cho đến khi bọn thuỷ phỉ trèo lên bờ, càng kéo dài càng tốt cho đến khi quân cứu viện đến.

Thất gia bắn tên xong liền quay sang Ngô thống lĩnh: "Để nữ quyến tránh xa đống lửa, nằm rạp xuống đất, bảo đám nam nhân của thư viện dựng khiên, vây thành một vòng, tránh cho mũi tên loạn bắn trúng họ, còn lại lính tráng thì cầm vũ khí theo ta!"

Ngô thống lĩnh cuối cùng cũng nhìn ra lão đầu này không hề đơn giản.

Đây nào phải là một lão già bình thường? Rõ ràng là một lão tướng từng quen với chiến trường, xem nhẹ sinh tử, trầm ổn có độ.

Mọi lời ông nói đều hợp lý, Ngô thống lĩnh không dám vênh mặt nữa, vội vàng sai người làm theo lời dặn của Thất gia.

Đúng lúc này, Thất gia nhìn về phía Sở Lâm Lang, đi đến gần rồi thấp giọng nói: "Nhìn thấy tảng đá trên ốc đảo đó không? Ta lén cột một chiếc thuyền nhỏ sau tảng đá đó, nếu lát nữa nam nhân chúng ta không chống đỡ nổi, ta sẽ hô một tiếng 'gió mạnh', ngài hãy bảo mấy nữ quyến đó lên thuyền nhỏ rồi tứ tán chạy trốn. Ngài không cần lo cho chúng ta, chỉ cần dẫn theo mẫu thân ngài và hai nha hoàn kia mau đi tìm rồi lên chiếc thuyền đó, hướng về phía tây nam mà đi! Hiểu chưa?"

Nói xong lời này, lão nhân liền trừng mắt nhìn chằm chằm nàng, còn véo một cái vào cánh tay nàng đến mức Lâm Lang phải rên lên kêu đau.

Nàng hiểu ý Thất gia - nếu thực sự đến lúc đó thì chính là tám tiên qua biển, ai nấy tự lo lấy mình.

Ông có thể kéo dài đến mức đó chính là liều mạng rồi. Nếu không chống đỡ nổi thì sự chú ý của bọn thủy phỉ hẳn là cũng đều bị đám nam nhân bọn họ thu hút, dưới nước chắc là không còn phục binh nào khác.

Đám nam nhân liều hết sức, hẳn là có thể tranh thủ cho nữ quyến một tia cơ hội để chạy trốn. Chỉ là lúc đó, đám nữ quyến nhất định sẽ giành nhau lên thuyền mà xảy ra cạnh tranh kịch liệt.

Chiếc thuyền mà ông giấu sau tảng đá là để đảm bảo lúc đó đám người của Lâm Lang không bị người khác chen xuống thuyền.

Nếu thật sự đến mức đó thì e là ngay cả Thất gia cũng là lành ít dữ nhiều...

Khóe mắt Lâm Lang có hơi đỏ nhưng giờ không phải lúc tiểu nữ tử bày ra sự thương cảm, nàng đáp lại bằng việc nắm lấy cánh tay Thất gia, lộ ra cán dao nàng giấu trong lòng rồi thấp giọng nói: "Thất gia, ông cứ lo việc của mình đi, ta sẽ chăm sóc thật tốt cho bản thân, ông cũng phải tự lo cho mình!"

Từ đầu đến cuối, Sở nương tử này đều không hoảng loạn như các nữ tử khác, thậm chí không biết từ lúc nào, trong lòng nàng còn giấu một con dao làm bếp.

Thất gia tán thưởng gật gật đầu: Trước kia không nhìn ra, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này có dung mạo xinh đẹp, miệng thì đầy mình kinh nghiệm bán buôn.

Bây giờ nhìn lại thì nữ nhi này thật sự không tệ, khó trách thiếu gia có thể thích nàng. Cho dù lão tướng quân còn sống thì hẳn cũng sẽ hài lòng với tôn tức phụ này...

Giờ thì ông phải liều hết sức để có thể bảo vệ được tâm can bảo bối mà thiếu gia khó khăn lắm mới tìm được này.

Nghĩ đến đây, sát khí trên mặt Thất gia liền lộ ra, ông dẫn Vương Ngũ, Ngô thống lĩnh cùng hơn chục tên lính tráng khác hướng về phía rìa ốc đảo mò đi.

Tất cả nữ quyến trên ốc đảo đều theo lời dặn của Thất gia mà nằm rạp xuống đất, trốn sau mấy phu tử dựng khiên, mà từ phía trước không xa truyền đến những tiếng giao chiến.

Đám thủy sư được điều động đến đây quả thật cũng tính là có thể chiến.

Ngoài việc lúc nãy thuyền bị tập kích bất ngờ rồi rơi xuống nước ăn thiệt chút thì khi ở trên đất liền đao kiếm giao lưu ứng chiến, đám thuỷ phỉ từ thuyền nhỏ đến không chiếm được ưu thế.

Đặc biệt là Thất gia rất có kinh nghiệm, ông luôn thừa lúc bọn thuỷ phỉ từ dưới nước chui lên, có chút không mở được mắt mà nhân lúc này chém xuống, rất nhanh chém ngã mấy tên thuỷ phỉ như chém dưa hấu.

Mấy tên quan binh khác cũng học theo dáng vẻ của ông mà nghênh chiến.

Mấy vị nữ quyến ai nấy đều sợ đến mức che miệng rơi lệ, trong lòng Lâm Lang cũng vô cùng rối loạn.

Mấy người này hoàn toàn khác với bọn thuỷ phỉ thuyền muối mà phụ thân nàng gặp phải, đây căn bản không phải là vì cầu tài mà rõ ràng là có mục đích giết chóc. Nhưng Nghi Tú rơi xuống nước mà không bị cắt cổ, sau đó lại được vớt lên thuyền nhỏ...

Chẳng lẽ mục đích của mấy tên thuỷ phỉ này là bắt cóc mấy nữ quyến quan gia này? Sau đó đòi tiền chuộc? Gan của đám người này cũng quá lớn rồi? Chẳng lẽ bọn chúng không quan tâm chút nào đến chuyện phải giao chiến với quan binh, tổn thất nhiều nhân thủ như vậy?

Vừa rồi nhìn bọn chúng tàn sát mấy tên lính tráng rơi xuống nước vô cùng thuần, như thể sát thủ đã được huấn luyện vậy.

Vì khiên che chắn, Lâm Lang nằm xuống nên không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nàng chỉ có thể dựa vào tiếng kêu gào r*n r* mà phán đoán ra bọn cướp dường như càng lúc càng gần bọn họ.

Nàng cũng sớm đã nói lời Thất gia dặn dò cho mẫu thân và hai nha hoàn Hạ Hà, Đông Tuyết. Lúc này vị trí của bọn họ là ở hàng sau của đám đông.

Lát nữa khi rút lui cũng có thể thuận tiện chạy trốn về phía sau tảng đá lớn kia.

Dù thế nào thì lát nữa nàng phải đưa mẫu thân lên thuyền trước, nhưng cho dù lên thuyền cũng chưa chắc đã có thể thuận lợi chạy thoát...

Vào thời khắc nguy cơ, Sở Lâm Lang thậm chí còn phân tâm nghĩ đến Tư Đồ Thịnh. Nếu nàng và đám người Thất gia thật sự có bất trắc, nam nhân đó có phải sẽ lại tự hành hạ mình trong căn phòng u ám để tiêu khiển nỗi đau không?

Nghĩ vậy, tim Sở Lâm Lang liền có chút nhói đau, nàng thầm tự cổ vũ mình, đồng thời cũng tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh phía trước ở phương xa.

Xung quanh ốc đảo này dường như đều bị thuyền bè bao vây, trong bóng tối mịt mù nhìn không rõ, nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng nước ào ào, dường như lại có thuyền mới đến gần.

Đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe Thất gia lớn tiếng hô: "Gió mạnh!"

Vừa nghe lời này, đỉnh đầu Lâm Lang liền thật sự giật thót, nàng đưa tay kéo Tôn thị, đồng thời lớn tiếng nói: "Các cô nương, mau lên thuyền! Lại có thuyền cướp nữa đến nữa!"

Hô xong, nàng đợi các nữ quyến tứ tán tìm thuyền đều đứng dậy rời đi hết rồi mới dẫn mẫu thân và hai nha hoàn chạy về phía tảng đá lớn.

Đợi đến khi vòng ra sau tảng đá lớn, nơi đó quả nhiên giấu một chiếc thuyền nhỏ.

Đến khi lên thuyền nhỏ rồi, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bãi bùn khắp nơi đều là thi thể ngang dọc, Thất gia đang dẫn người cũng máu me đầy mình, vẫn không ngừng chém giết.

Mấy nữ quyến nghe tiếng hô của nàng đều lần lượt đứng dậy, giành nhau lên thuyền, còn mấy phu tử thì không một ai tranh giành.

Mấy thư sinh bình thường vẫn nhu nhược này lại cũng có chút khí phách sĩ khí cao ngạo.

Họ tay vẫn cầm khiên, cố gắng khắc phục nỗi sợ hãi trong lòng rồi thay nữ quyến tranh thủ một con đường lui.

Vào thời khắc nguy nan này dường như có thể nhìn rõ nhất bản tính ẩn giấu của mỗi con người.

Sở Lâm Lang nhìn thấy rõ ràng, Đào tứ cô cô kia tranh được một chiếc thuyền sớm nhất, sau khi kéo điệt nữ Đào Nhã Xu lên thuyền lại đưa lên thêm ba nữ quyến.

Thấy thuyền không chứa được thêm mà vẫn còn có người muốn lên, Đào Tuệ Như lại giơ mái chèo, hung hăng đánh người lên sau xuống, sau khi đuổi người xong, bà ta liền lớn tiếng bảo người chèo thuyền đi mất.

Mà trong ánh lửa ngút trời có thể thấy lại đến một chiếc thuyền cướp đen sì.

Có một số thuỷ phỉ đã vồ về phía các nữ quyến chạy tứ tán, sau đó giao chiến với mấy tên lính tráng cầm khiên...

Xem ra là Thất gia đã nhìn thấy bọn thuỷ phỉ này có thuyền cướp tiếp viện đến liền biết không chống đỡ nổi, mới phát ra tiếng hô to này.

Nếu chiếc thuyền lớn kia lại có người xuống nữa thì chỉ với mấy người bọn họ, chắc chắn sẽ không ngăn được.

Thất gia quay đầu liền thấy đám người Sở Lâm Lang đã lên thuyền, lần này ông hét lớn rồi vồ về phía thuỷ phỉ đang tập kích vào bờ, tranh thủ thời gian cho đám người Lâm Lang.

Hạ Hà và Đông Tuyết đều là hài tử lớn lên ở vùng sông nước Giang Khẩu, tất nhiên là họ biết chèo thuyền, nhưng thuyền vừa chạy ra thì phía đối diện đã chèo đến một chiếc thuyền nhỏ, bọn cướp trên đó vừa thấy thuyền đầy nữ quyến thì không vội ra tay giết mà đứng dậy, đưa tay muốn lôi họ xuống nước.

Đúng lúc này, Sở Lâm Lang liền giơ con dao làm bếp nàng giấu trong tay áo dài, hướng về mặt tên đó hung hăng chém xuống.

Nàng không biết võ công, chỉ dựa vào một cỗ khí thế muốn liều mạng.

Tên đó căn bản là không ngờ một tiểu nương tử yểu điệu như vậy lại dám giấu dao làm bếp trong tay áo, hắn kêu thảm một tiếng rồi liền ngã xuống sông.

Đông Tuyết và Hạ Hà cũng giơ mái chèo, dùng sức đập vào đầu mấy tên còn lại trên thuyền.

Cứ như vậy, hai tên cướp trên chiếc thuyền nhỏ đó bị mái chèo đánh xuống thuyền, đầu lại bị đánh trúng rồi nhất thời chìm xuống đáy nước.

Lâm Lang biết rõ bản lĩnh dưới nước của mấy người này. Vừa rồi chỉ là bọn thuỷ phỉ nhất thời sơ ý nên mới trúng kế, nếu bị bọn chúng đuổi theo thì tình hình sẽ tệ lắm.

Nghĩ vậy nên nàng dặn dò Hạ Hà và Đông Tuyết mau chèo thuyền, mà nàng thì tay cầm dao làm bếp nửa ngồi xổm ở giữa thuyền rồi cảnh giác nhìn về bốn phía.

Nếu có người đến lắc thuyền thì nàng sẽ tay hạ đao xuống, chặt đứt ngón tay của kẻ đến!

Đúng lúc này cũng có mấy thuyền nữ quyến chèo qua. Thuyền của cô cháu nhà họ Đào dẫn đầu, hướng về phía hạ lưu mà đi.

Nhưng đúng lúc này, tên thuỷ phỉ vừa rồi bị đám người Đông Tuyết đánh xuống nước lại nổi lên, hắn nhầm tưởng thuyền cô cháu Đào thị là của Sở Lâm Lang nên nắm một bên mạn thuyền, hung hăng lắc lư, định làm cho người trên thuyền đều rơi xuống.

Cú lắc này khiến người ta không phòng bị, kết quả là Đào Nhã Xu ngồi ở mép thuyền đột nhiên mất thăng bằng rồi bùm một tiếng rơi xuống nước.

Tên cướp lắc thuyền liền lập tức đưa tay nắm lấy Đào Nhã Xu.

Đào Nhã Xu không biết bơi, dưới sự hoảng loạn khi rơi xuống nước khiến cho sức nàng liền trở nên lớn bất thường, nàng loạn nắm, kết quả là đúng lúc nắm được một tên thuỷ phỉ liền sống chết không buông, cứ thế vùng vẫy giãy giụa trong nước.

Những người khác trên thuyền theo bản năng liền muốn cứu Đào Nhã Xu.

Đào Tuệ Như lại nghĩ đến bản lĩnh cắt cổ người trong nước của bọn người này, ngẩng mắt lên lại thấy càng có thêm nhiều tên cướp lên bờ, trong nháy mắt bà ta đã đưa ra quyết định.

Bà ta lớn tiếng quát những người khác: "Mau chèo thuyền! Nhanh! Nếu không thì cả thuyền người chúng ta đều xong đời!"

Nghe bà hét như vậy, những người khác cũng theo bản năng mà nghe theo mệnh lệnh của bà, chèo thuyền hướng về phía hạ lưu mà đi.

Lúc này, thuyền của Sở Lâm Lang đang ở một bên, nhìn rất rõ ràng cảnh này.

Đào Nhã Xu khi nghe cô cô mình nói ra lời không quan tâm đến mình liền có vẻ mặt vô cùng sốc, nàng vẫn đang ra sức giãy giụa trong nước, hướng về thuyền lớn tiếng kêu gọi cô cô, một nữ tử ngày thường vẫn luôn thanh lãnh cao nhã mà lúc này lại là mặt đầy nước mắt không dám tin!

Sở Lâm Lang biết, mình cũng nên giống như Đào Tuệ Như, không chút do dự bảo đám người Đông Tuyết chèo thuyền rời đi.

Nhưng khi nàng nhìn thấy gương mặt đau khổ của người đồng học thân thiết, trong lòng chỉ cảm thấy có một cỗ khó chịu không nói nên lời đè nén.

Chỉ trong nháy mắt đó, nàng liền quyết định, Lâm Lang quay người dặn Hạ Hà và Đông Tuyết: "Các ngươi mau chèo thuyền, nếu không nhìn thấy trạm dịch thì tuyệt đối đừng dừng lại!"

Ngay khi Hạ Hà, Đông Tuyết bắt đầu chèo thuyền, Sở Lâm Lang ngồi ở đuôi thuyền lại ôm một tấm ván gỗ dự phòng trên thuyền, đeo dao làm bếp bên hông rồi lặng lẽ trượt xuống nước.

Lúc này tiếng ồn ào bên bờ rất lớn, trời lại tối, nhìn không rõ người, người trên thuyền kể cả mẫu thân nàng cũng không phát hiện ra rằng nàng đã xuống nước.

Kỹ năng bơi lội của nàng kỳ thực rất tốt, tuy có chút bóng ma tuổi thơ nhưng trước đó đã được bơi lội thỏa thích với Tư Đồ Thịnh trong đầm nước nên nàng đã nhặt lại được hết phần tài nghệ đã bỏ phế nhiều năm.

Lúc này nàng lặng lẽ đến gần tên thủy phỉ đang nắm chặt Đào Nhã Xu không buông.

May mà sự chú ý của tên phỉ đó đều tập trung trên người Đào Nhã Xu. Khi bơi đến sau lưng tên thủy phỉ, Sở Lâm Lang đưa tay nắm búi tóc của hắn rồi giơ dao chém xuống.

Một tia máu phun ra, nam nhân buông đôi tay đang siết cổ Đào Nhã Xu rồi lần nữa chìm xuống đáy nước.

Mà Sở Lâm Lang thì đạp nước vòng ra sau lưng Đào Nhã Xu, vòng qua cổ nàng, tránh cho nàng bị kéo chìm xuống nước rồi đạp nước đến trước tấm ván gỗ trôi nổi, để Đào Nhã Xu nắm lấy tấm ván.

Lâm Lang cũng nắm một đầu tấm ván như vậy rồi nàng đạp nước, hai người cùng ôm tấm ván trôi nổi, bắt đầu thuận dòng mà xuôi.

Cũng là nhờ vận may của hai người, thêm vào sự che chắn của bóng tối mà không có ai phát hiện trên nước còn trôi nổi hai nữ tử.

Nước sông chảy xiết, hai người họ thuận dòng trôi xuống, cũng không biết đã trôi nổi bao lâu, cuối cùng cũng đến gần bờ sông.

Khi Sở Lâm Lang dìu Đào Nhã Xu lên bờ, lúc này vẻ mặt của Đào Nhã Xu có chút ngơ ngác.

Sở Lâm Lang biết, ngoài sự hoảng sợ và kinh hãi, chỉ sợ cú sốc mà vị tứ cô cô kia mang lại cho nàng ấy còn nhiều hơn!

Sinh ra trong gia tộc công hầu như vậy, Đào Nhã Xu với thân phận là đích nữ hẳn là cũng được yêu thương vây quanh, xung quanh tràn ngập mấy lời nịnh nọt.

Một tiểu thư khuê các như vậy, đâu từng thấy qua mặt xấu xí của nhân tính như thế.

Sau khi giằng co nửa đêm như vậy, lại ngâm trong nước một hồi lâu, Sở Lâm Lang sớm đã đói meo.

Nàng nhìn quanh rừng cây bên bờ liền phát hiện có quả rừng ăn được liền hái mấy quả trở về.

Sở Lâm Lang lau quả trên tay áo sau đó cắn một miếng, vị chua trong lúc sống sót sau tai ương, ăn vào đều mang theo vô tận ngọt ngào. Nàng ăn một quả rồi đưa một quả cho Đào Nhã Xu.

Đào Nhã Xu do dự nhìn quả chưa rửa bằng nước sạch kia rồi vẫn mãi không chịu nhận.

Sở Lâm Lang biết nàng chê bẩn, nhưng đã đến nước này rồi, tiên nữ trên trời cũng phải hạ phàm thôi.

Thế là Lâm Lang liền nói lời phũ phàng: "Chúng ta không biết đã trôi đến nơi nào, càng không biết tình hình bên ốc đảo, nghĩ đến chuyện quan phủ tìm được chúng ta hẳn cũng cần một khoảng thời gian. Mấy quả này có lẽ là thức ăn duy nhất có thể ăn trong ngày tới, ngươi vẫn nên ăn chút thì mới có sức đi đường."

Kỳ thực Đào Nhã Xu cũng đã đói từ lâu, nàng đưa tay nhận lấy quả rồi thấp giọng hỏi: "Ngon không?"

Sở Lâm Lang lại cắn một quả, tuy chua đến mức phải nhắm tịt mắt lại nhưng nàng lại cười nói: "Mùi vị của sự sống, ngươi nói xem ngon hay không ngon?"

Câu nói này dường như có tác động rất lớn với Đào Nhã Xu.

Nàng nhắm mắt lại, dường như dồn hết dũng khí cả đời rồi cũng học theo dáng vẻ Sở Lâm Lang, không quan tâm bẩn hay sạch, hung hăng cắn quả kia một miếng, kết quả là chua đến mức nước mắt nàng cũng không ngừng rơi xuống, nàng vừa nhai vừa cười khẽ: "Hóa ra đây chính là mùi vị của sự sống, vừa đắng vừa chua..."

Sở Lâm Lang không nói gì, bởi vì nàng biết bây giờ thứ Đào tiểu thư cần nhất chính là một trận khóc cho thoải mái.

Nếu không thì, sống trên đời nếu không trải qua chút chua xót thì người ta làm sao biết được thế nào mới thật sự là ngọt? Thứ nàng từ nhỏ đã quen ăn, có người bây giờ mới được thưởng thức đã là điều khiến hơn phân nửa người trên trần đời này ghen tị rồi.

Ăn xong, Sở Lâm Lang liền kéo nàng tiếp tục đi đường, tranh thủ nhanh chóng đến trạm dịch.

Đào Nhã Xu đi theo nàng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng hỏi: "Lúc đó ngay cả thân cô cô của ta cũng không chịu quan tâm ta, vì sao ngươi lại mạo hiểm xuống thuyền cứu ta?"

Sở Lâm Lang không ngờ nàng sẽ hỏi vậy, nàng liền nghĩ nghĩ rồi thành thật nói: "Tất nhiên là vì nóng đầu, kích động mà thôi! Ta cảm thấy nắm chắc được việc cứu được ngươi liền nhảy xuống. Thuyền của mấy người mẫu thân ta lại thuận dòng mà xuống nên cho dù họ phát hiện ta không ở trên thuyền cũng không thể chèo ngược dòng quay lại được. Họ có thể thoát khỏi nguy hiểm, ta lại có chút sức dư có thể giúp người, sao có thể trơ mắt ra nhìn ngươi ở bên cạnh bị kéo xuống nước? Sau này ngươi có trở thành oan hồn, chẳng phải sẽ đêm đêm tìm ta đòi mạng? Thôi đừng hỏi nữa, ta sợ hãi lắm đây, lần sau cũng chưa chắc sẽ dám nhảy xuống nước cứu ngươi đâu!"

Đào Nhã Xu vốn tưởng Sở Lâm Lang sẽ nói mấy lời chính nghĩa khoa trương để nhận công, nhưng không ngờ rằng nàng lại nói một mặt nàng cảm thấy hối hận và sợ hãi.

Điều này khiến tâm tình vốn u ám của Đào Nhã Xu được thả lỏng, nàng bật cười: "Sao vậy? Giờ ngươi hối hận còn có thể ném ta xuống nước không?"

Sở Lâm Lang thấy Đào Nhã Xu cuối cùng cũng không còn bi thương thê lương, như đã nhìn thấu sinh tử liền cũng cười theo: "Mau đi thôi, đến trạm dịch, chúng ta phải ăn cho thật no!"

Nhưng đúng lúc này, từ bờ sông không xa lại truyền đến tiếng hô, mơ hồ nghe giống như đang gọi "Lâm Lang".

Đợi đến khi tìm tiếng nhìn qua, hóa ra là Tôn thị và Đông Tuyết Hạ Hà cũng đã lên bờ, đang đi dọc theo bờ sông gọi tìm.

Hóa ra là họ đến khi trời hơi sáng mới phát hiện trên thuyền thiếu một người.

Đông Tuyết nghi ngờ rằng đại cô nương không ngồi vững, giữa đường rơi xuống sông, bọn họ không có sức chèo thuyền ngược dòng nên dứt khoát bỏ thuyền lên bờ, dọc đường quay lại tìm.

Kết quả là vừa khéo gặp ở đây.

Nhìn thấy Sở Lâm Lang bình an vô sự, đám người Tôn thị đều thở phào nhẹ nhõm, thế là mọi người lại quay về chiếc thuyền nhỏ buộc ở bờ sông, chuẩn bị tiếp tục thuận đường mà đi, ước chừng không xa nữa sẽ đến trạm dịch.

Đúng lúc họ chuẩn bị đẩy thuyền thì từ đường đất bên cạnh lại truyền đến tiếng vó ngựa.

Họ liếc mắt nhìn qua, xem cách ăn mặc thì hình như là mấy tên trong bọn hung thủ tối qua đổi sang đi đường bộ.

Lúc này bọn chúng cũng nhìn thấy đám người Sở Lâm Lang, vừa thấy bộ dạng chật vật của họ liền đoán ra là mấy con cá lọt lưới tối qua.

Thế là bọn chúng rút dao ra, quay đầu ngựa, lập tức xông về phía bọn họ.

Sở Lâm Lang nghĩ thầm: Hỏng bét rồi, nàng chỉ có một con dao làm bếp, làm sao chống lại được mấy tên mãnh phu này?

Nhưng đúng lúc này, một mũi tên sắc bén kèm theo tiếng còi bay đến, một cái đã xuyên qua lồng ngực của tên cướp.

Lâm Lang quay đầu nhìn - hóa ra mấy con tuấn mã đang xuyên qua lớp sương mù bình minh, phi về phía họ.

Người ngồi trên con ngựa cao to nhất phía trước, giương cung bắn tên, liên tiếp b*n r* hai mũi tên sắc bén. Người đó dung mạo tuấn lãng, một thân trường bào đen, cánh tay dài duỗi ra, trên lưng ngựa là thắt lưng thẳng tắp, tựa như thần thánh xuất hiện trước mắt nàng!

Hắn b*n r* một mũi tên rồi lại liên tiếp bắn thêm mấy mũi tên, hướng về phía mấy tên cướp còn lại đang tập kích.

Khi bọn cướp lần lượt ngã ngựa, Sở Lâm Lang như bừng tỉnh, cũng rải chân chạy nhanh về phía hắn.

Nàng thật sự không dám mơ lớn như vậy, vào thời khắc nguy cấp, Tư Đồ Thịnh lại như thần thánh, cưỡi ngựa giương cung xuất hiện trước mắt nàng.

Tư Đồ Thịnh cũng không đợi được nữa, hắn treo cung tên sau lưng ngựa, thúc ngựa tiến lên, kéo Sở Lâm Lang đang vươn tay về phía hắn vào lòng.

Tối nay Tôn Phù vẫn luôn rơi vào một cơn ác mộng mơ hồ, vừa trải qua một trận chạy trốn giết chóc kịch liệt lại thấy nữ nhi vừa rồi còn chuẩn bị cầm dao làm bếp chém người, đột nhiên lại ném dao làm bếp, chạy về phía trước rồi trong nháy mắt đã bị một thanh niên cao lớn khỏe mạnh kéo lên ngựa.

Tôn Phù trực giác đây chính là bọn thuỷ phỉ bắt cóc nữ nhi!

Cả đời bà đều yếu đuối nhu nhược, rụt rè dưới uy nghiêm của Sở Hoài Thắng.

Bây giờ khó khăn lắm mới giành được tự do, sắp được sống thoải mái với nữ nhi, đang lúc tràn đầy hy vọng lại tận mắt nhìn thấy nữ nhi sắp bị bọn cướp bắt đi.

Khoảnh khắc này cũng là tuyệt vọng và phẫn nộ lên đến cực điểm, Tôn Phù chộp lấy con dao làm bếp mà nữ nhi ném dưới đất, hét lớn một tiếng rồi chém về phía Tư Đồ Thịnh.
 

Bình Luận (0)
Comment