Hôm đó tôi bò ra khỏi bể bơi của Lê Kiều, thay bộ quần áo Armani của hắn rồi đi, không lái xe mà tự đi bộ tới ga tàu.
Đêm vừa buông, ánh trăng khuyết soi sáng đường tôi đi, có một con chó hoang toàn thân đen bóng, gương mặt lộ vẻ hung ác, nó theo tôi đi cả một đường, cũng sủa tôi cả một đường. Theo cách nói của những người mê tín thì gặp chó mực là điềm xấu, nhưng tôi chẳng để ý tới, cả dọc đường đều nhớ lại cảnh thân mật da thịt đầy kỳ diệu với Lê Kiều, cả dọc đường bận suy nghĩ, rốt cuộc hắn là người như thế nào.
Những gì tôi biết trước đây chỉ là những lời thổi phồng hoặc chê trách, nhưng tôi nhận ra Lê Kiều không phải đại minh tinh được fans, được giới truyền thông thần ma hóa, hắn không có ba đầu sáu tay, thất tình lục dục chẳng khác người thường là bao.
Nhưng hắn lại không giống như đại đa số mọi người, chí ít là không giống với đại đa số các ngôi sao khác.
Nói ngay về vở kịch “Khiển Đường”, đạo diễn là Trương Bằng, biên kịch Cát Thôn, đều là những tên tuổi nổi tiếng trong giới giải trí. Nhưng so với đạo diễn, Lê Kiều còn thích uốn nắn cải chỉnh diễn viên hơn, kịch bản xem lại hết lần này tới lần khác, sửa chữa rất nhiều lần, thậm chí đoạn giới thiệu trên poster quảng cáo cũng phải qua chỗ hắn đắn đo cân nhắc từng chữ từng chữ một.
Cả kịch tổ đều bị bệnh theo chủ nghĩa hoàn mỹ này của hắn hành hạ đến không chịu nổi, nhưng có giận cũng chỉ dám oán thầm, chứ cũng không có can đảm nói thẳng mặt với hắn.
Có thằng nhóc nọ được truyền thông tôn sùng là “Tài tử âm nhạc đương đại”, bụng dạ hẹp hòi, lại thừa cái tính trẻ con, không khách khí chút nào mà dị nghị với ý kiến sửa chữa của Lê Kiều, tuy ăn nói nhẹ nhàng nhưng rất khó nghe, ngụ ý là bảo cái vị thiên vương tay ngang này mau phắn sang một bên.
Đương nhiên Lê thiên vương phát giận một trận lớn, làm thằng nhóc đó sợ đến mức tưởng rằng mình sẽ bị đánh. Nhưng ai ngờ sau khi Lê Kiều đập vỡ một cái ghế xong, lại lấy một bản nhạc ra, sửa lại bản nhạc cho đối phương.
Lại nói thêm một câu, lúc đó gia đứng trước bàn, vừa cúi người viết lách, ngón tay thon dài vừa gõ nhè nhẹ mặt bàn, gõ nhịp theo tiết tấu.
Dáng vẻ vô cùng đẹp trai.
Trong văn vẻ không có ai là đệ nhất, trong âm nhạc cũng không phân trắng đen rõ ràng, nhưng đáng ngạc nhiên là, giai điệu sau khi được thay đổi mạnh mẽ hiệu quả quá tốt, ngay cả bậc thầy vũ đạo cấp thế giới như Will cũng cộng hưởng sâu sắc, cởi giày ngay tại chỗ rồi đi lên sân khấu, sáng tác một điệu nhảy đầy ngẫu hứng.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, duy có Cát Lương là mặt không đổi sắc, không hề kinh ngạc trước màn bộc lộ tài năng âm nhạc giỏi giang của Lê thiên vương. Anh nói, Lê Kiều luyện violin từ khi lên năm, lên mười tuổi thì đạt giải quán quân cuộc thi tranh tài quốc tế lứa tuổi thiếu niên, tuy lên đại học theo chuyên ngành hí kịch, nhưng lại có nền tảng âm nhạc vô cùng vững chắc.
Ngôi sao giám chế kịch thoại không mới mẻ, nhưng Lê Kiều nghiêm túc như vậy lại quá mới mẻ, huống hồ dựa vào địa vị hắn bây giờ trong giới, chỉ cần lấy danh nghĩa ra cũng có người cam tâm tình nguyện “ngoạn phiếu” theo hắn, không đáng để đầu tư tốn kém, vì một mầm cây mà thầu vạn mẫu đất, đổi lại là người khác kiểu gì cũng sẽ đảo gốc thành ngọn, làm không đàng hoàng.
(Ngoạn phiếu: diễn kịch nghiệp dư)Sau này Cát Lương nói cho tôi biết, năm cấp ba vì chuyện trong nhà mà Lê Kiều bỏ học hai năm, quả thật lớn hơn đám Cố Dao hai tuổi, nhưng cũng chỉ hai tuổi mà thôi. Hắn không có ý giấu giếm số tuổi, thật ra cũng không cần thiết, chỉ là truyền thông cứ suy đoán như vậy, hắn lại lười giải thích. Trước khi chưa debut hắn từng diễn không ít kịch bản phim, đặc biệt còn từng được giải vàng “Học viện thưởng”. Chẳng qua khi đó điều kiện gia đình không dư dả, con đường đi cũng quá mờ mịt, cuối cùng vì lợi ích của sự nổi tiếng mà hắn gạt diễn xuất, đóng không ít phim nóng với phim thị trường.
Cái giới này chả ra làm sao cả, cùng diễn viên nữ thoát y đóng phim cấp ba sẽ công thành danh toại, mặc quần áo đã cởi ra vào lại thì coi như chấm hết.
Nhưng chuyện tình đâu theo ý mình, ngưng tàn sát rồi, có đạp đất thành Phật hay không, không do bạn quyết.
Tác giả lấy từ câu: Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. (Dịch thô: Ngưng đao tàn sát, lập tức thành Phật)Phật giáo cho rằng, con người đều có thể thành phật, sau khi từ bỏ việc ác theo thiện, sẽ được thành Phật. Sau này câu nói này được dùng để khuyên bảo mọi người ngừng làm việc ác.“Chắc cậu không thể nghĩ ra,” Cát Lương nói với tôi, “Trước khi quyết định đầu tư cho trung tâm nghệ thuật, đột nhiên Lê Kiều mất tích một tuần trời, làm thế nào cũng không liên lạc được, mãi đến trước đó một ngày cậu ấy như người điên mà gõ cửa nhà tôi, hai mắt đỏ quạch, cằm lún phún râu, vừa mở cửa ra đã nói cậu ấy tìm một chỗ yên lặng để ẩn núp, cả một tuần này chỉ để xem phim Cố Dao diễn mấy năm nay, cậu ấy nói ngay từ đầu cậu ấy coi khinh, sau đó kinh ngạc, sau đó phẫn nộ, cuối cùng tâm lạnh như tro; cậu ấy nói những lời nhận xét khắc nghiệt của cánh phê bình thế mà lại đúng, Cố Dao là luồng điện lay giật lòng người lúc nửa đêm, mà Lê Kiều chẳng có gì ngoài xương ngoài thịt, Cố Dao thuận dòng không ngừng tiến bộ, mà Lê Kiều không hề biết diễn xuất.”
“Cậu ấy nói cho tới giờ, vai diễn cậu ấy diễn tốt nhất là một đại minh tinh bị giam sâu trong hư danh và đống phim thối rữa, cậu ấy đã quá nhập vai, không thoát ra được.”
Cát Lương trông thấy tôi hoảng hốt, liền cười nói, ngay đêm đó Lê Kiều quyết định, đợi hoàn thành những bộ phim đã ký hợp đồng rồi, cậu ấy muốn tĩnh tâm, muốn làm những việc mình thích, cho nên trung tâm nghệ thuật này của cậu ấy mới làm vì mục đích phi lợi nhuận, những lúc bỏ không có thể cho thuê phòng nhảy, hoặc dành miễn phí cho những sinh viên có lòng nhiệt tâm với nghệ thuật sân khấu.
“Cậu ấy nói, dù sao thì mấy năm nay cũng đã kiếm đủ tiền rồi, cũng đã đến lúc quay trở về nguyên trạng, trở về sự nghiệp diễn xuất của cậu ấy buổi ban sơ. Nói không chừng thế này lại có thể tìm lại được cảm giác làm diễn viên.”
Hai ngày sau, gia “Quay trở lại nguyên trạng” trong lời chúng tôi nói làm một chuyện chẳng hề giống với “quay trở lại nguyên trạng” — để từng chi tiết trong vở kịch đã tốt nay lại càng tốt hơn, hắn dẫn theo toàn bộ diễn viên chính trong “Khiển Đường” cùng Cát Lương tới Nhật Bản học tập.
Mà trong lúc rảnh rỗi tôi mới nhớ ra, càng ngày càng tới gần trận chung kết cuộc thi Thanh Vũ, đã rất lâu rồi tôi không gặp Phạm Tiểu Ly.
Ngoại trừ trên tivi.
Trước khi bị công ty điện lực cắt điện, cuối cùng tôi cũng thanh toán tiền điện kịp, bật TV trong phòng khách lên, trong đó chính là Phạm Tiểu Ly đang tham gia chương trình tài năng kia.
Khách mời nam thần kỳ này là Cố Dao, trước khi tham gia chương trình Phạm Tiểu Ly đã vỗ ngực đảm bảo, sẽ tặng cho tôi cái thiếp anh ta tự tay viết vào sinh nhật. Trên chương trình hai người tương tác rất nhiều, trên màn hình đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, là một cặp đôi tuyệt vời.
Trước Cố Dao còn có hai vị khách mời nữa, sau mỗi chương trình mỗi người ở đây đều có scandal với nữ học viên, những người hiểu rõ đều biết những tin đồn kia đều không phải thật, thế nhưng tổ chương trình chuẩn bị quá ký càng khéo léo, thường xuyên đổi mới, hết lần này tới lần khác đều không hề sai sót.
Thế nhưng Cố Dao debut nhiều năm, vẫn như cũ bách độc bất xâm, tất cả các tin đồn đến người này đều tự động tránh xa. Trên ngón áp út của anh ta đeo nhẫn kết hôn, mỗi lần anh ta đoạt giải ảnh đế đều cảm ơn bà xã nhà mình.. Bên ngoài có rất nhiều lời đồn đoán, có người nói vợ anh ta là em gái khóa dưới học viện điện ảnh, có người đồn là một người gia cảnh sung túc ngoài giới, nhưng bao nhiêu năm như vậy, đồn đoán vẫn chỉ là đồn đoán, Cố Dao vẫn rất giữ kín về gia đình mình, chẳng bao giờ để vợ mình lọt vào tầm nhìn của công chúng.
(Bách độc bất xâm: Từ này vốn dùng để chỉ không bị bất cứ loại độc nào xâm hại. Sau lại dùng để chỉ ý chí và năng lực khống chế mạnh, không dễ bị bên ngoài mê hoặc, chinh phục.)Trên bếp đang sắc ấm thuốc Đông y bổ gan, lão Viên đang nằm tính toán dưới đèn, tôi vừa lướt mạng vừa dỏng tai liếc mắt nhìn Phạm Tiểu Ly và Cố Dao đang tương tác với nhau trên tivi.
Từ lúc lão Viên nhận công việc trông cổng lớn, mỗi tối ông lại có thêm một việc — ông mang theo bên mình một quyển sổ nhỏ, cấp trên yêu cầu mỗi ngày ghi chép lại về xe và chủ xe đỗ trong tiểu khu, sau khi về nhà thì tính lại đến là rõ ràng những khoản phí đỗ xe, rồi dùng giấy báo bọc cẩn thận, chờ hôm sau nộp lên.
Tôi cố ý nói đùa với ông: “Này nhé, bố già mà cũng kiếm được công việc hay ghê! Mỗi ngày ăn bớt một hai khoản, tích tiểu thành đại, cứ từ từ là có kho bạc nhỏ của mình rồi.”
Thế mà lão Viên này chẳng biết vui đùa gì, lập tức giận biến sắc, nghiêm túc giáo dục tôi, người sống phải tích lương, sống hiên ngang đội trời đạp đất, không được làm kẻ trộm.
“Bố thật là, con thuận miệng nói nhảm tý thôi, việc gì phải cường điệu như thế.”
“Đây là chuyện lớn, nói nhảm cũng không được.” Lão Viên nâng gọng kính lão lên, bàn tay run run, đập máy tính xuống.
Tôi rất nhập vai anh trai của Phạm Tiểu Ly, thi thoảng lại lên mạng tìm tên cô bé, chăm lo đến là mù quáng– tôi lo những ảnh chụp không đẹp làm lỡ tiền đồ của con bé, lại lo chụp đẹp quá khiến đám lang sói nhớ thương, tôi lo trên mạng dùng từ khó nghe mắng con bé, lại lo trên mạng không mắng con bé, làm giảm độ quan tâm.
Nhưng mà dạo gần đây không biết làm sao, ngoài việc lên mạng giúp Phạm Tiểu Ly nhìn qua liếc lại, tôi lại không nhịn được mà tiện thể nghe ngóng tin tức Lê Kiều một cái.
Quả nhiên, trong chương trình xuất hiện Cố Dao, trên online tất sẽ nhắc tới Lê Kiều. Có một cư dân mạng mở một topic, cái title rất câu người xem, nội dung cũng không khiêm nhường chút nào, nói Cố Dao giỏi hơn Lê Kiều cả ngàn dặm, nói Cố Dao chân thật, Lê Kiều quá giả tạo, nói Cố Dao thân thiện, Lê Kiều quá lạnh lùng, nói Cố Dao gặt hái được rất nhiều danh hiệu ảnh đế có sức nặng, còn Lê Kiều đó giờ đến một hạt gạo cũng chẳng thu được…
Bài post kia làm tôi giận sôi, lấy môi làm súng, coi lưỡi như đạn, hận không thể chửi sụp cả mồ mả tổ tiên nhà tên kia.
Bàn phím bị tôi tức đập đập ‘đôm đốp’ xuống, nhưng cuối cùng cũng xóa đi.
Suy nghĩ một chút, thôi quên đi, không thể để cho gia càng bị bôi đen.
Quay đầu xem tivi, lúc này Cố Dao đang ôm an ủi một cô bé vừa bị loại, tôi không khỏi xúc động, Cố Dao thật anh tuấn, sự anh tuấn của anh ta mang theo cảm giác dịu dàng hết sức chân thành, khiến người khác cảm thấy gần gũi, khiến người ta hưởng thụ, so với Lê Kiều xa cách người vạn dặm thì hoàn toàn bất đồng.
Cô gái bị loại khóc mãi không dứt, kể lể cảnh đời đau khổ của mình, có thể đi tới hôm nay đã vô cùng vất vả.
“Này, Viên Quốc Siêu, bố xem cái cô Ngải Tuyết này không đi đóng phim có tiếc hay không cơ chứ, trên mạng đã sớm bóc mẽ cô ta là ngoại vi, thế mà bây giờ còn khóc với chả lóc!” Tôi bắt chuyện với lão Viên.
“Ngoại vi là cái gì?” Lão Viên hỏi tôi.
“Chính là mấy cô bé cực kỳ thực tế cực kỳ ham muốn, tìm đối tượng không xem phẩm hạnh, bất luận xấu đẹp, chỉ cần trả tiền là sẽ đi theo người ta.”
Tôi nói rõ là thông tục, thế mà lão Viên vẫn không hiểu. Ông cũng ngoái đầu nhìn TV, sau đó lại vùi đầu vào sổ sách của mình, đáp qua loa với tôi, “Con bé kia nhìn còn chưa tới mười tám tuổi mà, đã có người yêu rồi..”
“Không phải là tìm người yêu, mà là chim ấy, chim ấy bố hiểu không? Cựu chiến binh xuất ngũ nhiều năm như bố, cứ giữ súng cũng không có đất dụng võ, đợi con trai bố có ít tiền, tìm cho bố một người như vậy, bố thích chơi súng chơi đao thì chơi, không thích chơi thì xoa xoa bóp bóp bàn tay nhỏ bé, luyên thuyên lảm nhảm với cô…”
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng la cao vút của mẹ Tiểu Ly, cắt đứt bài thảo luận triết học của tôi với bố: “Cô là ai? Tìm ai hả?”
Ngay sau đó tôi nghe thấy một giọng vô cùng quen thuộc: “Tôi là Vương Tuyết Cảnh, là giáo viên vũ đạo của Phạm Tiểu Ly.”