Túy Tử Đương Đồ

Chương 21

Ngày hôm sau, tôi làm như không có chuyện gì mà tới trung tâm nghệ thuật, Dương Diễm đã ở đó. Cái đầu sáng bóng của cô khiến mọi người trong trung tâm nghệ thuật kinh hãi, nhất là lão người Đức, lão khen cô không dứt lời, còn gọi cô là nữ thần Muse của mình.

Đến khi vết thương trên đầu bớt đau, tôi quyết định nuôi tóc.

Hai ngày sau đó, Cát Lương từ đoàn phim trở về, kêu tôi đưa anh ta tới một nơi.

Tôi ngồi ở ghế tài, anh ta ngồi ghế phụ, cũng không nói với tôi đi đâu, chỉ là trước mỗi ngã rẽ anh lại dặn tôi đi thẳng hay rẽ ngang.

Trong miệng tôi ngậm một bịch sữa đậu nành, làm bộ như đang nhìn về phía trước, thực ra cứ chốc chốc lại đảo mắt nhìn người bên cạnh. Mấy ngày nay tôi không nhịn được mà nghĩ ngợi, nghĩ xem sau khi gia tỉnh lại sẽ phản ứng thế nào, hay là nên ‘tẩu là thượng sách’, hay là hôm đó hắn uống quá chén, sáng hôm sau tỉnh dậy quên luôn chuyện của chúng tôi rồi?

“Hai hôm nay Lee ở đoàn phim diễn suốt đêm, thế nhưng vết thương cũ ở eo của cậu ấy tái phát, không quay được cảnh đánh nhau quyết liệt. Đoàn phim tìm một người đóng thế cậu ấy, nhưng văn thì tạm thông qua, chứ võ thì hỏng bét, nên Á Quân lại phải tới cứu kịch, cũng ở lại đoàn phim hai đêm — đi thẳng đi, qua ba cột đèn đỏ nữa thì rẽ trái.” Cát Lương dừng lại một chút, sau đó lại nói sang chuyện khác, “Tôi theo Lee gần mười năm, nhưng cậu ấy chưa từng chơi đùa thiếu chừng mực như vậy, cậu nói xem đã xảy ra chuyện gì?”

“Trước đây anh ta… thế nào? Béo gầy không kiêng, tốt xấu không phân, gặp ai cũng cưỡi?” Tôi đảo mắt nhìn Cát Lương, suy nghĩ trống rỗng, nét mặt anh ta khó lường, thể như nhìn thấy vẻ chột dạ và khó đoán của mình trong đôi mắt anh ta. Người này cẩn thận về mọi mặt, xem ra đêm ấy tôi điên loạn cùng Lê Kiều anh ta đã biết.

Cát Lương khẽ ho nhẹ một tiếng: “Tôi chỉ có thể nói, so với những tin tức cậu đọc được trên tạp chí bát quát chỉ nhiều hơn chứ không có chuyện ít hơn, nhưng không bao giờ mang về nhà.”

Hai chúng tôi im lặng một hồi, Cát Lương nói thẳng: “Cậu.. ngủ với Lee phải không?”

Thiếu chút nữa sữa đậu nành sặc vào khí quản, tôi ho khù khụ mấy tiếng, “ừ” một tiếng qua loa.

Anh ta đưa ví và điện thoại di động sang cho tôi, cười nói: “Cậu hào phóng thật, đồ để quên cũng không lấy về.”

Cũng không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, trong nụ cười của Cát Lương lại chứa một tia cay đắng, tôi cúi đầu tránh tầm mắt của anh ta, cầm đồ của mình về, không nhìn mà bỏ vào túi áo trong.

“Nhìn đi, xem có thiếu gì không?”

Tôi lấy làm nghi hoặc, mở ra nhìn một chút. Đúng là ít đi thật. Lê Kiều không cho phép tôi treo ảnh chụp chung với Cố Dao ở trong xe hắn, tôi đành cất vào trong chỗ để ảnh ở trong ví, lúc này chỗ để ảnh trống rỗng, có lẽ cái người này nhỏ mọn mà lấy ảnh chụp đi.

“Còn thiếu nữa đấy.” Cát Lương thấy tôi hồ đồ chưa nhận ra, cười nói: “Lee lấy trong ví cậu 50 tệ.”

“Là sao?” Tôi càng ngớ ra, không nhớ trước đó trong ví mình có bao nhiêu, hình như thiếu 50 tệ thật.

“Hôm trước Lee ngủ một giấc thẳng đến trưa mới tỉnh lại, vừa dậy đã nổi điên lên, làm mọi người chết khiếp. Cậu ta nói mới đầu là cường bạo, trong quá trình là hợp gian, cuối cùng đổi lại là cậu chơi cậu ta, cậu ta nói cậu dám nhân lúc mình ngủ say mà bỏ đi không nói lời nào, chưa bao giờ cậu ta chơi đêm mà đối phương bỏ đi trước, cậu ta bảo đi cũng được, nhưng ít ra nên để lại bữa sáng, để lại giấy nhắn với tặng một nụ hôn chào buổi sáng, kết quả chẳng có gì cả, chỉ có mỗi cái ví trên bàn, sao, coi như 419 thật á?” Ngưng một lúc, Cát Lương cười thành tiếng, “Nên Lee lấy trong ví cậu 50 tệ, cậu ta bảo mình tận tâm tận lực cả một đêm, một lần cũng phải mười tệ.”

“Người đâu mà nhỏ mọn thế.” Tôi thấy Cát Lương bắt chước đến là sinh động dáng vẻ của Lê Kiều khi đó, cũng bật cười khanh khách lên. Vốn đang lúng túng lại thấp thỏm, giờ đột nhiên tôi có cảm giác hãnh diện, thấy mình có thể vươn thẳng sống lưng, đến thứ dưới đũng quần cũng dựng thẳng.

“Lee không nói là ai, nhưng tôi đoán là cậu, chủ động trả đồ về cho cậu.” Cát Lương ngừng cười, hỏi tôi, có ý kiến gì không?

“Ý gì là ý gì?”

“Trước đây tôi thường tự nhắc nhở chính mình, có một số người, một số việc, nhìn tưởng gần trong gang tấc, dễ như trở bàn tay, thế nhưng lại xa tựa khói mây, có mơ nữa cũng chẳng liên quan gì tới mình, sao mình có thể nắm được mây khói?”

Cát Lương quá khéo léo, một người không đọc sách như tôi sao có thể lĩnh hội được dụng ý của anh ta. Tôi nghe không hiểu, nhưng trực giác đoán nhất định đây không có ý tốt gì, vì vậy vươn cổ lên mà thoái thác: “Tôi hiểu, chuyện này chỉ là hai người đàn ông say rượu làm loạn, anh tình tôi nguyện mà cùng ‘an ủi’ lẫn nhau. Mặc quần vào anh ta vẫn là ông chủ, tôi vẫn là tài xế, không ai làm phiền ai.”

“Không phải, cậu không hiểu ý tôi, tôi hâm mộ cậu, tôi phải thừa nhận chính mình đã nghĩ quá nhiều.” Cát Lương muốn nói rồi lại thôi, khẽ thở dài, “Cậu nói một chút xem, cậu nghĩ gì về chuyện Lê Kiều hứa cho cậu vai rồi lại lật lọng?”

“Cũng đâu phải “lật lọng” mà anh nói, kẻ sang tự biết lấy mình, tôi đây có là gì đâu, chẳng lẽ tôi lại không biết sao?” Tôi nóng lòng muốn thanh minh cho bản thân, tỏ thái độ không muốn nhân cơ hội mà đòi hỏi cái vị đại minh tinh kia, “Được tình nhân cũ hết sức hỗ trợ, còn là một vũ công nổi tiếng gia nhập đoàn, Lê Kiều chọn Dương Diễm, âu cũng hợp tình hợp lý.”

“Sao cậu biết hai người họ là người yêu cũ?”

“Không biết, cõ lẽ là trực giác của gay đi.”

“Sao cậu giống hệt Cố Dao, suốt ngày nghi ngờ không đâu?” Người đàn ông vốn luôn cẩn thận khiêm nhường này cười to, “Đúng là thần tượng sao fan nấy.”

“Chẳng lẽ không đúng?” Tôi chau mày lại, bán tín bán nghi.

“Đúng là họ từng có một thời gian bên nhau, nhưng cũng đã là chuyện từ rất nhiều năm trước rồi.”

“Sao lại chia tay? Cố Dao chen ngang à?” Tôi quên hết tất cả mà đi hóng chuyện, thiếu chút nữa quên rẽ ở giao lộ.

“Không phải, hai người có vấn đề riêng.” Cát Lương cười cười bổ sung thêm một câu: “Mỗi một người đều có một lần rung động khắc cốt ghi tâm, bằng không cũng không thể như bây giờ, gặp lại nhau vẫn có thể làm bạn.”

Giờ này thế mà lại bắt đầu tắc đường, xe hai bánh chen chúc đi còn nhanh hơn xe bốn bánh. Tôi tập trung vào tình hình giao thông, nghe anh ta nói tiếp: “Năm đó Lê Kiều vừa mới đứng vững gót chân trong showbiz, địa vị kém xa bây giờ, Dương Diễm thì sắp tốt nghiệp năm tư học viện vũ đạo, đang chuẩn bị tham gia cuộc thi Thanh Vũ đầu tiên và có lẽ cũng là cuối cùng của mình. Cậu cũng biết sinh viên năm tư sắp ra trường đối mặt với xã hội thường mờ mịt và thiếu tự tin, hơn nữa hai năm trước cô báo danh đi thi, không ngờ trước ngày thi một tuần thì đột nhiên bị ngã gãy xương, bỏ lỡ mất cơ hội đấy. Tôi đoán chắc lúc đó Dương Diễm cũng rơi vào trạng thái ấy, cuộc thi Thanh Vũ tổ chức hai năm một lần, cô ấy đã hai mươi ba tuổi lại sắp tốt nghiệp, nếu không thể nhân cơ hội cuộc thi này để thành danh, cuộc đời vũ đạo của cô chỉ sợ chưa bắt đầu đã kết thúc.”

Phía trước chúng tôi có một chiếc Porsche, thân xe được độ thành màu lam hết sức dung tục, xe không chịu đi thẳng, hết lách trái rồi lại lách phải, cái đít xe cứ lù lù trước mặt. Tôi sốt ruột, ra sức ấn còi xe.

“Lúc đó hai người đều còn trẻ, cũng đều không có tiền, Lê Kiều xốc nổi, Dương Diễm lại càng xốc nổi hơn. Sau này đồn đại Dương Diễm ra ngoài tìm một người có tiền làm chỗ dựa, mâu thuẫn giữa hai người bắt đầu bùng lên từ đấy. Lê Kiều trách móc Dương Diễm bò lên giường người khác, Dương Diễm thì một mực nói không có, rốt cuộc có hay không đến giờ vẫn không rõ, nhưng tôi đoán hẳn là có. Sau đó hai người cãi nhau ầm lên rồi chia tay, sau đó nữa Dương Diễm thi đấu thuận lợi đoạt giải quán quân, dựa vào chức vô địch cuộc thi Thanh Vũ mà được ra nước ngoài du học, sau đó về nước, sự nghiệp thành công thì cưới Cố Dao.”

“Bố fuck thằng cha nhà mày, kẹp chặt chân vào, đi thẳng nó lên.” Tôi bức xúc không chịu được, thò đầu ra ngoài, chửi ầm lên về phía cái đít xe đằng trước.

Cát Lương cũng không tức giận vì tôi ăn nói thô tục, khẽ cười: “Tôi từng nghe Dương Diễm nói, cô ấy không phải người có nhiều thiên phú, nhưng cô ấy tin chỉ cần mình biết thân biết phận mà cần cù bù đắp, chỉ cần cho cô ấy một cơ hội, cô ấy nguyện ý nỗ lực gấp trăm ngàn lần, chịu muôn khổ cực để nắm được cơ hội đó. Xã hội Trung Quốc xem trọng nhân tình thế thái, nhưng có thể tốt nghiệp học viện vũ đạo nổi tiếng thế giới thì hẳn không phải bán mặt cho mấy thằng cha ngoại quốc, mà là dựa vào thành tích xuất sắc. Để có thể theo vũ đạo, Dương Diễm cưới Cố Dao nhiều năm như vậy nhưng cũng không muốn sinh em bé, vì chuyện này mà vợ chồng họ cãi nhau thiếu chút nữa ly hôn. Nghe nói vốn Dương Diễm đang định tăng cân để chuẩn bị mang thai, không ngờ đột nhiên cô ấy lại đổi ý, chủ động cạo trọc đầu, tới trung tâm nghệ thuật tìm Will Mark.”

Chiếc Porsche đằng trước bị chặn phải phanh gấp, tôi cũng vội dừng xe, quay đầu nhìn Cát Lương.

“Lee không lật lọng, vì cậu mà cậu ấy đã tranh cãi rất nhiều với Will Mark, chỉ là Will Mark tin tưởng kinh nghiệm đứng trên sân khấu của Dương Diễm hơn, cuối cùng điều này cũng đã thuyết phục cậu ấy.” Cát Lương an ủi tôi mà nói, cố đợi một chút đi, tôi không dám nói Lee sẽ là quý nhân trong cuộc đời cậu, nhưng nếu các cậu có thể gặp được quý nhân, tôi tin tưởng sau khi rèn giũa, nhất định sẽ có ngày các cậu tỏa sáng.

Tôi cũng không biết rốt cuộc mình nghe vậy có hiểu hay không, chỉ là vẫn gật đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Thế giờ chúng ta đi đâu?”

Xe lại khởi động một lần nữa, kéo theo một luồng gió nhẹ. Dường như tôi nghe thấy đâu đây vọng lên tiếng ca, bài thơ Haiku và tiếng ve vào hè.

“Cậu không cảm thấy con đường chúng ta đi rất quen mắt sao?” Giọng Cát Lương mang theo ý cười, vị trí thiết kế mỹ thuật sân khấu vẫn còn trống đấy, tôi phải đi mời sư phụ của cậu.
Bình Luận (0)
Comment