Đến khi tôi gặp lại Lê Kiều đã là ba tháng sau, trong khi hắn đang bận bịu công diễn toàn quốc với “Khiển Đường” thì tôi cũng không rảnh rỗi.
Tuy người không ở bên cạnh, nhưng tin tức thì lúc nào cũng có, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy. Trên TV và mạng thường xuyên đăng những video phỏng vấn Lê Kiều và Dương Diễm. Theo như bài đăng kia thì trong khi còn hai trạm diễn cuối, Lê Kiều đã quyết định đổi vai nam chính, tự mình lên sân khấu thử nghiệp, ngoài việc không thể nào lấy lòng được giới phê bình chuyên môn ra, thì cũng thu được tiếng vang khá. Tiếng vang của Dương Diễm thì tốt hơn, trong cuộc phỏng vấn cô thông báo mới đây mình đã ly hôn, mặc dù không chỉ đích danh Cố Dao, nhưng cũng tạo được hình tượng một vũ công xinh đẹp vì nghệ thuật mà quên mình. Có khoảnh khắc nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ trên màn hình, tôi lại cảm thấy thật ra hai người họ ở bên nhau rất xứng đôi.
Các diễn viên chính khác đã về Bắc Kinh trước, nhưng Lê Kiều với Dương Diễm chưa về, bọn họ được mời sang Mĩ, nên cùng nhau bay sang bên kia đại dương.
Thật ra theo hợp đồng thì lúc này Will Mark cũng nên quay về Đức, nhưng Lê Kiều lại ra hạn thêm ba tháng nữa, rõ ràng là muốn giữ ông ấy ở lại Bắc Kinh, thay tôi giám sát “Túy tử Đương Đồ”. Nhưng lão già người Đức kia vẫn ngứa mắt với tôi như trước, qua từng cái chau mày, ánh mắt liếc nhìn hay khóe môi đều có thể xác định rõ thái độ này. Tôi đành phải tự biết thân biết phận, cố gắng giản lược tất cả ánh chiếu, nếu không gặp phải vấn đề gì đó không liên quan tới năng lực của tôi, thì cố gắng không xuất hiện trước mặt người không thích mình.
Tôi mở rộng biên đạo “Túy tử Đương Đồ” trở nên mạnh mẽ cả đoán hơn, từ một điệu múa đơn chỉ có mấy phút trở thành một bài múa tập thể, hai vũ công chính và năm nhóm nhỏ tạo thành một vũ kịch nhỏ, mà căn cứ để cải biên lại đến từ chính những điều tôi mắt thấy, tai nghe, cảm nhận được của mình trong mấy năm qua, những hoài niệm của tôi về lão Viên, những cảnh gặp trong mơ, và cả chút kinh nghiệm sân khấu ít ỏi của bản thân. Thành thử năng lực của tôi có vấn đề cũng là điều khó tránh khỏi.
Will Mark vốn không muốn dính líu vào vở vũ kịch không đầu không đuôi của tôi một chút nào, mà tôi thì hết lần này tới lần khác ôm lòng quyết tâm, chỉ cần ông ta vừa xuất hiện, lại nhắm mắt nhắm mũi mà bám theo, sau rồi, ngay cả ông ta vào WC cũng không buông tha. Xưa có Dương Thời đứng giữa tuyết ở Trình môn, nay có Viên Lạc Băng ngồi chồm hỗm trong nhà vệ sinh, mỗi lần Will Mark đi tiểu xong nhét cái chim xồm xoàm lông lá vào quần, quay đầu là có thể thấy tôi cười đến là ân cần. Sau khi bị tôi kiên trì quấy rối như vậy, Will Mark đành phải thỏa hiệp, nhưng ông ta yêu cầu với tôi, lúc tuyên truyền “Túy tử Đương Đồ” tuyệt đối không được xuất hiện tên ông.
Vốn là tôi cũng không định tuyên truyền công khai.
Tôi không muốn vươn tay ra nhờ Lê Kiều giúp mình giải quyết món nợ phá hợp đồng, thứ nhất là ban đầu tôi một mực đòi không ký hợp đồng thì không được, thứ hai là vì tôi cũng đang nghi ngờ không biết mình có tư cách kia không. Câu nói về “chó” kia của Cố Dao ở một mức độ nào đó đã kìm kẹp tôi, tôi tự nhắc nhở bản thân mình chớ sợ loại chuyện “tuyết tàng”, chẳng qua chỉ là ba năm không thể đóng phim, không thể tham gia hoạt động tuyên truyền truyền thông và thương nghiệp thôi mà.
(Tuyết tàng: cố ý ẩn giấu để đạt hiệu quả “hậu tích bạc phát”. nguồn tangthuvien)Ngày được chọn biểu diễn là thứ bảy cuối cùng của tháng mười hai, tôi sợ công ty điện ảnh kia sẽ khởi tố mình vi phạm hợp đồng bất cứ lúc nào, cho nên mọi hoạt động tuyên truyền chỉ dám tiến hành lén lút. Skylar nghĩ ra một cách vừa tiết kiệm lại vừa không dễ khiến mọi người chú ý tới, đó là dẫn theo mấy em gái tới trường đại học và các khu dân cư phát vé vào cửa. Véo vào cửa là do lão K thiết kế, chủ đề là vũ kịch cảm ơn một đời cống hiến của cô Vương Tuyết Cảnh với vũ đạo, kèm theo đó là một bài thơ chế.
Mọi người góp củi như vậy lửa có to hay không không biết, nhưng ít nhất là, không thu tiền.
Tôi và mấy cô bé, vừa muốn lên sân khấu biển diễn, vừa muốn đi khắp các hang cùng ngõ hẻm. Nhưng sợ đi Cheverolet không tiện, tôi đành phải đèo một cô bé trên chiếc xe đạp cũ nát, đi khắp các trường và nhà dân, đón lấy gió đông lạnh se mà đi khắp nơi như những chú cá bơi giữa dòng nước xiết. Bọn tôi không chỉ phát vé vào cửa, còn hết sức tuyên truyền, gặp ai không biết thì nói mọi vé tặng biểu diễn này được đưa về các quỹ xã hội, gặp ai tích cực thì thành thật nói, mặc dù chúng tôi không phải người cực phách, nhưng cũng có lòng nhiệt huyết theo đuổi nghệ thuật. Mấy ngày sau thành tích khả quan hơn, những người nhận được vé thì bảy, tám phần liền ném xuống đất, dẫm dưới chân, hai ba phần còn lại thì cảm thấy hứng thú, sẵn lòng tới đây.
Đảo mắt đã tới ngày thứ sáu cuối cùng của tháng mười hai, mấy ngàn vé vào cửa đã được phát hết, có mấy cô bé lạc quan hỏi, chúng ta chọn phòng chứa nhỏ nhất trong trung tâm nghệ thuật, có mỗi hai trăm ghế ngồi, nhỡ hôm đó hơn hai trăm người tới thì sao?
Nhưng đại đa số thì không được lạc quan như vậy, nhất là Skylar, thế là giữa tôi và cô bé có một đoạn đối thoại, tràn đầy khổ tâm phó thác cho số phận.
Skylar hỏi, ngày đó biểu diễn… liệu có ai tới không?
Tôi nói, xem ông trời thế nào.
Không ngờ tới cuối cùng ông trời vẫn muốn đùa bỡn với chúng tôi. Sáng thứ bảy đột nhiên trời trở gió, Bắc Kinh mù mịt cát bay, mưa to gió lớn. Với thời tiết như vậy, nếu không kề dao vào cổ thì tôi cũng chẳng muốn ra ngoài đón khách, càng không nói tới chạy đi xem buổi biểu diễn của một vũ công vô danh.
Mấy cô bé theo đoàn “Khiển Đường” từng được hưởng cảm giác náo nhiệt trăm người đổ xô tới xem, đột nhiên lại vắng ngắt thế này, thê thê thảm thảm thế này, hiển nhiên không thoả mãn.
“Lạc Băng, cả rạp chỉ toàn người nhà, lần này có cần phải nhảy nữa không?”
“Dù chỉ có một khán giả, chúng ta cũng phải nhảy chứ. Vả lại ít lắm sao, cũng không ít mà, cũng khoảng mười một người còn gì.”
Mấy cô bé cúi đầu ủ rũ, hết sức nản lòng, cho nên tôi phải ra cổ vũ mấy đứa. Tôi cười nói mình còn phải vào phòng hóa trang chuẩn bị, vừa quay lưng về phía mọi người, liền cảm thấy đôi chân như nhũn ra, cả người như muốn gục xuống.
Lão nương Bì đã chờ trước, tôi và cô đều tóc đen, hồng y, chân trần, chúng tôi cùng nhảy bài nhảy tượng trưng cho sự truyền thừa giữa hai vũ công, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô lên sân khấu. Không thể chịu nổi ánh mắt của lão nương Bì, trước khi buổi biểu diễn gần diễn ra, tôi trốn trong phòng hóa trang, ngưng mắt nhìn chàng trai trẻ tuổi trong gương kia. Hồng y của cậu ta như máu muỗi, gương mặt được trang điểm dày cộp, mà bộ dạng lại chẳng hề có cảm giác hoan hỷ như hồng y và lớp trang điểm trên mặt, ngược lại giống như Kinh Kha hành thích thời Tần Tiền, dáng vẻ sao mà bi tráng.
Tôi chìm trong nỗi u uất không thể kiềm chế của bản thân, đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng động.
Tôi quay đầu lại, thấy Lê Kiều ướt như chuột lột đứng trước cửa. Tôi cũng không biết hắn từ đâu chui ra, tóm lại hắn cứ như vậy mà xuất hiện. Đột nhiên trước mắt tôi hiện lên cảnh ngày mưa đẹp đẽ nhất cuộc đời mình. Ngày mưa đó chẳng mấy khác hôm nay, gương mặt ướt nước mưa của người đàn ông trước mặt vẫn anh tuấn như trước, ngày hôm đó hắn đột ngột xuất hiện như tia sáng chiếu tới, hôm nay vẫn như vậy, tia sáng ấy chiếu tới bên người tôi.
“Anh vào bằng cách nào vậy?”
“Nhà hát của tôi, tôi không vào được sao?”
“Không phải.. em hỏi là hỏi.. sao anh lại quay về?”
“Về sớm một chút, tôi nóng lòng muốn biết, em còn định giấu tôi chuyện này bao lâu nữa?”
“Dạo này nhiều chuyện lắm, loạn cả lên, anh hỏi chuyện nào cơ, để em suy nghĩ chút cái nào.”
“Biết rõ rồi còn nói, em biết tôi đang chỉ chuyện hợp đồng kia mà. Dương Diễm làm thủ tục ly hôn xong, đã nói hết chuyện cô ấy biết cho tôi.” Ánh mắt Lê Kiều đảo một vòng trên gương mặt tôi, hỏi, “Rốt cuộc em định bao giờ mới nhờ tôi giúp đỡ?”
Chẳng kịp suy nghĩ, tôi thốt ra theo bản năng, thế anh xin em đi, xin em nhờ anh giúp đỡ.
Lê Kiều lại nắm tay muốn đập vào mặt tôi, rõ ràng tôi có thể trốn nhưng không trốn, cũng may mà hắn thu lực về đúng lúc, chỉ nhẹ nhàng xoa lên gương mặt tôi.
Khiến tôi bối rối, khiến tôi u mê, tôi quay đầu, nhưng không phối hợp.
“Được, tôi biết rồi.” Khóe môi Lê Kiều để lộ vẻ dở khóc dở cười, hắn gật đầu, nghiêm túc nói, “Viên gia, anh xin em đấy.”
Vốn là tôi định cùng đấu một trận liên quan tới tôn nghiêm của đàn ông và vũ công với người này, nhưng tiếng “gia” kia làm tôi hết hồn, sau đó thì như mở cờ trong bụng. Thậm chí tôi còn không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không gọi Lê Kiều như vậy, hắn quỳ xuống dưới, không những vừa dâng tặng cái quỳ gối hoàng kim mà chưa bao giờ làm với người khác cho tôi, còn vừa luồn tay vào trong chiếc áo dài đỏ của tôi.
Chỉ trong chớp mắt, cậu em của tôi nằm gọn trong năm ngón tay thon dài của hắn, Lê Kiều lấy răng mà chạm vào nó —— hành động này lại khiến tôi giật mình, trước đây hắn chưa từng hầu hạ tôi, toàn là tôi hầu hạ hắn.
“Viên gia, anh xin em.”
Lê Kiều lột quần múa và quần lót của tôi xuống, nắm chặt lấy cậu em của tôi, lặp lại lời kia một lần nữa —— Tiếng “gia” này đã hoàn toàn đánh tan mọi quyết tâm của tôi, mọi nỗ lực trước đó của tôi hoàn toàn biến mất, xương khớp mềm nhũn như thịt, khắp người chỉ còn duy nhất một chỗ không mềm, ngược lại, dần dần cứng lên.
Cậu em sung sung sướng sướng nằm trong tay người khác, mà tôi vẫn khẩu thị tâm phi, lắc đầu nói không, tôi nói sướng xong lại mềm, lát nữa tôi còn phải lên sân khấu, không thể dao động được. Khiếu vũ giống như ra chiến trường, chú ý bước tường ngăn, tích lương trữ nhuệ, tôi không thể ngay một giây cuối trước trận chiến mà tự tay phá hỏng tường thành, tự hủy lương thực còn dư của mình.
Không ngờ tên này so với tôi còn cãi bướng hơn, nói cái gì mà ra trận phải mài gươm, gươm không bén thì cũng mất sạch.
Một tay Lê Kiều đỡ ngang eo tôi, tay kia nhẹ nhàng xoa bắp chân, kéo chân tôi ra khỏi ống quần, lại vươn lên, kéo vạt áo dài ra. Tôi đứng thẳng bằng một chân, hai bắp đùi mở rộng, vạt áo dài chỉ đủ che đi chỗ bắp đùi, Lê Kiều cắn da thịt bên trong bắp đùi tôi, mút sâu vào, tôi sướng đến không nhịn được mà ngửa cổ ra sau, khóe mắt thấy hạ thân mình run kịch liệt, dưới vạt áo hồng mỏng, da thịt trắng hồng, mơ hồ lộ ra bụi lông đen rậm, hòa cùng với màu tóc…
“Viên gia,” Lê Kiều đã hoàn toàn quỳ giữa hai chân tôi, nghiêm túc gọi tôi một tiếng: “Anh biết xương vũ công cứng, mà thằng bé của vũ công có cứng không, em cho anh biết chút đi.”
Chớp mắt hắn đã lại dán mặt vào bắp đùi tôi, vừa hôn về phía hai chân đan chéo, vừa chạm vào thằng bé của tôi —— Cậu em của tôi nhất thời sung sướng, chất lỏng bên trong phun trào mãnh liệt, trắng trắng trong trong, làm ướt cả một tay hắn.
Lê Kiều lại nắm chặt lại thứ trơn trơn, đôi môi dịu dàng dán sát vào. Đầu lưỡi hắn lần tìm lên cậu bé, mỗi tấc liếm qua lại dừng lại hôn một lần, mỗi chỗ gồ lên đều dùng lưỡi lướt nhẹ nhàng, mang theo cảm xúc yêu thương.
“Gia.. cảm giác phê thật..” Từng cơn khoái cảm ập lên đầu, mắt tôi hoa lên, mờ mờ ảo ảo, giọng cũng trở nên khàn khàn.
“Giờ chịu gọi “gia” rồi đó à? Vội gì chứ, còn sướng nữa…”
Lê Kiều ngẩng đầu lên cười với tôi, sau đó lại vùi đầu vào quần tôi, hôn lướt qua cái nơi căng trướng, sau đó ngậm hơn nửa vào miệng.
Tôi đoán có lẽ cả đời này hắn chưa từng làm chuyện như vậy, nhưng môi hắn rất mềm, đầu lưỡi linh hoạt, thể như trời sinh ra để làm như vậy. Lê Kiều tận tâm tận lực mà phun ra nuốt vào cậu em của tôi, mặc nó mỗi lúc một trướng to lên, thành thử trong căn phòng hóa trang vang lên tiếng sì sụp như đang ăn, tiếng rất đỗi êm tai, như chim đớp đồ, như cá nhổ bong bóng, vạn vật đều có tiếng vọng.
Tôi mê luyến cảm giác sung sướng như vậy, trước khi tới giới hạn vẫn còn đang đấu tranh với lưỡi hắn, rất muốn chiếm thế chủ động. Đầu hắn chôn dưới vạt áo dài của tôi, ngón tay tôi vùi sâu vào trong tóc hắn, đỡ lấy gáy hắn mà ra sức đâm vào.
Cậu em của tôi chẳng biết chừng mực mà đâm sâu vào trong họng hắn, Lê Kiều khó chịu “ưm” một tiếng, nhưng không giãy giụa, tôi có thể cảm nhận được hắn đang cẩn thận thu răng lại, ngầm đồng ý cho tôi ra vào lung tung trong miệng hắn.
Biểu hiện này của Lê Kiều khiến tôi rất cảm động, cảm động đến mức tôi thả lỏng bọng tinh, vừa lĩnh hội ái tình chân nghĩa vừa bắn ra.
Hơn nửa bắn vào trong họng hắn, non nửa còn lại bắn lên mặt. Lê Kiều nuốt lấy mà yết hầu giần giật, sau đó lấy ngón tay lau chỗ tinh dịch dính lên mặt, đưa vào trong miệng. Hắn vẫn giữ nụ cười trên mặt, tinh hơi ngọt, đúng vị anh thích.
Sau khi bắn xong tôi gắng gắng gượng gượng mới có thể đứng vững được, đổ mồ hôi giữa tiết đông lạnh thế này, đây là giờ phút bình yên khó có được kể từ sau khi lão Viên qua đời.
Tôi cúi đầu hôn lên mi tâm Lê Kiều, nói với hắn, anh tới, còn hơn vạn người tới, bài múa này em sẽ múa thật đẹp.
Lê Kiều giơ tay lên giữ lấy cổ tôi, dừng trên môi tôi mà hôn thật sâu thật mạnh. Sau đó hắn giúp tôi nhặt quần lót lên, giúp tôi mặc quần múa vào. Hắn đứng lên, nhét quần lót tôi vào túi, nói em hãy múa thật đẹp trên sân khấu, sau đó lên giường anh đi.