“Người đàn ông này đúng là hạc đứng giữa bầy gà, vô cùng hút mắt.”Ba tôi xảy ra chuyện.
Như trước đó đã từng nói, tôi căm thù đến tận xương đám bợm rượu, chuyện này không thể trách Lý Bạch, có trách thì trách lão Viên.
Trước khi cải cách cơ chế các doanh nghiệp nhà nước, lão Viên có công ăn việc làm ổn định, người người hâm mộ, lúc nở mày nở mặt nhất, suốt ngày đi ra ngoài giao tiếp với lãnh đạo xưởng, ông không biết mình chỉ là bia đỡ đạn trên bàn rượu, còn cho mình là người tài ba nhất trên đời.
Khi đó ngày nào lão Viên cũng say khướt, cao hứng thì cho tôi đè đầu cưỡi cổ, làm trâu làm ngựa cho tôi, mất hứng thì gào lên mắng chửi, còn động tay động chân đánh mẹ tôi.
Mẹ tôi cũng chẳng phải dạng ngu ngốc cam chịu gì, đánh nhiều quá liền ôm người chạy.
Căn nhà ba người chỉ còn hai người đàn ông một già một trẻ trừng mắt nhìn nhau, căn bếp lạnh quanh năm suốt tháng, gian nhà loạn quanh tháng suốt năm, tờ giấy ly hôn đã mang đi người phụ nữ gánh vác nửa bầu trời, chẳng còn ai bồi ai cùng nhau từ từ già đi, chẳng còn ai cùng ai ngắm cảnh sắc thay đổi.
Nào ngờ họa vô đơn chí, doanh nghiệp nhà nước kêu gọi tuyên truyền giác ngộ, công việc ổn định mất trong một đêm, thân thể lão Viên cũng bởi rượu chè mà suy sụp.
Gan gặp vấn đề lớn, hết lần này tới lần khác bị cảm mạo. Vừa lên đến cấp hai thì bác sĩ nói với tôi, lão Viên bị giãn não thất, mắc chứng loạn trí của người già.
Thế nhưng lão già đầu óc không minh mẫn kia vẫn như cũ coi rượu như mạng, thường xuyên gặp chuyện vì nó.
Ban nãy một người xa lạ gọi điện cho tôi, điện thoại vừa thông đã nói ba cậu lén uống rượu trong siêu thị, bị một phu nhân phát hiện ra, sau đó còn cởi quần dương oai, hành vi vô cùng tồi tệ.
Khó có khi gặp được khách sộp, người ở đầu bên kia uy hiếp tôi nói, nếu tôi không lập tức xuất hiện, bảo vệ siêu thị sẽ tống lão Viên vào đồn ông an, còn tố cáo ông ta tội dâm loạn phụ nữ.
Xe vừa dừng, tôi không để ý tới Lê Kiều ngồi ghế cạnh tài xế mà chạy xuyên qua màn mưa, vội vàng vào siêu thị.
Quản lý siêu thị lông mày chữ “bát” (八) mắt đậu xanh, bộ dạng bình thường đã khó chịu, lúc nói chuyện thì tính ngược nợ. Ông ta dẫn tôi đi xem hiện trường vụ náo loạn, cả một giá đựng rượu bị đạp đổ, dưới đất ngổn ngang mảnh thủy tinh vỡ cùng nước rượu vàng óng.
Lúc nghe đối phương kể tội lão Viên, nét mặt tôi trấn tĩnh nhưng hai mắt đã sớm hóa đen, mãi đến khi len lén nhìn thoáng qua yết giá mới thở phào một cái.
Cũng may chỉ là mấy chai rượu gạo 6,6 tệ một chai.
“Làm rối tinh rối mù như này, không báo cảnh sát không được!” Quản lý siêu thị chỉ vào đống hỗn độn trên mặt đất, nhướn chân mày chữ ‘bát’ của mình lên, lộ ra vẻ mặt “Cậu xem làm thế nào bây giờ?”
Còn có thể làm sao nữa? Lại đến lượt tôi lo liệu chứ ai.
“Xin lỗi, xin lỗi, ba cháu bị bệnh, đầu óc không minh mẫn, đập nát bao nhiêu cháu đền ạ!” Tôi vừa nặn ra nụ cười, vừa cúi đầu khom lưng chịu tội với người ta, quản lý siêu thị “Hừ” một tiếng, đôi mắt hạt đậu nhìn về phía mặt đất: “Cô lao công ban nãy dọn bị đứt tay, chỗ này..”
“Để cháu lau, cháu lau cho ạ!” Tôi ngầm hiểu, lập tức nói tiếp, “Chú bảo dì ấy nghỉ ngơi đi ạ, cho cháu chổi với xẻng, để cháu lau cho.”
Nhân viên siêu thị đưa chổi và giẻ lau tới cho tôi, cũng đỡ lão Viên ra khỏi phòng an ninh.
Lão già kia bị bảo vệ đẩy tới trước mặt tôi, ông bước lên trước, bước chân run run, vừa thấy tôi liền cúi đầu như nhận sai. Mà bà cô bị ông bóp mông kia đi phía sau, khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, phấn trên mặt dặm không đều, người cũng có vẻ phì nhiêu, vừa thấy tôi liền chửi ầm lên.
“Ba cậu từng tuổi này rồi mà còn không biết xấu hổ! Nhà không có đàn bà à?! Vồ ai cũng động tay động chân, còn cởi quần ra nữa!”
Bà cô kia có vẻ nở nang, giọng cũng vang vang, khách mua sắm trong siêu thị đều tới hóng xem, nghe bà ta mở miệng thì mắng “Lão già kia”, ngậm miệng thì mắng “không biết xấu hổ.”
“Nếu như bị tâm thần thì ở nhà đi, còn ra ngoài làm loạn..”
“Xem ra con trai cũng chẳng hiếu thuận gì, bằng không sao lại để ông ta thành ra như vậy?”
Mấy người hóng hớt náo nhiệt có bao giờ là ngại chuyện lớn, người chung quanh chẳng mấy mà xúm lại, thể như đều tận mắt thấy ông lão ham rượu dâm loạn cô gái trẻ —— những lời lẽ xấu xa tới từ bốn phương tám hướng, tôi giả vờ không nghe thấy, mặc những ngón tay chỉ trỏ mắng chửi, mặc những tiếng cười chê trách, chỉ quỳ gối vùi mặt quét dọn, vừa lau sạch rượu, vừa thu thập cặn thủy tinh.
Lão Viên cách chỗ tôi không xa, tôi ngại ông ta làm mất mặt mình trước mặt mọi người, cố tình tránh né chạm mắt. Có lẽ quản lý siêu thị cho rằng tôi lười biếng, ông ta ho nhẹ một tiếng, chỉ về phía lão Viên đang đứng: “Chỗ đó, chỗ đó có không ít mảnh thủy tinh đâu.”
Đến khi tôi quét tới chân lão Viên, bỗng ngửi thấy một mùi khai, men theo mùi này mà đứng thẳng lưng, lúc này tôi mới thấy hai chân ông run rẩy đứng trước mặt mình, màu lam đậm từ đũng quần ngấm ướt xuống mắt cá chân.
Trong lúc mọi người mắng chửi, ba tôi không nhịn được.
Sau đó ông kéo kéo tóc tôi, để tôi nhìn lên ông, đôi môi khô khốc run rẩy, nhỏ giọng biện bạch: “Đụng, là đụng phải.. chứ không phải sờ…”
Nương theo ánh đèn trắng bệch nhìn lên ông lão tay không tấc sắt, chân mày ông chau lại, trên mặt ngang dọc nào những dấu vân hằn, lúng túng không biết làm sao mà đứng ở đây, như một trò đùa nhảm nhí bị nhai đi nhai lại, như một dịch đờm bị khạc ra. Tôi nhìn thấy trên mặt lão Viên hằn tơ máu, sau đó lập tức nghĩ, sau khi bà cô tự cho là bị sờ kia đã tức giận mà vả vào mặt ông ấy.
Cả người tôi nóng lên trong nháy mắt, mà cái bà cô ở sau lưng vẫn ầm ĩ kêu ——
“Mọi người nói xem lão già này có không biết xấu hổ hay không —— ”
“Con mẹ nó sao bà không đái ra một bãi rồi tự nhìn lại mình đi, cái mặt này của bà mà đòi ba tôi sờ á?”
Tôi đứng lên, vươn thẳng sống lưng, hận không thể nhổ toàn bộ ô ngôn uế ngữ khắp thiên hạ vào mặt bà ta: “Chắc bà là quả phụ lên cơn động tình, điếm già giở giọng dâm đãng, nhìn cái bản mặt kinh nguyệt không đều của bà không biết đã ‘hạn’ bao lâu rồi! Vừa thấy đàn ông liền dạng thẳng chân ra nhưng người ta không chịu làm chứ gì! Cái mặt xấu như chó cấu, nách to hơn heo nái, bà dạng chân tự sờ với thằng cha trong quan tài còn chưa đủ, giờ lại đi lừa ba tôi, mặt to như vậy mà còn không biết ngượng, con mẹ nó tôi thấy ngượng thay cho bà!”
“Mày còn dám chửi tao?! Con mẹ nó mày chửi nữa đi tao lập tức báo cảnh sát bắt ba mày mày tin không?!” Bà cô kia như bị tôi chọc giận, xồn xồn lên túm lấy mặt tôi.
Cũng có mấy thằng cha tự xưng là thương hoa tiếc ngọc muốn ra mặt cho bà cô này, cả siêu thị nhất thời loạn lên.
Đối mặt với mấy quyền cước trước mặt, trong đầu tôi chỉ còn duy nhất một ý niệm: Phải bảo vệ ba mình!
Bất chợt, có một người hô loạn lên trong đám đông, mọi người đột nhiên im lặng.
“Lê Kiều kìa! Kia không phải Lê Kiều sao?!”
Cũng không biết Lê Kiều xuất hiện trong đám đông tự lúc nào, càng ngạc nhiên hơn cả, hắn tháo kính râm xuống, lộ ra thân phận thật.
“Gia, anh đã đến rồi! Anh đến là tốt rồi!”
Một tay tôi kéo lấy lão Viên, một nửa là theo bản năng, một nửa là cáo mượn oai hùm mà trốn phía sau Lê Kiều.
Suy cho cùng thì cũng nhờ đại minh tinh nổi tiếng, nói xạo một tí liền thu được cảm tình đám đông mà giải quyết xong việc.
“Mấy hành vi kết bè kết đảng ẩu đả với người khác thế nào tôi không rõ lắm, nhưng tôi muốn hỏi mọi người một câu, mọ người muốn nói chuyện pháp luật với tôi, hay là qua đây chụp ảnh với tôi.”
Sau đó đám đông trong siêu thị chen nhau xông lên, từ đầu tới cuối Lê Kiều không ngại phiền, nụ cười mê người treo trên mặt.
Thậm chí còn có người đưa điện thoại cho tôi, bảo tôi chụp ảnh chung cho hai người họ.
Từ ống kính của người khác nhìn ra ngoài, người đàn ông này đúng là hạc đứng giữa bầy gà, vô cùng hút mắt.
Có lẽ bởi tôi giả bộ thân thiết với Lê Kiều, trước khi đi quản lý siêu thị không đòi một phân tiền của tôi, lại còn nói xin lỗi, bộ dạng khom lưng cúi đầu này với dáng vẻ dữ dằn lúc trước cứ như hai người khác nhau.
Đỡ lão Viên rời khỏi chốn thị phi, tôi chỉ thiếu điều chưa quỳ xuống trước mặt vị đại minh tinh ra tay trượng nghĩa này, cả đường tôi liến thoắng cảm ân đái đức, mà hắn lại trầm mặt, không nói một lời nào.
Đứng trước chiếc Chevrolet, nhớ tới đám người qua đường ban nãy thỏa mãn chụp chung với thần tượng, tôi cũng không nhịn được mà lấy điện thoại ra, xin Lê Kiều chụp ảnh chung.
Không đợi Lê Kiều gật đầu, tôi mở điện thoại ra mở chức năng selfie, tự quyết mà ôm vai hắn, nhưng không ngờ đột nhiên đối phương lại vươn tay đẩy tôi ra, tôi liêu xiêu, suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Sao lại muốn chụp chung với tôi?”
Dưới ánh mặt trời, chỉ thấy đồng tử mắt người này nhạt hơn người thường nhiều, không phải màu nâu trầm ấm áp, cũng không phải màu hổ phách thường gặp, mà là màu tro thuốc kiêu ngạo mà lạnh lẽo.
Câu hỏi này tới quá bất ngờ, tôi không ngờ một yêu cầu đơn giản như vậy lại bị từ chối, nhất thời chẳng biết trả lời sao cho phải.
“Chụp ảnh chung, sau đó nói với các hành khách khác của mình, cậu quen Lê Kiều, rất thân thiết với anh ta, anh ta còn mở to mắt cầu xin cậu đóng phim, sau đó cậu từ chối?”
“Tôi… không cần phải nói như vậy..”
“Thế cậu có cần phải tự xưng mình là quán quân Thanh Vũ thứ 17 không?”
Một câu nói này khiến tôi lạnh tới tận lòng bàn chân, nhưng lồng ngực lại nhen lên một ngọn lửa khó hiểu. Ánh mắt người này quá khó chịu, tôi liền cứng rắn hơn mà đẩy ngược ánh mắt kia về, nói từng chữ từng chữ một cho hắn biết, tôi biết nhảy, hơn nữa còn nhảy rất tốt.
Đối với câu trả lời nghiêm túc của tôi, Lê Kiều thế mà lại nở nụ cười, cười đến diễm quang tỏa ra bốn phía, hàm răng trắng lộ ra, khiến người khác phải chói mắt.
Cười đủ rồi, hắn nói, quán quân Thanh Vũ thứ 17 tên là Dương Diễm, tôi biết cô ấy rất nhiều năm rồi.
“Một người làm đến nơi đến chốn, cho dù có gặp nghịch cảnh cũng không thảm thương, ngược lại người như cậu ——” Hắn ra vẻ sâu xa mà dừng lại một lúc, lấy kính râm ra đeo lên, vỗ vỗ chiếc Chevrolet của tôi, “Lái xe cho tử tế vào, Viên Lạc Băng.”
Người đàn ông này thế mà lại nhớ rõ tên tôi, qua cặp kính râm, ánh mắt hắn đầy khinh miệt pha lẫn chán ghét, như cúi đầu nhìn nhúm bùn dính dưới đế giầy.
Trước khi rời đi, Lê Kiều tao nhã mà lễ phép chào hỏi ba tôi, gọi ông một tiếng “Chú”, còn dặn ông giữ gìn sức khỏe cẩn thận.