Túy Tử Đương Đồ

Chương 7

“Bởi thứ tưởng chết đi nay sống lại này có thể xuyên thủng lồng ngực bất cứ lúc nào.”

Cái tên Lê Kiều này vừa thô lỗ lại vừa đáng ghét, nhưng bởi vì anh ta trả lương cao, dù sao thì con người không có tiền cũng không sống được, mà cái nghề tài xế cho đại minh tinh này cũng khá hơn lái xe đen trên đường.

Sự thật chứng minh, cái nghề này quả thật tương đối nhàn hạ. Những khi Lê Kiều tham gia hoạt động thương nghiệp, phần lớn đều có xe của bên tổ chức phái tới đặc biệt đón đưa, cho nên về cơ bản tôi cũng không có việc gì; mà chẳng hạn không lo liệu những chuyện đó được, Lê Kiều cũng chỉ vội vàng tới cho người ta chụp ảnh mấy cái, tôi chờ hắn, thậm chí còn không phải gửi xe vào bãi, chỉ cần lái xe đi đi lại lại trong khu phố náo nhiệt, như một con cá ngụp lặn không phương hướng giữa đại dương xanh.

Trong lúc lấy giờ công làm việc tư —— tôi lái xe đi đón Phạm Tiểu Ly vừa quay chương trình xong.

Lục lục nhạn hành liên bát cửu  họp một núi mới ra Lương Sơn Bạc [1], ba người con gái họp lại thì thành một cái chợ. Đặc biệt là con gái xinh đẹp. Một lúc thì tỷ muội tình sâu nghĩa nặng, một lúc thì lại ngươi sống ta chết, đấu đá tàn nhẫn, đấu tâm cơ, cả hai cùng lao vào chiến đến xương cũng chẳng còn. Tôi sợ đám con gái có bối cảnh sẽ bắt nạt Phạm Tiểu Ly, cho nên lái chiếc Roll Royce được lau đến sáng loáng tới đón cô bé một lần. Theo như Phạm Tiểu Ly bẩm báo, chiêu này thế mà lại dùng được, khiến đám con gái trong chương trình sáng mắt ra, ngay lập tức làm bộ thân với cô bé lắm không bằng.

Lúc Phạm Tiểu Ly nói điều này, gương mặt rạng rỡ hẳn lên, thế là tôi vươn tay nhéo má cô bé, kéo má cô bé nở nụ cười như đóa hoa, nói cho cô bé biết, nếu đã quyết định lên tivi thì phải sáng sủa một chút, suốt ngày ủ ê mặt mày, khán giả nào thích xem.

Càng về lâu về dài, nhiệm vụ của tôi là lái chiếc Roll Royce kia chở hắn đi tán gái. Hai cô trợ lý của Lê Kiều, một người làm như nhiều lời thì sẽ chết, người kia thì hoàn toàn bất đồng, rất có tài năng buôn dưa lê bán dưa chuột. Theo Ân loli mê buôn chuyện tiết lộ, nhìn Lê Kiều khoảng 27, 28, trên Baidu Baike là 32, nhưng thực tế tất cả đều không phải. Còn chuyện này hay ho hơn tuổi tác, có một ngôi sao lớn tuổi muốn sống muốn chết vì hắn, có một nữ ca sĩ được hoan nghênh bức hôn hắn không thành liền trở mặt làm kẻ thù, tìm không ít người bôi đen hắn.

Tôi phát hiện có nhà của một nữ minh tinh, giống như Tần lâu Sở quán thời cổ, Lê Kiều tới không nhiều lắm, nhưng cũng không tính là ít. Vấn đề này thì tôi hiểu, theo lý thuyết ăn no tâm nổi dâm dục, mỗi ngày tôi bận bịu ngược xuôi kiếm sống, bình thường ‘bắn súng’ cũng chẳng có mấy hăng hái, nhưng Lê Kiều ăn no ngủ kỹ, lại còn có sức tuần du từng bạn gái tin đồn của mình.

Nhưng lần nào hắn cũng không ở lại qua đêm, thoải mái xong liền về, tôi nghĩ người sống như vậy thật đáng xấu hổ, nhưng thần linh ơi, tôi cũng mong được trở thành một người đáng xấu hổ như thế.

Tháng gần đây, Lê Kiều liên tiếp đi gặp mấy cô chẳng biết là bạn gái hay bạn giường, chỉ biết có người cũng là một hoa đán trong giới, cũng có người là tài năng mới nổi. Tất cả đều là mỹ nữ, nhưng nhìn bộ dạng thế kia, đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng chắc cũng chẳng có lòng dạ gì.

Cái gọi là lòng dạ này tôi không nói rõ được, nhưng chắc chắn không phải mỗi ngày chỉ để tâm tới ăn chơi, dựa vào người khác mà sống.

Lần này Lê Kiều gặp mặt bạn rõ lâu, qua hai giờ cơm rồi, bụng tôi đói đến hoa mắt, liền chui vào cửa hàng tiện lợi gần đó, mua hai cái bánh bao và một chai nước khoáng, như đám dân công mà ngồi chồm hổm dưới đất ăn.

Vừa mới uống một ngụm nước, Lê Kiều từ trên tầng khu nhà ở đi xuống. Hắn cũng không gọi tên tôi mà đi thẳng tới, đạp một phát vào vai tôi —— tôi ngồi chồm hổm chân tê dại, lại không chuẩn bị gì, bị hắn đá liền ngã, nằm lăn lộn dưới đất kêu một vòng rồi đứng dậy, cái bánh bao trên tay vừa cắn một cái đã dính đất.

Cái tính người này xấu bẩm sinh, có thể đạp thì không động thủ, có thể động thủ thì không nói năng gì, đối với cái tính này, ngay cả là Cát Lương cũng không tránh được, chỉ dặn tôi phải bất biến ứng vạn biến, hắn phát hỏa thì kệ hắn, tôi tự ‘thanh phong thổi sơn cương’.

Lên xe, dường như Lê Kiều rất bất mãn với hành vi ngồi như dân công của tôi, lạnh mặt hỏi: “Lương cậu 12000, chẳng ít gì so với đám trí thức văn phòng, tiền cậu dùng đi đâu hết vậy?”

Cái bánh bao còn lại tôi đành phải cất vào túi, cái tên này đang giảm cân, ai ăn trước mặt hắn chính là tự tìm phiền toái. Tôi thành thật trả lời: “Tôi đi gửi tiết kiệm.”

Hắn chẳng tỏ ý kiến gì hừ một tiếng: “Định mua nhà kết hôn?”

“Có thể đổi một gian nhà lớn hơn cũng không tệ. Chủ yếu là ba tôi không ở tầng chót được, quá lạnh quá ướt, bệnh viêm khớp của ông ấy không chịu được.”

Lần đầu tiên đại minh tinh lại có hứng thú nói chuyện này: “Thế giờ cậu tiết kiệm được bao nhiêu rồi?”

“Vốn cũng tiết kiệm được một chút, nhưng hai tháng trước trong nhà xảy ra chút chuyện, loáng cái đã tiêu sạch.” Cũng là chuyện sinh bệnh, tôi không muốn nói thêm, đoạn liếc mắt nhìn sườn mặt Lê Kiều, cười một tiếng: “Không sao, gom lại từ đầu. Con mợ nó tôi không tin, lúc ba tôi còn sống, Viên Lạc Băng tôi đây không tiết kiệm được khoản nào —— Ế ế, bánh bao cua! Gia chờ một chút, tôi mua xong sẽ về ngay.”

Bánh bao cua là một món rất hiếm ở phương Bắc, hồi lão Viên còn trẻ từng tới Tô Châu ăn một lần, từ đó nhớ mãi không quên, mỗi khi nhạt mồm nhạt miệng lại lải nhải với tôi. Mấy hôm nay ông ấy lại lải nhải, vừa khéo hôm nay đi ngang qua một nhà hàng treo biển lớn như vậy, không đợi Lê Kiều đồng ý, tôi liền đỗ xe một bên, chạy xuống xe.

30 tệ một lồng, tôi mua 3 lồng liền, lão già kia gầy như vậy, ai bảo yết hầu thông trực tràng, ăn được chứ chẳng no được.

“Cậu cũng hiếu thuận thật đấy.” Lê Kiều không giận, không nói cũng chẳng chê trách gì, dù sao thì hắn cũng biết tôi không mua cho mình.

“Hiếu thuận cái chim!” Tôi lắc đầu nói, “Tôi ước gì lão già kia chết sớm đi, bọ phân lên cơn, đến cái phân chốt cũng muốn ngốn.”

Lê Kiều lại nhăn mày, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén tuốt khỏi vỏ —— tôi nhớ hai hôm trước chị Lâm từng nhắc tôi, tôi ăn nói quá thô tục, chị không thích nghe, đại minh tinh càng không thích hơn.

Tôi rất sợ đánh mất công việc này, vội đưa tay lên đập vào miệng mình một cái, cười cười: “Xin lỗi gia, tôi lắm mồm, nhất định sau này sẽ chú ý.”

Cuối cùng lưỡi kiếm cũng thu vào vỏ, Lê Kiều nhắm mắt lại, nét mặt uể oải, “ừ” một tiếng.

Uể oải như sắc trời ngoài kia vậy.

Xe đi dọc trên đường, đường dần thưa dần thớt, rất nhiều cửa hàng lúc này bật đèn lồng, quay đầu nhìn sang, phố xá rực rỡ sắc đèn, bởi vì không liên quan tới tôi, cho nên càng rực rỡ.

Một lúc lâu không nói chuyện, đột nhiên Lê Kiều nói: “Rẽ phải ở con đường phía trước, tôi muốn đi tới một nơi.”

“Gia, sao anh không nói sớm, ba đang chờ tôi về nhà ăn.” Tôi không muốn đi, thử giãy giụa một chút, bánh bao cua để nguội sẽ không ngon.

“Về muộn một giờ cũng không chết đói.” Lê Kiều lườm về phía tôi, giọng nói lạnh băng đã dập tắt ngọn lửa vừa mới nhóm nhen trong lòng.

Tôi đưa hắn tới một chỗ nhìn giống như trung tâm nghệ thuật mới hoàn thành, còn chưa hoạt động và đặt tên. Nhưng nhìn vẻ ngoài thôi đã thấy vô cùng hùng vĩ. Toàn bộ thiết kế đều lộ rõ tâm tư, nóc tòa nhà dùng một chất liệu thủy tinh bán đục và vật liệu mới đan xen, kết hợp với trần chạy bằng điện. Có thể tưởng tượng nếu trời trong, toàn bộ ánh sáng sẽ rọi xuống, nếu như sóng mây dao động, khung cảnh sẽ vô cùng thơ mộng.

Vừa vào cửa liền có người tới đó, nghe ý tứ, nơi này là Lê Kiều khởi công xây dựng. Nhân lúc người của trung tâm nghệ thuật nói chuyện với Lê Kiều, tôi lén trốn đi.

Trung tâm nghệ thuật này quy mô không nhỏ, có rạp hát lớn có sức chứa hàng ngàn người, ngoài ra còn có sân khấu nhỏ để biểu diễn kịch nói.

Dựa theo hình vẽ biểu thị, tôi lên cầu thang, theo hướng dẫn đi về phía rạp hát lớn.

Trong nháy mắt cửa đẩy ra, mùi keo dán và nước sơn mới xông vào mũi, tôi có chút run run, lần cuối cùng nhìn thấy sân khấu rộng như vậy là lần thi tuyển cuộc thi Thanh Vũ, cũng đã cách đây tám năm rồi.

Trên sân khấu lắp vài ngọn đèn chiếu sáng và ánh đèn chân không nhạt màu, chiếu sáng phạm vi nhìn của tôi.

Tôi bước lên sàn nhựa của sân khấu, cố gắng bước chậm lại, muốn lòng bàn chân tiếp xúc với nó lâu hơn một chút. Sau đó tôi đi tới giữa sân khấu, hướng mắt nhìn về khán đài có hơn một ngàn chỗ ngồi.

Tiếng trống lòng đột nhiên đập dồn dập, khiến tôi phải dùng sức để giữ nó xuống, bởi thứ tưởng chết đi nay sống lại này có thể xuyên thủng lồng ngực bất cứ lúc nào.

Chợt tưởng tượng phía dưới khán đài đầy ắp khán giả.

Già, trẻ, trai, gái, họ đều đến để xem tôi biểu diễn.

Trong phút chốc nước thấm ướt viền mắt, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong cổ họng.

Tôi về rồi. Sâu khấu của tôi.

Tay phải nâng lên, ngón tay đặt sau tai, lòng bàn tay hướng về phía khán đài, ngưng thần thể như đang lắng nghe.

Động tác này của tôi vô cùng ngớ ngẩn, nhưng tôi nghe thấy được, khán giả vỗ tay như thủy triều, không ngừng reo hò tên tôi.

Tôi nén nước mắt lại mà cong môi cười: “Tôi là Viên Lạc Băng, cảm ơn mọi người đã tới đây vì tôi.”

Không gian quá an tĩnh, giọng nói đơn độc này làm rung động tới tâm can. Tôi cúi mình trước khán đài trống rỗng, lại một lần nữa vươn thẳng lưng: “Tôi mang tới cho các khán giả phía dưới một điệu múa đơn, “Tiễn hành người Berber”.”[1] Lục lục, tức là 36, chỉ 36 thành viên Bắc Đẩu; Bát cửu, tức 72, chỉ 72 thành viên Đại Sát. Hàng nhạn, chỉ anh em. Lục lục hàng nhạn liên bát cửu, chỉ 108 huynh đệ, tức 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.
Bình Luận (0)
Comment