Tuỳ Ý Đoạt Lấy

Chương 43

Trans: Nê

Beta: Caryn

———

Nguyễn Sơ Tinh bật cười: "Em có thể không tha thứ cho chị."

"Chị!" Cậu không vui, "Chị định chiến tranh lạnh với em đến bao giờ, có phải chị không để tâm đến em không? Chị cảm thấy em đang vô cớ gây rối sao."

Cô rũ mắt: "Chị có chiến tranh lạnh với em ư? Không phải là tự em giận dỗi à?"

Đàm Tễ tức giận đến mức không nói nên lời.

Nguyễn Sơ Tinh nhịn không được khom lưng nở nụ cười, lắc lắc tay cậu: "Đừng giận nữa, để chị dỗ em nhé?"

Đàm Tễ vốn đang tức giận, không cần cô dỗ mà rất vui vẻ nói: "Em biết chị để ý đến em mà!"

"Vậy đi được chưa?"

"Đi!"

Thật hiếm khi mọi người trong phòng làm việc có thể hẹn nhau đi ăn cơm như bây giờ. Trợ lý, makeup artist, nhiếp ảnh gia đều đang ở đây. Sơ Tinh nâng ly rượu lên: "Thời gian qua mọi người vất vả rồi."

Đàm Tễ nhanh tay đoạt lấy ly rượu trong tay cô, đổi thành một ly nước chanh: "Chị không thể uống rượu được."

Thẩm Giai Giai nhịn không được: "Chị Tinh Tinh mỗi lần tụ họp đều sẽ uống một hai ly, có gì đâu mà. Cùng lắm thì tối nay chúng ta không chuốc say chị ấy là được."

"Vậy cũng không được."

Cô ấy bật cười ra tiếng: "Sao cậu cứ làm như chị Tinh Tinh đang mang thai vậy."

Đàm Tễ đang nghiêm túc lập tức đỏ mặt: "Làm gì có chứ?"

Lôi Nhất Đồng không hiểu nổi cậu, anh ta quay qua nói với Thẩm Giai Giai: "Giai Giai em quá coi trọng Đàm Tễ rồi, người vừa đụng tay đã đỏ mặt như cậu ấy, em lại cảm thấy cậu ấy đã... Hả?"

Thẩm Giai Giai lập tức hiểu ý Lôi Nhất Đồng, cô ấy mím môi cười ái muội.

Nguyễn Sơ Tinh nghe không nổi nữa: "Mấy người không thể đứng đắn một chút sao, ngầm hiểu là được rồi. Có phải tính nhuộm đen Đàm Tễ không hả?"

"Phốc......" Lôi Nhất Đồng cười đến chảy nước mắt, "Mình biết ngay mà ha ha ha ha."

Nguyễn Sơ Tinh cũng không nói rõ với Đàm Tễ, có thể thấy là điều đó không thể xảy ra được.

Mọi người đều nhịn không được mà bật cười.

"......" Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy đại khái là do ngày thường cô quá dịu dàng với bọn họ. Cô không uống ly nước trái cây mà Đàm Tễ đưa cho, mà cầm lấy ly rượu uống một ngụm, thoạt nhìn giống như đang bác bỏ tin đồn mình mang thai.


Cô nghe thấy xung quanh lại truyền đến tiếng cười, liền yên lặng ghi tên Thẩm Giai Giai vào sổ đen.

Có lẽ là sợ cậu lại dỗi, Nguyễn Sơ Tinh nghiêm túc lột tôm hùm, muốn đút cho Đàm Tễ ăn. Cô rũ mắt, tay mang bao tay nhựa dính nước sốt, đột nhiên có một bàn tay thon dài lấy tôm trong tay cô đi.

"Hả?"

Không biết Đàm Tễ đã mang bao tay từ lúc nào, cậu lột xong tôm liền đưa đến miệng cô. Nguyễn Sơ Tinh hơi giật mình, cô há miệng ăn tôm mà cậu đưa tới, đầu lưỡi cách bao tay không cẩn thận đụng phải tay Đàm Tễ.

Cậu bỗng nhiên rụt tay lại, bên tai còn đỏ ửng khả nghi.

Nguyễn Sơ Tinh còn đang cảm động, nhưng khi chợt ngẩng đầu lên, sao cậu lột tôm thôi cũng đỏ mặt rồi?

Đàm Tễ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cậu đưa tay gỡ bao tay của Nguyễn Sơ Tinh ra: "Chuyện này sao không để em làm? Em là bạn trai chị mà."

Câu cuối còn mang theo chút giọng điệu ai oán.

Nguyễn Sơ Tinh nhịn cười: "Chị chỉ muốn lột cho em ăn thôi."

"......" Đàm Tễ hơi hối hận, cậu chớp chớp mắt. Bây giờ cậu có thể đeo lại bao tay cho chị được không nhỉ?

Hình như cậu chưa từng được Nguyễn Sơ Tinh đút ăn bao giờ.

Vì thế Nguyễn Sơ Tinh liền nhìn thấy cậu nhóc không xum xoe nữa, vẻ mặt hối hận mà nhìn tôm hùm đất trên bàn. Nguyễn Sơ Tinh cũng đoán được cậu đang nghĩ gì: "Muốn ăn không?"

Mắt Đàm Tễ sáng lên, cậu điên cuồng gật đầu.

Cô lại đeo bao tay vào: "Đàm Tễ, thật ra......"

Nguyễn Sơ Tinh đặt tôm đã được lột xong qua một bên: "Sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, có thể làm hết những chuyện mà mình muốn làm."

Cho nên đừng sốt ruột, cũng đừng tiếc nuối.

Tay cậu hơi dừng lại, sau này?

Trong nháy mắt tim Đàm Tễ đập như sấm, giống ốc đảo hoang vu bỗng mọc một bụi cây, nở ra một đóa tường vi diễm lệ.

Cô nói như vậy vậy có phải là cô đang nghĩ về tương lai của bọn họ không?

Đàm Tễ kiềm chế nội tâm đang hưng phấn, nhưng nhìn qua vẫn có hơi ngây ngốc, giống y như đang ở trên mây.

"Chị ơi, thật sự có sau này ạ?" Cậu hỏi ra những lời này, liền ngừng thở chờ cô trả lời.

"Em nghĩ gì vậy?" Nguyễn Sơ Tinh không nghĩ tới cậu lại không có cảm giác an toàn như vậy, loại chuyện này cũng cần phải xác nhận lại sao?

Đáy mắt cô hơi tinh nghịch, nói đùa: "Chẳng lẽ em muốn quen mấy năm rồi chia tay, khiến chị thành gái lỡ à?"


"Đương nhiên là không." Có thể hẹn hò với Nguyễn Sơ Tinh đối với cậu như một giấc mộng đẹp vậy, sao cậu có thể chia tay chứ?

Đàm Tễ nói: "Chị đừng coi thường bản thân, cho dù chị có thêm mấy tuổi nữa thì vẫn sẽ có người thích thôi. Em sẽ không chia tay với chị đâu, chị nghĩ cũng đừng nghĩ."

Cô nhịn không được cười phá lên. Cậu nhóc cũng bá đạo ghê ta?

Lôi Nhất Đồng ho khan một tiếng: "Hai người tiết chế lại chút coi, nếu tiếp tục nữa thì mọi người sẽ không nuốt nổi cơm mất."

Dù sao ăn cẩu lương cũng có thể ăn no mà.

"Hai người cũng thấy đủ rồi chứ." Thẩm Giai Giai bĩu môi, "Còn ai thảm hơn tôi đâu? Mỗi ngày phải nhìn họ chị chị em em, haiz, đúng là chủ nghĩa tư bản tàn ác mà."

Đàm Tễ cười cười: "Mấy tháng qua mọi người vất vả rồi, đến lúc đó tôi sẽ phát bao lì xì cho mọi người."

Vài người vừa rồi còn oán hận hai mắt lập tức sáng lên, cũng không quan tâm họ có khoe ân ái hay không. Thẩm Giai Giai lật mặt còn nhanh hơn lật sách: "Cậu đúng là ông chủ tốt nhất trên đời mà."

Đàm Tễ: "......"

Cô ấy nhìn hai người một cái, ồn ào nói: "Vậy lúc nào tôi mới được ăn kẹo mừng của hai người vậy?"

"Đúng rồi......"

Tầm mắt tất cả đều dừng ở trên người bọn họ, hết đập bàn rồi vỗ tay.

Đàm Tễ lắp bắp mà trả lời: "Hình như tôi còn chưa đủ tuổi kết hôn?"

"Cho nên ý cậu là đủ tuổi thì sẽ đi lãnh chứng luôn à?"

Cậu đỏ mặt, Nguyễn Sơ Tinh nhìn không nổi nữa, sao lại bắt nạt cậu rồi?

"Lo ăn cơm đi."

Thẩm Giai Giai ý vị thâm trường mà a một tiếng, còn chưa nói gì thì Nguyễn Sơ Tinh đã nói: "Còn muốn tiền thưởng không hả?"

Cô ấy liền ngậm miệng lại.

Trên đường trở về, Đàm Tễ đột nhiên nói: "Chị này, nếu em lớn hơn chị mấy tuổi thì tốt rồi."

"Làm sao vậy?"

"Thì...... Có rất nhiều chuyện sẽ càng tiện hơn..."

Nguyễn Sơ Tinh lập tức hiểu sai ý, cô vừa định mắng cậu lưu manh, lại cảm thấy cậu không có ý kia, vì vậy liền nuốt lời định nói xuống: "Không sao, chị vẫn thích em mà."

Người đang sầu não lập tức nở một nụ cười tươi rói: "Thật không ạ?"


"Giả đó."

"......" Đáng lẽ cậu không nên hỏi lần hai.

*

Gần đây Đàm Tễ đang hợp tác với mấy nhãn hiệu cao cấp, quần áo cậu mặc tham dự sự kiện đều rất đẹp, stylist đưa vài mẫu cho cậu chọn, cậu liền cau mày.

Thật ra cậu không thích tây trang lắm.

Nguyễn Sơ Tinh nhìn bộ áo khoác đen viền vàng: "Cái này đi, em cao như vậy, mặc vào chắc đẹp lắm."

Đàm Tễ lập tức nghĩ đến lần tham dự hoạt động trước đó: "Vậy chị cũng mặc màu đen sao?"

Lỡ đâu cô lại mặc đồ đôi với người ta thì sao đây?

Đàm Tễ cố ý tra trước danh sách, mặc dù Hứa Diệc Nhiên không đi, nhưng Thẩm Lâm Gia chắc chắn sẽ đi.

"Đúng vậy, chị mặc màu đen."

Nguyễn Sơ Tinh còn không biết cậu đang nghĩ gì sao? Nhưng đúng là cô lại không nghĩ tới Đàm Tễ lại trà trộn vào nhóm fans của Thẩm Lâm Gia, muốn xem coi hắn sẽ mặc gì, như vậy mới có thể đề phòng bất trắc.

Nhưng sao nam đều sẽ mặc tây trang trắng hoặc đen, Đàm Tễ hơi rầu, vì vậy khi đi liền cố ý để Sơ Tinh mang một cái cài áo màu vàng.

Như vậy là đã đánh dấu xong rồi.

"Có ấu trĩ không chứ?"

Đàm Tễ ngượng ngùng cười: "Không ấu trĩ đâu, chị là của em mà."

Những người có mặt đều là các tiền bối có kỹ thuật diễn xuất sắc, Nguyễn Sơ Tinh dặn dò cậu: "Đến lúc đó em giao lưu với mấy diễn viên gạo cội nhiều chút, nói không chừng sẽ học được ít gì đó."

Sau khi Đàm Tễ ngồi xuống, Nguyễn Sơ Tinh đụng phải Liên Thắng - người đại diện của Hứa Đình Thâm. Đối phương mở to hai mắt nhìn cô: "Đàm Tễ cũng ở đây sao?"

"Ừ, làm sao vậy?"

Liên Thắng hít sâu một hơi: "Không có gì, em muốn tìm thuốc trợ tim cấp tốc thôi."

Nguyễn Sơ Tinh hiểu Hứa Đình Thâm, tên khùng này không có ngày nào là không làm loạn. Anh ta rất thích dùng đủ cách chọc tức Liên Thắng. Ngày nào cô cũng cảm thấy rất may mắn khi mình không phải người đại diện của anh ta. Nhưng Hứa Đình Thâm ở đây thì liên quan gì tới Đàm Tễ chứ?

Liên Thắng nói: "Mấy hôm trước Khương Sơ mê Đàm Tễ, Hứa Đình Thâm liền muốn nhìn một chút xem tình địch của mình trông thế nào."

Cô nhướng mày: "Nếu anh ta dám bắt nạt Đàm Tễ, hôm nay cậu cũng đừng mong đi được."

"...... Chết tiệt." Liên quan gì đến cậu ta chứ, cậu ta chỉ là một người đại diện yếu ớt đáng thương lại bất lực thôi!

Đàm Tễ ngồi ở vị trí của mình, đột nhiên có người ngồi vào bên cạnh cậu. Cậu quay đầu qua, đúng lúc đụng phải một đôi mắt phong lưu, Hứa Đình Thâm lười biếng ngồi bên cạnh cậu: "Cậu chính là tình địch của tôi?"

Đàm Tễ lập tức đề phòng mà nhìn anh ta: "Anh cũng thích chị ấy?"

Sao người thích chị lại nhiều như vậy, cậu nhóc nghĩ thôi cũng chua rồi.

"Hả?" Hứa Đình Thâm cũng chỉ nói giỡn với Đàm Tễ rằng cậu là tình địch của mình thôi, không nghĩ tới cậu sẽ trả lời mình.


Anh ta lập tức ngồi thẳng dậy: "Cậu thích Khương Sơ à? Có biết cô ấy là vợ tôi không?"

"?"

Đàm Tễ có chút không thể hiểu được, nhưng dù sao cậu cũng là mặt trời nhỏ lễ phép, vì thế mỉm cười đáp lại: "Chắc anh lầm rồi, tôi không biết chị Khương Sơ."

"Vậy là tốt rồi." Hứa Đình Thâm thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy bất mãn: "Vợ tôi ưu tú như thế, vậy mà cậu lại không biết à?"

Đàm Tễ: "?"

Liên Thắng đứng ở chỗ cũ, chỉ nhìn biểu cảm của Đàm Tễ là cậu ta liền biết Hứa Đình Thâm lại không muốn làm người rồi.

Cậu ta sầu não nghĩ, cầu xin anh hãy bình thường chút, đừng có dọa người ta sợ nữa.

"Nói thật, cậu có muốn từ chức đến bên tôi không." Nguyễn Sơ Tinh chân thành mà kiến nghị, "Bộ dáng như chó kia của Hứa Đình Thâm khiến tôi nhìn còn muốn tẩn cho một trận ấy."

"Nếu không chúng ta trao đổi nghệ sĩ đi, em cảm thấy Đàm Tễ rất ngoan."

"A, thì ra muốn đánh chủ ý lên Đàm Tễ nhà tôi à."

Nguyễn Sơ Tinh đứng trong chốc lát, điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn: [Lát nữa đợi tôi ở phòng nghĩ, tôi có lời muốn nói với em.]

Cô làm như không nhìn thấy.

Nhưng sau đó khi đến phòng vệ sinh, lại trùng hợp mà gặp được Thẩm Lâm Gia.

Lần trao giải này tương đối kín tiếng, nên sẽ không có người dám chụp ảnh trong buổi lễ, người trong phòng vệ sinh cũng ít, nhưng Thẩm Lâm Gia luôn duy trì cảnh giác. Hắn cũng không làm chuyện gì khác thường, mà chỉ chặn cô lại trên hành lang: "Nguyễn Sơ Tinh, tôi cho em một cơ hội quay lại bên tôi, nếu không em sẽ hối hận đấy."

"Cái gì cơ?" Cô làm sao cũng không nghĩ tới sẽ nghe được câu này, đây là đang uy hiếp cô sao?

"Có một số việc tôi cũng không muốn làm quá tuyệt tình." Nếu lần này cô vẫn không đồng ý, Thẩm Lâm Gia sẽ hạ quyết tâm xé rách mặt với cô.

Nguyễn Sơ Tinh cười lạnh một tiếng, Đàm Tễ không ở bên cạnh, cô cũng bỏ xuống sự dịu dàng trên người: "Vừa hay có một số việc tôi cũng không muốn làm quá tuyệt tình."

Đàm Tễ đúng lúc đi tới từ phía sau, cậu nghe thấy Nguyễn Sơ Tinh nói: "Nếu anh từ bỏ những gì anh đang có bây giờ, danh lợi, địa vị, fans, tài nguyên, thì tôi sẽ ở bên anh, thế nào hả?"

Đàm Tễ trừng lớn đôi mắt, vô cùng kích động mà đi tới.

Thẩm Lâm Gia cũng rất kinh ngạc: "Em có biết mình đang nói gì không?"

"Anh nghe sao thì chính là vậy."

Rõ ràng Nguyễn Sơ Tinh đang muốn chặt đứt mọi khả năng giữa hai người bọn họ, bởi vì họ cũng hiểu rõ chuyện này không thể nào xảy ra được. Lúc trước khi hắn đề nghị chia tay, thật ra cũng hy vọng Nguyễn Sơ Tinh sẽ giữ mình lại, nhưng sự thật chứng minh bọn họ đều không có khả năng sẽ từ bỏ thứ gì. Hắn là danh lợi, mà cô lại là sự nghiệp.

"Em vẫn như vậy, vĩnh viễn đều phải đạp tôi dưới lòng bàn chân."

Hai mắt Thẩm Lâm Gia đỏ lên, còn chưa kịp phát hỏa thì đã bị Đàm Tễ chặn lại: "Em không cho phép, sao chị có thể như vậy chứ?"

Cậu cực kỳ tức giận kéo Nguyễn Sơ Tinh đi, vẻ mặt thoạt nhìn rất ủy khuất: "Chị là bạn gái của em, sao có thể cho người đàn ông khác cơ hội chứ?"

Cô lười biếng mà cười cười, không thèm để ý nói: "Anh ta không có khả năng sẽ từ bỏ đâu."

"Ai nói không có khả năng." Đàm Tễ nghiêm túc, "Nếu đổi lại là em, mặc kệ là từ bỏ cái gì em cũng sẽ đồng ý!"

Bình Luận (0)
Comment