Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13

Chương 44

Dịch: Mộ Quân

Mặc dù tôi đã cố gắng chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng vẫn không cách nào bình tĩnh được.

Chung quy do tôi thực sự không hi vọng thấy kết quả cu Sáu hoặc Đầu Viên chính là hung thủ giết người hoặc là đồng lõa của hung thủ.

"Thình thịch...Thình thịch."

Tôi có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập một cách gấp gáp trong lông ngực.

Ông lão không chút do dự, chỉ ngay vào một người trong bức ảnh.

Thuận Tử!!!

Ngón tay ông cụ đang đặt trên góc đứng của Thuận Tử, nhân viên cảnh sát của khu này!

Phải ha, còn Thuận Tử nữa mà. Tấm ảnh này ngoài tôi ra đâu phải chỉ có hai con trâu kia không thôi đâu. Có điều Thuận Tử là cảnh sát nên tôi vô thức loại trừ cậu ta ra.

Ai mà ngờ được!

Cảnh sát cũng là con người, có thât tình lục dục, có ân oán tình cừu. Thế nên, xác thực không có cái gọi là không có khả năng.

Cuối cùng tôi đã có thể thờ phào nhẹ nhõm. Không phải cu Sáu. Cũng không phải Đầu Viên!

Nhớ lại đêm đó, bọn tôi tự dưng không hay biết gì bị nhốt bên trong nhà kho, phải gọi người bên ngoài đến giúp. Thuận Tử chỉ tới có một mình.

Đến lúc phát hiện ông bảo vệ thì cậu ta lại cản trở Đầu Viên đuổi theo. Rồi vừa nãy còn rỉ tai tôi ông bảo vệ kia là tên giét người biến thái, lỡ có gặp thì có thể xử luôn, không bị truy cứu hình sự.

Mọi việc đã rõ ràng. Đây là âm mưu giết người giá họa vô cùng kinh điển!

Tôi nheo nheo mắt, thở dài. Trên đời này lòng dạ con người là thứ khó nắm bắt vô cùng, không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Ông lão thấy tôi đứng ngẩn người thật lâu, lên tiếng hỏi han:

"Cậu sao vậy? Người đẩy thùng gỗ này có liên quan gì đến vụ án trong nhà kho à? Nếu cần tôi ra làm chứng thì cứ nói, tôi không sợ phiền phức đâu."

Tôi bắt tay ông cụ cảm ơn rốt rít, rồi dặn ông ấy nếu được thì có thể đem đầu mối này cung cấp cho cảnh sát.

Trong kiểu xã hội thấy người ngã không dám chạy lại đỡ này, đa phần người lương thiện sẵn lòng giúp đỡ kẻ khác đều là đám bần cùng khố rách áo ôm.

Tôi không gấp gáp báo cảnh sát ngay, mà trước tiên quay về kí túc xá một chuyến, kể lại hết đầu đuôi cho Đầu Viên.

Gã nghe xong híp mắt lại một cách nguy hiểm, đập bàn đánh rầm, rồi mở miệng mắng to:

"Thằng này ngon, nhốt anh mày trong kho, lại còn dám tính toán với anh nữa cơ đấy."

Tôi cạn lời với đầu trâu này rồi. Gã không thèm để ý tại sao Thuận Tử giết người, chỉ chăm chăm tính sổ chuyện bản thân bị lợi dụng.

"Ông bảo vệ kia có tiền án giết người lúc còn ngồi trong khám. Thuận Tử mượn cái này gán thêm tội cho ông ta là chuyện quá dễ dàng."

Đầu Viên mím môi suy nghĩ rồi đáp:

"Được rồi. Chuyện này chú không cần nhúng tay vào, để đó cho anh. Anh sẽ nhờ thằng khác trong cục công an tìm hiểu, nói không chừng sẽ có manh mối."

Tôi gật đầu tán thành. Giờ cũng chỉ có cách như thế thôi. Ăn trưa xong Đầu Viên lập tức rời đi để xử lý.

Tối nay đến lượt cu Sáu lên ca. Tôi tranh thủ thời gian hẹn Bạch Phàm đi ăn tối.

Bạch Phàm vừa thấy tôi đã cường điệu nhấn mạnh làm sao mà tôi lại gầy đi nhiều thế.

Tôi tự trào trong bụng, dạo này nhiều việc dồn dập ào tới, khiến tôi ăn không ngon ngủ không yên, bảo sao mà không ốm đi cho được.

Tôi cùng Bạch Phàm dạo bước trên đường, cô cứ hết ngó đông lại nhìn tây, mãi không chịu chọn địa điểm để ăn tối.

"Em chưa chọn được à? Với cả nãy giờ anh thấy em cứ chốc chốc lại nhìn điện thoại, em đang chờ ai à?"

Bạch Phàm nhoẻn miệng cười với tôi đáp rằng:

"Đúng rồi đấy, em đang đợi Thang Nghiêu"

Tôi liền trong phút chốc nhíu chặt lông mày, còn chưa kịp phun ra lời phản đối thì một chiếc xe taxi trờ tới, đậu trước mặt hai chúng tôi.

Thang Nghiêu mỉm cười mắt cong vút, bước xuống xe. Tối nay cô ta mặc trang phục khá nhẹ nhàng, hợp mốt. Áo thun đi với quần ngố.

Tôi âm thầm phỉ nhổ ả ta, cmn đúng là biết diễn xuất. Ở trước mặt tôi lúc nào ả cũng chọn cái váy liền thân đỏ thẫm đến phát ớn, nhưng hễ có Bạch Phàm thì ả lại ăn mặc giống như một người bình thường đến không thể bình thường hơn.

Thang Nghiêu thấy tôi liền nở nụ cười nhẹ rồi gật đầu xem như chào hỏi, sau đó ả sải chân bước tới chỗ Bạch Phàm, bước song song cùng cô trò chuyện rôm rả.

Nhìn hai người đi đằng trước tán gẫu bừng bừng khí thế, tôi lẽo đẽo đi theo phía sau, không khác gì cái bóng đèn điện quang 60W cả!

Lội bộ một thôi một hồi, tôi chợt phát hiện điểm không thích hợp. Thế beep nào lại đến Đại Đông Môn rồi? Quanh đây làm quái gì có hàng quán? Đến đây ngắm chim à?

Nhưng, vừa vượt qua một khúc quanh, tôi triệt để đứng hình!

Đầu ngõ! Đầu cái ngõ có tiệm mỳ kinh dị kia!

Tôi đang đi phía sau bật ra tiếng kêu lớn:

"Bạch Phàm, chỗ này không có gì ăn đâu, mình đi nơi khác đi."

Bạch Phàm quay đầu, nhoẻn miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền, đáp lời:

"Thang Nghiêu bảo trong hẻm này có một tiệm ăn rất ngon. Tuy hơi bé nhưng cực kỳ độc đáo. Tụi mình đi thử nha."

Tôi gấp gáp há miệng muốn từ chối nhưng Bạch Phàm đã bị ả Thang Nghiêu kéo tuột vào trong ngõ.

Đệt mợ! Bạch Phàm gặp nguy rồi!

Tôi mặc kệ tất thảy vội vã vọt theo.

Cuối con hẻm vẫn là quán ăn đó. Tấm biển đèn LED chớp tắt phát ra ánh sáng lờ nhờ, đủ để người ta nhìn được tên quán: Tiệm cơm Đại Đông Môn.

※Dịch giả thắc mắc: Chương 38 là Tiệm mỳ Đại Đông Môn (大东门面馆), thế méo nào lão 80 qua đây là đổi thành Tiệm cơm Đại Đông Môn (大东门饭馆). 饭馆 có thể hiểu là nhà hàng, quán ăn, quán cơm...

Hai người kia vừa cười nói vừa đi vào bên trong.

Tôi ngẩn ra nhìn bóng dáng Bạch Phàm khuất sau cửa quán, cô ấy cũng có thể thấy cái quán này sao!!

Tự dưng tôi rùng mình ớn lạnh, gai ốc nổi khắp toàn thân, một linh cảm dần hình thành trong đầu.

Bạch Phàm là cô gái hiếm hoi tôi đã chấm sau khoảng thời gian độc thân khá dài của mình. Tôi thích cô ấy vì sự trong sáng thiện lương, không bị cuốn vào suy nghĩ thực dụng mà không ít cô gái hiện đại tôn thờ.

Ừ, đương nhiên, còn là vì một nguyên nhân bé xỉu xìu xiu: cô ấy xinh!

Thế nên cô ấy không có vấn đề gì cả. Tôi lắc mạnh đầu. Nhất định là do ả Thang Nghiêu kia giở trò ma quỷ, che mắt cô ấy. Nhất định là thế!

Tôi đã nếm thử sự quái dị của quán ăn này rồi. Từ việc tôi phun ra con dòi cho đến việc Đầu Viên khăng khăng chỉ vào cửa quán mà nói là bức tường.

Rõ ràng quán này có quỷ. Tôi không có hứng thú đi làm bạn với quỷ hay trộn lẫn trong đám chúng nó!

Bước vào trong, tôi thấy ông chú chủ quan đang cầm thực đơn làm bằng loại giấy thập niên 80, niềm nở đi tới tiếp đón:

"Muốn ăn gì nào?"

Thang Nghiêu đưa tay đón lấy thực đơn, trông có vẻ khá quen thuộc lật đến một trang, rồi chọn một loạt mấy món chiên xào. Sau đó ả ngẩng đầu nhìn tôi cười hỏi:

"Anh muốn ăn mỳ không?"

Tôi nghe đến chữ mỳ liền thấy trong bụng nhộn nhạo, cảm giác vị chua từ dạ dày đang dâng lên cổ họng, sắp có nguy cơ trào luôn ra ngoài. Tôi nghiến răng kiềm chế sự khó chịu trong bụng và suy nghĩ muốn xé xác ả này trong đầu.

"Không cần. Lấy mấy chai bia quỷ ngừng sản xuất tám chín năm trước lên là được."

Bạch Phàm trợn tròn mắt, vươn tay ra nhéo nhéo bắp tay tôi, khẽ hỏi:

"Bia quỷ? Anh nói linh tinh gì đó!"

Bạch Phàm vốn không biết chuyện, tôi lại không thể nói toạc ra hết ngay chỗ này, đành ậm ừ cho qua.

Qua một lúc, ông chú chủ quán bưng đồ ăn lên, bày đầy khắp mặt bàn. Thang Nghiêu đẩy một tô mỳ đến trước mặt Bạch Phàm, mời gọi:

"Tiểu Bạch, cậu ăn thử đi, tay nghề nấu nướng của chủ tiệm tuyệt vời lắm đó."

Bạch Phàm cầm đũa chuẩn bị ăn, tôi hết hồn vội đẩy tay cô ấy ra.

"Bạch Phàm, tối ăn mỳ dễ phát phì!"

Bạch Phàm giật mình, ngẩng lên nhìn tôi lom lom một hồi rồi cười bảo:

"Anh nha, tối nay anh kì kì sao ấy!"

Nói xong, cô lắc đầu ra vẻ bó tay, rồi đẩy tô mỳ lại chỗ Thang Nghiêu.

Tôi thở phào, cầm chai bia trên bàn cẩn thận nhấp thử một chút.

Vị bia làm tôi thực sự bất ngờ, nó hoàn toàn khác hẳn lần trước. Không muốn thừa nhận lắm nhưng phải nói là...ngon!

Tôi im lặng ngồi một bên tu bia, nhìn hai người kia vừa ăn uống vừa châu đầu bà tám đủ các chủ đề với nhau. Cứ thế thấp tha thấp thỏm suốt bữa tối. Mãi tới lúc ăn xong, ra khỏi quán Thang Nghiêu mới đột nhiên nói riêng với tôi:

"Bức ảnh mà em đưa cho anh giúp anh một việc to như thế. Anh tính cảm ơn em thế nào đây?"

Muốn tôi cảm ơn? Cô ả để lại tấm ảnh cho tôi là sự thực. Tuy nhiên sự tình còn chưa đâu vào đâu, ai là hung thủ giết người còn chưa có kết luận cuối cùng. Thế mà đã nhảy ra tranh công?

Thang Nghiêu thấy tôi một mực im lặng, ả lại tặng tôi một nụ cười quỷ dị sởn tóc gáy.

Sau khi tách ra với Thang Nghiêu, đường ai nấy đi, tôi mới thấy nhẹ bụng được chút. Tôi sóng vai cùng Bạch Phàm, đưa cô về nhà. Trên đường đi, tôi hao hết mấy lít nước miếng ám chỉ tới lui, chỉ còn thiếu nước nói thẳng Thang Nghiêu ngủm rồi thôi, nhưng không cách nào khiến Bạch Phàm thay đổi suy nghĩ, chấp nhận tránh xa ả Thang Nghiêu kia.

Bạch Phàm tỉnh bơ cứ như đang nghe tôi nói sảng. Cô không thèm để ý, còn nói hai người là chị em tốt hơn mười năm rồi, bảo tôi đừng có lo lắng linh tinh.

Tiễn Bạch Phàm về đến nhà, trên đường quay về công ty tôi nhận được điện thoại của Đầu Viên.

"Anh em, chuyện tra rõ ràng rồi. Đúng là Thuận Tử giết người."

Tôi hơi hoảng hốt, thấy có chút khó tưởng tượng, dù gì cậu ta cũng là một vị cảnh sát nhân dân.

"Tra rõ rồi? Thế tìm được ông bảo vệ kia chưa?"

"Ừ tìm được rồi. Về phần Thuận Tử nó cũng khai hết. Do thiếu nợ, bị ép đến đường cùng nên lỡ tay giết người. Giết xong thì đem giấu trong nhà kho đó. Ông bảo vệ thì vì bị phỏng nặng trong trận hỏa hoạn nên lỗ mũi tịt ngóm, không ngửi được bất cứ mùi gì nữa. Thành thử cuối cùng mới không ai phát hiện ra trong nhà kho có xác chết."

Tôi nghe bảo tìm được ông bảo vệ, liền vui vẻ mở cờ trong bụng.

"Thế mớ xương sườn treo trên trần nhà kho là như thế nảo? Của con người sao?"

"Không phải. Xương chó đó!"

Đầu Viên biết tôi muốn tìm ông bảo vệ kia càng sớm càng tốt, gã nói tiếp:

"Ngày mai ông bảo vệ đó sẽ được phóng thích khỏi cục công an. Anh với chú tới sớm chút rồi chờ ông ta ở cổng cũng được."

Tôi hẹn giờ giấc đàng hoàng với Đầu Viên xong liền cúp điện thoại.

Đêm nay tôi cứ trằn trọc, ngủ chập chờn, trong đầu cứ suy tính những sự tình về sau. Tìm được ông bảo vệ mới chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo liệu có thể làm rõ bí ẩn xung quanh sự kiện cháy nhà mười năm trước hay không, đó mới là then chốt!

Lão Lưu rốt cuộc là người thế nào? Xấu? Tốt? Tùy thuộc vào kết quả ngày mai thôi!

Tinh mơ sáng hôm sau, tôi liền cùng cu Sáu đi đến cục công an, Đầu Viên thế mà lại còn tới trước cả hai chúng tôi.

Trông gã vô cùng mệt mỏi, mặt mày xám xịt, hẳn là cả đêm qua mất ngủ.

Cu Sáu nó cũng nhìn ra, liền đến bên cạnh hỏi han:

"Đầu Viên, sao như hết pin vậy ba? Bị vụ Thuận Tử liên lụy hả?"

Đầu Viên phất tay trả lời:

"Uầy...gì mà liên lụy với chả không liên lụy. Dù gì cũng từng là anh em với nhau. Chỉ là thằng nhãi này xong phim rồi. Chuyện nào anh đây còn giúp được chứ đã giết người thì anh cũng bó tay. Tối qua chạy đi lo chút chuyện, đồng thời gửi cho ba má nó ít tiền. Dạng dạng vậy!"

Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện thì một bóng người lọm khọm, quần áo rách rưới cộng thêm một bên mặt bị bỏng nghiêm trọng, bước ra khỏi cổng cục công an. Ông bảo vệ đây rồi!

Bọn tôi vội chạy tới. Xem ra mấy hôm nay ông ta sống không được tốt cho lắm, ánh mắt trống rỗng, bước chân lảo đảo, nghiêng bên này ngả bên kia.

Ông bảo vệ vốn không có nghề ngỗng gì, lang thang nhặt rác kiếm cái ăn, bị truy đuổi, trốn chui trốn nhủi, chắc hẳn đã mấy ngày không ngủ nghê không cơm nước gì rồi.

Tôi dẫn ông ta vào một quán cơm vỉa hè gần đó. Chủ quán thấy ông bảo vệ bộ dạng thảm hại rách rưới muốn đuổi người, nhưng nhìn thấy Đầu Viên dáng người cao to, mặt mũi bặm trợn đang đứng phía sau nên ông ta chỉ dám nghĩ chứ không dám làm.

Ông bảo vệ không hề khách khí, gọi lấy gọi để hết món này đến món khác.

Chúng tôi ngồi một bên nhìn ông ta chiến đấu hăng say hết nửa tiếng.

Thanh kiên nhẫn của Đầu Viên đã về mo. Gã lầu bầu không vui:

"Này ông anh, chắc cũng được rồi đi hả. Ăn không hết lát gói mang về. Bọn tôi không có nhiều thời gian lắm, đang chờ để hỏi chuyện ông đây."

Ông bảo vệ gật như gà mổ thóc, vội chùi miệng trả lời:

"Tui biết. Lần này tui có thể ra khỏi cục công an cũng là nhờ có mấy anh giúp đỡ. Có chuyện gì cần hỏi cứ hỏi đi."

Tôi thấy thái độ của ông bảo vệ này tốt hơn hẳn lần trước, liền mừng rỡ hỏi ngay:

"Tôi muốn hỏi ông anh về trận hỏa hoạn mười năm trước ở tháp 2386, có phải là anh đốt không?"

Ông bảo vệ sững người, đầu hạ xuống, ánh mắt lơ lửng đâu đó ở mấy đĩa thức ăn để trên bàn, trầm ngâm không nói gì một lúc lâu.

Tôi thấy ông ta có vẻ có gì đó khó nói, vội vàng trấn an:

"Đừng như vậy, chuyện qua đã lâu, ông anh cũng phải ngồi tù mười năm rồi. Bất kể bản án này kết đúng hay là sai, sự việc trong đó như thế nào xin anh hãy nói cho chúng tôi biết."

Ông bảo vệ gật đầu rồi nói:

"Mặc dù tui không thể nào thoát được can hệ với đám cháy đó nhưng nói cho cùng thì thực sự nó không phải do tui đốt."

Nghe ông ta nói mà lòng tôi phút chốc trở nên lạnh lẽo!

Không phải ông ta đốt, vậy tương đương với nói thủ phạm là lão Lưu rồi! Vì sao lão ấy phải thiêu chết nhiều người như thế?

Ông bảo vệ thấy tôi đờ đẫn, liền tiếp tục kể một cách lo lắng:

"Mươi năm trước, tui làm bảo vệ ở chỗ đó. Nghe nói vị trí khu vực đó không tốt, thường dễ xuất hiện mấy thứ bẩn thỉu. Sau có người mập mạp họ Lưu, tự xưng là thầy pháp, đến dạy tôi một số cách trừ tà phòng thân. Nhưng ai ngờ đâu, từ sau khi gặp ông ta, tui còn đụng phải nhiều chuyện kì dị hơn trước.

Đầu tiên là vụ tự dưng tui nghe thấy tiếng người than khóc thảm thiết vang lên từ xó xỉnh nào đó trong tháp. Sau âm thanh này mỗi lúc một nhiều, cuối cùng trước cửa nhà nào cũng đều có tiếng gào khóc đó."

Ông bảo vệ kể đến đây không kìm được nước mắt.

Người mập mạp họ Lưu! Còn ai trồng khoai đất này ngoài Lưu Vân Ba!

Ông bảo vệ quệt nước mắt tiếp tục thuật lại:

"Tui thấy sự tình nghiêm trọng liền hốt hoảng đi tìm một người bạn cũ hiểu biết thuật âm dương. Cậu ta nói tui bị tên mập họ Lưu nguyền rủa rồi. Không những tui sắp mất mạng mà nó còn liên lụy đến toàn bộ người sống ở đây.

Ông bạn cũ vì cứu tui nên mới đi vào trong tháp. Không nghĩ tới lúc này tình huống đã trở nên vô cùng tồi tệ, nó đi đến bước trăm quỷ khóc tang rồi"

Đầu Viên lẩm bẩm lặp lại mấy từ ngữ quái lạ mà gã chưa từng nghe bao giờ:

"Trăm quỷ khóc tang? Gì nghe ảo diệu vậy!"

Ông bảo vệ gật đầu tiếp tục nói:

"Trăm quỷ khóc tang, ba ngày nghẻo. Đây là một lời nguyền rủa cực kỳ hung ác. Lúc ông bạn tui tới đã nửa đêm rồi, sắp sửa bước sang ngày thứ ba. Sau 12 giờ đêm, mọi thứ sẽ chấm hết, không còn cứu kịp nữa.

Muốn phá bỏ nguyền rủa ngày cần phải có ngọn lửa trục quỷ chứa đầy dương khí. Ông bạn tui vì cứu tui, cũng vì cứu mấy trăm con người trong tháp, đã móc con mắt phải của chính mình để hiến tế, nổi lên một trận lửa."

Tôi nghe đến đây chợt vỡ lẽ. Thảo nào con mắt phải của lão Lưu trông y như một viên ngọc lục bảo, hóa ra là mắt giả.

Cu Sáu nghe kể chuyện đến say mê, nó hỏi dồn:

"Rồi răng nữa?"

"Sau đó...ài...sau đó báo chí đưa tin, vụ hỏa hoạn cướp đi sinh mệnh của một nửa cư dân trong tháp. Nhưng họ nào biết, nếu không có trận lửa này, e rằng toàn bộ người ở đó đều sẽ chết sạch."

Trách oan lão Lưu rồi!!!

Tôi hít thật sâu, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa toàn thân, rốt cuộc cũng thấy ánh sáng nơi cuối đường hầm rồi. Tôi đã hiểu sau đó vì sao ông bảo vệ quyết định nhận tội ngồi tù, cũng như tâm tình bất ổn của lão Lưu khi nhắc đến tràng hỏa hoạn năm đó.

Chung quy cũng chỉ vì cứu người!

Đầu Viên phun nước bọt, chửi:

"Thế thằng mập họ Lưu đâu? Thằng khốn nạn đã nguyền rủa ông lúc đầu á."

Ông bảo vệ lắc lắc đầu trả lời:

"Hồi đó hắn đưa cho tui một tờ người giấy màu vàng, bảo tôi giữ kỹ để phòng thân chống tà gì đó. Ai mà biết đó mới là thứ chết người!"

Tôi nghe đến người giấy màu vàng, trong lòng thầm kêu bỏ mẹ. Lần rồi gặp hắn ở thôn Đường Oa Tử, hắn cũng dúi cho tôi một cái, nói để giữ mạng, còn dặn không được kể cho lão Lưu!

Bị lừa rồi!!

Tôi vội vã thò tay vào túi quần lục lọi, muốn lấy ra vứt đi. Tôi mò tới mò lui một hồi, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

"Mẹ kiếp sao mò mãi không thấy!"

Người giấy màu vàng biến mất rồi!!!
Bình Luận (0)
Comment