Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 109

Ở lại hỉ phòng

Hỉ nương chợt giật mình, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, vội gật đầu không ngừng: “Đúng, đúng…”

Mấy người tiểu nô lúc này đang kinh ngạc cũng vừa bừng tỉnh ra, lấy tay kéo lấy làn váy, tất cả đều quỳ xuống: “Nô tỳ tham kiến Vương phi…”

Thanh âm yếu ớt, lộn xộn, trong nháy mắt cả hỉ phòng xao động, mấy người xung quanh hết thảy đều quỳ xuống, Lạc Cơ Nhi hơi nhíu mày, ánh mắt trong suốt liếc nhìn Uất Trì Tuyết, đã thấy nàng ta đang mỉm cười dịu dàng  mà trong mắt tràn đầy khiêu khích.

Bàn tay nhỏ bé nắm chặt làn váy, nàng hít sâu một hơi, cũng theo đó quỳ xuống, giữa gian phòng trăm hoa khoe màu đua sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng của nàng đạm mạc như nước, lặng im như tuyết, quỳ gối tại chỗ, hơi ngẩng đôi mắt, không mở miệng, cũng không nhìn vị tân nương chói mắt kia.

Rất thoả mãn khi chính mình nhìn thấy kết quả, Uất Trì Tuyết dùng roi mềm nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay, thu lại ý cười, ngữ khí uể oải nói: “Khá tốt, coi như hiểu chuyện. Vốn nghĩ ngày mai mới lại tìm các ngươi, nhưng ta nghĩ lại, có một số việc, ta là phải nói rõ, tránh cho sau này có xung đột xảy ra, tránh các ngươi nói ta này là Vương phi mà ngang ngược, không biết thương hương tiếc ngọc…”

Trong lòng của đám tiểu nô tất cả đều run lên, quỳ càng lâu, không dám nhúc nhích chút nào.

“Không cần phải nói, các ngươi cũng đều biết ta là ai, mà các ngươi, ta cũng nên biết vài phần…” Uất Trì Tuyết đột nhiên ngừng nói, chăm chú nhìn Lạc Cơ Nhi liếc mắt một cái, “Uyển nghệ quán, đúng không? Vương gia trời sinh tính phong lưu, nuôi dưỡng vài người tiểu nô trong phủ, không coi là cái gì quan trọng, dù sao cũng đều là không có loại danh phận nào, ngày sau khi  bị chán ghét, ngay đến hoang sơn dã lĩnh cũng vẫn là nơi bướm hoa, cũng đều không trước mặt người khác mà có thừa nhận gì, cho nên, Vương gia chính là giữ mình trong sạch… Điểm ấy, ta thích.”

Mở trừng hai mắt, Uất Trì Tuyết thu hồi roi, “Được rồi, điều mấu chốt hiện tại, ta muốn biết chính là, tại Uyển nghệ quán của các ngươi, người nào được Vương gia sủng ái nhất a?”

Ngữ khí hoạt bát, đôi mắt đẹp có chút chớp động, Uất Trì Tuyết hơi cúi người, vài sợi tóc đen theo khuôn mặt trợt xuống, giống như trong khung cảnh mờ ảo nở ra một đoá hoa xinh đẹp.

Chúng tiểu nô hít vào một ngụm lãnh khí, đã biết ý tứ của nàng!

Một đống oanh oanh yến yến, đều bắt đầu vô cùng lo lắng đứng lên, trong lòng bàn tay thấm ra một ít mồ hôi, len lén trao đổi vài ánh mắt quan sát với nhau, không biết nên trả lời thế nào.

Bỗng nhiên, một người nữ tử trừng mắt, ngón tay chỉ thẳng từ trong tay áo ra, thẳng hướng chỉ vào một thân ảnh nho nhỏ trong góc phòng: “Chính là nàng ta!”

Trong nháy mắt, bên trong hỉ phòng lặng ngắt như tờ.

Nhận thấy được mọi người ánh mắt như kiếm sắc bén ánh lên, thân thể nho nhỏ của nữ hài trong góc phòng hơi cứng ngắc, đôi mắt trong suốt chậm rãi nâng lên, chống lại ánh mắt sững sờ của mọi người.

“Đúng… Đúng! Chính là nàng ta!” Giọng nói lanh lảnh của một người đầu tiên đứng lên phụ họa, đôi mắt nâng lên nhìn rõ vào Uất Trì Tuyết.

Uất Trì tuyết chớp chớp đôi mi, không tỏ rõ ý tứ, tiếp tục nhìn phản ứng của mọi người.

“Chính nàng ta…”

“Chính là nàng ta…”

“Vương gia sủng ái nàng ta nhất, đi đến đâu cũng đều mang nàng ta theo…”

“Chính vậy, chúng ta cũng không được đến qua tẩm cung của Vương gia, chỉ có nàng ta được đi, còn ở chỗ đó ngủ lại!”

“Nàng ta là yêu nghiệt… Nàng ta tuyệt đối là  một tiểu yêu tinh! !”

“…”

Thanh âm hỗn tạp, mấy lần nàng  muốn đem cả người nàng thu lại, Lạc Cơ Nhi hơi nhíu mày, bàn tay nhỏ bé rất nhanh nắm chặt quần áo, làm cho cẩm bào màu hồng nhạt nhè nhẹ hằn lên chút nếp nhăn. Nàng cho tới bây giờ cũng không biết, bởi vì sao trong mắt mọi người, nàng có bộ dạng chướng tai gai mắt đến như thế này…

“Vậy sao?” Tựa hồ nghe tới phần nội dung cảm thấy hứng thú, Uất Trì Tuyết nở ra vài phần ý cười, bước đi thong thả qua đó hỏi người nữ tử có vẻ mặt tràn đầy hận ý kia, “Nàng ta nhỏ như vậy? Thế nào lại trở thành yêu nghiệt đâu? Ngươi nói thêm một chút ta nghe xem…”

“Rất nhiều người… Nàng ta hại chết rất nhiều người!” Đôi mắt nữ tử kia hận ý tràn đầy, hai tay đấm trên mặt đất, suýt nữa chảy máu tươi, “Nàng ta mê hoặc lòng người, nói Vương gia cũng không tái sủng hạnh chúng ta, bất luận kẻ nào muốn tiếp cận nàng ta sẽ chết! Bị nhốt vào hầm đầy rắn hay là sói lang, đều phải xem may mắn của mình! Nàng ta không phải là yêu nghiệt thì là cái gì! !”

Tiếng nói oán hận gầm lên, khiến mọi người đều chấn động!

Phảng phất nhớ tới hình ảnh máu tươi đến tột cùng kia, mọi người đều cúi đầu, nói cũng không dám nói nhiều hơn nữa, người nữ hài nhỏ nhắn trắng nõn như Hoa Nhị kia trong mắt các nàng chẳng khác gì như con mãnh thú trong dòng nước lũ, bất cứ lúc nào cũng có thể đem các nàng ra ăn tươi nuốt sống!

Uất Trì Tuyết cả kinh, đôi mắt đẹp ngưng một chút nhìn về phía Lạc Cơ Nhi, nét cười bên môi dần dần biến mất.

Hầm rắn? Hang sói?

Cho dù nàng ta chính là một nữ tử phương bắc, cho dù nàng từ trước đến nay ỷ vào tước vị công chúa mà hoành hành ngang ngược, nhưng khi nghe đến những cực hình tàn khốc kia thì sống lưng cũng sinh ra vài phần hàn khí, trong đầu hiện lên khuôn mặt của nam tử tà mị kia, nàng khó mà tin được, người nam tử kia lại nguy hiểm đến vậy…

Bên môi nụ cười lại nở rộ, Uất Trì Tuyết lập tức đi qua, đến trước mặt Lạc Cơ Nhi ngồi xổm xuống, “Nghe như vậy, dường như ngươi thật ngang ngược đáng sợ.”

Một luồng hương mị hoặc nồng nặc, xông vào mũi.

Lạc Cơ Nhi nâng đôi mắt lên, vừa vặn đối kháng với ánh mắt khiêu khích đầy ngang ngược của Uất Trì Tuyết.

“Ngươi ở lại, những người khác… có thể lui.” Tiếng nói nhẹ nhàng dễ nghe vừa tới tai, nhưng theo đó là một nụ cười lạnh lùng âm hiểm.

Lồng ngực Lạc Cơ Nhi hơi co thắt lại, mắt thấy mọi người đều đứng dậy, dùng ánh mắt hoặc là ác độc hoặc là khinh miệt liếc mắt nhìn nàng, nhanh chóng đi ra khỏi hỉ phòng, bàn tay nhỏ bé trên quần áo nắm càng chặt.

Nàng biết, tiệc tối nay sớm đã kết thúc.

Nàng càng biết rõ, đêm nay, bên trong hỉ phòng sẽ phát sinh cái gì.

Đôi mày nho nhỏ nhăn lại, Lạc Cơ Nhi muốn cự tuyệt, hỉ nương đang ở một bên hình như đã nghe được âm thanh gì đó, đột nhiên đứng lên, cẩn thận từng bước đi nghe ngóng, khi quay vào trong, bà ta hoảng hốt, đi tới phía Uất Trì Tuyết nói: “Vương phi, Vương gia sợ là đã gần đến rồi!”

“Vậy à?” Uất Trì Tuyết chớp mi, tim đập cũng nhanh hơn một chút, bất giác cúi đầu nhìn trang phục trên người mình một chút, để chắc là không có chút nhăn nhúm hỗn loạn nào, lại nâng mắt lên, nhìn kỹ khuôn mặt bé nhỏ kia ——

Giữa khuôn mặt trắng bệch, trong đôi mắt hiện lên một tia kinh hoảng trí mạng.

A… Quả nhiên là nàng đã đạt được mục đích.

Tao nhã ung dung đứng dậy, Uất Trì Tuyết trước thu lại nhuyễn tiên, bước chân hướng vào bên trong phòng.

Đi vài bước lại quay đầu, ngữ khí cứng ngắc ra lệnh: “Ngươi, theo ta vào trong.”

Chương 136: Ở lại hỉ phòng 2

Không hiểu tại sao khi bước vào hỉ phòng xa hoa đó, một mùi hương mê say mị hoặc cứ lan tràn, vương vấn lượn lờ  trong không khí.

Ngoài cửa có tiếng bước chân thong thả đi tới gần.

Lạc Cơ Nhi gắt gao siết chặt chính lòng bàn tay mình, nỗ lực làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, ánh nến sáng rực trong gian phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng không điểm tô son phấn, so với dung nhan trang điểm tinh xảo cùng vẻ mặt vui mừng của Uất Trì Tuyết, càng có vẻ tái nhợt mà nhỏ xinh hơn.

Uất Trì Tuyết vừa lại ngồi vào chỗ của mình trên giường, cửa của gian phòng, liền kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, mang theo hàn khí của bên ngoài, nam tử cao to tuấn lãng kia bước vào cánh cửa, cẩm bào mặc trên người có màu đỏ, vẫn giống như trước đẹp đẽ thanh nhã, mang theo hơi thở tà mị không thể kháng cự, khiến kẻ khác hô hấp bị kiềm hãm!

Uất Trì Tuyết lòng bàn tay thấm chút mồ hôi, chỉ là trong nháy mắt, toàn thân cảm giác khẩn trương đã được cố gắng đè nén xuống dưới, trên mặt nàng hiện lên ý mỉm cười ngọt ngào, đứng dậy đi tới trước mặt hắn, quan sát thật kĩ nam tử khiến người khác hồn xiêu phách lạc này, “Thế nào, nhanh như vậy đã kết thúc? Hay là… chàng trở về sớm?”

Cả người Lạc Cơ Nhi chấn động, lưng buộc chặt, khó có thể lường trước sau đó lại phải nhìn đến hình ảnh kiều diễm nào nữa. 

Vị rượu cay độc vẫn mắc lại ở yết hầu, trong chốc lát có chút tê, Mặc Uyên nâng mắt lên, nhìn Uất Trì Tuyết cười đến giống như hoa đào ngày xuân, chậm rãi đi tới, không dấu vết tới gần hắn, bàn tay mềm mại xoa lấy cổ áo hắn, đem nút áo nơi nào đó nhẹ nhàng đẩy ra một nút.

Lơ đãng, miết sát vào chỗ da thịt gần cổ hắn, rõ ràng có ý khiêu khích.

Thấy hắn không mảy may động, trong lòng Uất Trì Tuyết mừng thầm, động tác càng thêm lớn mật: “Áo choàng này đẹp thì đẹp, nhưng mặc hết như thế lên người, chàng không cảm thấy nóng sao? Thiếp tới giúp chàng… A!”

Một tiếng kêu nhỏ, nàng muốn tiến vào vạt áo hắn dò xét thì bị một cổ tay hung hăng chế trụ!

“Thèm khát như thế sao…” Thanh âm trầm thấp tà mị, mang theo hương rượu nồng đậm, bay vào trong tai, “Ta thực hoài nghi cô nhiều năm chưa chạm qua nam nhân phải không, Uất Trì công chúa.”

Nhẹ nhàng vài lời, khiến Uất Trì Tuyết trong nháy mắt đỏ mặt, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi!

“Chàng…” Đôi mắt nâng lên nhìn trừng trừng hắn, nhưng khi tiến sâu vào ánh mắt trong suốt băng lãnh như hồ nước kia, suýt nữa không thể tự thoát ra được!

Giận quá thành cười, Uất Trì Tuyết rốt cục nhớ tới phía sau còn có một thân thể nho nhỏ đang đứng thẳng lẳng lặng ở nơi nào, tay kia rõ ràng tiếp tục khiêu khích chụp lên trên tay hắn, ngữ khí kiều mị không gì sánh được: “Vương gia thực sự là dễ quên, qua hôm nay, Vương gia nên xưng hô ta là Vương phi, mà không phải là công chúa gì đó, đương nhiên, nếu như Vương gia thích, gọi ta là “tiểu công chúa”, Tuyết nhi sẽ cho là liếc mắt đưa tình, không để ý a…”

Một luồng khí lạnh, từ lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu!

Lạc Cơ Nhi hầu như không thể nhấc chân, hai chân đã hoàn toàn tê dại, còn như tiếp tục, nàng sợ không khống chế được chính mình trực tiếp lao ra!

Mặc Uyên nhíu mày, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, nữ tử dịu ngọt yếu ớt cười cảm thấy một chút châm biếm nổi lên trong lòng. Đưa tay rút ra, không hề liếc nhìn nàng một cái, hắn chậm rãi đi đến bên trong phòng, nâng mắt lên, nhìn đến trong phòng còn có một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn quen thuộc thì, lòng chấn động! !

Thân thể cao to rốt cục bất động, bước chân ngừng lại, hắn ngay cả hô hấp cũng đều đình trệ, vị rượu vừa ấn xuống dạ dày đang điên cuồng thiêu cháy!

Chịu đựng mất mát, Uất Trì Tuyết xoay người, trố mắt nhìn thấy bộ dáng củahắn, trong lòng nổi lên một loại vui mừng khó hiểu —— hôm nay màn diễn thật sự, chỉ vừa mới bắt đầu.

Chết tiệt…

Có gì đó hơn cả đau đớn cuồn cuộn nảy lên trong lòng, Mặc Uyên gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp bé nhỏ kia, tức giận ngút trời hóa thành một tiếng gầm nhẹ, nhìn thẳng phía Uất Trì Tuyết: “Nàng ấy sao lại ở đây? ! !”

Uất Trì Tuyết chớp chớp đôi mi, trông rất vô tội, “Ta nghĩ rằng, Vương gia tối nay nhất định hao tổn tinh lực, chắc cần một hạ nhân ở bên cạnh hầu hạ, mà trong vương phủ ta lại không có người quen, duy nhất quen thuộc … chính là nàng ta!”

Nữ tử xinh đẹp cười yếu ớt thản nhiên, chậm rãi tới gần nam tử tuấn mỹ kia, đôi tay mềm mại từ phía sau ôm lấy hắn.

“Vương gia nhất định sẽ không cần khen ngợi thiếp thân cẩn thận tỉ mỉ, đây là việc thiếp thân phải làm,” Kiễng chân, như bị mê hoặc để sát vào vành tai hắn, a cả giận, “Vương gia, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, người còn muốn thiếp thân đợi được bao lâu? Hử?”

Trong tim đau đớn, càng lúc càng đau.

Thần sắc Lạc Cơ Nhi tái nhợt, đáy lòng chỉ là một mảnh lạnh lẽo.

Hoá ra, đây là mục đích nàng ta muốn nàng ở lại trong hỉ phòng sao? Muốn nàng chứng kiến bọn họ ám muội, liền như vậy thú vị sao? A, nhưng thật ra cũng không cần, cảnh tượng như vậy nàng vốn đã thấy qua vô số lần, một chút cũng không ngạc nhiên.

Sắc mặc Mặc Uyên cứng ngắc, với đôi tay mềm mại trên lưng có cảm giác giống như dây leo, càng quấn càng chặt.

Đột nhiên xoay người, nữ hài nho nhỏ kia nâng đôi mắt trong suốt lên, nhìn phía kia Uất Trì Tuyết giống bạch tuột đang dây dưa trên người Mặc Uyên, thanh thiển ý cười: “Vương phi, cần ta đi chuẩn bị chút gì không?”

Uất Trì Tuyết sửng sốt!

Trên khuôn mặt hồng hào có chút nghi hoặc, “Chuẩn bị… Chuẩn bị cái gì?”

“Rất nhiều thứ, ” Lạc Cơ Nhi nghiêm túc nói, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng phát ra chút ánh sáng  nhàn nhạt, làm cho người không thể rời mắt, “Ví như dây thừng, bàn ủi, lò sưởi, khăn tay, nước nóng, còn có…”

“Ngươi chờ một chút!” Uất Trì Tuyết nhịn không được khẽ kêu một tiếng, cánh tay đang quấn quanh trên thân thể Mặc Uuyên giống như điện giật buông ra, nâng đôi mắt lên đề phòng nhìn hắn một chút, miệng thêm chút kiên cường hướng Lạc Cơ Nhi quát lớn nói, “Ngươi hù ta có phải hay không? Chuẩn bị mấy thứ này làm cái gì!”

Lông mi run rẩy, Lạc Cơ Nhi liếc mắt nhìn Mặc Uyên, lại dời ánh mắt.

“Đây là Vương gia yêu thích, nữ nhân của ngài, cần có dấu ấn ký gì đó mới được, Vương phi lại càng phải như vậy …” Nàng không nhanh không chậm mà nói, không chút nào để ý trong đôi mắt Mặc Uyên như muốn đem nàng nóng rực cắn nuốt, “A, được rồi, Vương phi sợ rằng còn thiếu ít vật này nọ để tiểu nô gọi ít nhất một hai người quay trở lại mới được.”

“… Tiểu nô? ?” đôi lông mi đẹp của Uất Trì Tuyết xoắn lại thành một đường, ngữ khí cũng đều bắt đầu run rẩy, “Vì sao?”

Lạc Cơ Nhi cười yếu ớt, cười đến có chút chua chát, “Bởi vì, đến lúc đó ngộ nhỡ Vương phi bất tỉnh mất, cũng còn có người thế thân Vương phi tiếp tục đón nhận … Vương phi nếu là ngay đêm tân hôn đều khiến Vương gia không vừa lòng, việc này mà truyền ra, chẳng phải là chê cười sao…”



Uất Trì Tuyết nghe nói xong sửng sốt, nhìn xem thường nữ hài nho nhỏ mềm yếu kia, nhưng nhất thời không có cách nào cãi lại, “Ngươi…”
Bình Luận (0)
Comment