Sau khi về nhà, Ngu Cốc Thu liền bắt đầu mày mò với ứng dụng “Nghĩa Nhãn”.
Sau khi đăng ký thành công, cô thấy số lượng tình nguyện viên nhiều gấp mấy lần số người khiếm thị, điều này có nghĩa là, dù cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng thật ra lại chẳng có cơ hội nhận được cuộc gọi nào.
Cô có hơi buồn bực. Những người khiếm thị kia liệu có từng bị trêu chọc giống như Thang Tuấn Niên không? Nếu chỉ đơn giản là họ không biết đến ứng dụng này thì còn đỡ.
Lúc nghỉ trưa ở chỗ làm, cô thậm chí còn nhắc đến phần mềm này với Dương Cầm, bảo cô ấy nếu có dịp thì có thể lan truyền thêm.
Dương Cầm nhiệt tình khen ứng dụng này rất hay, đồng thời lại tiếc nuối lẩm bẩm: “Tiếc là điện thoại của tôi không đủ dung lượng. Đợi tôi đổi máy, mua cái có bộ nhớ lớn hơn rồi sẽ tải xuống.”
“Không sao đâu, tôi chỉ tiện miệng nhắc thôi.”
“Nhưng mà sao tự nhiên cô lại nghĩ đến chuyện cài cái này vậy?”
Ngu Cốc Thu thoải mái đáp: “Tôi có người bạn bị vấn đề về mắt, nên dạo này cũng quan tâm hơn đến mảng này.”
“Bạn à?” Dương Cầm lập tức hứng thú, “Cô có người bạn không nhìn thấy sao?”
“Ừm.”
“Là bẩm sinh hay là sau này mới bị?”
“… Gặp tai nạn.”
“Vậy thì tội nghiệp quá.”
Lòng Ngu Cốc Thu bỗng dâng lên chút khó chịu. Cô lấy cớ là giờ nghỉ trưa sắp hết để rời khỏi phòng trực, lần lượt đi thăm các cụ già.
Kết quả vừa bước vào một căn phòng thì đã gặp chuyện.
Kính lão của cụ Tần bị thất lạc, cụ loạng choạng khắp phòng tìm, còn gọi Ngu Cốc Thu giúp tìm cùng. Trong phòng không có, nên những nơi cụ từng ghé qua: phòng bên cạnh, nhà ăn, cả khu vườn nơi cụ đi dạo buổi trưa, đều trở thành khu vực tìm kiếm của cô.
Cô tất bật chạy khắp nơi, suýt nữa đâm sầm vào viện trưởng ở khúc rẽ.
“Giật cả mình! Cô làm gì mà hớt hải thế?”
“Xin lỗi viện trưởng, tôi đang vội tìm kính lão. Cụ Tần sốt ruột lắm, muốn đi đánh mạt chược rồi.”
Sau lưng viện trưởng là một người phụ nữ lạ mặt. Nghe vậy, cô ta mỉm cười nói:
“Xem ra cuộc sống của các cụ ở đây cũng phong phú quá.”
“Đương nhiên rồi.” Viện trưởng đáp, “Chúng tôi rất chú trọng đến đời sống tinh thần của các cụ. Cô có thể hoàn toàn yên tâm gửi bố mình cho chúng tôi chăm sóc.”
Bà vừa nói vừa đẩy nhẹ Ngu Cốc Thu tới trước, giới thiệu: “Đây là Tiểu Cốc, một nhân viên chăm sóc rất xuất sắc trong viện chúng tôi. Cô ấy làm việc nhanh nhẹn, lại rất có trách nhiệm.”
Ngu Cốc Thu khẽ gật đầu chào người phụ nữ kia: “Chào chị.”
“Chào cô.”
Viện trưởng vỗ vai cô ra hiệu: “Cô giúp tôi đi gọi Dương Cầm tới nhé, trông cô cũng bận rộn chẳng kịp tiếp khách rồi.”
“Vâng.”
Cô xoay người đi về phía phòng trực, nói với Dương Cầm rằng có việc mới đến. Dương Cầm uể oải đứng dậy, càu nhàu: “Phiền thật… Phòng đơn vừa mới trống được mấy hôm, lại sắp có người mới sao?”
“Biết đâu được.”
Ngu Cốc Thu cúi xuống lục tìm trong ngăn kéo.
Dương Cầm ngạc nhiên hỏi: “Cô tìm gì thế?”
“Kính lão của cụ Tần.”
“Cái đó sao lại ở trong phòng trực được chứ!”
“Nhỡ có thì sao…”
Cô lại buông ra một câu như vậy, vẻ mặt thẫn thờ, tâm trí để đâu đâu.
Dương Cầm nhún vai rời đi, uể oải bước về phía nhà ăn. Nhưng vừa đặt chân vào cửa, cô lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười tươi rói, hướng về người phụ nữ sắp trở thành khách hàng tương lai, niềm nở chào: “Chào chị, chị muốn tìm hiểu kỹ hơn về khu vực hay cơ sở vật chất nào ạ?”
Khi nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ ấy, cô khựng lại, hơi ngạc nhiên.
Người phụ nữ để tóc ngắn, mặc bộ đồ vải bố họa tiết caro đen trắng, trên người còn phảng phất mùi nước hoa nhè nhẹ.
Tiếc rằng trên khuôn mặt vốn mang khí chất xuất sắc kia, từ bên tai đến sống mũi, nửa gương mặt đều phủ một vết sẹo cũ, dấu tích của một lần bỏng nặng.
Đêm nay, tiệm massage cho người khiếm thị “Thanh Thân” vẫn bận rộn như thường lệ.
Thang Tuấn Niên vừa xoa bóp xong cho vị khách cuối cùng, giúp đối phương rót trà, đóng cửa phòng riêng lại rồi quay về sảnh trước.
“Vất vả rồi.” Trong bóng tối vang lên giọng nói từ quầy lễ tân, “Anh có muốn đi thay đồ trước không?”
“Còn ai nữa không?”
“Còn một người, nhưng vị đó không gọi trà, chắc cũng sắp xong rồi. Số 21 vừa thay đồ xong, đã về trước rồi.”
Thang Tuấn Niên gật đầu, quay người đi về phòng thay đồ.
Đôi khi, cái khó của nghề massage không nằm ở việc làm sao tìm đúng huyệt đạo khiến người ta thấy dễ chịu, điều đó chỉ cần thực hành nhiều là sẽ thành thạo thôi.
Người thầy dạy anh khi xưa từng bắt đầu bằng cách cho anh lần theo sợi tóc qua một lớp giấy ăn, rồi đến việc cảm nhận độ dày của trang giấy, của chiếc khăn lông… Cứ thế từng bước, những vị trí trên cơ thể con người cũng dần trở nên rõ ràng như lòng bàn tay.
Khi ấy, anh tự an ủi mình trong khổ luyện, nghĩ rằng điều này chẳng khác nào khúc mở đầu của một câu chuyện võ hiệp: nhân vật chính gặp nạn, được cao nhân ẩn thế cứu giúp, chịu khổ luyện công, rồi chờ ngày trở lại giang hồ.
Chỉ là, với anh thì khác, dù có rèn đến mức các đầu ngón tay chai sạn, dù kỹ nghệ có thuần thục đến đâu, thứ anh nhận được cũng chỉ là một nghề đủ để giúp mình không phải lo đến cái ăn cái mặc.
Thay đồ xong, Thang Tuấn Niên bước đến phòng riêng, gõ nhẹ cánh cửa đang đóng chặt: “Quý khách có muốn rót thêm trà không ạ?”
“Không cần.”
Bên trong vọng ra một giọng nói khẽ, đầy khó chịu.
Thang Tuấn Niên không nói thêm gì nữa, biết ý mà quay lại đại sảnh.
Cái khó của nghề này, một phần còn nằm ở khoảng thời gian ngoài lúc massage.
Rõ ràng đồng hồ làm việc đã điểm hết giờ, nhưng thời gian khách nghỉ ngơi sau đó cũng bị tính vào phần của họ. Những người đàn ông chẳng vội về nhà, được massage xong thì thoải mái quá, nằm trên giường lười biếng chẳng muốn dậy, mà họ — những người làm, lại phải ngồi chờ đợi vô ích.
Mà nếu muốn nhắc khách rời đi, lại phải dùng lời lẽ khéo léo kiểu mời mọc níu kéo, thật là phiền phức đến cùng cực.
Thang Tuấn Niên gõ nhẹ lên bàn quầy lễ tân: “Anh khách đã quét mã đổi phiếu chưa?”
“Rồi.”
“Vậy cô không cần đợi nữa, về trước đi. Tôi vừa gõ cửa rồi, chắc anh ta còn định nghỉ thêm lát nữa.”
“Anh ở lại một mình được chứ?”
Anh gật đầu: “Đâu phải lần đầu.”
Nhân viên lễ tân cảm kích nói: “Vậy phiền anh khóa cửa giúp nhé, bạn trai tôi quên mang chìa khóa, giờ đang run cầm cập ngoài hành lang rồi…”
Anh xua tay: “Đi nhanh đi.”
Một loạt âm thanh loảng xoảng vang lên, bước chân cô gái dừng ở cửa, rồi giọng cô lại vọng vào: “À đúng rồi, vị khách nữ còn lại cũng đã quét phiếu rồi nha! Không cần bận tâm nữa đâu!”
“Được.”
Tiếng chuông gió leng keng vang lên, cánh cửa lớn mở ra rồi khép lại, đại sảnh lại trở nên yên tĩnh. Chỉ còn chiếc ống tre trang trí ở cửa đều đặn nhỏ từng giọt nước, nghe như tiếng mái hiên dột. Cùng lúc đó, từ cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, là của vị khách nữ kia.
Thang Tuấn Niên nghiêng đầu theo hướng âm thanh, đứng dậy, cất giọng: “Đi thong thả nhé.”
Đối diện lại vang lên một giọng nói: “Sao anh còn kiêm luôn việc ở quầy lễ tân thế?”
Thang Tuấn Niên sững lại.
“…Ngô Đông?”
Ngu Cốc Thu khựng lại một chút rồi nói: “Đúng rồi, tôi đến massage.”
“Cô thấy chỗ nào khó chịu à?”
“Đầu tôi rất đau.”
Giữa chân mày anh khẽ dãn ra, có vẻ như hơi lo lắng.
“Đau một bên, hai bên hay là phía sau gáy?”
“Tôi cũng không rõ, chỉ cảm giác cả đầu đều căng tức.”
“Có thể là do cột sống cổ đấy. Hôm nay cô làm việc nhiều lắm à?”
“Cũng bình thường thôi, chẳng khác gì mọi ngày… chỉ là hôm nay có một khách hàng mới đến.”
Thang Tuấn Niên hiểu ra: “Khách khó tính lắm à?”
“Không, rất lịch sự.” Ngu Cốc Thu đổi giọng, “Tôi nói mấy chuyện này có làm anh trễ giờ tan ca không? Tôi thấy mọi người về hết rồi…”
“Không sao, thật ra bên tôi cũng có một vị khách khiến người ta đau đầu.” Thang Tuấn Niên hạ thấp giọng, như sợ người ta nghe thấy: “Trước khi anh ta dậy, tôi chưa thể về được.”
“Không phải anh ta nghĩ ở đây được qua đêm đấy chứ?”
“Cũng có người từng hiểu nhầm như vậy. Cho nên nếu nửa tiếng nữa mà vẫn chưa có động tĩnh gì, tôi sẽ qua nhắc lần nữa.” Giọng Thang Tuấn Niên bình thản, như chuyện thường ngày, “Cô mau về nhà đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nhưng rồi anh nghe thấy đối diện vang lên tiếng ghế bị kéo ra, tiếng sột soạt khe khẽ, cô ngồi xuống.
“Tôi ngồi đợi với anh một lát, dù sao cũng chưa cần vội về.” Cô nói trước khi anh kịp mở miệng, “Anh không được từ chối đâu, vì tôi cũng được tính là khách đấy.”
Thang Tuấn Niên bị nghẹn lời, đành đổi cách hỏi: “Không phải cô còn đau đầu sao?”
“Xoa bóp xong thấy đỡ nhiều rồi.” Ngu Cốc Thu khen khẽ: “Các kỹ thuật viên trong tiệm các anh ai cũng có tay nghề rất tốt.”
“‘Ai cũng’? Đây chẳng phải là lần đầu cô đến tiệm này sao?”
Tim Ngu Cốc Thu chợt khựng lại, cô vội đáp qua loa: “Ờ… tôi nhớ ra rồi, trước khi quen anh, tôi từng đến một lần.”
Nói xong, cô liền vội chuyển chủ đề để lảng đi: “Có mẹo nào đặc biệt để xoa bóp đầu không?”
“Ừm, tôi chỉ cho cô vài huyệt vị nhé, ở nhà cô có thể tự thử bấm xem.” Thang Tuấn Niên giơ tay lên, làm mẫu ngay trên gương mặt mình: “Huyệt Thái Dương thì không cần nói rồi, còn có Ấn Đường, Toản Trúc, Suất Cốc…”
“Khoan khoan, cái huyệt Suất Cốc đó nằm chính xác ở đâu thế? Tóc anh nhiều quá, tôi nhìn không rõ.”
“…”
Anh nghiêng đầu, dùng ngón tay ấn nhẹ lên vị trí ấy rồi nói cụ thể: “Từ phía trên tai, chếch sang phải hai thốn.”
Ngu Cốc Thu không chắc lắm, đưa tay sờ sờ lên phía trên tai mình: “Hai thốn là… bao nhiêu ấy nhỉ?”
Anh khẽ thở dài, hạ tay xuống, rồi bất ngờ đứng dậy.
Ngu Cốc Thu chợt có linh cảm, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh đang từng bước tiến lại gần, cuối cùng dừng lại ngay phía sau lưng ghế cô.
Bàn tay vừa còn lần mò bên tai cô khẽ dừng lại, rồi từ từ trượt xuống, nắm lấy d** tai mình, như thể đang nắm chặt sợi dây đang kéo căng giữa tai và tim, cố gắng giữ cho trái tim đang đập loạn không nhảy ra khỏi cổ họng.
“Là chỗ này.”
Ngón tay anh khác hẳn với phần thịt mềm nơi đầu ngón tay cô, khẽ chạm vào phía trên tai cô.
Thang Tuấn Niên hơi cúi người xuống, giọng nói cũng trở nên rất nhẹ, vang lên ngay bên tai cô, gần như hòa cùng tiếng nước nhỏ tong tong từ ống tre ngoài cửa. Nước tích lại đến một mức thì “cộp” một tiếng, ống tre lật nghiêng, đầu ngón tay anh cũng ấn xuống huyệt vị ấy, dòng máu bị chặn liền thông ra, như dòng nước chảy tràn vào mạch dẫn bên dưới.
“Tôi… tôi biết rồi…”
Ngón tay anh lần theo mái tóc cô trượt xuống, dừng lại ở sau đầu, ấn vào phần hõm mềm giữa cổ và gáy.
“Đây là huyệt Phong Trì. Đau đầu do lệch cổ hay đau nửa đầu thì bấm vào đây, như thế này.”
Anh đi đến chỗ nào, giọng nói cũng theo đến đó. Thái độ nghiêm túc, bàn tay dùng đúng lực, chân thành như đang giảng dạy sinh lý học.
Thái độ ấy của anh lại càng khiến cô khó chịu đựng hơn.
Rõ ràng lúc này cô nên đáp lại một tiếng “vâng”, thế nhưng lại chẳng thể thốt ra nổi, chỉ cắn chặt môi, dùng chiếc cổ còn đang bị anh giữ khẽ gật một cái yếu ớt.
Đã chỉ dẫn cô bấm hai huyệt, “đưa Phật đến tận Tây Thiên”, chắc hẳn Thang Tuấn Niên là nghĩ như thế, ngón tay anh lại trượt lên gò má cô.
Không còn mái tóc che chắn, làn da cô hoàn toàn cảm nhận được sự chạm vào ấy.
Anh không quen thuộc thân thể cô như quen chính mình, nên không thể lập tức tìm đúng huyệt vị; giống như khi nãy chạm lên gáy cô, anh cũng phải dò dẫm từng chút một. Đầu ngón tay anh lần từng tấc, vết chai sần nơi bụng ngón cọ sát lên làn da mềm mại, cuối cùng xác định được vị trí, ấn xuống nơi thái dương đang rịn mồ hôi của cô.
“Đau lắm à?”
Anh tưởng cô đau nên mới toát mồ hôi.
Cô lúng túng đáp khẽ: “…Một chút thôi.”
“Xin lỗi, cô không nói, tôi cứ tưởng lực đó không nặng.”
Sức nặng nơi thái dương bỗng chốc biến mất, linh hồn cô cũng theo đó mà… bay đi mất. Rồi bàn tay ấy lại hạ xuống, đặt lên xương mày cô, lực đạo nhẹ đến mức gần như chỉ còn là một sự v**t v* hơi thô bạo.
Kỹ thuật của anh, khi dùng trên người cô, hoàn toàn mất đi phong độ thường ngày, Ngu Cốc Thu cực kỳ phiến diện mà chấm cho anh một đánh giá như thế.
Bởi vì bàn tay anh, căn bản không thể giúp cô thư giãn được.
Nơi nào đầu ngón tay anh đi qua, nơi đó đều bị anh xoa thành một mớ rối bời.