Ngày hôm sau khi xác định xong ý định phẫu thuật, Thang Tuấn Niên liền đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, quan trọng nhất vẫn là tình trạng đôi mắt của anh.
Sau khi lo lắng hoàn thành toàn bộ các mục kiểm tra, lúc chờ bệnh viện trả kết quả, anh thậm chí còn nhen nhóm chút mong chờ mơ hồ, mong rằng báo cáo sẽ phát hiện ra vấn đề nào đó, để ca phẫu thuật không thể tiến hành vì lý do khách quan, như vậy sự nhút nhát của anh có thể giấu dưới mặt nước, chẳng ai nhìn thấy.
Nhưng bác sĩ lại nói với anh rằng anh rất may mắn, phẫu thuật có thể tiến hành. Rồi lại nói, cũng coi như không may, vì anh đã kéo dài quá lâu, mười năm mù lòa, dây thần kinh thị giác và phản ứng thị giác của não bộ đã có mức độ thoái hóa nhất định, đây là điều mà ca phẫu thuật cũng không thể thay đổi.
Dù mọi chuyện suôn sẻ nhất, thị lực của anh nhiều nhất cũng chỉ có thể phục hồi đến 0,1 đến 0,3. Nhưng đối với một người đã mù, không nên dùng cách nói như vậy, mà phải là, không ngờ lại có thể hồi phục đến 0,1 đến 0,3.
Ca phẫu thuật được sắp xếp rất gấp, định vào hai ngày sau. Sau đó còn phải xem tình hình để nằm viện một thời gian, vì vậy anh cần tranh thủ hai ngày này sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện: xin nghỉ ở cửa tiệm, và quan trọng nhất là thu xếp cho Phi Phi.
Theo kế hoạch trước đó, nó vẫn có thể ở bên anh thêm một thời gian nữa rồi mới trở về trại huấn luyện chó dẫn đường. Nhưng kế hoạch luôn không đuổi kịp biến cố, ca phẫu thuật buộc anh phải đẩy thời điểm ấy lên trước.
Sáng hôm đó, Thang Tuấn Niên dậy rất sớm, chuẩn bị tắm cho Phi Phi, cũng là lần tắm cuối cùng.
Phi Phi nhìn chung rất ngoan, chỉ riêng việc tắm là không thích. Từ tiếng động của nó, anh có thể nghe ra, nó vốn luôn yên tĩnh, nhưng khi tắm lại thở hổn hển. Những lần trước anh sẽ lầm bầm dọa nó rằng không tắm sẽ thành cún hôi, anh biết nó nghe hiểu. Nước xối xuống bộ lông, lông nó rung một cái, nước bắn cả lên mặt anh.
Lần này cũng vậy, Phi Phi vẫn thở phì phò, nhưng Thang Tuấn Niên không còn nói câu dọa quen thuộc nữa. Vừa làm ướt lớp lông mềm, anh vừa nói: “Phi Phi của chúng ta hôm nay phải đi gặp người ta, phải chải chuốt cho xinh đẹp.”
Lần này, con chó nhỏ vốn ghét tắm nhất lại không giũ lông làm ướt anh nữa.
Quá trình tắm thuận lợi hơn bất cứ lần nào trước đây. Thang Tuấn Niên nhanh chóng lau khô cho nó, bế lên sofa sấy lông, từng chút một chải cho mượt, rồi mặc vào bộ đồng phục làm việc nhỏ của nó. Một người một chó lại cùng nhau ra cửa như mọi ngày.
Họ đi qua con hẻm nhỏ đầy mùi thức ăn, ăn sáng xong lại hướng về ga tàu điện ngầm. Đến cửa ga, Thang Tuấn Niên bỗng khựng lại, anh nghe được có đứa trẻ đi ngang qua nói: “Mẹ ơi, con muốn cái bóng bay Pikachu kia.”
Anh hơi chần chừ, rồi đưa tay giữ lại người đi đường, hỏi: “Xin chào, cho tôi hỏi… ở đây có ai bán bóng bay không?”
Người kia rất tốt bụng dẫn anh đến bên quầy bán.
Anh hỏi người bán: “Xin chào, cho tôi hỏi bóng bay có những hình gì?”
Ông chủ quầy nhiệt tình đáp: “Hình gì cũng có hết! Anh muốn mua cho con nít hay cho bạn gái? Trẻ con thì thích Pikachu với Dê Lười đó, còn mua cho bạn gái thì cái đầu mèo này được lắm, hình như gọi là Ha Liêu Kê-ti!”
“Tôi mua cho con chó nhỏ của tôi.”
Ông chủ nhìn theo phía trước người Thang Tuấn Niên, Phi Phi nghiêng nghiêng cái đầu.
“Ui chà, con cún này oai ghê, còn mặc đồ nữa.”
“Cái bóng bay hình hoa hướng dương này được không? Con cún này trông có phúc lắm, giống y một đóa hướng dương.”
Ông chủ lấy xuống một quả bóng hoa hướng dương sặc sỡ đưa cho Thang Tuấn Niên. Quả bóng còn có chuông nhỏ, anh vừa nhận thì leng keng leng keng vang lên.
Thang Tuấn Niên hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Không cần đâu! Tặng cho cún của anh.”
Thang Tuấn Niên sửng sốt, ngượng ngùng nói: “Vậy không hay, tôi vẫn nên trả tiền.”
“Không sao hết, vài đồng bạc thôi. Lần đầu có người đến chỗ tôi mua bóng cho chó đấy. Tôi hồi còn ở quê cũng nuôi một con chó nữa…”
Ông chủ lải nhải kể chuyện, Thang Tuấn Niên đứng đó nghe hết chuyện ông với con chó cỏ ở quê. Nghe xong anh cảm ơn, nói: “Quả bóng này tôi nhận. Ông chủ, tôi mua thêm một cái nữa nhé.”
“Ồ? Thế cũng được!” Ông chủ không khách sáo nữa, lại chủ động chọn trong đám bóng một cái đưa cho anh: “Còn có quả bóng hình cái xương này.”
Nhưng Thang Tuấn Niên lại do dự: “Cái này thì thôi, không cần cái xương.”
“Sao vậy?”
“Cái này là mua cho… một cô gái.”
Ông chủ bật cười ha ha: “Ồ ồ, được chứ! Vậy có cần Hello Kitty không? Bạn gái chắc chắn thích!”
“Không, đừng giống những người khác.” Thang Tuấn Niên suy nghĩ rồi hỏi: “Có hình quả táo không?”
Cuối cùng, Thang Tuấn Niên một tay dắt hai quả bóng, hủy luôn kế hoạch đi tàu điện, đứng chờ rất lâu bên đường mới vẫy được một chiếc xe chuyên chở thú cưng để đến trại huấn luyện chó dẫn đường. Anh ký xong giấy bàn giao, giao Phi Phi cho huấn luyện viên.
Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, suôn sẻ đến mức khiến cuộc chia tay trở nên quá vội vàng.
Thang Tuấn Niên nhờ huấn luyện viên cầm hộ quả bóng táo, còn mình thì ngồi xuống, một tay tháo bỏ bộ đồng phục của Phi Phi.
Nhân lúc đó, hai bàn tay anh kìm nén mà vuốt qua bộ lông mềm của nó, rồi vòng sợi dây bóng hoa hướng dương qua người nó, buộc thành một chiếc nơ nhỏ, lỏng nhẹ.
Xin lỗi… bây giờ tao mới có thể cho mày thứ mày muốn.
Anh lặng lẽ nói câu ấy trong lòng, nhưng trước mặt Phi Phi chỉ khẽ nói bốn chữ: “Nghỉ hưu vui vẻ.”
Anh đứng dậy thật nhanh, nhanh chóng lấy lại quả bóng táo, nhanh chóng lấy cây gậy, một mình đi về phía cổng.
Đi được một đoạn, anh nghe tiếng leng keng phía sau, tiếng chuông nhỏ gắn trên quả bóng, leng keng, leng keng vang lên, rồi nghe huấn luyện viên gọi tên Phi Phi, cùng tiếng chân nó đuổi theo.
Anh không quay đầu. Không dừng lại. Càng bước càng nhanh, càng lúc càng nhanh. Tiếng chuông cũng vì thế càng lúc càng dồn dập, càng thêm hoảng hốt.
Cuối cùng, anh vẫn khựng lại.
Tiếng chuông cũng dừng ngay sau anh.
“…Hả?”
Thang Tuấn Niên quay đầu lại, một lần nữa khụy xuống, trách nhẹ Phi Phi: “Không phải đã buộc đồ chơi cho mày rồi sao? Sao mày không chơi?”
Phi Phi dùng mũi khẽ chạm vào đầu gối anh.
Thang Tuấn Niên không nói gì nữa.
Anh chạm lên mặt Phi Phi, vuốt đến chiếc mũi của nó, rồi cúi đầu, đưa mũi mình chạm nhẹ vào mũi nó.
Quả bóng được buộc trên người Phi Phi bị luồng gió trong hành lang thổi qua, leng keng, leng keng, tiếng chuông vang lên khẽ khàng, tràn đầy trong không khí. Năm ấy lúc họ lần đầu gặp nhau, cũng từng có âm thanh như thế. Trên cửa phòng tiếp khách có treo một chiếc chuông, lúc huấn luyện viên dẫn Phi Phi bước vào, tiếng chuông cũng khẽ lay động.
“Phi Phi, chào mày.”
Ở khoảnh khắc sau cùng, anh nói đúng câu lúc ban đầu, không nói lời tạm biệt.
Ngày kia chính là ngày Thang Tuấn Niên tiến hành phẫu thuật ghép giác mạc.
Ngu Cốc Thu tan làm liền chạy thẳng tới siêu thị. Trong ghi chú có danh sách nguyên liệu tối nay phải chuẩn bị, không phải để nấu cho cô, mà là để nấu cho Thang Tuấn Niên sau ca phẫu thuật ngày kia. Cô mua cá, rau bina, cà rốt… tóm lại là những thực phẩm mà theo bách khoa toàn thư ghi lại là tốt cho mắt, cô đều mua một ít. Cô muốn thử nấu trước, đảm bảo hôm sau món ăn có thể nuốt nổi.
Cô xách một túi lớn trở về nhà, bước vào hành lang rồi dần nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, Ngu Cốc Thu chậm lại bước chân.
Trời chiều trong hành lang nhuộm một màu xanh xám, nhưng trên tay nắm cánh cửa cũ kỹ nhà cô lại buộc một quả bóng hình quả táo đỏ rực.
Cái gì đây?
Đang lúc cô thấp thỏm, chẳng lẽ đây là chiêu mới của bọn trộm để đánh dấu nhà? Cô vừa lại gần xem, trên quả bóng có nửa hàng chữ quen thuộc: Muộn mất rồi, chúc em Giáng Sinh vui vẻ.
Ngu Cốc Thu gỡ quả bóng xuống, vừa vui vừa có chút buồn bực.
Sao anh lại dùng đúng một chiêu y hệt thời cấp ba thế này chứ, anh dùng chiêu này với mọi cô gái à? Anh còn không biết mánh khoé của mình đã bị cô bắt bài rồi sao.
Cô thật sự rất muốn lúc này “vạch trần” anh một trận, ép anh ngẫm lại cái kiểu tặng quà chẳng có chút mới mẻ nào đó. Nhưng nghĩ đến việc ngày mai anh sẽ phẫu thuật, cô lại thôi. Thay vào đó, cô hậm hực gửi cho Thang Tuấn Niên một icon mèo “trợn mắt chê bai” kiểu Mr Fresh (*).
Thang Tuấn Niên chỉ nghe được trình đọc màn hình báo rằng cô gửi một con mèo nhỏ, tưởng rằng cô đang rất vui.
Anh cũng gửi lại cho cô một biểu cảm xoay vòng vui vẻ.
Ngu Cốc Thu lại mềm lòng ngay, cảm giác như anh đang bị cô bắt nạt, trông tội nghiệp vô cùng.
Cảm giác muốn gặp anh dâng lên đầy trong người, Ngu Cốc Thu liền không chờ được nữa.
Cô không kìm nén được h*m m**n ấy, tiện cớ thử món ăn, xách hộp cơm mang đến nhà Thang Tuấn Niên.
—— Chỉ là cô đến chậm một chút, Thang Tuấn Niên vừa ăn xong bữa.
Cô ngượng ngùng giơ hộp cơm lên, Thang Tuấn Niên vẫn bình tĩnh như thường, nói: “Không sao, tôi có thể ăn tiếp. Em cũng chưa ăn đúng không?”
“Dạ chưa.”
“Vậy ăn cùng nhau đi.”
Anh lấy đồ ăn trong hộp cơm ra bày lên, còn lấy thêm cho cô một bộ bát đũa.
Ngu Cốc Thu ngồi xuống, đưa mắt nhìn một vòng phòng khách, không thấy Phi Phi đâu.
“Phi Phi được đưa đi rồi à?”
Thang Tuấn Niên ngồi xuống: “Ừ, sáng nay đã đưa đi rồi.”
Ngu Cốc Thu quan sát sắc mặt anh, trông vô cùng bình tĩnh, chẳng thấy chút buồn bã chia ly nào, ăn uống cũng rất ngon, vừa ăn món cô làm vừa nói là rất ngon.
“Anh không thấy buồn sao?”
“Không buồn.”
“Trên áo anh dính nhiều lông chó lắm.”
“Không sao.”
“Không dọn à?”
Anh lắc đầu: “Cứ để nó dính thế.”
Ngu Cốc Thu vạch trần thẳng thắn: “Thực ra anh buồn muốn chết, đúng không? Giữ lại lông chó thì có ích gì, giữ Phi Phi mới là quan trọng.”
“Đó là quy định của trung tâm.”
“Anh đừng cứng nhắc như vậy mà, thử một chút đi…”
Anh lại lắc đầu: “Tôi tuân thủ quy tắc vì điều đó tốt cho Phi Phi. Nếu nó ở bên tôi, nó sẽ tiếp tục không phân rõ ranh giới giữa công việc và đời sống. Với nó mà nói thì rất vất vả. Tôi nghĩ nó nên đến nơi nào phù hợp với nó nhất.”
“Được rồi…”
Ngu Cốc Thu đáp lại uể oải, ngay cả món cô nấu vào miệng cũng chẳng còn vị.
Cô nghĩ ngợi, chậm rãi nói ra ý định đã nhen nhóm từ lâu trong cô: “Vậy nếu em đi đăng ký thì sao? Anh nói xem, em có khả năng xin được Phi Phi không? Như vậy em nuôi nó, anh cũng có thể thỉnh thoảng qua thăm, hai người sẽ không còn vướng nhau nữa.”
Thang Tuấn Niên lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Ngu Cốc Thu nói tiếp: “Ngày mai em sẽ đến hỏi trung tâm xem yêu cầu thế nào, tranh thủ thời gian, kẻo Phi Phi bị người khác nhận nuôi mất!”
Thang Tuấn Niên buột miệng: “Đừng, đừng làm những chuyện sẽ khiến tôi càng thích em hơn nữa.”
Những lời này, bình thường anh tuyệt đối tuyệt đối sẽ không nói thẳng ra. Nhưng vì đã có giới hạn thời gian, chỉ còn hai ngày nữa là làm phẫu thuật, đến lúc đó mọi thứ sẽ khác đi, có lẽ anh có thể có một chút tư cách, nên lời nói mới trở nên lỏng ra.
Tất nhiên, vốn dĩ anh định nhịn đến sau phẫu thuật, chỉ dùng một quả bóng đỏ thay cho lời mình muốn nói. Nếu Ngu Cốc Thu không chạy đến trước mặt anh, không nói ra chuyện muốn xin nuôi Phi Phi, anh chắc chắn vẫn có thể kiềm chế bản thân thật tốt, dù sao đó cũng là chút ít ưu điểm còn sót lại nhiều năm nay của anh.
Nhưng anh vẫn thất bại, cô đang ngồi ở đây, tình cảm yêu thương như dòng lũ bung tràn khắp cơ thể.
Anh đứng dậy khỏi bàn, như người chới với giữa dòng nước lớn, để mặc bản thân tiến lại gần cô.
Ngu Cốc Thu còn chưa kịp hoàn hồn sau câu nói vừa rồi, mơ mơ hồ hồ nhìn Thang Tuấn Niên đang tiến lại gần mình.
Anh đưa một bàn tay chạm vào lưng ghế của cô trước, rồi dừng lại, cúi đầu hỏi: “Tôi có thể chạm vào mặt em lần nữa không?”
Ngu Cốc Thu ngẩn ra một lúc lâu, cuối cùng mới tìm lại được giọng nói của mình, ngượng ngùng đáp: “Đư…ương nhiên rồi…”
Bàn tay Thang Tuấn Niên từ trên không chạm xuống, đầu tiên là cằm của cô, men theo đường viền hàm đi lên, chạm đến tóc mai, rồi đến trán. Một vòng đi lên, lại một vòng đi xuống, khắc họa trọn vẹn đường viền khuôn mặt. Anh nhận xét: “Mặt em nhỏ thật, một tay tôi là che hết rồi.”
Được khen mặt nhỏ, Ngu Cốc Thu tất nhiên vui như mở cờ trong bụng, nhưng dáng vẻ e dè vẫn phải giữ lại đôi chút, cô nói: “Vậy có khi là tại… tay anh lớn.”
“Thế à?”
Ngón tay anh trở lại nơi cằm cô, nhẹ nhàng trượt lên, luôn tránh khỏi đôi môi, chỉ di chuyển trong khoảng đó, đây là phần duy nhất anh chưa từng chạm tới; lần trước, anh dừng lại đúng ở đây.
Ngu Cốc Thu khẽ điều chỉnh hơi thở.
Thang Tuấn Niên lưỡng lự rất lâu, cuối cùng, ngón cái vô tình chạm vào cánh môi khô của cô.
Ngón tay anh khẽ run, nhưng không rụt về nữa, tỉ mỉ lần theo đường viền đôi môi.
Ngu Cốc Thu căng thẳng đến mức cơ thể run nhẹ, chẳng biết liệu anh có cảm nhận được sự run rẩy ấy không.
“Thì ra môi em có hình dáng như thế này.” Anh thì thầm. “Còn hơi khô.”
“Để em bôi ngay!”
Cô cuống quýt lục lọi trong túi, tìm thỏi son dưỡng.
Trước khi ra cửa cô đã bôi rồi, nhưng vừa nãy bị anh chạm vào, cô lại liên tục l**m môi, nên mới khô rát như vậy.
Thang Tuấn Niên lại đưa tay chặn lấy thỏi son dưỡng của cô.
“Để tôi bôi cho em.” Anh nói.
Ngu Cốc Thu theo bản năng lại l**m môi thêm một lần nữa, khiến môi càng khô hơn, nước ẩm đều chạy vào trong cơ thể, mềm ướt như tan đi mất.
Thang Tuấn Niên mở nắp son dưỡng, một tay nhẹ nhàng nâng cằm cô, tay kia cầm thỏi son đưa lên. Lần đầu anh bôi không chuẩn, quệt ra ngoài khóe môi, cô lên tiếng ú ớ, anh lập tức phản ứng: “Xin lỗi, tôi bôi không đúng chỗ.”
Đệm ngón tay anh đưa tới, lau đi lớp son lem bên môi cô, nhưng càng lau lại càng kéo rộng.
Ngu Cốc Thu giả vờ giận: “Anh cố ý đúng không?”
Anh mỉm cười: “Em đoán xem?”
Ngu Cốc Thu bất ngờ chụp lấy ngón tay anh, khẽ há miệng cắn một cái. Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Thang Tuấn Niên, cô cũng bật cười.
“Đó là hình phạt vì anh không bôi cho em đàng hoàng.”
“Đây gọi là hình phạt à?” Anh nói. “Vậy tôi có phải nên tỏ thái độ… không đàng hoàng hơn chút nữa không?”
Ngu Cốc Thu thua trận, giật lại thỏi son dưỡng từ tay anh.
“Vậy thì không cho anh giúp nữa.”
Thang Tuấn Niên rút tay về, khẽ vuốt ngón trỏ vừa bị cô cắn, như chìm trong suy nghĩ.
Bỗng anh gọi “tên” cô.
“Ngô Đông.” Anh nói, “Bây giờ tôi chỉ mong thời gian có thể lập tức bị kéo đi, nhảy đến khoảnh khắc tôi có thể gặp em.”
Nhịp tim vốn đang đập rất nhanh của Ngu Cốc Thu lại như ngừng một nhịp vào khoảnh khắc ấy.
Những lời cô muốn lập tức nói rõ trong khoang ngực đã dâng lên nhiều lần, nhưng cuối cùng cô lại nuốt xuống.
Đã đến mức này rồi, chậm một lúc cũng không sao. Cô không muốn anh nổi giận ngay lúc này mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Giữ tâm trạng tốt trước ca phẫu thuật mới là quan trọng nhất, tuyệt đối không được để phát sinh rắc rối.
Cô quyết định rồi: đợi đến khi anh phẫu thuật xong, mọi thứ ổn thỏa, cô sẽ đem lời tỏ tình bị gián đoạn đêm giao thừa năm ấy nói hết, nói trọn vẹn cho anh nghe.
“Xin chào, Thang Tuấn Niên, em là Ngu Cốc Thu, em thích anh. Đây là câu mà mười năm trước em đã muốn tự mình nói với anh, bây giờ nói ra chắc cũng không muộn, phải không?”
Ngu Cốc Thu vốn nghĩ mình sẽ nói như thế.
Nhưng sự thật là đến ngày hôm đó, điều cô nói với anh lại là: “Dì Lâm đi rồi, anh cũng xuất viện rồi. Hình như chúng ta không còn lý do gì để liên lạc nữa.”
Chú thích:
Mr Fresh:
