Tầm sáu rưỡi tối, Thang Tuấn Niên kéo theo một chiếc vali hai mươi sáu inch đi vào ga Nam.
Anh gửi tin nhắn cho Ngu Cốc Thu báo rằng mình đã đến nơi, phía trên nữa là ảnh chụp vé tàu anh gửi cho cô, điểm đến là Tê Vân, nhưng cô hoàn toàn không trả lời.
Thang Tuấn Niên tìm được cửa soát vé. Chưa đến giờ vào, anh ngồi xuống một góc và bắt đầu dán mắt vào điện thoại.
Đi Tê Vân không phải chuyện bốc đồng, anh tới đó cũng chẳng phải để du lịch. Tuy Tê Vân là một thành phố du lịch khá ổn, nằm ở dải duyên hải phía bắc, giáp ngoài biển, từ Kinh Kỳ đi tàu cao tốc mất ba tiếng.
Mùa hè ở đó rừng núi rậm rạp, đi bộ leo núi rất được ưa chuộng, bất kể là khách du lịch hay dân địa phương. Nghe nói trên đỉnh núi có một ngôi chùa rất linh, ai nấy đều thích lên đó khấn bái.
Còn đến mùa đông thì lại càng tuyệt. Đúng vào tiết tháng Hai này, những tảng băng khổng lồ sẽ từ cửa sông Hắc Giang trôi xuống phía nam, phủ kín mặt biển, ở cảng Tê Vân tạo thành một vùng đồng bằng băng trắng xóa đến tận chân trời. Nếu đi thuyền phá băng bình thường, sẽ thấy được cảnh tượng đẹp đến khó quên.
Đây là kiến thức “nóng” mà đa số người đều biết, nhưng đối với Thang Tuấn Niên lại là “kiến thức lạnh”. Có thể trông cậy một người mười năm chẳng nhìn thấy gì mơ mộng về du lịch được bao nhiêu chứ? Dữ liệu lớn cũng sẽ chẳng bao giờ gợi ý mấy thứ này cho anh.
Chỉ sau khi quyết định sẽ đến đó, anh mới dần dần được đẩy mấy bài gợi ý liên quan.
Mà anh muốn đến nơi đó, là bởi sau khi mắt phẫu thuật hồi phục, anh đã tự mình sắp xếp lại di vật của mẹ một lần nữa.
Năm đó, lúc cần sắp di vật, mắt anh đã không còn thấy, chỉ đành dựa vào người khác đọc, tả lại rồi mới làm được một lượt phân loại đại khái, chắc chắn còn bỏ sót nhiều. Lần này tự tay làm lại, anh phát hiện trong thư từ của mẹ có một bức được gửi từ Tê Vân.
Điều khiến anh chú ý là tên người gửi, tên là Quan Hựu Thanh, nhưng ở góc dưới bên phải phong bì còn chú một cái biệt danh rất nhỏ: Tiểu Hòa.
Hồi đó, người đọc thư căn bản không đọc đến đoạn này, nên anh cũng không biết hóa ra vị “nhóc hòa thượng” kia từng viết thư cho mẹ. Từ thông tin Lâm Thục Tú để lại, anh vẫn tưởng người đó chuyển nhà từ nhỏ rồi mất liên lạc với mẹ. Nhưng thật ra sau khi chuyển nhà, người kia từng gửi một lá thư, chỉ là duy nhất lá này.
Chừng đó năm đã trôi qua, nhóc hòa thượng ấy chắc cũng sắp thành hòa thượng già rồi, chưa chắc còn ở Tê Vân. Nhưng Thang Tuấn Niên muốn thử đi tìm, không phải để đưa bức thư mẹ anh năm đó chưa gửi đi cho đối phương, mà nhiều hơn… có lẽ chỉ là muốn nhìn xem bóng dáng mối tình đầu của mẹ trông thế nào, muốn hỏi về người mẹ thuở nhỏ trong ký ức của ông ấy.
Đáng lẽ đây là chuyến đi một mình mà anh đã quyết định từ trước, còn việc tính để Ngu Cốc Thu cùng đi là chuyện nảy sinh ngoài kế hoạch, từ khoảnh khắc nhìn thấy cô ăn mì ly trong cửa hàng tiện lợi vào đêm giao thừa, anh đã cảm thấy giận. Cơn giận ấy từ lâu đã vượt qua tất cả những điều anh muốn chất vấn cô về “chính mình”.
Từ lúc ấy, anh đã bắt đầu tính xem nên mời cô đi cùng bằng cách nào.
Tê Vân là một nơi rất hợp để giải tỏa tâm trạng, anh muốn kéo cô rời khỏi ngôi nhà đó. Còn chuyện giữa hai người, đều đứng sau cả.
Nhưng nhìn thời gian đang dần áp sát, nhìn khung chat vẫn trống trơn không hồi âm, Thang Tuấn Niên mới nhận ra mình thật quá tự cho là đúng.
Dù thế nào, họ cũng là người nhà của cô, còn anh là kẻ mà hiện giờ cô sắp bỏ lại. Chọn ai trong hai bên? Căn bản chẳng phải lựa chọn cần do dự.
Anh biết mình không cần mong chờ nữa. Còn năm phút nữa tàu cao tốc sẽ chạy, anh lẽ ra phải lập tức đứng dậy ngay bây giờ, với tầm nhìn chậm chạp của anh mới có thể miễn cưỡng lên được tàu.
Nhưng Thang Tuấn Niên lại không nhúc nhích.
Đếm ngược bốn phút.
Anh nhìn một vòng sảnh chờ nơi người qua kẻ lại, so với thị lực, anh vẫn dựa vào thính lực nhiều hơn. Vô số bước chân và những bánh xe kéo của vali hòa thành một bản giao hưởng, không lỡ một nhịp nào.
Đếm ngược ba phút.
Thang Tuấn Niên cúi đầu, dùng vali chống trước người làm gậy dò đường, bước về phía trước, quét căn cước qua cửa soát vé tự động.
Anh quay đầu lại lần nữa, vẫn chẳng thu được gì.
Đếm ngược hai phút.
Anh đi thang máy xuống dưới, lúc nhấn giữ cửa thang vẫn còn nhìn về phía cổng kiểm soát trống không, cho đến khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, vẫn không xuất hiện cảnh tượng anh tưởng tượng, ví dụ như Ngu Cốc Thu bất ngờ hớt hải lao vào, giống như cảnh chiếu trong phim.
Đếm ngược một phút, Thang Tuấn Niên cuối cùng cũng bước đúng vạch lên được tàu.
Vì thời gian gấp rút, anh không kịp tìm đúng toa tàu ứng với vé của mình, mà lên đại toa gần nhất ở sân ga rồi mới tính đi dần từng toa một.
Khoang 6, khoang 7, khoang 8… đến khoang 10.
Xuyên qua từng khoang tàu đầy người, đây là chuyến đi đầu tiên sau mười năm, nhưng Thang Tuấn Niên vẫn hờ hững, cuối cùng mới đến được toa của mình.
Mà bên cạnh chỗ ngồi của anh, đã có người ngồi ở đó rồi.
Người ấy ngẩng đầu lên, giọng bình thản nhưng lại như gió thoảng mây bay nhìn anh nói: “Thang Tuấn Niên, sao anh chậm vậy!”
Ngu Cốc Thu đến ga Nam muộn hơn Thang Tuấn Niên mười lăm phút.
Cô dĩ nhiên muốn đi, dù là đi Tê Vân hay đến bên cạnh Thang Tuấn Niên, nhưng lý trí vẫn liên tục đối đầu với khao khát. Suốt cả buổi chiều, cô lúc thì nghĩ: đây là lần cuối cùng, không sao hết; “lần cuối cùng” là một cụm từ rất hấp dẫn, có một cái kết mỹ mãn phi thường luôn là kết thúc tuyệt nhất. Lúc khác lại nghĩ: lần trước theo anh về nhà ăn cơm cũng tự nhủ đó là “lần cuối cùng”, nhưng cái “lần cuối cùng” này cứ dài mãi không hết.
Cuối cùng, Ngu Cốc Thu quyết định giao sự lựa chọn cho ý trời.
—— Nếu đến sáu giờ mà khoang tàu Thang Tuấn Niên đang ngồi vẫn còn chỗ, thì cô sẽ mua vé.
Ngu Cốc Thu đã quyết như vậy, liền khóa điện thoại lại. Trong lúc đó, cô dành chút sức sắp xếp một chiếc vali, rồi kéo nó ra ban công, giả vờ như mình đã quên sự tồn tại của chiếc vali ấy.
Sau đó, cô lặp lại những việc trước đó: tìm phim để xem, hoặc chơi game, nhưng thứ nào cũng chẳng có tinh thần, cứ nhìn chằm chằm vào đồng hồ mà nghĩ, sao mới trôi qua có một tiếng?
Trong sự giày vò và chờ đợi lặp đi lặp lại như thế, thời gian cuối cùng cũng đến sáu giờ.
Cô lập tức mở ứng dụng mua vé, khoang 10…
Còn vé.
Ngu Cốc Thu lập tức buông hết mọi thứ trong tay, chạy ra ban công lấy vali, làm liền một mạch chạy ra khỏi nhà, và kịp tới cửa kiểm soát vé đúng vào phút thứ mười lăm cuối cùng.
Cô rất dễ dàng nhìn thấy bóng dáng Thang Tuấn Niên, nhưng lúc đó anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, ánh mắt hai người lệch nhau.
Ý xấu cũng chính vào khoảnh khắc ấy mà nảy sinh. Cô lẳng lặng quét vé vào ga, lên toa, thấy bên cạnh chỗ của Thang Tuấn Niên đã có người ngồi, bèn ôm tâm lý “thử xem sao” hỏi người đó có thể đổi chỗ được không. Đối phương rất sảng khoái đồng ý.
Thế là mọi chuyện trôi chảy như nước chảy thành dòng. Cô nín hơi chờ đợi, đợi đến lúc Thang Tuấn Niên bước vào thì cho anh một màn xuất hiện thật… diễn. Bề ngoài thì thản nhiên như không, nhưng trong lòng thì lăn qua lộn lại muốn nổ tung.
Điểm duy nhất không hoàn mỹ chính là phản ứng kinh ngạc của Thang Tuấn Niên không lớn như cô tưởng. Anh chỉ hơi sững người, rồi ngồi xuống cạnh cô, như thể đã sớm chắc chắn rằng cô sẽ tới, thuận miệng hỏi: “Sao em không trả lời tin nhắn của tôi?”
Ngu Cốc Thu chột dạ: “Anh… em không để ý. À đúng rồi, anh ở đâu? Em đặt chỗ ở cùng chỗ với anh nhé, em còn chưa kịp đặt.”
“Không cần, tôi đặt rồi.”
“Anh đặt trước hai phòng à?”
Anh liếc cô một cái: “Một phòng.”
Ngu Cốc Thu sững lại, giật mình đến mức lắp bắp: “Anh nói… chúng ta… chúng ta ở chung một phòng á?”
Anh thản nhiên: “Tôi nhớ yêu cầu của em.”
Dù không nói thẳng, nhưng rõ ràng lời ấy đang ám chỉ chuyện lần trước cô hùng hổ bảo lễ tân đặt một phòng.
Cô ngượng ngùng tức tối: “Lần đó không giống!”
“Vì tôi nhìn thấy rồi thì không thể ở chung được nữa à?”
“Không, không phải! Lần trước chỉ là để trú mưa, ở chung sao có thể giống được!”
Anh bật cười: “Được rồi, không trêu em nữa. Tôi đặt là một căn homestay, phòng riêng. Đừng lo.”
Cô gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nhói lên một cái —
… Như vậy chẳng phải là kiểu “tạm thời sống chung” rồi sao.
Ngu Cốc Thu đeo tai nghe vào, theo thói quen muốn mở podcast để nghe giọng Thang Tuấn Niên. Rõ ràng anh đang ở ngay bên cạnh, vậy mà cô đã quen tìm sự bình yên từ giọng nói cách qua một lớp màn hình của anh.
Thang Tuấn Niên liếc thấy màn hình điện thoại của cô: “Em đang nghe podcast à?”
Ngu Cốc Thu lập tức úp ngược điện thoại lại, sợ anh nhìn thấy tài khoản phụ của mình, bất mãn nói: “Anh nhìn trộm làm gì!”
“Xin lỗi, tôi vô tình quay đầu lại… hơn nữa ở khoảng cách này tôi vốn không nhìn rõ màn hình điện thoại của em.” Anh giải thích, “Chỉ cảm thấy giao diện hơi giống nên mới không nhịn được hỏi thôi.”
Ngu Cốc Thu bĩu môi: “Được rồi, tha cho anh đó.”
Cô giả vờ nghiêm túc hỏi, “Thế còn anh? Anh có còn cập nhật nữa không?”
“Em phải biết chứ.”
Da đầu Ngu Cốc Thu căng lại, giọng cao lên mấy phần: “Sao em phải biết!”
Anh cười: “Không phải em từng giục tôi, bảo nếu còn không cập nhật thì để cảnh sát tới bắt tôi sao?”
Mắt Ngu Cốc Thu trừng lớn: “Sao cả cái đó anh cũng biết là em! Em đổi tài khoản rồi mà!”
“Ban đầu tôi không chắc, chỉ thử dò em thôi. Giờ thì biết rồi.”
Ngu Cốc Thu thở dài, không giấu nữa mà hối thúc: “Vậy rốt cuộc anh có cập nhật hay không!”
“Biết em vẫn còn nghe thì tôi chắc chắn sẽ cập nhật. Nhưng trước đó tôi luôn không tin người ấy là em. Em rời đi dứt khoát như thế, tưởng đã hoàn toàn không còn hứng thú với tôi, sao lại còn nghe podcast của tôi?”
Anh không phải đang oán trách, chỉ như tự nói ra lòng mình, nhưng từng chữ lại khiến Ngu Cốc Thu nghe mà nghèn nghẹn.
Ngoài cửa sổ tàu là đồng hoang đen thẫm, cũng có những ảo ảnh sáng lóa lướt qua.
Cô nhìn Thang Tuấn Niên qua khung kính, nhìn họ ngồi sát cạnh nhau, rồi không hay biết mà ngủ quên.
Khi tỉnh lại, đầu cô đang tựa vào cửa kính. Chuẩn xác hơn, là tựa lên tay của Thang Tuấn Niên. Một cánh tay của anh vòng từ sau lưng cô qua, giống như đang ôm lấy cô, trong lòng bàn tay còn vò một mảnh khăn quàng trắng của anh, kê giữa trán cô và ô cửa tàu lạnh buốt.
Cô vội vàng ngồi thẳng dậy, nhưng lại đè lên cánh tay anh, hoảng hốt nghiêng người về phía trước, rồi lại cuống quýt lau khóe miệng mình xem có ch** n**c dãi ra ngoài không.
Thang Tuấn Niên rút tay về, nhúc nhích vai rồi nói: “Sắp đến rồi.”
Ngu Cốc Thu muốn nói cảm ơn, muốn bảo là ngại quá đã làm phiền anh suốt đường, xoay xở nửa ngày, nhưng khi mở miệng lại buột ra câu: “Anh không ngại sao?”
Thang Tuấn Niên khẽ mỉm cười, giọng hiếm khi không bình tĩnh, như trang sách bị gió thổi tung lên, xào xạc bay.
“Sao lại ngại được chứ, tôi đã mười năm rồi không đi du lịch rồi.” Anh nhìn cô, “Cho nên tôi thật sự, thật sự rất vui vì cuối cùng em đã đến. Cùng tham gia vào chuyến du lịch đầu tiên sau mười năm của tôi.”
Tim Ngu Cốc Thu mềm đi, cô lập tức quay phắt đầu nhìn ra cửa sổ.
Tàu gần mười hai giờ đêm mới tới Tê Vân, đây không phải ga cuối của chuyến tàu, chỉ có rất ít người xuống tại ga này.
Hai người lại đón được một chiếc xe đi tới homestay. Lúc lên xe, Thang Tuấn Niên còn trêu cô, hỏi cô có muốn ngồi ghế phụ không. Ngu Cốc Thu cạn lời, nghĩ tới lúc đó giả câm cũng bị anh nhìn thấy hết… cô lẳng lặng chui vào hàng ghế sau, bám lấy cửa kính nhìn ra phố xá.
Đêm muộn ở Tê Vân rất trống trải, xe ít người thưa, đường lại rộng, bầu trời đêm cao vút, không một gợn mây. Những dãy núi bao quanh xa xa nối liền ở rìa thành phố, mang lại cảm giác đầu tiên – rộng lớn.
Hai mươi phút sau xe chạy đến nơi, vượt xa mong đợi của Ngu Cốc Thu. Anh nói là một căn, thật ra là một căn nhà. Homestay là một tòa nhà hai tầng có sân nhỏ. Hai người ở trong căn nhà lớn thế này đúng là quá xa xỉ.
“Anh đặt cái to vậy làm gì?”
“Vì mấy phòng rẻ đều bị đặt hết rồi.”
“Ờ… ồ.” Lý do thật mộc mạc.
“Thế cũng tốt, có nhiều phòng, em có thể chọn căn em thích.”
“Vậy em không khách sáo đâu nhé!”
Ngu Cốc Thu kéo vali đến bên cửa, rồi bắt đầu mở từng phòng, thò đầu vào xem, duyệt xong tầng một lại chạy lên tầng hai. Trong căn nhà nhỏ yên tĩnh, nhất thời đầy ắp tiếng chân chạy của cô.
Cuối cùng cô chạy trở lại, chọn một căn phòng có cửa sổ đối diện thẳng với sân nhỏ.
“Em chắc chắn muốn căn này rồi!”
Cô vừa bước ra khỏi cửa phòng, Thang Tuấn Niên liền kéo hành lý đi về một căn phòng cách xa phòng cô.
Cô không nhịn được mà đi theo nhìn, căn phòng anh chọn vậy mà lại chẳng có lấy một ô cửa sổ.
Bao nhiêu phòng đẹp như thế, anh lại cố tình chọn một chỗ như vậy để ở, chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân sao.
“Anh chắc chắn muốn căn này?”
“Ừ, tôi ở đây thì em sẽ thấy thoải mái hơn. Thêm nữa, mắt tôi cũng không tiện lắm, nhưng nếu em không muốn tôi ở cùng một tầng với em, tôi có thể lên tầng hai cũng được.”
“Em không có ý đó.” Ngu Cốc Thu nhíu mày, “Em chỉ thấy anh có thể ở chỗ thoải mái hơn một chút, chọn phòng khác chẳng phải tốt hơn sao?”
“Cho dù là ở ngay cạnh phòng em cũng được?”
Cô hơi sững lại, ngập ngừng nói: “Đương nhiên… cái này thì chẳng sao cả.”
Thang Tuấn Niên đặt hành lý xuống, rồi quay người bước về phía Ngu Cốc Thu.
Cô lùi lại. Ánh mắt dán xuống mặt đất, anh càng lúc càng tiến gần, càng lúc càng gần. Mũi chân hai người gần như chạm nhau, cô căng người, lùi thêm một bước, lưng va vào tường, không còn đường thoái lui.
“Ngu Cốc Thu, em nói cho tôi biết.” Giọng anh vang lên ngay trên đỉnh đầu cô, “Rốt cuộc em muốn tôi cách em xa một chút, hay là gần một chút?”
Cô ngẩng đầu, khẽ tránh ánh mắt anh, đáp: “Anh ở phòng nào cũng được.”
Sáng tám giờ, Ngu Cốc Thu tỉnh lại. Tối qua cô mất ngủ đến tận bốn giờ mới thiếp đi, ngồi nhìn tiểu viện và vầng trăng ngoài cửa sổ suốt nửa đêm, quên kéo rèm, bị ánh nắng chiếu thẳng vào mà tỉnh giấc.
Bên ngoài phòng đã vang lên tiếng nấu nướng, căn bếp của homestay nối liền với phòng khách bằng một đảo bếp mở. Cô nghĩ Thang Tuấn Niên vậy mà còn dậy sớm hơn mình, thế là cũng chẳng thể nằm lì trên giường nữa, vội vàng bò dậy chạy vào phòng vệ sinh trong phòng để rửa mặt, rồi ngồi trước gương tỉ mỉ trang điểm.
Khi mắt anh còn không nhìn thấy, có lúc cô thậm chí chẳng thèm trang điểm đã đi gặp anh. Nhưng bây giờ thì không được, giờ cô bắt đầu chú ý xem trên mặt mình có mọc thêm mụn vì thức khuya không, hay quầng thâm dưới mắt, hoặc quần áo có hợp hay không.
Cứ thế mà chậm rãi nửa ngày, đến khi chắc chắn không có sơ sót nào, cô mới cẩn thận mở cửa phòng.
Tiếng máy hút mùi đã ngừng, Thang Tuấn Niên đang ngồi bên bàn ăn dùng bữa sáng. Trước mặt anh còn đặt một đĩa đồ ăn, trên đó là trứng ốp la, thịt xông khói và bánh mì nướng vừa mới làm xong, cùng một ly sữa.
Anh ngẩng đầu gọi: “Ăn sáng không? Nhưng hơi nguội rồi, cần hâm lại một chút.”
“Không sao, có ăn là em không kén chọn.”
Ngu Cốc Thu kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, Thang Tuấn Niên chậm rãi dừng động tác nhai, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô.
Cô thấy không thoải mái, nhìn lại: “Anh làm gì thế?”
Anh khẽ nghiêng người từ ghế đứng lên, hai tay chống bàn, cả người nghiêng qua nửa chiếc bàn áp sát trước mặt Ngu Cốc Thu. Cô mở to mắt, nín thở, cho đến khi Thang Tuấn Niên lại thản nhiên ngồi trở về chỗ cũ.
Anh tò mò hỏi: “Em trang điểm à?”
“Ừ… em trang điểm trông kỳ lắm sao?” Cô mím môi đã thoa son bóng, khẽ nói, “Có cần phải làm quá lên, ghé sát như vậy để nhìn không?”
“Không phải thế.” Thang Tuấn Niên giải thích cho mình, “Tôi chỉ có thể nhìn rõ khi ở khoảng cách đó, mà tôi muốn nhìn rõ là vì tôi chưa từng thấy em trang điểm thế này.”
“À, trong ấn tượng của anh sâu nhất vẫn là dáng vẻ em hồi cấp ba đúng không?”
Thang Tuấn Niên gật đầu.
Ngu Cốc Thu đùa: “Vậy nếu anh mãi không làm phẫu thuật, trong lòng anh em có phải sẽ mãi mãi thanh xuân bất lão không? Nghĩ thế lại thấy hơi tiếc.”
Anh ngẫm nghĩ: “Thế thì chỉ có em đơn phương nhìn tôi già đi thôi sao? Quá gian xảo rồi.”
Ngu Cốc Thu chọc nhẹ vào miếng trứng: “Không đâu, chắc em sẽ chẳng nhìn thấy ngày đó.”
Không khí chợt lạnh xuống.
Thang Tuấn Niên lại như chẳng nghe thấy, chậm rãi ăn hết đồ ăn trong đĩa, còn nửa ly sữa, thế là anh vẫn có thể đường hoàng ngồi đối diện cô, nhìn cô ăn, vừa nói: “Dù thế nào, được nhìn thấy em bây giờ với tôi đã là một hạnh phúc.”
Ngu Cốc Thu cúi đầu xuống, động tác nhai dần trở nên lơ đãng.
“Đêm hôm đó em nắm tay tôi, bảo tôi sờ lên mặt em để tưởng tượng dáng vẻ của em, nhưng tôi lại chẳng thể nào hình dung ra được sẽ như thế nào, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh em năm mười tám tuổi. Tôi rất tiếc, trong lòng nghĩ liệu tôi có phải sẽ mãi mãi chỉ nhớ đến dáng vẻ em năm mười tám tuổi, hay một ngày nào đó ngay cả hình ảnh mười tám tuổi của em tôi cũng chẳng thể nhớ nổi? Vì ký ức đã bắt đầu mơ hồ, nên khi ấy tôi mới đặc biệt khao khát được nhìn thấy em. Mà ông trời đã cho tôi toại nguyện, có lẽ tôi thật sự không nên quá tham lam nữa.”
Nói xong, anh uống cạn nửa ly sữa còn lại, bưng đĩa chuẩn bị rời đi.
Ngu Cốc Thu nghe xong những lời này thì chẳng còn nuốt nổi, vội vàng gọi anh lại.
“Thang Tuấn Niên!”
Anh dừng bước, đứng ngay bên cạnh cô.
Cô ngẩng đầu: “Em vẫn chưa hỏi anh, mười năm sau em trông thế nào?”
Anh cúi xuống, đưa tay lau đi chút vụn thức ăn dính bên khóe môi cô, khẽ thì thầm: “Khiến người ta thần hồn điên đảo.”