Sáu chữ ấy lọt vào tai Ngu Cốc Thu chẳng khác nào tiếng hát của hải yêu, vừa đầy sức hấp dẫn, lại vừa nguy hiểm vô cùng.
Não cô lập tức phát cảnh báo đỏ. Lần trước chỉ mới để anh tùy ý ấn vài cái lên đầu và gáy trong tiệm thôi mà cô đã nghĩ ngợi lung tung. Cô thật sự không dám tưởng tượng nếu tay anh đặt lên eo mình thì sẽ thế nào, hoàn toàn không thể!
Giữ vững ý chí rồi hoàn hồn lại, Ngu Cốc Thu mới phát hiện mình đã nằm sấp ngay ngắn trên sofa.
Thang Tuấn Niên rút một chiếc gối ôm trên sofa đưa cho cô, bảo cô gối đầu lên đó.
“Ở đây không có giường massage, chỉ có thể tạm như vậy. Trọng điểm vẫn là đau eo, đúng không?”
“Ừm.”
Thang Tuấn Niên cực kỳ chuyên nghiệp. Dù là trong hoàn cảnh riêng tư thế này, anh vẫn làm như đang ở nơi làm việc: lấy một tấm chăn đắp lên lưng cô, tuyệt đối không chạm vào người cô, dù chỉ là chạm qua quần áo. Tay anh xuyên qua lớp chăn, chậm rãi ấn xuống.
Sofa thấp hơn giường massage rất nhiều, còn Thang Tuấn Niên thì lại cao. Anh cúi người rất gò bó, ấn hai cái đã thấy không thuận, dứt khoát quỳ xuống đất. Ngu Cốc Thu gối đầu lên gối, nghiêng đầu liếc thấy tư thế của anh, ngại đến mức muốn ngồi dậy, nhưng lại bị anh giữ nhẹ vai và ấn nằm xuống lại.
Khoảng cách này khiến anh dễ dàng ghé sát đến tai cô, khẽ nói: “Đừng để ý, như vậy tôi mới dùng lực tốt được.”
Ngu Cốc Thu không đáp nữa, vội xoay mặt về phía lưng sofa, tránh sang bên không nhìn thấy anh.
Tay Thang Tuấn Niên lại đặt xuống.
Lần này rõ ràng lực mạnh hơn hẳn, đầu ngón tay mỗi lần ấn đều rất chắc, xuyên qua lớp chăn và áo khoác, đi qua cả lớp áo trong, áp thẳng lên da thịt cô. Cô thấy đau, nhưng sau cái đau lại là cảm giác thả lỏng. Bên eo đang được ấn ấy như lên thiên đường rồi lại rơi xuống địa ngục, nói chung cứ nhảy qua nhảy lại không ngừng.
Trước khi massage, Ngu Cốc Thu còn nghĩ đây sẽ là một trận tra tấn ý chí. Chỉ lần trước trong tiệm, bị anh tùy ý ấn vài cái thôi cô đã tâm loạn ý hoảng, lần này thì biết chống đỡ kiểu gì?
Nhưng khi thực sự cảm nhận được lực tay của Thang Tuấn Niên, một nửa con người cô đã “đi đời” rồi.
Cô nghĩ, hóa ra lần trước lực của Thang Tuấn Niên căn bản chỉ tính là đang v**t v* cô, chứ không phải massage. Khi anh nghiêm túc, động tác massage thật sự là trị liệu cho cơ thể cô, hoàn toàn không để lại chút xíu tâm trí dư dả nào để mà mơ mộng linh tinh nữa.
Nhưng khi Thang Tuấn Niên hỏi cô lực đạo thế nào, có đau không, Ngu Cốc Thu lại theo phản xạ buột miệng nói: không đau.
Đó là thói quen nhiều năm của cô, dù đau vẫn phải nói không đau, cắn chặt lấy âm thanh thì sẽ không bị phát hiện, nhịn một chút rồi sẽ qua thôi. Ngay cả trong massage cũng vậy, rõ ràng là cô bỏ tiền ra, vậy mà lại giống như người nhận tiền vậy. Trước đây mỗi lần người khác hỏi cô có đau không, bất kể cảm giác thật sự là gì, cô cũng sẽ theo bản năng nói không đau.
Lần này cô lại quen miệng nói không đau, cố gắng hít sâu, ép những tiếng rên đã sắp trào lên khỏi cổ họng nuốt xuống bằng mọi giá. Lực tay của Lật Tử cô còn chịu được, nhưng của Thang Tuấn Niên thì không, cô phải tốn rất nhiều sức để giả vờ như không sao.
Nhưng sự thay đổi trên cơ thể cô chẳng thể qua mắt Thang Tuấn Niên. Anh dần nhận ra cô giống như một con vật nhỏ chuẩn bị giao chiến với người ta, mỗi một bộ phận đều căng lên. Ánh mắt anh lướt qua, mu bàn chân, vai và gáy của cô đều vô thức cong lại.
Anh không nói ra, chỉ nặng tay hơn một chút rồi lại hỏi lần nữa: “Lực này có đau không?”
Cô nói: “Không đau.”
Cơ thể dưới tay anh lại càng cứng hơn.
Cô càng cứng đờ, tim anh lại càng mềm xuống, trong lòng cũng nhói lên.
Anh cúi mắt, nghiến răng một chút, dùng lực mạnh hơn nữa rồi hỏi: “Vậy lực này thì sao?”
Ngu Cốc Thu vừa định nói “không đau”, nhưng khi mở miệng lại bật ra một tiếng kêu đau.
Cô bị ấn đến mức nước mắt trào ra ngay lập tức, tức tối chống người lên nhìn Thang Tuấn Niên. Nhưng anh lại bình thản nhìn cô, hỏi: “Sao vậy? Không phải em nói không đau sao?”
Ngu Cốc Thu sững người.
Đúng thế, là chính cô cứ mãi nói không đau. Chịu đựng để đối phương tăng lực hết lần này đến lần khác, cho đến khi chạm đến giới hạn của mình.
Thang Tuấn Niên nhướng mày, nghiêm túc nói: “Ngu Cốc Thu, đừng che giấu cảm giác thật của em. Đau chính là đau, thì nói thẳng ra.”
Ngu Cốc Thu nhìn vào mắt anh, ngẩn người rất lâu.
Cô ngẩn ngơ buột miệng nói: “Em… em thử xem.”
Cô nói “em thử xem”, câu đó khiến Thang Tuấn Niên cũng sững người. Cảm giác muốn thay cô ấm ức trước một bước lại dâng lên.
Anh nắm lấy vai cô, không hề chất vấn câu nói ấy có kỳ lạ hay không, chỉ dịu giọng lại: “Vậy thử lại lần nữa.”
Lúc đầu Ngu Cốc Thu muốn nói không cần đâu, đến đây thôi. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt Thang Tuấn Niên, đôi mắt ấy hơi ươn ướt, trái tim cô dường như cũng dần ươn ướt theo, như có nước ngấm vào rồi nặng nề trôi xuống.
Cô nằm sấp xuống lần nữa.
Bàn tay Thang Tuấn Niên lại đặt lên qua lớp chăn, chậm rãi ấn xuống, kiên nhẫn hỏi: “Lực này có đau không?”
Ngay khoảnh khắc Ngu Cốc Thu sắp buột miệng, Thang Tuấn Niên đã nói trước: “Cảm nhận cơ thể của em cho kỹ. Lần này chậm lại rồi hẵng trả lời, không vội.”
Anh vừa chậm rãi ấn, vừa chậm rãi nói: “Để tôi kể em nghe cảm nhận của tôi sau mấy năm làm nghề. Trong số những người tôi từng massage, tôi phát hiện những ai cơ thể cứng đặc biệt, tắc nghẽn nặng đều là những người rất giỏi nhịn. Có người cũng nói không đau, có người còn bảo tôi có thể ấn mạnh hơn, họ chịu được.”
“Còn em, trong dạng người như vậy, em là người nhịn giỏi nhất. Nên cơ thể em còn cứng hơn mấy ông già hay nổi nóng.”
Ngu Cốc Thu bực bội nói: “Thật sự cứng đến vậy sao?”
Anh đùa: “Thật đó. Ngu Cốc Thu, chẳng lẽ chúng ta còn thua mấy ông già được à?”
Ngu Cốc Thu vùi mặt vào gối, hậm hực “hừ” một tiếng.
“Giờ nói tôi nghe, lực này được chưa?”
“…”
Ngu Cốc Thu vẫn vùi mặt trong gối, giọng mơ hồ truyền ra: “Nhẹ hơn chút nữa.”
Lông mày và ánh mắt Thang Tuấn Niên cùng thả lỏng theo lực tay, anh dịu giọng: “Được.”
Ngu Cốc Thu nhận ra khi điều chỉnh đúng lực rồi, cảm giác quả nhiên hoàn toàn khác, thoải mái, không cần cố nhịn, cơ thể vẫn có thể thư giãn.
Trước đây cô luôn có một nhận thức: massage mà, muốn khai thông những chỗ tắc thì nhất định phải dùng sức mạnh, càng đau càng tốt, giống như cuộc đời vậy, đó là con đường phải trải qua, chịu được thì mới tính.
Nhưng thật sự là như vậy sao?
Cô bắt đầu thấy mơ hồ.
Có phải đôi khi không cần gồng mình, cũng sẽ có kết quả thuận theo tự nhiên?
Trong cơn mơ màng, Ngu Cốc Thu cảm thấy Thang Tuấn Niên không chỉ đang ấn mở những chỗ tắc nghẽn trong cơ thể cô. Dù những thứ được “hóa giải” ấy tạm thời vẫn chưa tìm được lối thoát, nhưng chúng đã được nới lỏng bên trong cô, khiến cô dần cảm nhận được sự nhẹ nhõm.
Ngay trước khi sắp thoải mái đến mức ngủ thiếp đi, Ngu Cốc Thu chợt bừng tỉnh. Cô giật mình nhận ra Thang Tuấn Niên đã quỳ xuống đất massage cho cô rất lâu rồi, như vậy không được.
Cô bật người dậy, vỗ hai cái lên mặt mình: “Được rồi được rồi, đến đây thôi! Em hồi phục đầy máu rồi!”
Thang Tuấn Niên thấy thế cũng không miễn cưỡng nữa, duỗi người rồi đứng dậy.
Ngu Cốc Thu nhận ra thoáng mệt mỏi vụt qua gương mặt anh. Cô chợt ý thức được hôm nay anh cũng leo núi lâu như cô, chẳng nhẹ nhàng gì hơn. Thế mà giờ còn phục vụ cô lâu như vậy.
Cô lúng túng nói: “Hay… để em đổi lại ấn cho anh? Tuy em chắc chắn không chuyên bằng anh.”
Thang Tuấn Niên không trả lời ngay. Ánh mắt anh lơ đãng một lúc, rồi mới nhìn về phía cô: “Vậy thì… ấn đơn giản vài cái đi.”
Ngu Cốc Thu lập tức phấn chấn gật đầu. Hai người đổi chỗ, chiều cao của cô thì không thành vấn đề. Cô kéo tấm chăn vừa phủ trên lưng mình đắp lên lưng Thang Tuấn Niên, bắt chước y chang giọng điệu vừa nãy của anh: “Anh muốn tập trung chỗ nào? Chắc cũng là eo nhỉ?”
Tay cô định đưa xuống đó thì bị Thang Tuấn Niên giữ lại.
Anh nói: “Eo tôi hơi nhạy cảm, không cần ấn chỗ đó.”
Ngu Cốc Thu rụt tay lại: “Vậy em ấn… chân? Hình như cũng kỳ… Vậy em ấn vai gáy cho anh nhé!”
Vai gáy thì không cần chăn, anh đang mặc áo len cổ cao. Cô đặt tay lên vai anh qua lớp áo, anh hơi co lại một chút. Điều đó khiến Ngu Cốc Thu không nhịn được muốn trêu: “Anh thật sự chỉ nhạy cảm mỗi eo thôi à?”
Anh im lặng.
Lúc này Ngu Cốc Thu mới nhận ra câu mình hỏi có phần kỳ quặc, vội vàng chuyển chủ đề, bắt chước anh nói: “Lực này của em được chứ?”
“Ừm… phải nói thật không?”
“Đương nhiên.”
“Như lông chim chạm vào tôi vậy.”
“…”
Tay Ngu Cốc Thu khựng lại. Sau đó, cô hít sâu, thở ra, gân xanh nổi lên, dồn hết sức ấn mạnh xuống vai Thang Tuấn Niên.
“Lần này chắc chắn không nhẹ nữa chứ?!”
Thang Tuấn Niên “ừm” một tiếng rất khó xử, nghe như hơi miễn cưỡng.
Ngu Cốc Thu bị đả kích nặng: “Em yếu đến mức đó thật sao?”
“Không phải.” Anh mang theo nụ cười, nói: “Chỉ là em không tìm đúng huyệt. Ấn vào phần thịt thì đương nhiên sẽ không có cảm giác gì rõ rệt.”
Cách giải thích đó khiến Ngu Cốc Thu thấy yên tâm hơn một chút, vô thức nói: “Vậy lần sau em sẽ nghiên cứu kỹ huyệt đạo.”
Thang Tuấn Niên nghiêng đầu sang nhìn cô: “Còn có lần sau nữa sao?”
Ngu Cốc Thu chữa cháy: “Em đâu có nói là sẽ ấn cho anh.”
“Vậy em sẽ ấn cho ai?”
Ngu Cốc Thu nghẹn họng, không trả lời được, cô mím môi, rút tay lại: “Hôm nay đến đây thôi, dù sao em ấn cũng chẳng có tác dụng.”
Cô đứng thẳng dậy định đi, nhưng tay vừa rút một nửa đã bị Thang Tuấn Niên nắm lấy.
Anh nửa tựa vào sofa, áo len bị cô ấn đến nhăn nhúm trông rối bời, tóc cũng bị đè đến hơi rối. Anh ngước lên nhìn cô từ dưới lên.
Ngu Cốc Thu ngây ra một giây, đến khi phản ứng lại muốn rút tay về thì bàn tay đó đã bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
Cô tránh ánh mắt: “… Anh làm gì vậy?”
“Em vừa nói muốn nghiên cứu phương diện này, tôi có thể tự tiến cử, làm thầy của em không?” Khi nói, anh từ trên ghế sofa đứng dậy, bóng dáng dần phủ xuống cô.
Anh buông lòng bàn tay, không còn giam giữ nữa, nhưng Ngu Cốc Thu lại chẳng biết phải đi đâu, ngẩn người đứng tại chỗ, nhìn anh đưa tay khẽ vuốt một lọn tóc của cô.
Ngu Cốc Thu ngẩng mắt nhìn anh.
Anh cúi đầu nói: “Vừa rồi lúc em đứng dậy, chỗ này bị ép rối rồi.”
Ngu Cốc Thu theo phản xạ lại đưa tay lên tóc mình, loạn xạ vuốt vài cái.
Thang Tuấn Niên lặng lẽ nhìn động tác của cô, sau đó lại đưa tay tới, mỉm cười: “Em càng vuốt lại càng rối.”
Ngu Cốc Thu hơi cúi đầu, cảm nhận sự chỉnh lại của anh, khác biệt tinh tế với cái chạm vừa rồi. Động tác anh chậm rãi, ngón tay luồn vào tóc cô, trượt xuống sau gáy, chạm đến cổ, dừng lại ở một điểm.
“Đây là huyệt Phong Phủ, lần trước tôi đã nói với em rồi, còn nhớ không?”
Anh thật sự thuận thế giảng giải cho cô, khiến khí thế muốn quát anh dừng tay của Ngu Cốc Thu yếu đi một bậc, suy nghĩ bị dẫn dắt, mơ hồ đáp: “Nhớ.”
“Thật sự nhớ?” Anh lại ngồi xuống sofa, nghiêng người, chỉ vào sau đầu mình: “Vậy em sờ thử cho tôi xem, tôi kiểm tra.”
Ngu Cốc Thu nhìn chằm chằm vào sau gáy sạch sẽ của anh, anh cúi đầu, cổ bị kéo lộ ra khỏi cổ áo len cao, nơi đó quả thật là một vị trí thích hợp để lưu lại dấu vết.
Chợt nhận ra mình đang nghĩ gì, lòng bàn tay cô nóng lên, vội giấu tay ra sau lưng.
“Thật ra là không nhớ.”
Thang Tuấn Niên quay người lại, đưa tay ra: “Vậy đưa tay cho tôi, tôi dẫn em tìm lại vị trí một lần nữa.”
“Không cần nữa.” Cô cụp mắt xuống, “Em đổi ý rồi, không muốn nghiên cứu nữa.”
Thang Tuấn Niên cũng không vì sự thay đổi của cô mà tức giận, bình thản nói: “Không sao, vậy chờ đến khi nào em lại có hứng thú. Hôm nay không được thì ngày mai, ngày mai không được thì ngày kia.” Anh ngừng giọng một chút, rồi nói tiếp: “Dù sao tôi còn cả một đời thời gian.”
Ngu Cốc Thu nghe mà ngẩn người, mơ hồ cảm thấy câu này nghe có chút quen tai.
Thang Tuấn Niên nhắc cô: “Xem ra em quên rồi, đây là câu em từng nói với tôi… lúc chúng ta mới bắt đầu quen nhau.”
Ngu Cốc Thu cố gắng nhớ lại, mơ hồ cảm thấy hình như đúng là có chuyện đó. Giờ nghĩ lại chỉ thấy như là lời của một người khác, còn cô đã trở lại là Ngu Cốc Thu của hiện tại, không còn dũng khí mãnh liệt ấy nữa. Hai mươi tám năm sống như đi trên băng mỏng mới là cuộc đời cô quen thuộc.
Cô vẫn cúi đầu, buồn bã đáp: “Thật sao, em chỉ buột miệng nói thôi, anh đừng coi là thật.”
Thang Tuấn Niên lúc này nhìn cô cười.
“Không sao, cho dù đó chỉ là hứng khởi nhất thời của em, nhưng với tôi khi ấy lại rất quan trọng.” Anh nói, “Cho nên bây giờ tôi đem câu nói quý giá ấy trả lại cho em, tôi là nghiêm túc. Ngu Cốc Thu, em không còn thích tôi nữa, nhưng tôi vẫn còn cả một đời, tôi sẽ dùng hết lần này đến lần khác để thử xem em có thể một lần nữa thích tôi hay không.”
Ngu Cốc Thu im lặng rất lâu, rồi đáp: “Em đã đổi vé rồi, mùng bốn sẽ về.”
Làm gì có cả một đời, thời hạn ở bên nhau của họ chỉ còn lại một ngày.