“Em gái ngoan, sao hôm nay miệng ngọt thế?” Lăng Thành cười híp mắt nói: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì cần nhờ vậy?” Lâm Tuyết cắn chặt môi, khẽ nói: “Anh, anh có nghe nói tới Điện Trường Sinh chưa?”
Điện Trường Sinh? Vừa rồi ở hội đấu giá, hai ông cháu kia chính là người của Điện Trường Sinh.
Điện Trường Sinh là một trong hai đại tà giáo.
“Từng nghe nói qua, sao vậy?” Lăng Thành hỏi.
“Tôi muốn nhờ anh giúp tôi điều tra Điện Trường Sinh một chút…” Lâm Tuyết khẽ khàng nói.
Gần đây thành phố Đại Phong không yên ổn lắm, mấy hôm trước Thông Thiên Giáo còn lập đường khẩu mới ở đây.
Bây giờ Điện Trường Sinh cũng lập đường khẩu ở thành phố Đại Phong rồi.
Hai đại tà giáo đều đến rồi, thành phố Đại Phong chẳng phải là sắp loạn thành nồi cháo nát à?
Còn may là dạo này Thông Thiên Giáo không có động tĩnh gì.
Đường chủ Hà Thiên Hựu đã rất lâu rồi không thấy xuất hiện.
Nhưng mà gần đây Điện Trường Sinh lại có chút quá đáng.
Sau khi thành lập đường khẩu, không có việc ác nào không làm, thậm chí là dùng người sống để luyện đan, khiến cho người ta lông tóc dựng ngược.
Lãnh đạo cấp trên đã hạ lệnh, trong vòng một tháng mà không diệt trừ được Điện Trường Sinh thì tất cả mọi người đều bị đuổi việc.
Sau khi cục cảnh sát nhận được mệnh lệnh, cả cục vẫn luôn điều tra về Điện Trường Sinh.
Nhưng mà bọn chúng rất gian xảo, cơ bản là không điều tra được địa điểm đường khẩu của bọn chúng.
Lăng Thành cười một tiếng: “Cảnh sát các cô còn chẳng có cách nào đối phó với bọn chúng thì tôi giúp được gì?” Lâm Tuyết có chút gấp gáp, vội nói: “Hôm qua cục cảnh sát chúng tôi bắt được một tên của Điện Trường Sinh, tên là Văn Sửu Sửu, chúng tôi đoán rằng địa vị của hắn ở Điện Trường Sinh rất cao.
Chỉ là mặc kệ chúng tôi thẩm vấn kiểu gì thì hắn cũng không hé răng nửa chữ, vô cùng xảo quyệt.
Cuối cùng chúng tôi chẳng còn cách nào khác, đành phải nhốt hắn trong nhà giam.”
Nói đến đây, Lâm Tuyết uống một ngụm cà phê, sau đó lại nói: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại, trước hết cử một người vào trong trại giam tiếp cận Văn Sửu Sửu, lừa hắn nói ra một ít tình báo.
Sau đó tôi bèn nghĩ tới anh!” Sao cơ? Vào tù nằm vùng? Ý của Lâm Tuyết là bảo hắn vào trong trại giam xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Văn Sửu Sửu, đạt được sự tín nhiệm của hắn ta.
Nói một cách dễ hiểu thì chính là đi nằm vùng.
Nói đùa cái gì vậy chứ!
Lăng Thành nhảy cỡn lên, lắc đầu như trống bỏi: “Đừng đừng, cô đánh giá tôi cao quá rồi, cô bảo tôi đi nằm vùng trong tù thì chẳng thà bảo tôi đánh nhau với hắn ta một trận.
Hơn nữa đội trinh thám của các cô nhiều người như thế mà cô không chọn, mắc mớ gì cứ phải chọn tôi.” Lăng Thành lúc này cả người đều đang kháng nghị.
Cuộc sống ở bên ngoài tự do vui vẻ như vậy, ai lại muốn vào tù chứ? Điên rồi chắc!
Lâm Tuyết sốt ruột chết đi được, cắn răng xin xỏ Lăng Thành: “Anh trai tốt à, coi như em xin anh đó, em gái ngoan xin anh đó anh trai à...!Anh trai tốt giúp em một lần này thôi, được không?” Ngay cả bản thân cô cũng không hiểu vì sao cô lại tin tưởng Lăng Thành như vậy.
Tóm lại, cái kế hoạch này vừa xuất hiện trong đầu cô thì người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Lăng Thành.
Ngày đó ở trên núi phía sau thành phố Đại Phong, một mình Lăng Thành đối phó với mười mấy tên trộm mộ.
Hôm ở ngân hàng, hắn cũng đỡ đạn thay cho người lạ, sau đó lại còn đơn thương độc mã cứu một bé gái từ trong tay bọn chúng ra.
Ngày đi du xuân, hắn ở trong nước gi3t chết cá mập, trên xe buýt lại bắt được ba anh em bọn cướp.
Từng chuyện một hiện lên rõ ràng trước mắt cô.
Bất kể là lòng dũng cảm hay là năng lực tùy cơ ứng biến, còn ai có thể sánh ngang với hắn chứ?
“Được rồi được rồi, tôi giúp cô lần này, lần sau mà còn xảy ra chuyện như vậy thì đừng có mà tìm tôi nữa.” Lăng Thành không kiên nhẫn nói.
Vốn tưởng rằng có hẹn với hoa khôi cục cảnh sát là chuyện tốt, không nghĩ tới lại là cái chuyện nát bét này.
“Được!” Lâm Tuyết vui vẻ không kiềm chế được, gật mạnh đầu một cái.
Lăng Thành như cười như không nói: “Nếu mà tôi hoàn thành nhiệm vụ này thì có lợi ích gì?” Phải biết rằng rằng, nhiệm vụ này không hề đơn giản chút nào.
Mục tiêu mà hắn phải tiếp cận là người của Điện Trường Sinh đó!
Lúc trước ở hội đấu giá, cô bé mặc đồ đen kia chỉ cần hơi lộ ra một miếng lệnh bài vàng kim là đã có thể dọa cho La Trạch Hạo sợ hết hồn, có thể thấy được thế lực của Điện Trường Sinh khủng bố đến mức nào! Chỉ cần hắn không cẩn thận làm bại lộ thân phận một cái thì cái mạng nhỏ này cũng đi tong luôn.
Lâm Tuyết cười nói: “Tôi đã chuẩn bị 1 tỷ tiền thưởng, chỉ cần anh thành công hoàn thành nhiệm vụ thì 1 tỷ này sẽ thuộc về anh, thấy sao nào?” Trong suy nghĩ của Lâm Tuyết, tuy Lăng Thành là người tốt nhưng dù sao cũng là con rể ở rể của Tống Gia, chắc là rất thiếu tiền.
Lăng Thành lắc lắc đầu, tỏ ra không hề rung động chút nào: “Có mỗi 1 tỷ mà cũng dám bảo tôi bán mạng cho cô à?” Lâm Tuyết hơi trầm mặc, cúi đầu cắn môi nói: “Anh trai tốt à, tôi vất vả lắm mới tranh thủ được cho anh 1 tỷ này đó, chỉ cần anh đồng ý, đợi anh hoàn thành nhiệm vụ rồi thì anh muốn tôi làm gì cũng được...”
Thấy Lâm Tuyết đầy mặt đều là xấu hổ, Lăng Thành nhịn không được, bật cười nói: “Thực sự là tôi muốn cô làm gì cũng được?” Lâm Tuyết không nói gì, gật gật đầu.
Kết quả nhìn thấy ánh mắt đểu cáng của Lăng Thành, cô đột nhiên bừng tỉnh: “Đương nhiên rồi, miễn không phải chuyện gì quá đáng là được.” “Được thôi.” Lăng Thành đầy mặt tươi cười, gật đầu nói: “Có điều tôi làm sao vào được trong ấy?”
Lâm Tuyết cười híp mắt, mở miệng nói: “Anh trai tốt à, tôi đã giúp anh sắp xếp cả rồi.
Việc anh đi nằm vùng trời biết đất biết tôi biết anh biết, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết được.
Cho nên chúng ta phải diễn cho giống một tí! Lát nữa anh qua cửa hàng điện thoại bên cạnh trộm hai cái điện thoại, đồng nghiệp của tôi sẽ đến rất nhanh thôi.”
Cái gì á? Mẹ nó, chưa ăn trộm bao giờ à? Lăng Thành có chút buồn bực, không vui vẻ gì, nói: “Cô sắp xếp khéo ghê, trộm đồ như thế cũng mất mặt quá rồi đấy.” Nói thật, Lăng Thành từ bé đến lớn khinh thường nhất chính là trộm cắp.
Có tay có chân, đi trộm đồ của người khác làm gì.
Lâm Tuyết không kiên nhẫn nhìn Lăng Thành, nói: “Vậy anh có cách tốt hơn chắc?” Lăng Thành cười xấu xa, đánh giá Lâm Tuyết từ trên xuống dưới, nói: “Hay là tôi diễn cảnh cướp giật cho cô xem nhé, tấn công nữ cảnh sát gì gì đó, hoặc là cướp sắc cũng được...”
Nghe thấy mấy lời này, khuôn mặt của Lâm Tuyết thoắt một cái đỏ bừng lên, trừng Lăng Thành một cái: “Nói chuyện nghiêm túc một chút, anh đừng có đùa giỡn linh tinh nữa được không hả?” Không đứng đắn gì hết!
“Được rồi, không nói đùa nữa, vậy thì tôi muốn đổi cách vào tù...!Cũng phải để tôi có tí danh dự với chứ, tôi nghe nói mấy phạm nhân trong tù đều khinh thường bọn trộm cắp lắm...” Lăng Thành cười cười, nói một cách nghiêm túc.
Lâm Tuyết gật gật đầu: “Vậy anh nghĩ xem dùng cách gì để vào tù thì được.” Lăng Thành chuyển tầm mắt, đưa ra vài cái kiến nghị.
Đánh nhau với người khác này, gây sự rồi bỏ trốn này...!Kết quả mấy ý kiến của hắn đều bị Lâm Tuyết bác bỏ thẳng thừng.
Cuối cùng, Lăng Thành đành chấp nhận phương án đầu tiên, đó chính là: đến cửa hàng điện thoại trộm điện thoại.
Sau khi bàn bạc xong, Lăng Thành bèn gửi tin nhắn cho Trâm Hy, nói rằng có lẽ một đoạn thời gian nữa hắn sẽ không trở lại, bảo cô quản lý công ty cho tốt, đồng thời cũng gửi cho cô ID của hắn trong app Long Nha Live, bảo cô xem tình hình của Giai Kỳ một chút.
Sau khi sắp xếp xong mấy việc này, dưới ánh mắt cổ vũ của Lâm Tuyết, Lăng Thành cực kỳ không kiên nhẫn di ra khỏi quán cà phê, sau đó đi vào cửa hàng điện thoại Iphone ở bên cạnh.
“Có người trộm điện thoại!!!”
“Mau...!mau bắt hắn lại!”
Mười mấy giây sau, Lăng Thành hoảng loạn từ trong cửa hàng điện thoại xông ra ngoài, trong tay cầm chặt hai chiếc điện thoại đời mới, ở phía sau có mấy nhân viên đang đuổi theo hắn, kêu lên ầm ĩ.
Động tĩnh ở bên này thu hút rất nhiều người đi đường đến hóng hớt.
Không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, thế nhưng lại chẳng có ai tiến lên giúp đỡ.
Nhưng mà không đợi Lăng Thành chạy đến phía đối diện, hai cảnh sát đã từ một góc xông ra, khống chế Lăng Thành rồi đè hắn xuống đất, sau đó một chiếc xe cảnh sát phóng tới nhanh chóng đưa hắn rời đi.
Một màn này trước sau cộng lại cũng chưa đến năm phút.
Lâm Tuyết đang ngồi trong quán cà phê nhịn không được bèn cười ra tiếng.
Thật là nhìn không ra thiên phú biểu diễn của Lăng Thành lại xuất sắc thế, diễn cảnh trộm điện thoại giống quá trời luôn! Hy vọng sau khi hắn vào tù có thể nhanh chóng moi được tin tình báo từ trong miệng Văn Sửu Sửu.
Cảm thán một câu như thế xong, Lâm Tuyết vui như trẩy hội đi ra khỏi quán cà phê.
Mà ở một bên khác, sau khi Lăng Thành bị lôi lên xe cảnh sát thì trực tiếp bị đưa đến nhà giam ở ngoại ô.
Vừa bước vào, mọi thứ ở trên người hắn đều bị thu mất.
Hắn mặc áo tù, vẻ mặt vô cùng câm nín.
Hắn có thể thấy được, lúc này phạm nhân bên trong nhà giam đang trong thời gian hoạt động tự do.
Một đám tráng hán vai to eo rộng đang chơi bóng rổ.
Mười tên thì có chín tên xăm trổ hổ báo, tên còn lại thì khắp người đều là vết dao chém.
...
Tại Bệnh Viện Đệ Nhất của thành phố.
Trong phòng bệnh cao cấp, trải qua một khoảng thời gian điều trị, thương thế của Lăng Thiên Hằng vẫn luôn hồi phục rất tốt, hôm nay đã có thể ngồi dậy rồi, tinh thần cũng rất tốt.
Tiết Lệ lại tới thăm hai ông bà, đang gọt táo cho hai người.
Đúng vào lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, ngay sau đó cửa phòng bệnh bị mở ra, mấy người mặc đồng phục cảnh sát đi vào.
“Xin hỏi, hai vị là ba mẹ của Lăng Thành đúng không?” Anh cảnh sát đi đầu tay cầm một tập hồ sơ, trên mặt bày ra một nụ cười đậm chất công việc, dò hỏi hai ông bà.
Đang yên đang lành lại có mấy anh cảnh sát mặt lạnh như tiền tới tìm, ba mẹ của Lăng Thành có hơi bất ngờ.
Vẫn là Tiết Lệ giữ được tỉnh táo, tiến lên phía trước một bước: “Đúng vậy, đúng là hai người bọn họ.
Xin hỏi các anh có chuyện gì không?”
Anh cảnh sát gật gật đầu, sau đó nhìn về phía hai ông bà rồi nói: “Con trai của hai vị Lăng Thành vừa rồi ở một cửa hàng điện thoại đã trộm mất hai chiếc điện thoại Iphone trị giá mấy chục triệu, hiện tại chúng tôi đã bắt được, cho nên chúng tôi đến để thông báo cho hai vị biết.”
Hả? Tiết Lệ chỉ cảm thấy thật buồn cười.
Nói đùa kiểu gì vậy? Anh Thành ăn trộm điện thoại? Trò đùa này có vẻ lớn quá rồi! “Các anh không nhầm đấy chứ?” Tiết Lệ hỏi: “Anh Thành sẽ không làm việc như vậy đâu.”
“Cô là em gái của Lăng Thành?” Một anh cảnh sát hỏi.
“Không, không phải...” Tiết Lệ đỏ mặt nói.