Tuyệt Đại Con Rể

Chương 167


Đường Trúc Thanh là con phố dành riêng cho người đi bộ.
Đây là phố đi bộ lớn nhất thành phố Đại Phong, hôm nay là thứ bảy nên có rất nhiều đôi nam nữ trẻ tuổi ra ngoài đi chơi, bầu không khí cực kì náo nhiệt.
Lúc nãy Lăng Thành đang định nói thẳng thân phận thật của mình ra thì cuộc điện thoại của Hoàng Dự đã gọi tới ngắt ngang, Giai Kỳ cũng không hỏi lại lần nào nữa.
Bấy giờ, Giai Kỳ đang nắm chặt tay Lăng Thành, vui vẻ như một đứa trẻ cầm kẹo bông gòn Lăng Thành mới mua cho mình ăn.
"Chồng này, anh thấy chiếc quần bò lúc nãy có đẹp không?" Giai Kỳ khẽ hỏi.
Lúc nãy khi đi qua một cửa hàng thì Giai Kỳ để ý đến chiếc quần bò nọ, cô muốn mua nhưng lại nghĩ trong quá trình đi dạo phố vẫn còn rất nhiều thứ hấp dẫn khác nên không mua.
Vừa ra khỏi cửa hàng đó cô lại hối hận và muốn trở về mua.
Con gái đi dạo phố là thế đấy, cả con đường chỉ muốn mua mua và mua, nhưng lúc nào cũng thấy băn khoăn.
"Đẹp lắm, em mua đi”.

Lăng Thành nói.
Dáng người Giai Kỳ rất đẹp, chiếc quần bò đó cực kì hợp với đôi giày Tình Yêu Pha Lê, đẹp không chê vào đâu được.
Đúng lúc đó, bọn họ đi ngang một cửa hàng trang sức thì Giai Kỳ cười tủm tỉm nói: "Chồng này, lát nữa chúng tay quay lại mua sau cũng được còn bây giờ vào đây xem trang sức nhé”.
"Được được được”.

Lăng Thành cười gật đầu.
Vừa vào đến cửa hàng ánh mắt Giai Kỳ đã bị thu hút bởi sợi dây chuyền màu ngọc bích.
Viên ngọc hình trái tim rũ xuống, xung quanh là vòng kim cương điểm xuyến cho sự lấp lánh của nó, mọi thứ được th iết kế và phối hợp cực kì khéo léo tạo thành sự sang trọng và quý phái.
Thấy khách vào, nhân viên cửa hàng hết sức niềm nở giới thiệu: "Chào quý khách, sợi dây chuyền này là mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi được gọi là "Trái Tim Vĩnh Hằng"."

Trái Tim Vĩnh Hằng, cái tên này rất hay.
Ngắm nhìn sợi dây chuyền ở khoảng cách gần Giai Kỳ lại càng thích, buột miệng khen ngỡi: "Sợi dây chuyền này đẹp thật đó”.
Phía sau bỗng có giọng nữ vang lên: "Chồng ơi mau xem này, sợi dây chuyền Trái TIm Vĩnh Hằng này đẹp thật đó, anh mua cho em đi”.
Một cặp nam nữ đi tới, cô gái thì cực kì xinh đẹp và chàng trai cũng bảnh bao, có thể nói là trai tài gái sắc.
Cặp nam nữ đó chính là bạn thời đại học của Giai Kỳ, nam tên Đặng Tâm Bình còn cô gái kia là Huỳnh Đang.
Hồi còn đi học, Đặng Tâm Bình từng theo đuổi Giai Kỳ.
Không ngờ mấy năm không gặp thì Đặng Tâm Bình đã tới với Huỳnh Đang rồi.
Giai Kỳ thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười chào hỏi: "Là hai cậu hả, trùng hợp ghế Sau khi tốt nghiệp chúng ta chưa gặp lại nhau lần nào cả."
Huỳnh Đang cười cười nhấc đôi giày cao gót lên đi tới nhìn Giai Kỳ: "Đúng đó, trùng hợp ghê”.
Hồi còn đi học chồng cô ta từng theo đuổi Giai Kỳ nên bản thân cô ta luôn cảm thấy khó chịu với người con gái này.
Cô ta quay sang quan sát Lăng Thành rồi cười nói: "Giai Kỳ, đây là chồng cậu phải không? Nghe nói anh ta ở rể nhà cậu hả? Tôi nhớ hồi còn đi học cậu được nhiều chàng trai theo đuổi lắm mà, kể bừa một cái tên ra thôi cũng toàn cậu ấm nhà trâm anh thế phiệt, hơn thể loại này nhiều”.
Cô ta vừa nói xong thì Lăng Thành đã nhíu mày.

Mẹ nó.
Cứ tưởng là bạn bè của Giai Kỳ thì chắc mối quan hệ của hai người cũng khám
nào ngờ mới há miệng ra đã tràn ngập mùi thuốc súng rồi.
Mặt mũi cũng đàng hoàng lắm mà sao lại nói ra mấy lời chẳng có tí khí chất của người có ăn có học vậy?
Đúng lúc đó thì Đặng Tâm Bình cũng đi tới cười ha hả nói: "Giai Kỳ, hai hôm trước tôi vừa mới gặp được dì Tịnh Lâm, dì ấy nói chồng cậu chẳng những là kẻ ăn không ngồi rồi chỉ biết ở nhà ăn bám mà còn ra ngoài ăn cắp điện thoại người ta nên bị bắt, có thật không vậy?"
Hồi theo đuổi Giai Kỳ, Đặng Tâm Bình từng đến nhà cô nên cũng quen biết với Tịnh Lâm.
Nghe lời anh ta nói, nhân viên bán hàng bên cạnh cũng nở nụ cười, họ quan sát Lăng Thành từ trên xuống dưới với ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ.

Giai Kỳ cũng nổi giận, cô đang định nói lại nhưng không biết phải nói gì, suy cho cùng chuyện Lăng Thành ăn cắp điện thoại bị bắt cũng là sự thật.
Thấy Giai Kỳ không giải thích được lời nào, nụ cười của Đặng Tâm Bình lại càng rực rỡ.

Hồi xưa cô là nữ thần trong lòng tôi nên chẳng thèm liếc sang nhìn
tôi dù chỉ là một lần, rồi bây giờ thì sao? Gả cho một kẻ trộm cắp quen thói, lại còn ở rể nhà vợ.
Lăng Thành nhíu mày thật chặt, anh lười không muốn quan tâm đến đám người này nên nghiêng đầu sang nói với nhân viên cửa hàng: "Sợi dây chuyền này bao nhiêu tiền, tôi mua."
Thế nhưng Lăng Thành vừa nói xong thì Đặng Tâm Bình cũng đi tới nói với họ: "Đừng bán cho anh ta, trong kho còn sợi dây chuyền này thế? Tôi lấy hết”.
Nhân viên cửa hàng giật mình ngẩn ngơ, mỉm cười nói: "Xin lỗi hai anh, chúng tôi chỉ có một sợi dây chuyền này thôi, cả thành phố Đại Phong này chỉ có đúng một món ở cửa hàng chúng tôi nên giá rất đắt đỏ”
Đắt đỏ? Đắt cỡ nào dữ vậy?
Nhân viên cửa hàng lại cười cười: "Thưa hai anh, sợi dây chuyền này là mẫu thiết kế của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Mina, có lẽ hai anh chưa nghe nói đến cái tên Mina này nhưng cô ấy là một trong những nhà thiết kế nổi tiếng nhất trên toàn thế giới.

"Trái Tim Vĩnh Hằng" là tác phẩm của cô ấy nên sợi dây chuyền này rất đắt”
Nói đến đó, nhân viên cửa hàng chợt "ồ" lên, rồi hoảng hốt ngơ ngác nhìn Giai Kỳ và Huỳnh Đang: "Hai vị khách này...!Giày của hai người đều là Tình Yêu Pha Lê ư?"
Giọng cũng không to lắm nhưng tất cả người trong cửa hàng trang sức đều nhìn sang.
Nên biết đây là mẫu giày cao gót quý giá nhất trên toàn thế giới, mỗi đôi có giá gần ba trăm năm mươi triệu! Cả thế giới chỉ có chín mươi chín đôi giới hạn số lượng, hai người lại mang hai đôi giống nhau?
Lăng Thành nhíu mày, nói thật đôi giày Huỳnh Đang mang trông không được tự nhiên lắm, nó giống hàng giả.
"Ồ ồ, Giai Kỳ! Cậu mua đôi Tình Yêu Pha Lê này ở đâu thế?" Huỳnh Đang cười lạnh nói.
"Chồng tôi tặng”.


Giai Kỳ nói.

Ha ha ha!
Cô vừa nói xong thì ai cũng bật cười.
Lúc nãy Đặng Tâm Bình đã nói Lăng Thành ăn cắp điện thoại nên bị cảnh sát bắt cơ mà, một người ăn cắp thì làm sao mua được đôi giày đắt tiền đó cho vợ mình? Chắc chắn nó là hàng nhái.
Huỳnh Đang cười khẩy: "Giai Kỳ à, hồi còn đi học cậu từng nói là cả đời không bao giờ mang hàng nhái mà?Sao thế, bây giờ đi đôi giày giả thế này mà cũng dám dạo phố mua sắm à?"
Giai Kỳ lười không muốn giải thích, cô kéo tay Lăng Thành lắc đầu nói: "Chồng ơi, sợi dây chuyền này đắt lắm nên thôi chúng ta đi đi đừng mua nữa."
Lăng Thành gật đầu xoay người định đi.
Bấy giờ, Đặng Tâm Bình lại bật cười, cố tình nói thật to: "Có người nghe nói dây chuyền đắt đỏ quá, biết bản thân mình mua không nổi nên trốn trước.

Ha ha ha, không có tiền mà cũng đòi đi dạo trung tâm mua sắm, sợ hãi chết người đấy.

Nhân viên, sợi dây chuyền này bao tiền thế? Tôi lấy! Tôi không thiếu tiền!"
"Chồng em tốt thật đó!" Huỳnh Đang hôn anh ta, vẻ mặt hết sức hạnh phúc.
Nhân viên cửa hàng cùng nở nụ cười: "Thưa anh, sợi dây chuyền này có giá hai trăm hai mươi bảy tỷ."
Cái gì? Giựt tiền hả má?
Mẹ nó, hai trăm hai mươi bảy tỷ?
Đặng Tâm Bình nghe như sét đánh ngang tai, anh ta nghĩ nó cũng đắt nhưng không ngờ nó lại đắt đến mức này! Mẹ ơi hai trăm hai mươi bảy tỷ?
Đúng là Đặng Tâm Bình không hề thiếu tiền nhưng anh ta cũng không mua nổi sợi dây chuyền giá cắt cổ thế này!
Anh ta gãi đầu, xấu hổ nói: "Cái này...!Sợi dây chuyền này cũng không đẹp đẽ gì mấy đâu mà, chúng ta xem mấy cái khác đi”.
Mọi người lại được dịp than thở, nói cả buổi trời rồi cuối cùng anh ta cũng không thể mua nổi sợi dây chuyền này!
Lăng Thành thì lại cong môi cười.


Hơn hai trăm tỷ hả? Lúc nãy nhân viên bán hàng có nói đây là dây chuyền do "Mina" thiết kế, anh cứ tưởng nó phải lên tới đâu đó năm trăm tỷ cơ.
Lăng Thành từng có cơ hội được gặp nhà thiết kế Mina này một lần, thiết kế của cô ấy nổi tiếng khắp cả nước, cô ấy thiết kế dây chuyền mà về đây chỉ có giá hai trăm tỷ cũng được tính là rẻ rồi.
Lăng Thành mỉm cười nói với Giai Kỳ: "Vợ, em có muốn mua không?" Giai Kỳ lắc đầu liên tục, cô kéo tay Lăng Thành ra khỏi cửa hàng trang sức.

Vừa đi vừa nói: "Chồng ơi nó đắt đỏ quá, em không cần đeo nó đâu”.
Họ đang nói chuyện thì trông thấy Huỳnh Đang và Đặng Tâm Bình cũng theo đuôi ra tới.
Huỳnh Đang giẫm đôi giày cao gót của mình, giả mù sa mưa nói: "Giai Kỳ à, lâu rồi không gặp nhau, chẳng mấy có dịp thể này nên chúng ta tán gẫu với nhau nhiều hơn được không”.
Khó lắm cô ta mới tìm được chút cảm giác tổn tại trước mặt Giai Kỳ thì làm sao chấp nhận cho cô đi nhanh thế được cơ chứ?
Bấy giờ, Đặng Tâm Bình cũng lên tiếng hùa theo: "Đúng đó, hay là chúng ta tìm chỗ uống chút rượu đi? Yên tâm, tôi không bắt chồng cậu mời khách đâu”.
Không bắt chồng tôi mời khách hả? Giai Kỳ cười khẽ, dù chồng tôi không mua nổi sợi dây chuyền đó thì anh ấy cũng không thiếu tiền trả một bữa cơm đâu!
Lăng Thành vừa đứng nhìn họ diện vừa cười cười, anh quay sang nói khẽ với Giai Kỳ: "Vợ, anh đi vệ sinh một lát nhé”.
Nghe nói anh muốn đi vệ sinh, Đặng Tâm Bình lập tức cười tươi: "Đừng có nói là lén trốn đi mượn tiền nha? Anh cứ yên tâm, lát nữa tôi sẽ trả tiền bữa cơm đó cho mà!"
Lăng Thành lười không muốn nói chuyện với con người này, anh đi thẳng về phía cửa hàng trang sức.
Lúc nãy anh đã nhận ra Giai Kỳ rất thích sợi dây chuyền "Trái Tim Vĩnh Hằng đó”.
Vợ anh đã thích thì tất nhiên anh phải mua về rồi.
Anh bước vào cửa hàng trang sức chỉ vào sợi dây chuyền và nói với nhân viên cửa hàng: "Gói nó lại cho tôi đi”.
Mấy nhân viên trong cửa hàng tròn mắt nhìn nhau và không ai chịu nhấc chân lên, họ nhìn anh như một tên hề.
Người này bị kích thích quá nên hóa rồ rồi hả? Sợi dây chuyền này trị giá hơn hai trăm tỷ đấy.

Anh ta chỉ là một kẻ ở rể nhà vợ mà dám mua á?
"Thưa anh, lúc nãy chúng tôi nói anh không nghe rõ hả?" Nhân viên cửa hàng bước ra và mất kiên nhẫn nói: "Tôi lặp lại lần nữa là sợi dây chuyền này trị giá hơn hai trăm tỷ, nếu anh nghe hiểu tiếng người thì mời anh đi cho, đừng làm trễ nãi công việc của cửa hàng chúng tôi”

Bình Luận (0)
Comment