Tuyệt Đại Con Rể

Chương 20


Phải biết, đây chính là Nhật Tử Đằng! Mặc dù Giai Kỳ không biết anh ta, nhưng cô ta cũng hay nghe mấy cô bạn kể về anh ta! Nghe nói ở thành phố Đại Phong,Nhật Tử Đằng nổi tiếng là người có mấu mặt, tuổi còn trẻ nhưng gan lớn, hơn nữa ra tay đặc biệt hung ác.

Chủ yếu là anh ta có chỗ dựa lớn sau lưng, chính Vương Việt Bân ông chủ của Hoa Giang Dạ Xuân quán rượu lớn nhất thành phố Đại Phong.

Giai Kỳ có thể nhìn thấy, trong tay Nhật Tử Đằng đang cầm một thanh dao, mặt mũi tràn đầy hung khí.

Nếu để anh ta bắt được Lăng Thành thì Lăng Thành không bị đánh chết chắc cũng sẽ tàn phế cả đời .“Anh đi nhanh một chút đi!” Giai Kỳ vội vàng từ chỗ của mình đi nhanh ra và kéo Lăng Thành tránh mặt đi.

Thế nhưng là bị người xung quanh ngăn lại.

Giai Kỳ ngay cả cô ta đều không hiểu rõ, rốt cuộc là cô ta đang nghĩ như thế nào.

Chính xác cô ta xem thường Lăng Thành, thế nhưng khi nhìn thấy anh ta bị đuổi đánh, trong lòng cô ta thật sự khó chịu.

Có thể những người bên cạnh lại không nghĩ như vậy.

Họ thấy Lăng Thành càng bị đánh cho thê thảm càng tốt.

Và nhất là Hạc Hiên, lúc này anh ta kéo Giai Kỳ lại: “Giai kỲ em quản tên vô dụng đó làm gì, rõ ràng là chính anh ta không biết nặng nhẹ đắc tội với Tống Tử Ngôn, bị đánh cũng là đáng đời!” Lúc này Nhật Tử Đằng nhấc dao lên, thẳng tiến đến biệt thự! “Người anh em cậu yên tâm.” Nhật Tử Đằng ném điếu thuốc đang hút dở trong tay: “Chết tiệt, để xem hôm nay thằng nhãi ranh này ăn phải gan hổ hay sao mà dám chọc giận người anh em của tao, hôm nay tao sẽ cho nó tàn đời luôn!”Tống Tử Ngôn gật gật đầu, vênh váo tự đắc đi về hướng Lăng Thành, trong lòng mừng thầm, Nhật Tử Đằng chính vì anh ta mà tới, anh thấy bản thân cũng có mặt mũi quá! Kỳ thực anh ta cùng Nhất Tử Đằng cũng là ngẫu nhiên quen nhau.

Có một lần Tống Tử Ngôn lái xe đang đi trên đường thì thấy một nhóm người đang quyết chiến với nhau.

Lúc đó Tống Tử Ngôn đi qua và đã giúp đỡ Nhật Tử Đằng.


Một lần khác, Tống Tử Ngôn suýt chút nữa là bị Nhật Tử Đằng đánh cho chết, Tống Tử Ngôn trong lòng chính là sợ anh ta nên đã nghĩ ra cách muốn kết giao với Nhật Tử Đằng.

Biết được Nhật Tử Đằng thích đánh bạc.

Cho nên mỗi tháng, Tống Tử Ngôn đều “mượn” cho anh ta một khoản tiền.

Nói là mượn nhưng Nhật Tử Đằng chưa lần nào trả lại, Tống Tử Ngôn cũng không còn trông mong anh ta sẽ trả lại.

Bây giờ xảy ra chuyện chỉ còn cách gọi anh đến giúp.

Nói thật, từ sau khi biết Nhật Tử Đằng, không ai dám trêu chọc Tống Tử Ngôn nữa.

Lúc này Nhật Tử Đằng đứng cách Lăng Thành cũng chỉ có mấy mét xa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.Nhưng mà hết lần này tới lần khác tên Nhật Tử Đằng này không nhận ra Lăng Thành vì anh tên cận thị, lúc này anh ta híp cả mắt lại mà vẫn không nhận ra đâu là Lăng Thành! Vẫn là khí thế hùng hổ, lập tức nâng lên đao, cấp tốc vọt tới bên người Lăng Thành !
“Chạy đi, chạy đi !” Giai Kỳ lớn tiếng kêu, thế nhưng là lại bị người chung quanh vây quanh.

Giây phút này, hai mắt cô ta nhắm lại cô ta phảng phất đã thấy Lăng Thành ngã vào trong vũng máu! Cảnh tượng mà nằm mơ giữa ban ngày cô cũng không nghĩ đến, dao của Nhật Tử Đằng đột nhiên hạ xuống và anh ta đứng đơ người ra! Lăng Thành cười híp mắt nhìn anh ta, lúc này khoảng cách hai người cũng chỉ có nửa mét! Nhìn thấy Nhật Tử Đằng dừng lại, Tống Tử Ngôn vội vàng hô to: “Anh Tử Đằng, chính là cái thằng đồ ngốc này!” Tổng Tử Ngôn nói to đến mức âm thanh như đang gầm thét: “Chính là anh ta, anh Tử Đằng, anh hãy đánh cho anh ta phải quỳ xuống cầu xin đi!”Tống Tử Ngôn không ngừng gào lên, con mắt đỏ ngầu!.
“Người..

Người cậu muốn đánh người, là anh ta?” Lúc này, Nhật Tử Đằng cuối cùng phản ứng lại, hướng về phía Tống Tử Kỳ nói.
“Đúng, chính là hắn!” Tống Tử Ngôn gật đầu lia lịa như giã tỏi.


Người nhà họ Tống ai ai cũng đang hóng chờ.
Thấy tình hình có vẻ quá là căng thẳng bà Từ đi xuống, nói: “Tử Ngôn, có chừng có mực thôi, đừng đánh quá tay quá, đừng để ngày mừng thọ của ta có máu tanh!.”
“Đừng đánh quá tay quá? Tống Tử Ngôn cười lạnh một tiếng.

Lăng Thành ngay trước mặt mọi người, đánh anh ta một cái, thù này nếu như không báo, vậy sau này làm sao mà ngẩng cao đầu được chứ ?! “Được, bà yên tâm cháu chỉ đánh để anh ta phải quỳ xuống cầu xin cháu thôi!” tống Tử Ngôn cười híp mắt nói.

Lúc này, Nhật Tử Đằng cũng thấy rõ bộ dạng của Lăng Thành, lúc đó anh ta hốt hoảng đến mức suýt chút nữa tè ra quần!.

“Cái này..

chuyện này.., tên ngốc Tống Tử Ngôn này, người mà anh ta muốn đánh là Lăng Thành? Nhật Tử Đằng đổ mồ hôi hột, ngay cả cha nuôi của anh ta khi gặp Lăng Thành đều phải kính cẩn gọi cậu chủ hai!.

“Người cậu muốn đánh, là..là anh ta?!” Nhật Tử Đằng xác nhận lại một lần nữa.

“Chính là anh ta?!”Tống Tử Ngôn kêu lớn một tiếng, nhìn thấy Nhật Tử Đằng còn chậm chạp không động tay, cuối cùng nhịn không được, Tống Tử Ngôn nắm ngay nắm đấm lao về phía Lăng Thành định đấm cho anh ta! Kết quả anh ta mới ra chạy ra, đã bị Nhật Tử Đằng nhìn thấy và túm lấy tóc của anh ta.
“Bốp!” một cái tát không hề có điềm báo trước, vung đến trên mặt Tống Tử Ngôn! Một cái tát này, chắc là đã dùng hết sức lực nên Tống Tử Ngôn bị chảy cả máu mồm.

Tống Tử Ngôn mặt mũi ngơ ngác đang không hiểu chuyện gì xảy ra: “Anh Tử Đằng! Tôi đã làm sai điều gì sao?!”.

Không chỉ có Tống Tử Ngôn, mà đến tất cả mọi người đều đang không hiểu chuyện gì xảy ra? Tống Tử Ngôn có chỗ nào đắc tội với Nhật Tử Đằng hay sao, sao lại có thể nói trở mặt là trở mặt như vậy được?.

“Chết tiệt, cậu muốn hại chết tôi sao!” Nhật Tử Đằng càng nghĩ càng giận, hướng về phía Tống Tử Ngôn gào thét tức giận.

Kéo hắn xuống đất, đạp chết cậu ta đi.

“ Anh Tử Đằng, chuyện gì vậy?” Tống Tử Ngôn đã khóc không ra nước mắt, trên mặt đầy đất vì lăn lộn.

Xung quanh tất cả mọi người, không một ai dám đứng ra cầu xin thay cho anh ta.

Cuối cùng, bà Từ không chịu được nữa, vội đi tới lấy hết dũng khí: “Dừng tay...!dừng tay ngay”.
 “Bà lại là ai? cút đi ngay cho tôi” Nhật Tử Đằng đang bực bội, trong tay xách theo dao chỉ qua: “Hôm nay người nào ngăn cản, ta sẽ cho người đó chịu trận cùng anh ta!” Những lời này, làm tất cả mọi người sợ choáng váng.

Ai mà dám chống lại Nhật Tử Đằng chứ ?!“Đánh cho ta, xảy ra chuyện ta phụ trách!” Nhật Tử Đằng hô to, quay về phía mấy tên đệ tử nói.

Một đám người vây quanh Tống Tử Ngôn và đánh đấm không thương tiếc.

“Anh Lăng Thành...” Giờ khắc này, Nhật Tử Đằng nở một nụ cười lấy lòng, nhún nhường đi đến trước mặt Lăng Thành: “Anh Lăng Thành...!tên tiểu tử này hôm nay dám đối đầu với anh! Tôi sẽ cho hắn một bài học nhớ đời ạ!”
Gì?! Nói xong lời này, tất cả mọi người choáng váng! Cái này, đây là tình huống gì?! Đường đường là Nhật Tử Đằng vang danh hống hách lại kính cẩn với Lăng Thành như vậy hả?! Trông bộ dạng kính cẩn của anh ta như đang nói chuyện với cha của anh ta vậy! Tên bất tài Lăng Thành lại còn có khả năng này ư? Thật không thể tin nổi! Giai Kỳ cũng ngẩn cả người, cô ta lúc đầu là lo lắng đên bây giờ lại trở thabnhf kinh ngạc! Vô cùng kinh ngạc!
“Anh Lăng Thành! Tôi thật sự không biết là anh, nếu biết cho tôi thêm mười lá gan tôi cũng không dám đến.” Nhật Tử Đằng nhìn thấy bộ dạng không nói chuyện của Lăng Thành lo sợ đến mức choáng váng, anh ta cứ không ngừng nói: “Anh Lăng Thành, tôi cầu xin anh, xin anh đừng nóng giận, tôi thật sự không biết là anh.....”.
“Được rồi...!được rồi.” Lăng Thành không nhịn được khoát tay áo, trong lòng vốn đã không được vui, bây giờ nghe Nhật Tử Đằng cứ lẽo đẽo bên tai , lại càng cảm thấy khó chịu, quay người rời đi.
Xong...!Nhật Tử Đằng trong lòng hơi hồi hộp một chút, Lăng Thành thật sự sẽ không tức giận ?“Đánh tiếp cho tao!” Nhật Tử Đằng tức giận hét lên.

Người nhà họ Tống hai mắt đứng nhìn nhìn nhau, ai cũng không dám lại ngăn cản.
Đánh một hồi lâu, Tống Tử Ngôn như sắp bị đánh chết, đám người cuối cùng dừng tay.

Tống Tử Ngôn mặt mũi bầm dập, nước mắt đều chảy xuống: “Anh Tử Đằng, anh vì cái gì mà lại ra tay với tôi chứ?..”.
Nhật Tử Đằng chống ngang eo, tức giận lại đạp thêm một cái rồi nói: “Vì sao lại ra tay với anh ư?Anh biết anh Lăng Thành là ai không hả?!”.
“Anh ta là ai! Anh ta chính là tên con rể bất tài chỉ đến ăn nhờ nhà họ Tống mà thôi!” Tống Tử Ngôn trong lòng ấm ức, rõ ràng là anh ta gọi người đến để thay mình chút giận vậy mà ngược lại lại còn bị đánh một trận đau đớn! Cay nhất là bị đánh mà không rõ nguyên nhân nữa!!
“Ăn nhờ ở đậu?” Nhật Tử Đằng cười lạnh một tiếng, vừa muốn nói ra thân phận của Lăng Thành, là cậu chủ hai của nhà họ Lăng.

Nhưng mà nghĩ lại, chính anh ta nghe cha nuôi nói, Lăng Thành đã rời khỏi nhà họ Lăng.


Cho nên Lăng Thành bây giờ rốt cuộc là thân phận gì? Anh ta cũng không biết! Nhật Tử Đằng chớp mắt, hướng về phía Tống Tử Ngôn nói: “Tóm lại anh hãy nhớ kỹ cho tôi, từ nay về sau anh mà còn dám gây sự với anh Lăng Thành , thì tôi sẽ không cho anh và cũng không để yên cho anh đâu”,“Đi!” Nhật Tử Đằng vung tay lên, một đám người ồn ào một tiếng rời đi.
“Tử Ngôn, anh không sao chứ?!” bây giờ mọi người mới dám đi qua, nhao nhao vây quanh Tống Tử Ngôn.

Chuyện chết tiệt gì đang xảy ra vậy, trong lòng Tống Tử Ngôn vô cùng khó chịu.
!“Bà Từ, ông chủ Đông Lâu Lạc Hải, Cẩm Tiêu Quân đến ạ!”.

Một âm thanh truyền đến.

Ngay sau đó tất cả mọi người nhìn ra cửa.

Đã nhìn thấy năm chiếc Rolls-Royce dừng lại.

Cầm đầu một chiếc xe, một tài xế đi xuống , đó là một người đàn ông trung tuổi, chống gậy.

Trên người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.

Chính là Cẩm Tiêu Quân!
“Nhà họ Tống cũng thật máu mặt! Mời được cả Cẩm Tiêu Quân tơi cơ đấy!.”, “Đúng vậy..” Một đám khách nhao nhao bàn luận, dù sao ở thành phố Đại Phong này Cẩm Tiêu Quân cũng là một nhân vật rất gớm mặt! Ông ta có khối tài sản kếch xù và chưa bao giờ thấy ông ta đến dự tiệc của bất kỳ ai.

Vậy mà hôm nay bà Từ lại mời tới được?!
“Ông chủ Cẩm!” bà Từ trong lòng cũng hoang mang, không biết chuyện gì đang xảy ra? Sao Cẩm Tiêu Quân lại tới đây, chính bà ta cũng đâu có mời Cẩm Tiêu Quân?
“Xin hỏi bà Từ, cậu chủ Lăng có ở đây không?” Cẩm Tiêu Quân cười híp mắt nói, đi theo phía sau mười mấy cái người áo đen.
“Cậu chủ Lăng?” bà Từ lắc đầu: “Chưa từng nghe tên người này, hai người quen biết nhau sao?”.

Tất cả mọi người im bặt, cậu chủ Lăng, ở đây ai cũng biết chỉ có một người họ Lăng đó là Lăng Thành, nhưng ai mà nghĩ đến tên vô lại đó chứ!.

Bình Luận (0)
Comment