Tuyệt Đại Con Rể

Chương 23


Quả nhiên, sau khi Quách Trường nói xong, không ít người cũng nhao nhao đứng ra, tìm kiếm sự hợp tác.

Người nhà họ Tống từng người vẻ mặt tươi cười, cơ hội tuyệt vời này tới quá nhanh, ha ha! Lúc này Tống Thế Long cũng đứng lên.
“Thế Long, thế nào?” bà Từ mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.

Kỳ thực trước đó bà Từ rất cưng chiều Tống Thế Long.

Nhưng bởi vì anh ta là cha của Giai Kỳ và kể từ khi Giai Kỳ và Lăng Thành lấy nhau bà ấy đã trở nên lạnh nhạt với Tống Thế Long.

Lần này Tống Thiên Long tay cầm vạt áo, chậm rãi nói với bà Từ: “Mẹ, trong khoảng thời gian này, con không phải là ở nước ngoài sao, lần này về nước mừng thọ mẹ, con cũng mang về một tin tức tốt.

Một hạng mục kiếm tiền rất tốt.”
“Hả?” bà Từ lông mày nhíu lại: “Nói ra nghe xem nào!” Không sai, người của nhà họ Tống đang mong chờ xem Tống Thế Long sẽ nói gì.

Tống Thế Long có vẻ như ở nước ngoài cũng kiếm được không ít tiền.

Lần này trở về, lại còn tiện tay ký cho Tịnh Lâm và Giai Kỳ hai tờ séc giá trị không nhỏ.

Thật khiến người khác hâm mộ.

Tống Thế Longcười một tiếng: “Mẹ, con ở nước ngoài có quen biết một người bạn, ông ta tên là Jackson, là một nhà đầu tư chứng khoán.

Chỉ cần đem tiền cho anh ta, một tháng sau sẽ có được lời gấp đôi!”
 Gì?Đám người khịt mũi coi thường.


Có thể có chuyện dễ dàng vậy sao? Một tháng liền có gấp đôi? Trên đời này làm gì có miếng bánh ngọt nào rơi từ trên trời xuống như thế! Tống Thế Long rút chiếc điện thoại di động từ trong túi, mở ghi chép giao dịch ra, cười một tiếng nói: “Nào tới đây, mọi người hãy cùng xem bản ghi chép giao dịch này đi.” Đám người lập tức vây lại, quả nhiên, trong điện thoại di động hiện rõ ra, đi qua trong vòng nửa năm, Tống Thế Long mỗi tháng ném 100 triệu, và mỗi sau mỗi tháng về 200 triệu. 
“Mẹ.

Lần này con về nước có ba chuyện” Tống Thế Long nói: “Thứ nhất, đương nhiên là con về để chúc thọ mẹ.

Thứ hai, con biết mẹ không thích lăng Thành nên lần này về con sẽ bắt nó phải ly hôn với Giai Kỳ.

Thứ ba, chính là nói cho mẹ về tin tức tốt này.

Con có thể lấy tính mạng ra đảm bảo, ông Jackson tuyệt đối đáng tin cậy!”
“Lấy tánh mạng ra để đảm bảo?”, “Cái này có chút thú vị, khá là đáng tin đó!.” Người nhà họ Tống nhao nhao nghị luận.

Kỳ thực Tống Thế Long chính xác thật đáng tin, ngày trước lúc đi học anh ta luôn đứng trongg top đầu của lớp.

Anh ta luôn là người trung tục ngoan ngoan và không bao giờ chơi xấu.

Hơn nữa vừa rồi trong điện thoại di động của anh ta, cho thấy chính xác, mỗi tháng lợi nhuận gấp đôi. 
Bà Từ khóa lại lông mày, cuối cùng vẫn là mở miệng nói ra: “Thế Long, nếu như việc con nói là sự thật, vậy chuyện này, chúng ta có thể xem xét.

Nhưng mà nhà họ Tống chúng ta mấy năm nay, tài chính cũng không được tốt lắm.

Cả dòng họ cũng chỉ có ba bốn mươi tỷ vậy chi bằng chúng ta cứ ném 5 tỷ vào trước thử xem sao!”.
“Mẹ, muốn chơi là chúng ta phải chơi lớn luôn” Tống Thế Long hít sâu một hơi, tiến lên nói: “Mẹ, con nghe nói ông Jackson đó đang chuẩn bị ngừng làm về mảng chứng khoán đó, hay là chúng ta trực tiếp đem tất cả số tiền đổ vào đó đi ạ.

Chúng ta ném 40 tỷ, một thàng sau chúng ta sẽ thu về 80 tỷ đó ạ! Chúng ta đừng bỏ qua cơ hội này!” 

Trước những lời này, cả dòng họ đều hai mắt nhìn nhau.

Có người thì đồng ý, có người lại kiên quyết phản đối.

“Bà nội, không thể.” Tống An Nhiên cân nhắc rất lâu, mới đứng lên.

“Trên trời nào có chuyện đĩa bánh ngon tự nhiên rơi vào chúng ta?” Tống An Nhiên hơi giận, dậm chân: “Cái này rõ ràng chính là một cái âm mưu, chung ta không thể dễ dàng mắc bẫy được!”.
“Bốp!” Tống Thế Long vỗ bàn tay mạnh một cái, con mắt trợn tròn: “Tống An Nhiên, cô có ý gì? Ý của cô là, tôi từ nước ngoài trở về, cố ý lừa gạt tiền của cả dòng họ sao? đúng không? Tại sao cô lại luôn nghĩ xấu về tôi vậy?”
“Không phải tôi nghĩ xấu về anh.

Tôi chỉ muốn biết, nếu như trên trời có thể rơi đĩa bánh ngon xuống như vậy, ai còn muốn đi làm làm gif nữa chứ?” Tống An Nhiên không nhường câu nào.
“Cô! Cô..” Tống Thế Long vừa muốn nói chuyện, liền bị bà Từ chen ngang: “Nào! Đều là người một nhà, cãi nhau làm cái gì?” Bà Từ không vui nói, ánh mắt từ từ nhìn về phía Tống Tử Ngôn: “Tử Ngôn, cháu thấy thế nào?” Tuy tiểu tử này tặng bà ta viên dạ minh châu, cũng là đồ dởm.

Vừa rồi lại bị Nhật Tử Đằng đánh cho một trận, nhưng bà Từ vẫn rất là cưng chiều anh ta.

Quả nhiên, gặp chuyện lớn như vậy, vẫn sẽ hỏi ý kiến của anh ta.

Không có người chú ý tới, Tống Tử Ngôn lộ ra dấu vết một tiếng cười.

Thời gian một tháng, gấp đôi tiền vốn? Cái này chuyện hài ở đâu ra chứ? Rõ ràng mọi người đều biết, đó là cái âm mưu! Bà nội đã lớn tuổi, nhìn không ra đây là âm mưu, cũng là chuyện bình thường!Tống Tử Ngôn tuy có chút ngoan cố, nhưng mà đầu óc annh ta cũng không phải dạng vừa.

Theo lý mà nói, anh ta nhất định thuyết phục bà từ , không nên tin chuyện hoang đường này.

Nhưng là bây giờ, trong lòng của anh ta hận Lăng Thành thấu xương! Tống Thế Long dù nói thế nào, cũng là cha vợ của lăng Thành.


Tống Tử Ngôn đối với ông ta không có chút ấn tượng tốt nào.nhưng cuối cùng vẫn đứng về phe Tống Thế Long và nói: “bà nội, cháu thấy chúng ta cũng có thể thử xem sao!”.

Trong lòng của anh ta đã nghĩ kỹ, số tiền kia quăng vào đi, chắc chắn trôi theo dòng nước.

Đến lúc đó tài chính của cả dòng họ sẽ bị đứt gãy, Tống Thế Long liền thất bại thảm hại! Đến lúc đó, cả nhà ông ta đều sẽ bị trục xuất dòng họ, như vậy anh ta mới hả giận! “Tống Tử Ngôn, cậu điên rồi?” Tống An Nhiên mặt mũi tràn đầy tức giận: “Như vậy mà cậu cũng khuyên bà nội đầu tư vào ư?”. 
Không đợi Tống Tử Ngôn nói chuyện, bà Từ đã dứt khoát, đứng lên nói: “Được rồi, tất cả đều đừng nói nữa, tôi quyết định, tất cả chyện này sẽ giao cho tống Tử Ngôn xử lý, toàn bộ tiền của dò họ ta sẽ đổ vào đó hết.” 
Hả?! Tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao cả lên, ai cũng không dám phản bác.

Nói cho cùng, bà Từ vẫn luôn cưng chiều Tống Tử Ngôn, chỉ một câu nói của anh ta liền có thể bà Từ ra quyết định nhanh chóng.

Tống Thế Long vô cùng vui mừng, dưới sự hỗ trợ của quản lý tài chính nhà họ Tống, ông có thể nắm gọn 40 tỷ cho vào tài khoản của ông ta. 
Tại khu chung cư trong thành phố Đại Phong.

Từng chiếc xe cảnh sát dừng ở của phụ, mấy chục cảnh sát lao xuống, bao vây phòng của Hạc Hiên! Dây là lầu một của căn chung cư, lúc này đã bị cảnh sát vây quanh.

Cầm đầu, lại là một nữ cảnh sát.

Cô ta ta tên là Lâm Tuyết.

Mặc dù khoác trên người bộ đồng phục khô khan nhưng cũng không thể che đi hết vẻ đẹp mỹ miều của cô ta được.
“Đội trưởng, kế tiếp chúng ta làm như thế nào?” Một tên lính cảnh sát đi qua hỏi.

Lâm Tuyết nhìn khắp bốn phía, vừa rồi vừa nhận được cuộc gọi điện thoại báo cảnh sát, đầu dây bên kia của điện thoại gõ liên tục vào màn hình, rất rõ ràng đây là bị bắt cóc.

Hơn nữa chính cô ta đã tra xét số điện thoại báo cảnh sát, người bị bắt cóc, tên gọi Giai Kỳ trên danh nghĩa còn có một công ty Nhạc Vân.

Lâm Tuyết là đội trưởng đội hình sự của cục cảnh sát.

Loại vụ án này, cô nhất thiết phải tự mình dẫn người tới. 

“Kéo cảnh giới tuyến, cầm loa phóng thanh tới đây.” Lâm Tuyết nói: “Đúng, đi điều tra một chút, xem cô Giai Kỳ này có người nhà gì hay không mau gọi tới đây.” 
“Vâng, thưa đội trưởng.” Tên lính cảnh sát nhẹ gật đầu.

Chỉ trong chốc lát loa phóng thanh được đưa tới. 
Trong phòng, Hạc Hiên trong tay cầm một chiếc đĩa DVD, anh ta đã nghĩ kỹ, một hồi nữa anh ta sẽ ghi hình lại tất cả rồi đem chuyển hết vào chiếc đĩa DVD này.

Đến lúc đó Gai Kỳ và Tịnh Lâm, một khi cảm xúc kích động hoặc sau này muôn này muốn đối đầu với anh ta, anh ta sẽ dùng ngay chiếc đĩa DVD này làm vật uy hiếp hai người họ.
 Kết quả lúc này, chỉ nghe thấy ngoài cửa sổ truyền tới một giọng của cô gái: “Người ở bên trong nghe rõ đây, mau thả con tin ra, anh sẽ nhận được sự khoan hồng của pháp luật.”
HẠc Hiên toàn thân run lên, nấp sau cửa ra vào quan sát, toàn thân nổi hết hết cả gai ốc! Mười mấy người cảnh sát, vây chật như nêm cối.
“Hai tên đàn bà nhãi ranh này, các cô dám báo cảnh sát ư, các cô...!” nhịp tim Hạc Hiên ùm ùm nhảy, chỉ vào Gia Kỳ và Tịnh Lâm.

Sớm biết sẽ thu lại điện thoại di động của hai người! Nhưng là bây giờ, nói cái gì đã trễ rồi!Hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, HẠc Hiên lấy ra môt cây dao nhọn nhỏ, lập tức ghì ở trên cổ Giai Kỳ: “Cô cmn chờ đó cho tôi, hôm nay tôi mà phải đi chết, tôi sẽ lôi kéo theo hai người làm người hầu cạnh!” Một bên gào thét, Hạc Hiên hướng về phía cửa sổ rống to: “Các ngươi đều rút lui cho tôi, đều phải rút hết cho tôi! Bằng không tôi sẽ ra tay ngay lập tức! Rút lui ra!”.
Ngoài cửa sổ, một người cảnh sát chạy đến bên cạnh Lâm Tuyết.

“Đội trưởng Lâm, đối tượng bên trong có vẻ như đang rất kích động, anh ta đã ghì dao vào cổ con tin.

Làm sao bây giờ.” Cảnh sát này đầu đầy mồ hôi, hướng về phía Lâm Tuyết nói.

Lâm Tuyết cũng có vẻ đang bối rối! Phụ cận cây cối quá nhiều, tay bắn tỉa căn bản là không có cách nhắm chuẩn.

Quần chúng vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều, đội cảnh sát đã nhanh chóng ngăn cách khu chung lại.
 Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến.“Hạc Hiên, mau đem thả cô ấy ra, tôi sẽ đi vào làm con tin của anh.” Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, nhao nhao nhìn lại! Liền thấy một chiếc xe điện chậm rãi tới, Lăng Thành đem xe dừng lại, hướng về phía trong cửa sổ nói. 
“Không được!” Lúc này, Lâm Tuyết cũng phản ứng lại, đi nhanh tới: “Anh là người nhà của con tin sao? Bây giờ anh không thể đi vào, bên trong rất nguy hiểm, anh..”
“Hạc Hiên, anh có nghe thấy không hả?” Nhưng mà Lăng Thành giống như không nghe thấy Lâm Tuyết đang nói chuyện với anh ta, nhìn về phía Hạc Hiên nói: “Anh nói xem anh đường đường là một thằng đàn ông, anh trói hai người phụ nữ lại làm cái gì chứ?”
Trong phòng, Giai Kỳ chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, nhìn lên Lăng Thành đang trên xe điện, con mắt lại có chút đỏ lên.

Lúc đó cũng không biết nghĩ như thế nào, mở miệng hô: “Lăng Thành, anh đừng có ngốc như vậy nữa, anh mau đi ra đi!”. 
“Giai Kỳ con nói bậy bạ gì đó!” Tịnh Lâm lập tức cáu giận, lớn tiếng kêu: “Thằng vô dụng đó tình nguyện tới làm con tin, con ngăn cậu ta làm gì! Để cho cậu ta đi vào, cậu ta tới thay chúng ta, chúng ta liền có thể đi ra!”.

Bình Luận (0)
Comment