Tuyệt Đại Con Rể

Chương 30


Là Tống Tử Ngôn, anh ta đang đi dạo phố.

Đi theo phía sau là một cô gái ăn mặc cũng xinh đẹp, đoán chắc đó là thư ký của anh ta.

Nữ thư ký trong tay mang theo mấy cái túi đồ.

Anh ta cũng khá đấy!Giai Kỳ đại diện cho nhà họ Tống dày mặt đến công ty Hoa Ngưu cùng họ đàm phán về chuyện hợp tác,liều sống liều chết làm việc.

Vậy mà sau lưng anh ta lại mang tiền của dòng họ đưa theo thư ký đi tiêu xài phung phí!  
Lăng Thành trong lòng cười lạnh.

Cũng lười để ý đến anh ta, liền muốn tăng tốc rời đi.

Nhưng úc này phía trước người đi đường quá nhiều, căn bản là không đi nhanh được.

Gặp lại Lăng Thành, Tống Tử Ngôn cười lạnh, mặt vênh lên ngược lên nói: “Lăng Thành anh anh cũng không tệ đó chứ! lái hẳn Audi R8 cơ đấy!”.

Vừa nói anh ta vừa liếc nhìn Uyển Đình đang ngồi ở vị trí bên cạnh tay lái.

Mặc dù Uyển Đình là bạn thân của Giai Kỳ, nhưng Tống Tử Ngôn chưa từng gặp qua, cho nên không biết.

Uyển Đình đương nhiên cũng không biết Tống Tử Ngôn.


Lúc này không rõ tình huống, không dám mở miệng lung tung, cô ta không thể làm gì khác hơn là làm bộ không nghe thấy.
Lăng Thành mặt không thay đổi sắc thái nhìn Tống Tử Ngôn: “Người ta có là gì của nhau thì có liên quan tới anh sao?”
Tống Tử Ngôn sầm mặt lại, âm điệu đề cao mấy phần: “Lăng Thành, anh- một cái thằng con rể, anh giả bộ ra vẻ với tôi làm gì?? Lái R8 đã thì đã làm sao, có gì mà ra vẻ ta đây chứ?? Xe này chắc chắn không phải của anh!?” Vừa nói, Tống Tử Ngôn lại liếc mắt nhìn Uyển Đình.

Lúc này, Tống Tử Ngôn đã nhận định, xe là xe của Uyển Đình.

Đến nỗi Lăng Thành cùn Uyển Đình là loại quan hệ gì, anh ta căn bản không cần nghĩ tới.
Lăng Thành một mặt cười lạnh không nói lời nào, Tống Tử Ngôn tiếp tục giễu cợt nói: “Anh cũng khá đấy Lăng Thành, anh ở nhà chúng tôi ăn chùa ở chùa suốt 3 năm, đã làm người ăn bám thì cũng thôi đi, bây giờ còn đi cặp với gái đại gia sao? Ha ha, Anh đúng là làm cho họ Tống chúng mất hết cả diện...”
Lúc này, chung quanh tụ tập không ít người hiếu hiếu kỳ đến xem náo nhiệt.

Nghe được lời nói của Tống Tử Ngôn, trong nháy mắt người chung quanh, liền như vỡ tổ cười khinh: 
“Ha ha, hóa ra tên này chính là con rể ở nhờ nhà họ Tống đó sao? vậy mà lúc nãy còn cứ tưởng là đại gia từ đâu đến chứ!”
 “Thật đúng là loại mặt dày không biết xấu hổ là gì.Anh sống được đến bây giờ đúng là một cực phẩm đó”. 
“Thú vị đấy, ở nhà thì ăn bám, ra ngoài lại có người bao nuôi, đó cũng xem như một loại bản lĩnh rồi đó”.
“Trước đây tên bất tài này kết hôn với mỹ nữ Giai Kỳ, cuộc kết hôn của họ trở thành trò cười của cả thành phố Đại Phong này đó! hahaha vậy mà hôm nay lại gặp anh ta ở đây”...
Một câu lại một câu nhưng tiếng nghị luận cứ thế truyền đến, Lăng Thành có chút tức giận.

Chết tiệt tên Tống Tử Ngôn này, mỗi lần gặp anh ta đều không có chuyện gì tốt lành cả, chỉ toàn khiến người khác sôi máu thôi!
Lúc này đây, Uyên Đình ngồi bên cạnh cũng cảm thấy bắt đầu khó chịu.

Cô ta sống bao nhiêu năm nay, đây còn là lần đầu tiên cô ta bị mọi người tung tin đồn nhảm ngay trước mặt.

Cô ta cho dù có cần đàn ông thì cũng không bao giờ tìm đến người như Lăng Thành.


Tống Tử Ngôn nói tiếp, Uyển Đình không chịu được nữa, tức giận mở cửa xe bước xuống.

Trong nháy mắt đó, chung quanh ánh mắt mọi người, đều dừng lại ở trên người Uyển Đình.

Không ít người đều bị dáng người hấp dẫn và sự gợi cảm của cô ta làm cho điêu đứng, đồng thời cũng hơi nghi hoặc một chút rằng cô ta muốn làm gì.

Cô ta muốn làm gì?Lúc này không ít người trong lòng, đều nghĩ như vậy. 
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Uyển Đình chân đạp giày cao gót, đi thẳng tới trước mặt Tống Tử Ngôn.
“Cô xinh đẹp đây chắc không biết anh ta là một thằng ở rể phải không? Không sao, cô không cần cảm ơn tôi đâu...” Nhìn Uyển Đình đi đến trước mặt Tống Tử Ngôn lộ vẻ mỉm cười, dùng đến một loại thái độ như chẳng hề để ý mở miệng nói.
Bốp! Vừa dứt lời, Uyển Đình không hề có điềm báo trước, liền hung hăng vung tay tát một cái vào mặt Tống Tử Ngôn.

Tiếng tát giòn giã, tựa hồ nửa khu đường phố đều yên lặng, người,vây chung quanh cũng đều ngây ngẩn cả người.
“Cô...!Con tiện nhân này, cô dám tát tôi sao?” Tống Tử Ngôn tựa như bị đánh hôn mê, ngơ ngác nhìn Uyên Đình, mấy giây sau đó mới tỉnh hồn lại, tức giận kêu to.

nữ thư ký bên cạnh , cũng là sợ hết hồn, vội vàng đỡ Tống Tử Ngôn rồi nhẹ nhàng hỏi: “Anh Tử Ngôn, anh không sao chứ?” 
Sau đó cô ta nhìn chằm chằm Uyển Đình: “Tại sao cô lại đánh người như thế chứ hả??”
Uyển Đình không thèm nhìn vào cô thư ký,mà trực tiếp nhìn nhìn chằm chằm Tống Tử Ngôn lạnh lùng nói: “Chị đẹp đây đánh mày đấy, thì sao nào? Loại người mà mở miệng ra là nói những từ ô uế, bẩn thỉu, tục tĩu, chẳng lẽ không nên đánh?” Lúc này, Uyển Đình liền trở lại tính khí cáu gắt đáng sợ ngày xưa của cô ta, tiến gần tới Tống Tử Ngôn đánh túi bụi.
Mọi người xung quanh, ai cũng đều mắt trợn mồm há nhìn. 
“Cô gái này tính khí thật mạnh bạo”.

“Cô ta đúng là ghê gớm không vừa!”.

Không ít người lần nữa bàn tán lên, nhưng cũng không ai dám lớn tiếng, sợ bị Uyển Đình nghe được, chọc giận phải cô gái hưng bạo này, chắc không không được sống yên.

Nhưng mà tất cả mọi người không có lưu ý đến, lúc Uyển Đình mắng chửi Tống Tử Ngôn, biểu hiện của Lăng Thành.  
Lăng Thành khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra một cái nụ cười khen ngợi, Uyển Đình liền lấy hết lòng can đảm.“Mắt chó của mày nên vứt cho chó gặm đi, mày bị mù hay sao mà dám nói anh Lăng Thành đi cặp bồ, lại còn làm trai bao nữa? Chị đây móc mắt mày ra bây giờ”
Anh Lăng Thành?Nghe được cách xưng hô của Uyển Đình đối với Lăng Thành, mọi người chung quanh lần nữa sững sờ, Tống Tử Ngôn càng là ngẩn ngơ.

Cô ta mắng chửi vài câu và sau đó quay người trở lại bên cạnh xe, lại thay đổi bằng một giọng nói ngọt ngào nụ cười, cung kính đứng ở nơi cạnh xe xin chỉ thị: “Anh Lăng Thành, vừa rồi tôi hành xử không sai chứ ạ??”
“Cô làm rất tốt!” Lăng Thành cười thản nhiên nói.

Nhận được lời khen của Lăng Thành, Uyển Đình vui mừng, sau đó nói: “Xe của tôi đem đi bảo dưỡng ở ngay phía trước, hay là...!Anh Lăng Thành đừng đưa nữa, cho tôi xuống đây là được?”
“Được rồi, mau đi đi!” Lăng Thành gật đầu nói.

Uyển Đình nhanh chóng lên tiếng, nói lời tạm biệt với Lăng Thành, mọi người kinh ngạc chăm chú nhìn theo cô ta quay người về hướng xa xa giao lộ bước đi.

Uyển Đình rời đi, không ít người cảm thấy không có gì thú vị nữa, cũng đều lần lượt rời đi.

Lúc này, Tống Tử Ngôn lấy lại tinh thần, cảm nhận được cơn đau ráttrên mặt, con mắt dường như có thể phun ra lửa, nhìn chằm chằm Lăng Thành oán hận nói: “Anh giỏi lắm Lăng Thành hóa ra anh không phải là làm trai bao, mà anh là nuôi tiêu tam”.

“Anh thành thật nói đi, xe này là chuyện như thế nào? Có phải Giai Kỳ lợi dụng chức vụ, tham ô tiền của công ty?”
Nghe Tống Tử Ngôn lại bắt đầu phát ngôn bừa bãi, Lăng Thành chỉ cảm thấy rất nực cười, thản nhiên nói: “Không cần quan tâm xe của tôi từ đâu mà có, ngược lại nó không hề có một chút liên quan nào với công ty của nhà họ Tống nhà các anh”.

Nói xong những lời này, nhìn con đường phía trước vắng vẻ, Lăng Thành đạp mạnh chân ga, ung dung phóng rời đi.
“Thằng nhãi ranh này, anh chờ đấy, tôi với anh còn chưa xong đâu” Tống Tử Ngôn cay cú nhìn Lăng Thành rời đi lạnh lùng lẩm bẩm mấy câu. 
Công ty Hoa Ngưu.

Sau khi rời khỏi khu phố sầm uất, Lăng Thành trở về phòng làm việc của mình, tiếp đó nhắn tin cho Giai Kỳ , nói cô ta rằng có chuyện bận, buổi tối không trở về.

Giai Kỳ cũng không hỏi nhiều, trả lời ngắn gọn hai chữ: “Biết rồi”.  
Vừa rồi gặp Tống Tử Ngôn, mặc dù anh ta có nói nhăng nói cuội nhưng cũng không có chút ảnh hưởng nào đến tâm tình Lăng Thành.


Có cho là Tống Tử Ngôn ở nhà họ Tống có chút địa vị, bà Từ cũng luôn cưng chiều và yêu thương anh ta, nhưng trong mắt Lăng Thành, anh ta chỉ là một con tôm tép nhãi ranh, một tên ngu xuẩn mà thôi. 
Lăng Thành hỏi qua thư ký Trâm Hy một chút, biết được công ty tạm thời không có chuyện gì để cho mình xử lý, Lăng Thành liền đi vào phòng nghỉ ngủ một hồi.

Khi tỉnh lại, nhìn thấy phía sau cửa có một hộp gỗ, nghĩ đến món quà sinh nhật mà ngày hôm trước Vương Việt Bân tặng.

Lăng Thành cầm tới, trực tiếp mở ra.

Hộp gỗ mở ra trong nháy mắt, một mùi thoang thoảng nhè nhẹ từ bên trong tỏa ra, một giây sau, Lăng Thành liền run lên.

Đây là? viên thảo dược gì đây ?Trong lúc nhất thời, trong đầu Lăng Thành lóe lên không ít tên một số loại viên thảo dược bổ thận tráng dương, tăng cường s1nh lý phái mạnh.

Đương nhiên, cũng là anh ta từng nhìn thấy trên TV.

Đồng thời trong lòng cũng là vừa bực mình vừa buồn cười.

Tên Vương Việt Bân này? Ông ta là đang trêu đùa anh ta sao? Nhưng chắc ông ta cũng không có gan làm chuyện đó. 
Lăng Thành liền gọi điện thoại cho Vương Việt Bân.
 “Giám đốc Lăng, anh có chuyện gì cần giúp sao?” Sau khi cuộc gọi được kết nối, Vương Việt Bân rất là cung kính mở lời trước.
Lăng Thành thở sâu: “Mấy viên thảo dược dạng linh đan ông tặng tôi dùng để làm gì?”
“À À, Giám đốc Lăng, anh đừng kích động, đó là hai ta năm trước, tôi sai người đến chỗ một đại sư nổi tiếng lấy, nghe nói có thể bồi bổ cơ thể.

Anh có thể không biết vị đại sư này, nhưng thứ này người bình thường có thể không lấy được, trước đây ta cũng là...” Nghe Lăng Thành hỏi về món quà ông ta đã tặng, Vương Việt Bân liền thao thao bất tuyệt giải thích. 
Lăng Thành xong chỉ thấy nhức đầu, liền cát ngang lời: “Được rồi, được rồi, không có chuyện gì, tôi bận rồi.” Sau khi cúp điện thoại, Lăng Thành nhìn chằm chằm vào thứ bên trong hộp, do dự, ăn hay là không ăn? Sau đó nghĩ đến Vương Việt Bân chắc chắn sẽ không hại chính mình, Lăng Thành cầm lấy trực tiếp một ngụm nuốt xuống.Vừa nuốt vào, Lăng Thành liền hối hận, bởi vì anh ta cảm thấy ở giữa bụng dưới, như có một dòng nước nóng, ngay sau đó nhiệt lưu lan khắp toàn thân, đồng thời, một loại cảm giác khá đau đớn, truyền đến dây thần kinh.

Lăng Thành nhịn không được lăn lộn trên mặt đất, rồi con mắt anh ta tối sầm lại, liền ngất đi..


Bình Luận (0)
Comment