Tuyệt Đại Con Rể

Chương 35


Hắn không đồng ý? Ha ha! Giờ phút này, ánh mắt đám người nhà họ Tống nhìn Lăng Thành giống như nhìn kẻ ngu vậy.
“Mày nói cái gì?” Bà cụ trầm mặt, rất là không vui.

Lăng Thành cười lạnh, từng câu từng chữ nói: “Sự tình của Y Nguyệt, các người còn chưa điều tra rõ ràng đã tùy tiện đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên đầu vợ tôi, không rõ nội tình đã cách chức cô ấy, diễn trò cũng hay đấy nhỉ?”
Bà cụ sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Lăng Thành: “Nghe ý tứ này của mày, là bà trách oan Kỳ Nhi ?” Lăng Thành vẻ mặt tỏ ra đương nhiên, vừa muốn mở miệng nói chuyện.

Lúc này Tống Tử Ngôn nhịn không được, vỗ bàn chỉ vào Lăng Thành mắng to: “Mày cho rằng mày là cái thá gì? Nhà họ Tống chúng tao họp, lúc nào thì đến lượt mày ở chỗ này quơ tay múa chân? Mày có tư cách gì chất vấn quyết định của bà nội hả?”
Lăng Thành lạnh lùng liếc hắn một cái: “Tôi chẳng qua là muốn bà nội sau khi điều tra rõ ràng mới đưa ra kết luận, anh kêu loạn cái gì chứ?” “Mẹ kiếp!” Tống Tử Ngôn trong nháy mắt nổi giận, đang muốn ra tay, nhưng nghĩ tới sự tình lần trước trong tiệc mừng thọ của bà nội, tự mình động thủ không thành ngược lại còn bị ăn hành, tim lập tức đập nhanh, có điều con ngươi lại nhìn chằm chằm Lăng Thành đầy hận thù.
Lăng Thành nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tống Tử Ngôn: “Y Nguyệt khi tham gia chương trình tai nghe lại có vấn đề.

Tôi tin rằng Kỳ Nhi là bị hãm hại, rốt cuộc là ai giở trò sau lưng, trong lòng người đó tự biết.” Ý tứ rất rõ ràng.

Có điều cơ hồ không có ai tin anh.

Tống Tử Ngôn giận không chỗ phát tiết: “Lúc mày nói mấy lời này lại nhìn tao là có ý gì? Mày nói rõ ra xem, đừng cmn ở đây ngậm máu phun người.” Lăng Thành nhếch miệng thành một đường cong: “Tôi cũng không nói là anh, anh kích động cái gì?”
Đúng lúc này, bà cụ cũng nhịn không được, cả giận nói: “Lăng Thành, mày mà còn ăn nói lung tung thì cút ra ngoài cho bà.” Lúc nói lời này, mắt bà cụ cũng không nhìn Lăng Thành lấy một cái.

Sự việc của Y Nguyệt, bà cụ thà rằng tin tưởng là công tác của Giai Kỳ xảy ra vấn đề, cũng không muốn tin tưởng là Tống Tử Ngôn giở trò quỷ.

Trước đó trong tiệc mừng thọ, bà cụ cũng đã nói rõ, nếu Giai Kỳ thừa nhận người chồng Lăng Thành này, vậy cũng đừng gọi bà là bà nội nữa.

Hôm nay Lăng Thành xuất hiện tại hội nghị, bà cụ trong lòng vốn cũng không vui, có điều ngại thân phận nên không nói gì.


Lại không nghĩ rằng, tên vô dụng này vậy mà ở trước mặt nhiều người như vậy đổ tội cho đứa cháu trai bà thương yêu nhất.
Giờ phút này, nhìn thấy bà cụ nổi giận, tất cả mọi người nhà họ Tống đều có chút hả hê nhìn Lăng Thành.

Cùng lúc đó, Tống Thế Long ngồi ở một bên vẫn luôn trầm mặc, nhíu mày thấp giọng nói: “Lăng Thành, đừng làm loạn, mau ngồi xuống!” Giai Kỳ cũng có chút lo lắng: “Anh đừng nói lung tung nữa.” Tịnh Lâm không nói chuyện, mặt mũi lại tràn đầy chán ghét.

Tên vô dụng này, thực sự là không được tích sự gì, chỉ biết làm loạn lên.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Lăng Thành mặt vẫn dửng dưng .
“Được rồi, chuyện này quyết định như vậy đi.

Kỳ Nhi về sau đừng nhúng tay vào chuyện của công ty nữa, mọi người tan họp đi.” Bà cụ trầm mặt nói.

Đám người nhao nhao đứng dậy đang muốn rời đi.
“Đợi đã!” Ngay lúc này, một giọng nói gợi cảm từ cửa phòng họp truyền đến.

Sau đó một thân ảnh xinh đẹp mỹ miều đi vào.

Là Y Nguyệt.

Áo thun bó sát người, váy ngắn màu đen, ăn mặc đơn giản lại khiến cho Y Nguyệt càng thêm gợi cảm mê người.

Y Nguyệt vừa xuất hiện, toàn bộ phòng họp trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người trong lòng khiếp sợ đồng thời cũng đoán ra được cái gì.


Nhất định là tới hỏi tội rồi.

Mà đồng thời, không ít ánh mắt của cánh mày râu cũng nóng rực lên.

Không hổ là người công ty Hoa Ngưu nhìn trúng, cái cô Y Nguyệt này thật là quá đẹp, dáng người gợi cảm như thế, quả thực là hoàn mỹ không có chút tỳ vết nào.
“Cô Nguyệt tới rồi, mau ngồi!” Bà cụ đầy mặt kinh ngạc, lập tức lộ ra nụ cười khách sáo, nhiệt tình chào hỏi.

Y Nguyệt ký hợp đồng với công ty Hoa Ngưu, về sau tiền đồ vô hạn, cho dù là bà cụ nhà họ Tống cũng không dám thất lễ.
Nhìn thấy Y Nguyệt đích thân đến, Giai Kỳ cũng rất thấp thỏm, muốn mở miệng xin lỗi, dù sao trong sự việc của Y Nguyệt, trách nhiệm của cô có tẩy cũng không sạch.

Thế nhưng lời đến khóe miệng, làm sao cũng không nói ra miệng được.

Y Nguyệt không ngồi xuống, mà là đi thẳng tới trước mặt bà cụ.

Lăng Thành ở ngay bên cạnh đó, cô nào dám ngồi?
“Cô Nguyệt đây là vì sự tình trong chương trình mà tới à? Thực sự rất xin lỗi, chuyện này nhà họ Tống chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, cô Nguyệt đây cũng yên tâm, tình huống tôi nhất định sẽ điều tra kỹ .” Lúc này, bà cụ vừa cười vừa nói, sau đó chỉ về phía Giai Kỳ: “Hơn nữa, tôi vừa mới cách chức Giai Kỳ rồi, tôi bảo đảm về sau sẽ không xảy ra loại chuyện như này nữa .”
Âm thanh vừa dứt, Giai Kỳ đứng ở một bên, thân thể mềm mại run lên.

Xong rồi, lần này mình triệt để không còn hy vọng gì rồi.
Y Nguyệt vẻ mặt trầm tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã điều tra kỹ rồi.” Tạm ngừng một lát, Y Nguyệt quay về phía Giai Kỳ mỉm cười, khách sáo nói: “Cô Giai Kỳ, cô không cần khẩn trương, trong chuyện này cô không phải chịu một chút trách nhiệm nào cả.” Cái gì? Giai Kỳ không cần chịu chút trách nhiệm nào? Chẳng lẽ...!Thật sự có người âm thầm giở trò quỷ? Lần này, tất cả mọi người ngây ngẩn hết cả.
“Cô Nguyệt, việc này… Rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy?” Bà cụ dưới sự kinh ngạc vội vàng hỏi.

Y Nguyệt không trả lời, mà là nhẹ nhàng nở nụ cười, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tống Tử Ngôn.

Trong nháy mắt đó, Tống Tử Ngôn thân thể chấn động, biểu lộ cũng có chút hoảng.

Vừa rồi lúc Y Nguyệt nói đã tra rõ ràng, Tống Tử Ngôn còn ôm tâm lý may mắn.

Nhưng mà sau khi bị Y Nguyệt nhìn lướt qua, Tống Tử Ngôn lập tức cảm thấy không ổn.
“Ba người vào đi!” Một giây sau, Y Nguyệt quay về phía bên ngoài cửa phòng họp nhẹ nhàng nói.

Âm thanh vừa dứt, ba tên nhân viên hậu trường cúi đầu đi đến.

Vừa nhìn thấy ba người kia, Tống Tử Ngôn trong đầu choang một cái, cả người đều ngây ngốc, có điều vẫn cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.

“Nói rõ tình huống ra đi.” Y Nguyệt nhìn về phía ba người nói.

Nhận được chỉ thị của Y Nguyệt, một tên trong số đó ngẩng đầu, quét mắt nhìn một lượt mọi người, ánh mắt lập tức khóa chặt trên người Tống Tử Ngôn: “Là anh ta, chính là ngài Tống Tử Ngôn này ra lệnh chúng tôi làm thế.” “Đúng thế, anh ta cho ba người chúng tôi một khoản tiền, để chúng tôi táy máy tay chân trên thiết bị của cô Y Nguyệt, còn nói sau khi sự việc thành công, còn có chỗ tốt khác nữa!” Một tên khác nuốt nước miếng, cũng vội vàng xác nhận việc đó.

Tên cuối cùng không nói chuyện, nhưng lại gật đầu, ánh mắt cũng là gắt gao nhìn Tống Tử Ngôn.
Gì cơ? Thực sự là do Tống Tử Ngôn làm? Nghe được lời nói của ba người kia, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, ánh mắt chuyển qua nhìn Tống Tử Ngôn cũng trở nên phức tạp.

“Mẹ nó...” Tống Tử Ngôn mặt đỏ lên, vừa mắng một câu, nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của Y Nguyệt, cứng ngắc nuốt mấy lời thô t ục phía sau xuống.

Tống Tử Ngôn ngang ngược càn rỡ đã quen, nhưng ở trước mặt Y Nguyệt cũng không dám quá sức làm càn, dù sao người ta có chỗ dựa, đó chính là công ty Hoa Ngưu đó.
“Ba người các cậu là tên khốn kiếp, đừng có mà bêu xấu tôi, biết tôi là ai không? Mấy người có từng nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào không?” Nhịn sự xúc động muốn mắng to xuống, Tống Tử Ngôn hung hăng nhìn ba người, giọng điệu lộ ra uy hiếp nói.

Lúc này Tống Tử Ngôn thần sắc dữ tợn, rất là dọa người.
Ngay lúc đó, bà cụ nhà họ Tống cũng đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chuyện này không thể coi nhẹ được, ba người mấy người cần phải hiểu rõ, có thật là nó sai mấy người làm như vậy?” Cho dù Y Nguyệt đã ra mặt, nhưng bà cụ vẫn không muốn tin chuyện này là do chính Tống Tử Ngôn làm.

Nhìn gương mặt hung ác của Tống Tử Ngôn, đồng thời cảm nhận được trên người bà cụ nhà họ Tống tỏa ra cảm giác áp bách, ba tên nhân viên hậu trường liếc nhìn nhau, tim đập có chút nhanh.

Bản thân nói thật, đồng nghĩa với việc đắc tội vị thiếu gia nhà họ Tống này.

Về sau bản thân chỉ sợ không dễ sống.

Có điều đắc tội hắn cũng không so được với việc đắc tội Lục Sơn Quân nha! Lục Sơn Quân ai có thể chọc nổi chứ?
“Tôi có chứng cứ!” Một tên trong số đó mở miệng, hai tên khác cũng đồng thời lấy điện thoại ra.

“Bên trong điện thoại di động của tôi có ghi chép chuyển tiền ngài Tống Tử Ngôn đây chuyển cho tôi!” “Tôi cũng có, tiền này tôi một ngàn cũng chưa động vào đâu.” Oa! Chứng cứ đặt ngay trước mặt , làm cho người ta không thể không tin, ngay lúc đó, tất cả mọi người đều nhốn nháo lên.

Bà cụ sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tức giận đến mức toàn thân phát run, chỉ vào Tống Tử Ngôn: “Tử Ngôn...!Cháu...!Cháu...!Cháu tại sao lại làm như vậy?” Tống Tử Ngôn há to miệng, triệt để nói không ra lời.

Lúc này khí thế hung ác vừa rồi của Tống Tử Ngôn hoàn toàn mất hết, tựa như quả cầu da xì hơi, trực tiếp ngồi tê liệt trên mặt đất.
Giai Kỳ vẫn luôn đứng một bên tâm tình phức tạp, cuối cùng cũng thở phào một hơi.

“Cô Nguyệt, là tôi không có cách quản giáo, cô xem chuyện này...” Bà cụ cơ hồ bị chọc giận đến mức muốn ngất đi, hết sức khó xử nhìn Y Nguyệt.

Lúc này, bà cụ còn muốn cầu tình cho Tống Tử Ngôn.

Cho dù Tống Tử Ngôn phạm phải sai lầm lớn, nhưng tóm lại vẫn là đứa cháu yêu của bà.
Y Nguyệt biểu lộ dửng dưng, không chừa chỗ thương lượng cho bà cụ: “Sự tình đã rõ ràng, nói thế nào cũng là chuyện của nhà họ Tống mấy người, bà xem xét rồi xử lý, tóm lại, đừng khiến tôi quá thất vọng là được.” Bà cụ nhẹ gật đầu, biểu lộ ngượng ngùng.

Sau đó quay đầu căm tức nhìn Tống Tử Ngôn: “Cháu làm bà quá thất vọng rồi, uổng công bà coi trọng cháu như vậy, từ hôm nay trở đi, không cho phép cháu nhúng tay vào chuyện của công ty nữa, trong vòng nửa năm, càng không cho phép cháu đi ra ngoài, thành thật ở nhà cho bà.” “Bà nội...!Không muốn đâu, cháu sai rồi.” Tống Tử Ngôn vẻ mặt cầu xin tha thứ.

Bà cụ không để ý hắn, cười với Y Nguyệt, nói: “Cô Nguyệt, xử lý như vậy, cô có hài lòng không?” Y Nguyệt không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Lăng Thành..


Bình Luận (0)
Comment