Tuyệt Địa

Chương 48

Đại hội Đệ Thập Tân Tinh thực chất chính là một cuộc khảo nghiệm sinh tử. 

Những người tham gia đều nhận được một tấm thẻ bài nhỏ có đánh số thứ tự. Nhiệm vụ của bọn họ là phải cố giữ thẻ bài của mình, đồng thời cướp thẻ bài của những kẻ khác, càng nhiều càng tốt. 

Một thẻ bài được tính bằng một điểm. Sau khi cuộc khảo nghiệm này kết thúc, mười người chiếm được số thẻ bài nhiều nhất sẽ nghiễm nhiên ở trong mười vị trí dẫn đầu. Tuy vậy, nếu đánh mất thẻ bài của chính mình được cấp lúc đầu thì ngươi sẽ bị trừ đi năm mươi điểm. Mức phạt rất cao!

Kể từ lúc đặt chân lên đảo Thí Luyện, xem như cuộc thí luyện đã bắt đầu. Cướp hoặc bị cướp, điều này tùy thuộc vào năng lực mỗi người. Quy định ở nơi này chính là chẳng có quy định nào cả. Ngươi có thể sử dụng công phu miệng lưỡi, đe dọa, chửi bới, chém giết, miễn sao đem được thẻ bài ra khỏi đảo là được công nhận. Chính vì quy tắc quá mức nguyên thủy này, mà những lần cử hành trước đây có vô số đệ tử đã ngã xuống. 

Nói thế nào đây, rất nhiều kẻ lợi dụng sự thoải mái của nơi này để trả thù những ân oán riêng tư bên ngoài. Tông môn dù biết cũng chẳng cấm đoán được, nên mới dẫn đến tình huống khi nãy chưởng môn Phong Thiên lên tiếng, khuyên nhủ tất cả hãy hạ thủ lưu tình. Nhưng đây cũng chỉ là lời khuyên, kẻ nào làm trái đều không vì vậy mà bị xử phạt. 

Cuộc chơi nào cũng có quy tắc và cách chơi riêng của nó. Phong Thiên dù muốn nhưng khó thể sửa đổi những giá trị đã được các vị tổ sư nhiều đời truyền lại. 

Ngẫm lại, việc này không phải vô lý mà tự sinh ra. Nếu môn quy cấm đoán quá khó khăn, không cho các đệ tử ma luyện, cuộc sống tu đạo quá mức nhàn nhã thì khi ra bên ngoài lăn lộn sẽ rất dễ bị mất mạng. Thà rằng ngươi chết sớm, hoặc sẽ thành tài, còn hơn sống lâu nhưng lại biến thành tảng đá cho những kẻ thù ngoài kia mài đao. Đây là suy nghĩ trăn trở của rất nhiều bậc tiền nhân trong Càn Hư đảo. Tranh cãi không ít, nhưng rốt cuộc vẫn giữ nguyên quy định ban đầu cho đại hội Đệ Thập Tân Tinh.

Duy có điều, cuộc khảo nghiệm này thực sự rất máu tanh tàn khốc.

Trên Chủ đảo, có rất nhiều màn hình lớn sử dụng pháp trận truyền dẫn tín hiệu, trực tiếp hình ảnh từ đảo Thí Luyện về cho mọi người quan khán. Phần lớn đều là những pháp trận thu hình được khắc ở những điểm nóng dự đoán sẽ xảy ra tranh chấp đổ máu. Mỗi pháp trận truyền hình ảnh như vậy đều hao phí tài liệu thiết lập rất lớn, mỗi khi hoạt động lại càng tiêu hao lượng linh thạch kinh người, vậy nên chỉ khi có những sự kiện đặc biệt quan trọng thì tông môn mới sử dụng.

Ngoài hình ảnh trực tiếp, ngay góc phải bình đài còn có tấm bảng lớn. Trên bảng hiển thị đầy đủ tên tuổi, trình độ của tất cả đệ tử tham gia đại hội lần này. 

Ngay sau phần giới thiệu lai lịch từng người, còn có số liệu thống kê họ đang giữ bao nhiêu thẻ bài, vô cùng chi tiết. Số thứ tự trên bảng không hề sắp xếp theo số báo danh khi đăng ký, mà dựa vào trình độ mỗi người. Đương nhiên, đây chỉ là thống kê ban đầu, về sau sẽ không tính theo cảnh giới đẳng cấp nữa, mà phải xem ai đang nắm giữ nhiều thẻ bài nhất.

Lúc này, khi một số đệ tử còn chưa kịp truyền tống qua địa điểm diễn ra đại hội, trên bảng kia đã có sự thay ngôi đổi chủ. Cái tên vừa leo lên chiếm giữ ngôi số một là Hoàng Đại, thực lực Dẫn Khí tầng năm đỉnh phong, hiện đang có trong tay năm thẻ bài, tương đương năm điểm, tính luôn thẻ của gã.

Tức thời, bên dưới xôn xao một trận. Không chỉ vì gã tên Hoàng Đại kia quá nhanh, quá nguy hiểm, mà còn bởi đã có người tử vong. 

Điều này rất dễ nhận biết. Vì khi có ai đó chết đi thì tên trên bảng sẽ bị gạch ngang. Hiện đã có bốn người mất mạng, vừa đúng với số lượng thẻ bài rơi vào tay gã Hoàng Đại kia. Có thể đoán được chính gã đã giết chết bốn người này, thủ pháp quả thật tàn nhẫn quyết tuyệt.

- Hoàng Đại kia là ai mà độc ác đến vậy? Lấy thẻ bài được rồi, còn giết luôn bốn mạng người!

- Ta từng gặp qua tên này, mặt mày tái nhợt cứ như xác chết biết đi. Vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành gì rồi!

- Nghe đâu gã là tay chân của Đường Khản, đang muốn đầu nhập vào Đường gia, hy vọng dựa dẫm uy thế.

- Tin tức các ngươi cũng không sai, nhưng chưa đầy đủ. Gã Hoàng Đại này lâu nay làm mưa làm gió ở bên đảo Linh Thú, hà hiếp cướp đoạt rất nhiều đệ tử ngoại môn. Ta có một vị sư đệ từng bị gã đánh cho một trận suýt chết.

Rất nhiều tiếng nghị luận láo nháo vang lên. Hàng vạn người cùng nhau bàn tán khiến cho không gian ồn ào như vỡ chợ, đinh tai nhức óc. Tuy vậy, mắt tất cả đều hướng về những màn hình truyền cảnh tượng từ khá nhiều địa điểm trên đảo Thí Luyện, hy vọng sẽ có một góc nào đó nhìn thấy Hoàng Đại kia như thế nào.

Thời gian chậm rãi qua đi, chốc lát đã có hơn mười đệ tử mất mạng. Trên bảng xếp hạng đã có sự hoán đổi vị trí đáng kể, tuy nhiên ngôi số một vẫn tạm thời thuộc về Hoàng Đại.

Mai trưởng lão ngồi bên tay phải chưởng môn Phong Thiên, đôi mày bạc trắng nhíu lại:

- Bọn này xem lời nói của chưởng môn chẳng ra gì. Chỉ vừa bắt đầu đã thẳng tay tàn sát, thật là...

Phong Thiên vẫn giữ nét mặt thản nhiên, mắt chăm chú nhìn lên màn hình:

- Quy định không cấm. Có muốn bọn chúng an phận cũng không thể, chỉ có thể lặng lẽ xem diễn biến thôi.

Ngồi bên tay trái Phong Thiên, xảo hợp thế nào chính là Thanh Tâm đ*o cô, sư phụ của Mộng Phí Băng. Gương mặt quá ba mươi nhưng vẫn còn khá trẻ trung mỹ miều lạnh nhạt nói:

- Ta lại ủng hộ phương thức sát phạt quyết đoán này. Tuy có phần máu tanh tàn nhẫn, nhưng mất trước được sau còn tốt hơn đào luyện ra một lũ vô dụng bất tài!

Phong Thiên gật nhẹ, biểu hiện đã nghe. Mai trưởng lão cũng im lặng quan sát tình hình trên đảo Thí Luyện, quá hiểu rõ tính tình của Thanh Tâm đ*o cô nên lão chẳng thèm tranh cãi làm gì cho phí hơi tổn sức.

Quay lại diễn biến Trần Phi trên đảo Thí Luyện. Sau khi gã kia chạy đi, Trần Phi xem qua hai chấm sáng hiển thị trên khí cụ định vị, phát hiện ra ba người bọn họ được truyền tống sang ba nơi khác nhau, phân thành hình tam giác. 

Dựa theo tỷ lệ mà tính toán một chút thì hai người kia cách Trần Phi khoảng ba trăm dặm. Hiện thời, Mãnh Kích và Cao Thủ vẫn đang giữ nguyên vị trí, không dám di chuyển. Trước khi lên đây, Trần Phi đã căn dặn bọn họ tìm chỗ ẩn nấp, chờ nó tự tìm đến.

Trần Phi làm vậy không phải lo xa. Lần đại hội này có không ít cao thủ Dẫn Khí đỉnh phong, nếu bọn Cao Thủ lỗ mãng lộ diện sẽ rất dễ gặp nguy hiểm. Để cho an toàn thì bọn họ cứ chờ nó tìm đến sẽ tốt hơn nhiều. Tuy có hơi mất thời gian nhưng ba ngày cũng rất lâu, Trần Phi không lo bị tụt lại sau quá xa. 

Trần Phi đã tính toán kỹ lưỡng. Thẻ bài chỉ hoán chuyển từ tay người yếu sang người mạnh, cho nên không phải kẻ xuất thủ nhiều sẽ là người có nhiều điểm nhất. Quan trọng là đoạt được thẻ bài từ tay những người dẫn đầu, chỉ cần vài lần như vậy đã đủ để tiến vào tốp mười.

Trong thí luyện không được sử dụng Phi Chu, Trần Phi đành phải tự thân vận động, hai chân dồn tụ chút ít linh lực lao đi. 

Địa hình trên đảo cực kỳ phức tạp, đa phần đều là đồi núi, rừng rậm, rất nhiều chỗ để ẩn nấp kín đáo. Trần Phi cẩn thận chọn những con đường vắng vẻ, khó bị phát hiện mà di chuyển, vì vậy cũng ảnh hưởng khá nhiều đến tốc độ đi đường. Không phải nó sợ đối đầu với bất kỳ ai, chỉ vì hiện giờ cần phải ưu tiên cho việc sớm tìm lại huynh đệ, nếu lỡ đụng độ người khác sẽ mất thời gian, rất không tốt.

Trên đường đi, Trần Phi gặp qua không ít người đang liều mạng chém giết, máu đổ đỏ cả đất. Thậm chí có kẻ phát hiện ra nó liền tận lực đuổi theo, nhưng rốt cuộc không theo kịp tốc độ của Trần Phi nên đành phải bỏ ngang, thất thểu quay về.

Khi còn cách vị trí của một người trong bọn Cao Thủ khoảng trên dưới trăm dặm, cuối cùng Trần Phi vẫn bị chặn lại.

Trước mặt và sau lưng Trần Phi đều có người đứng chắn ngang lối. Hai người này cùng một bọn, một cao một thấp. Gã thấp lùn có tu vi Dẫn Khí tầng bốn đứng sau lưng, còn gã cao cao chắn trước mặt Trần Phi nếu đoán không lầm cũng đã tu luyện đến tầng năm.

Gã cao hất hàm:

- Để thẻ bài và nhẫn trữ vật của ngươi lại, ta sẽ thương tình tha mạng cho!

Khi tham gia thí luyện, hầu như mọi người đều cất giấu tài vật ở nhà, không mang theo bên người vì sợ bị cướp. Nhưng chí ít cũng phải có một số linh phù, linh đan để gia tăng thực lực. Vậy nên hai tên này tranh thủ hôi của, tông môn chẳng trách phạt thì tội gì không lấy.

Trần Phi muốn tránh phiền toái, không có nghĩa sợ bị phiền toái. Nó cười nụ:

- Việc này thì hai vị nên làm sẽ tốt hơn!

Hai gã này tuy không phải máu mủ ruột thịt nhưng từng vào sinh ra tử cùng nhau, tình cảm rất thân thiết. Từ lúc lên đây đến giờ, bọn họ đều cẩn thận nấp kín ở nơi này, chờ con mồi ngon ăn đi ngang. 

Thực lực hai người không quá cao, chẳng dám lỗ mãng xuất động, khi nãy nhìn thấy Trần Phi thực lực hơi kém nên mới xông ra hốt mẻ lưới đầu tiên. Không ngờ thằng nhóc này ngoan cố như vậy, được bọn họ thương tình muốn tha mạng mà chẳng hiểu chuyện, còn đòi hỏi ngược lại.

Tên lùn rống lên một tiếng:

- Làm thịt nó đi, đừng để mất thời gian kẻo người khác đi đến thì phiền!

Nói xong, không đợi gã cao phản ứng, tên lùn đã thi triển ngay một hỏa cầu tập kích thẳng vào hậu tâm Trần Phi.

Vút!

Trần Phi đã sớm đề phòng, bên tai vừa nghe vang lên tiếng động rú rít do hỏa cầu phát ra liền cấp tốc dịch người tạt ngang, khiến quả cầu lửa đánh hụt đập vào thân cây gần đó. Thân hình Trần Phi hơi chớp động đã tiếp cận ngay sau lưng tên lùn, lưỡi kiếm Hắc Nê đặt ngang cổ gã, cười khẽ:

- Hai vị sư huynh sẽ làm theo đề nghị của ta hay thế nào?

Gã lùn vừa mới xuất chiêu, chỉ thấy thân hình thằng nhóc kia nhoáng lên, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã nghe lành lạnh ngay cổ, nuốt một ngụm nước bọt nói:

- Từ từ... Huynh đệ đừng nóng giận! Ta sẽ đưa ngay.

Trần Phi nhận nhẫn trữ vật cùng thẻ bài từ bàn tay run run của gã lùn, lại lên tiếng nhắc nhở tên cao đang sửng sốt đứng như trời trồng:

- Mau đưa các thứ qua đây, tính ta không được kiên nhẫn cho lắm!

- Còn chờ gì nữa mà chưa ném cho hắn, ngươi muốn hại chết ta sao?

Gã lùn thấy tên cao kia cứ chần chừ mãi không chịu làm theo, tức giận kêu to. Lưỡi kiếm đặt ngang cổ khiến gai ốc khắp người gã nổi lên, cứ sợ thằng nhóc này nổi giận, kéo nhẹ một cái thì xong đời.

- Bắt lấy!

Tên cao hậm hực ném thẻ bài và nhẫn trữ vật qua. Trong lòng vẫn khó hiểu, chẳng biết thằng nhóc kia thế nào lại có tốc độ nhanh đến vậy, cơ hồ trong chớp mắt đã tóm cổ được đồng bọn của gã.

Trần Phi thu kiếm lại, nhẹ nhàng phóng đi, chỉ để lại một câu:

- Đa tạ! Hai vị đừng truy đuổi theo ta, sẽ không tốt đâu đấy!

Nhìn theo hướng Trần Phi khuất dạng, hai tên này cũng không có ý định đuổi theo. Bọn họ cảm nhận được thằng nhóc kia rất nguy hiểm, hoàn toàn không chỉ đe dọa suông. Chưa gì mỗi người đã bị âm năm mươi điểm, bao hùng tâm tráng chí mất sạch. Bọn họ ngơ ngẩn một hồi liền tìm nơi kín đáo ẩn náu, quyết định chờ đến khi kết thúc đại hội mới trở ra.

Tiện thể thu được hai thẻ bài, nhờ vậy mà Trần Phi nhẹ nhàng tiến vào tốp một trăm trên bảng xếp hạng bên Chủ đảo. Nhưng chẳng ai chú ý đến sự thay đổi nhỏ này, vì mọi người đều chỉ tập trung vào tình hình của nhóm mười cái tên dẫn đầu. 

Hiện tại, Hoàng Đại vẫn độc chiếm ngôi đầu với mười bảy điểm. Nhưng ngôi vị của gã đang lung lay dữ dội khi người tên Lữ Hoành xếp ngay phía sau đã vừa kiếm thêm hai thẻ bài, tăng số điểm tích lũy lên con số mười sáu.

Tất nhiên, những diễn biến này chỉ có người quan khán bên ngoài mới nắm được. Còn những người trong cuộc thì mù tịt, chỉ biết cố gắng thu thập thẻ bài càng nhiều càng tốt.

Ngồi trên bình đài, Mai trưởng lão than khẽ:

- Chưa đầy nửa ngày đã đoạt được mười bảy điểm, Hoàng Đại kia thật khá! Đệ Thập Tân Tinh lần trước, ta nhớ cùng thời điểm thì người dẫn đầu cũng chỉ mới được hơn mười điểm thôi.

Trưởng lão béo tốt Dịch Trường Phong ngồi gần cũng bàn tán:

- Đến giờ, những người trong nhóm đầu đều chưa xuất hiện ở những địa điểm thiết lập pháp trận thu hình. Ta đoán bọn chúng đều đi theo nhóm, được hỗ trợ mới có năng suất cao như vậy.

- Hẳn rồi. Sức một người thì không thể nào nhanh thế, dù cho thực lực mạnh mẽ cũng tiêu hao cạn kiệt linh lực, khó thể cướp đoạt liên tục.

Một vị trưởng lão râu dài ngang ngực, vuốt râu nhận xét.

Phong Thiên mỉm cười:

- Mới chỉ nửa ngày đầu thôi mà, trò hay còn ở phía sau. Ngày cuối cùng mới chân chính khốc liệt nhất!

- Không sai. Ta nhớ lần đại hội trước, ngày cuối cùng Đường Khản bất ngờ quật khởi, từ vị trí thứ mười nhảy vọt lên độc chiếm ngôi đầu. Ái chà, tràng cảnh lúc đó thật là nhiệt huyết, bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy hào hứng!

Tầng lớp cao tầng trong tông môn bàn tán xôm tụ không thua gì hàng vạn đệ tử bên dưới, mỗi người một câu, đều chung cảm giác hứng thú. Xem lớp trẻ tranh đấu khiến họ nhớ lại những kỷ niệm oanh liệt thời thanh niên, đúng là vô cùng bồi hồi cảm xúc.

Thí Luyện đảo.

Mất nửa ngày miệt mài di chuyển, sau cùng Trần Phi cũng tìm đến người huynh đệ đầu tiên. Dựa trên chấm sáng nhấp nháy thì không thể biết đây là Cao Thủ hay Mãnh Kích. Trần Phi đứng dưới một gốc cổ thụ thân to bằng mười người ôm, mặt ngước lên cười nói:

- Tiểu đệ đến rồi đây. Sư huynh mau xuống!

Sột soạt vài tiếng, Mãnh Kích từ trên cao nhẹ nhàng phóng xuống, hơi thở ra nhẹ nhõm:

- Làm con rùa rút đầu thật khó chịu! Nãy giờ có vài tên đi ngang qua đây, may mà không phát hiện ra ta.

- Chúng ta mau đến chỗ Cao sư huynh thôi, chắc huynh ấy đang trông!

Trần Phi gật nhẹ. 

Hai người nhanh chóng chạy đi, mục tiêu tiếp theo chính là Cao Thủ ở cách đó khoảng ba trăm dặm. Mãnh Kích hỏi:

- Từ lúc đến đây, sư đệ có va chạm với kẻ nào chưa?

Trần Phi đáp:

- Vừa chạm trán một nhóm hai người, tiểu đệ tiện tay thu một ít chiến lợi phẩm.

Nói rồi, Trần Phi móc hai thẻ bài trong người ra, lắc nhẹ trước mặt Mãnh Kích khiến gã sáng rỡ hai mắt. Mãnh Kích cầm lấy hai tấm thẻ bài, cười vui:

- Ta mượn cầm chơi lấy hên một chút nào! 

Trần Phi cũng cười. Bọn họ vừa chạy thật nhanh vừa trao đổi mấy câu giúp cho chuyến hành trình có cảm giác ngắn hơn.

Khi còn cách vị trí Cao Thủ vài mươi dặm, đột nhiên chấm sáng hiển thị cho gã mập không đứng yên một chỗ như trước, mà bắt đầu dịch chuyển với tốc độ cao về phía bọn Trần Phi.

Mãnh Kích lắc đầu:

- Coi bộ gã sư huynh mập này không chịu được cảm giác tù túng nên liều mạng chạy ra rồi!

Trần Phi cau mày:

- Tính cách của Cao sư huynh, tiểu đệ hiểu rất rõ. Huynh ấy tuyệt không phải kẻ lỗ mãng, rất có thể đang gặp nguy hiểm phải bỏ chạy. Chúng ta mau tăng tốc!

Trần Phi dồn thêm linh lực xuống chân, tốc độ trước kia đã rất nhanh nhưng hiện giờ càng nhanh hơn, hóa thành cái bóng mờ bắn đi vùn vụt.
Bình Luận (0)
Comment