Tuyệt Địa

Chương 7 - Khuất Nhục Chạy Trốn

Thời gian thấm thoát trôi nhanh như bóng câu qua cửa.

Mới đó mà đã hơn nửa tháng kể từ khi Trần Phi đến quả đồi trọc làm nhiệm vụ đào nấm.

Để đỡ mất thời gian làm chậm trễ nhiệm vụ, Trần Phi học theo những người khác, định cư luôn tại đây. Có căn lều vải của Mãnh Kích để lại, nó cũng không lo chẳng có chỗ ngủ.

Công việc khá nặng nhọc này giúp cải thiện cơ thể Trần Phi không nhỏ. Lúc này nhìn nó đã cường tráng hơn trước một chút, chỉ có điều nước da trắng trẻo khi trước đã bị nắng ăn đen nhẻm.

Nhờ có năng suất làm việc cao gấp đôi những người khác nên mặc dù vận khí chỉ ở mức tàm tạm nhưng Trần Phi cũng tích góp được trên dưới hai mươi cân nấm.

Đối với kẻ khác thì thành tích này đã rất đáng ngưỡng mộ, nhưng với riêng Trần Phi thì nó hoàn toàn không hài lòng một chút nào.

Hơn nửa tháng qua, nó đã tiêu tốn mười sáu linh thạch chỉ để dùng cho việc đào xới. Tính ra thì số linh thạch trong tay Trần Phi đã vơi đi một phần ba, trong khi lại chỉ thu được một phần năm số nấm cần thiết. Rõ ràng, với tình hình này thì chắc chắn nó sẽ không thể nào hoàn thành nhiệm vụ.

Kết quả này khiến Trần Phi rất khó chấp nhận.

Những người khác đều chỉ bỏ công sức ra để đào nấm, trong khi Trần Phi chẳng khác nào dùng linh thạch đổi điểm cống hiến. Đây là sự hoang phí cỡ nào?

Dù cho tốn hết linh thạch mà hoàn thành nhiệm vụ thì Trần Phi cũng đã rất đau lòng rồi. Đằng này viễn cảnh hết sạch linh thạch mà điểm cống hiến cũng chẳng thể tới tay lại đang hiển hiện trước mắt khiến mấy ngày nay nó lo đến mất ăn mất ngủ.

Chẳng những vậy, gã Bàng Dục Vọng ngày nào cũng lượn qua lượn lại quanh chỗ Trần Phi, tìm cách dò xét. Sự nghi ngờ trong mắt gã càng lúc càng lớn, Trần Phi có cảm giác thời điểm Bàng Dục Vọng ra tay đã sắp đến rồi.

Chỉ là kẻ yếu ớt trói gà không chặt như nó ngày đêm nghĩ cách nhưng vẫn chẳng có biện pháp nào khả thi. Nói vậy cũng không hẳn, thực ra Trần Phi có một cách, nhưng sẽ tiêu hao không ít linh thạch cho nên đến giờ nó vẫn còn chần chừ không quyết.

Những ngày qua, Trần Phi tìm cách kết thân với những đệ tử khác, thỉnh thoảng bắt chuyện cười nói.

Sau khi tìm hiểu, Trần Phi nhận ra đám người này tuy không lộ ý xấu như Bàng Dục Vọng nhưng cũng chẳng có lòng tốt như bọn Mãnh Kích, Trầm Nhược Phong. Rất khó nói khi Bàng Dục Vọng ra tay thì bọn họ có tốt bụng giúp nó ngăn cản hay sẽ nhân cơ hội mà tát nước theo mưa, vơ vét một phen. Trường hợp tốt nhất chắc mấy kẻ này cũng chỉ đứng ngoài mà nhìn, không can dự vào.

Thế giới tu đạo này còn tàn khốc hơn tưởng tượng của Trần Phi. Ai cũng chỉ biết lo cho bản thân, rất ít người rảnh rỗi xen vào chuyện của kẻ khác. Họ sợ phiền phức quấn vào thân, tránh được càng xa càng tốt.

Ngày hôm nay, cũng như mọi ngày, từ sáng sớm tinh mơ Trần Phi đã mang cuốc ra đào xới khắp nơi.

Có vẻ như sau một thời gian ngoảnh mặt thì thần may mắn đã chịu mỉm cười với Trần Phi. Đến gần trưa, một khối nấm nặng hơn chục cân nhanh chóng được nó tìm thấy.

Trần Phi vô cùng phấn khởi, đang định cất khối nấm vào nhẫn trữ vật thì chẳng biết từ khi nào, Bàng Dục Vọng đã đứng ngay trên miệng hố nhìn xuống.

Gã cười nụ, trong mắt không giấu được một tia tham lam thèm khát. "Khối nấm này chắc không dưới chục cân đâu nhỉ? Trần sư đệ thật là may mắn!"

Cánh tay đang định lấy nhẫn giấu dưới đế giày của Trần Phi liền khựng lại. Nó giả vờ gãi gãi bắp chân, cười gượng. "Hơn nửa tháng mà tiểu đệ chỉ mới tìm được bốn năm cân nấm, hôm nay là lần đầu tiên có được chút thu hoạch đáng kể. Bàng sư huynh lại trêu rồi!"

Bàng Dục Vọng tỏ vẻ không tin, chép miệng nói. "Với năng suất gần như gấp đôi người khác của Trần sư đệ mà lại bảo chỉ mới tìm được mấy cân nấm thì hơi khó tin. Mà thôi, đó cũng là chuyện riêng của ngươi, không liên quan gì đến ta."

Ánh mắt của Bàng Dục Vọng kín đáo đảo lên xuống người Trần Phi một cái, sau đó gã quay người rời đi.

Tia nhìn lạnh lẽo cũa gã làm Trần Phi thấy nao nao trong dạ. Nó không nghi ngờ gì, có thể đêm nay Bàng Dục Vọng sẽ hành động. Lòng tham làm mờ mắt, xem ra gã đã không còn kiềm chế được nữa rồi.

Nơi này không thể ở lâu thêm một lúc nào nữa.

Nhìn mặt trời đang dần lên cao, Trần Phi xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh. Nó leo lên khỏi miệng hố, đi lại gần mấy người khác đang đào nấm, cố tình nói thật to cho Bàng Dục Vọng ở gần đó nghe thấy.

"Trời nóng quá, có ai ra suối tắm cùng tiểu đệ cho khỏe khoắn tinh thần chút không?"

Trên tay Trần Phi vẫn cầm khối nấm to vừa tìm được. Nó sợ cất vào nhẫn trữ vật thì khác nào gián tiếp nói cho Bàng Dục Vọng biết mình có vật chứa không gian.

Quả nhiên, đúng như Trần Phi đoán trước, mọi người hít hà khen ngợi vận khí nó thật tốt, nhốn nháo một hồi. Sau đó ai cũng tiếp tục công việc, chẳng người nào có ý định đi tắm suối với nó cả.

Gần đây Trần Phi đã nghĩ được một biện pháp tạm gọi là khả thi để giữ an toàn cho bản thân. Thế nên mỗi buổi trưa nó luôn tạo cho mình thói quen đi tắm suối nhằm che mắt thiên hạ. Hiện tại đã đến lúc tận dụng thói quen đó rồi.

Trần Phi nhìn về hướng Bàng Dục Vọng, mắt nó không lộ vẻ gì khác thường, điềm nhiên hô to. "Bàng sư huynh có hứng thú tắm suối không?"

Bàng Dục Vọng không chút suy nghĩ, lắc đầu từ chối. "Sáng giờ ta vẫn chưa thu hoạch được chút gì, sư đệ đi đi."

Trần Phi cười hắc hắc. "Như vậy cũng được. Dù sao tiểu đệ cũng cảm thấy cái bụng hơi không ổn, đi tắm sẵn tiện giải quyết bầu tâm sự luôn."

"Tên nhóc này thật là... chuyện tế nhị như vậy có gì hay ho mà ngươi khoe ầm lên thế?"

Một gã nghe vậy liền ngừng tay, cười nói.

Sau đó, trước mắt mọi người, Trần Phi thản nhiên ôm khối nấm vào ngực, rẽ những tán cây đi về phía suối nước, bỏ những tiếng trêu chọc lại phía sau.

Thân hình vừa khuất sau lùm cây rậm rạp, Trần Phi liền quay người nhìn lại phía sau xem có kẻ nào đi theo nó không.

Sau khi xem xét kỹ lưỡng, thấy gã Bàng Dục Vọng cũng không nghi ngờ mà theo dõi mình, bộ dạng thản nhiên trước đó của Trần Phi lập tức biến thành gấp gáp.

Nó vội vã móc nhẫn trữ vật luôn giấu dưới đế giày lên, sau đó cầm khối nấm chà mạnh vào nhẫn, lập tức khối nấm bị hút vào trong mất dạng.

Thời gian lúc này cực kỳ quý giá, Trần Phi cần phải tranh thủ từng chút một. Sau khi tìm một chỗ kín đáo giấu chiếc nhẫn, đề phòng lỡ như bị Bàng Dục Vọng bắt được thì còn có cách mà kéo dài thời gian, Trần Phi liền nhắm hướng dãy núi Đại Hùng, nơi có động phủ của mình mà cắm đầu chạy như điên.

Ở Linh Thú đảo có một nhiệm vụ chẳng do tông môn ban ra, mà do những đệ tử khác cung cấp, đó chính là 'bảo tiêu'.

Chỉ cần số linh thạch trả công đủ lớn thì ngay cả những đệ tử có tu vi thuộc hàng cao nhất ở đây là Dẫn Khí kỳ tầng bốn, tầng năm cũng sẽ nhận lời, đứng ra bảo vệ cho hàng hóa, thậm chí là con người.

Mấy hôm nay, Trần Phi tìm cách thăm dò những người ở đây thì nhận ra tu vi bọn họ đều chỉ ngang hoặc kém hơn Bàng Dục Vọng. Hơn nữa, chẳng có ai khiến Trần Phi cảm thấy đủ tin tưởng để nhờ 'bảo tiêu'. Nếu chẳng may tìm trúng một tên 'sói đội lốt cừu' thì khác nào nó tự đưa thân vào miệng hổ. Trần Phi không ngu ngốc đến nỗi để xảy ra chuyện này.

Thế nên, lần lữa mãi thì hôm nay Trần Phi cũng quyết định bỏ trốn về Đại Hùng sơn. Tình hình đã đến lúc dầu sôi lửa bỏng rồi, nếu còn kéo dài rất có thể nó sẽ mất mạng.

Lần này trốn về, Trần Phi muốn tìm gã mập Cao Thủ nhờ trợ giúp, hy vọng cái giá sẽ nằm trong mức nó có thể chi trả được.

Thực ra, không phải Trần Phi không nghĩ đến việc nhờ Mãnh Kích. Nhưng nó còn nợ gã khá nhiều, bây giờ mở miệng ra, tuy là trả linh thạch nhưng cũng thấy không tiện. Về phần Trầm Nhược Phong thì người này lại quá ít nói, tính cách âm trầm, nên Trần Phi cũng hơi ái ngại.

Cuối cùng chỉ còn lại Cao Thủ là thích hợp nhất. Hơn nữa Trần Phi cũng thấy gã mập này không tệ, lại có vẻ cáo già thủ đoạn một chút, chắc đủ khả năng giúp nó giải quyết vấn đề.

Lần trước khi đến đây, Trần Phi đã mất khoảng thời gian đi từ sáng đến chiều. Lúc này phần vì đã rành đường, phần cũng do nó đang dốc hết sức lực mà chạy, hi vọng trước khi trời quá tối sẽ về đến nơi.

Không phải Trần Phi đang chạy đua với bóng đêm, mà thực ra nó đang chạy đua với gã Bàng Dục Vọng tham lam kia.

Trần Phi đi quá lâu sẽ dẫn đến sự nghi ngờ của Bàng Dục Vọng, khả năng sau đó gã truy đuổi theo nó là rất cao.

Cho nên có bao nhiêu sức Trần Phi đều dồn hết xuống đôi chân, cật lực chạy thật nhanh. Trên đường nó liên tục thay đổi phương hướng, hi vọng có thể làm mất dấu hướng di chuyển của mình để gã Bàng Dục Vọng không dễ tìm được.

Cũng may, thời gian vừa qua ngày nào Trần Phi cũng tích cực lao động, thể hình và thể lực được tăng cường không ít nên sau một lúc lâu chạy đi thì nó vẫn chưa kiệt sức. Tuy vậy, tốc độ của nó cũng dần giảm lại, không còn nhanh được như lúc đầu.

"Tên khốn kiếp! Ta sẽ ghi nhớ mối hận này!"

Vừa chạy Trần Phi vừa mắng thầm.

Từ khi gia nhập Càn Hư đảo thì Trần Phi đã chịu không ít khuất nhục. Tư chất nó kém cỏi bị Mai trưởng lão xem thường, suýt nữa đã không đủ tư cách nhập môn nếu như không được La Hầu hạ mình cầu xin giùm. Sau đó thì nó bị đưa đến Linh Thú đảo, một nơi chim chả buồn ỉa, rồi lại bị chèn ép mà phải nhận cái nhiệm vụ trời ơi đất hỡi chỉ dành cho những đệ tử có thâm niên tu luyện.

Tốn linh thạch để hoàn thành nhiệm vụ thì thôi đi, đằng này còn bỗng dưng xuất hiện mối họa từ trên trời rơi xuống, bị gã trời đánh Bàng Dục Vọng dùng ánh mắt diều hâu đêm ngày dòm ngó. Rốt cục hôm nay phải trốn chui trốn nhủi như con chuột hèn nhát bẩn thỉu, mặc dù bản thân chẳng làm ra chuyện gì sai.

Bao nhiêu chuyện xui xẻo cùng nhau dồn dập giáng xuống đầu một lúc, Trần Phi có thể giữ nổi bình tĩnh mới là lạ. Đây đúng là giọt nước làm tràn ly!

Thế nhưng không giữ được bình tĩnh, ngoài việc cảm thấy tức giận thì nó có thể làm được gì?

Lần đầu tiên Trần Phi cảm nhận rõ được bản thân mình hèn kém đến mức nào. So với một con chuột bẩn thỉu có khi còn không bằng, chết cũng chẳng ai buồn quan tâm.

Cơn giận đột ngột bốc cao trong đầu làm Trần Phi mụ mị thần trí, càng khiến nó chạy điên cuồng hơn, băng rừng lội suối, cơ hồ mặc kệ những bụi rậm gai góc va quẹt liên tục vào cơ thể.

Cứ chạy miệt mài như vậy cho tới khi Trần Phi cạn kiệt sức lực, loạng choạng ngã mạnh ra đất, tay chân va vào những mỏm đá bị trầy trụa khắp nơi, máu ứa ra nghe rát bỏng.

Trần Phi nằm vật trên nền đất, hai tay hai chân dang rộng, ngửa mặt nhìn trời. Chẳng biết nó đã đi được bao xa, thời gian lúc này cũng không còn sớm nữa. Mặt trời đang dần xuống núi, hắt những tia nắng yếu ớt còn lại vào mặt nó.

"Không biết gã Bàng Dục Vọng đã phát hiện ra mình bỏ trốn hay chưa, liệu gã có đuổi theo không?"

Trần Phi thầm lo lắng. Vì quá mệt nên nó thở hồng hộc, lồng ngực nhô lên hạ xuống liên tục, lộ ra những chiếc xương sườn trên thân hình gầy còm.

Nằm nghỉ được một lúc, dù vẫn còn rất đuối sức nhưng Trần Phi vẫn gượng ngồi dậy. Lúc này không phải thời điểm thích hợp để nghỉ ngơi, nó cần phải nhanh chóng về đến dãy Đại Hùng sơn. Nếu còn chậm trễ, chẳng may để Bàng Dục Vọng tìm thấy thì hậu quả chính là mất mạng.

Nghĩ vậy, Trần Phi dáo dác ngó quanh. Sau khi yên tâm vì không thấy có điều gì khả nghi, nó lại tiếp tục nặng nhọc di chuyển, nhắm hướng dãy Đại Hùng sơn mờ ảo phía xa mà đi tới.

Nhưng vì thể lực đã gần như cạn kiệt sau một thời gian dài chạy điên cuồng, lại thêm thương tích khắp người nên lúc này Trần Phi cố gắng lắm cũng chỉ có thể lê bước, thật chậm... thật chậm...

Tình cảnh hiểm nghèo lúc trước, khi còn mắc kẹt trong rừng rậm Vạn Tượng bỗng hiện về trong tâm trí Trần Phi. Lúc đó tình hình còn bi đát hơn bây giờ nhiều, vừa đói khát vừa liên tục bị nhiều mãnh thú dữ tợn truy đuổi, ba bốn ngày liền khiến nó không thể ăn ngon ngủ yên, tinh thần lúc nào cũng đặt trong tình trạng báo động, cực kỳ kiệt quệ. Thế mà nó vẫn vượt qua được.

Hiện tại thì dù sao bụng Trần Phi vẫn chẳng đói, tuy mệt mỏi và cơ thể có chút thương tích nhưng vẫn chưa đến lúc để bi quan. Chắc chắn lần này sẽ không có sự xuất hiện cứu giúp của sư huynh La Hầu, Trần Phi sẽ phải nỗ lực tìm cách tự cứu lấy mình. Đã là nam nhân thì không nên lúc nào cũng trông chờ ở kẻ khác, phải biết tự cường.

Vừa lê bước Trần Phi vừa suy nghĩ tới vô số chuyện. Nó đang cố tạo động lực cho bản thân, cũng như khiến cho đầu óc không có cơ hội nhớ ra nó đang kiệt quệ đến mức nào.

Cứ thế, dưới màn đêm dần dần phủ xuống Linh Thú đảo, một thân hình ốm yếu lảo đảo xiêu vẹo không ngừng tiến về phía trước, lắm khi thân hình ấy chực té ngã nhưng rồi vẫn cố gượng lại được, vẫn đứng vững mà tiếp tục hành trình.

Trăng trên cao càng về khuya lại càng sáng, tỏa chút ánh sáng vàng vọt huyền ảo xuống sơn đạo bên dưới, như muốn soi đường chỉ lối cho một thằng nhóc đang nghiến răng mím lợi, nặng nhọc bước đi.

Rốt cục, sau bao nhiêu nỗ lực thì Trần Phi cũng đã về đến động phủ của mình. Nó giơ cánh tay run rẩy vì kiệt sức nhét vội lệnh bài thân phận vào khe hở nhỏ trên cửa đá, sau đó nhanh chóng tiến vào trong, khóa chặt cửa lại.

Đến lúc này, Trần Phi mới tin rằng mình đã an toàn, không còn sợ bất kỳ ai đe dọa tính mạng nữa.

Nó ngả người xuống giường đá, tinh thần vừa hơi buông lỏng liền chìm vào giấc ngủ say, không còn biết gì nữa.

o0o

Khi Trần Phi tỉnh dậy thì trời đã quá trưa.

Đêm qua vì quá mệt nên nó ngủ say như chết, chẳng biết trời trăng gì nữa. Cũng nhờ vậy mà hiện giờ Trần Phi đã hồi phục phần nào, chỉ có điều khắp người nó vẫn còn đầy vết tích trầy trụa.

Trần Phi không bận tâm lắm, chỉ là thương thế nhỏ thôi, vài hôm sẽ lành.

Trước mắt nó cần phải nhanh chóng đi tìm gã mập Cao Thủ nhờ trợ giúp. Thời gian chẳng chờ đợi ai, Trần Phi vô cùng lo lắng sẽ không kịp hoàn thành nhiệm vụ trước kỳ hạn được giao.

Sau khi tắm rửa cho sảng khoái, Trần Phi thay quần áo rồi đi tới động phủ của Cao Thủ.

Động phủ của gã mập có số thứ tự 985. Sau khi Trần Phi dò hỏi những đệ tử gặp trên đường, đi qua hai ngọn núi, rồi lại leo lên một đoạn khá xa thì cũng tới nơi.

Trần Phi nhét lệnh bài thân phận lên cửa động, chờ một lúc thì cửa xịch mở, cái đầu bù xù của gã mập ló ra. May quá, gã có trong động, trên đường tới đây Trần Phi cứ lo không tìm được gã, như vậy sẽ thêm phiền phức.

"Ồ, ai tới thế này? Tiểu sư đệ mất tích đâu cả nửa tháng nay thế?"

Vừa nhìn thấy Trần Phi, Cao Thủ thoáng bất ngờ, rồi cười lớn.

Trần Phi hơi nhăn nhó nói. "Sư huynh biết còn hỏi. Đương nhiên tiểu đệ đi đào nấm rồi."

Gã mập gật gật đầu. "Đùa thôi, đương nhiên ta biết. Nói đi nào, hôm nay bỗng dưng ngươi đến tìm ta có việc gì?"

"Việc này thì..." Trần Phi ngó quanh, hạ giọng. "Tiểu đệ có chút sinh ý cho sư huynh, nhưng mà nói ở đây thì không tiện lắm!"

Cao Thủ nghe vậy, cái mặt thịt còn ngái ngủ liền tỉnh hẳn, bàn tay múp míp ngoắc ngoắc Trần Phi.

"Thế thì mau vào trong. Không phải ngại, động phủ của ta cũng giống ngươi thôi, chẳng có gì bí ẩn phải che giấu."

Chờ cho Trần Phi đi vào, gã mập nhanh tay đóng cửa động. Sau đó gã đi lại chỗ bàn đá, đặt mông ngồi xuống, đồng thời ra hiệu cho Trần Phi cũng đến ngồi.

Trần Phi hơi tò mò nhìn quanh một chút. Quả nhiên Càn Hư đảo thiết kế tất cả động phủ cho đệ tử đều giống nhau, chẳng khác chút nào. Có điều động phủ của Cao Thủ hơi bừa bộn, một số vật dụng lỉnh kỉnh vứt loạn khắp nơi, thoạt nhìn khá giống cái ổ chuột.

Hiểu Trần Phi đang có suy nghĩ gì, gã mập cười hắc hắc, không chút xấu hổ nói. "Để tiểu sư đệ chê cười rồi. Ài, ta bận rộn suốt, đến khi mệt nhoài về tới nơi thì còn phải chuyên tâm tu luyện, riết rồi chẳng còn chút thời gian để quét dọn."

"Tiểu đệ nào dám có ý nghĩ đó. Chúng ta đều là đệ tử của tông phái tu tiên, vấn đề quan trọng nhất là truy cầu tiên đạo, đâu cần phải quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này."

Trần Phi vội cười nói.

"Hắc hắc, ta thích suy nghĩ của sư đệ. Rất hợp với ý ta!"

Gã mập đắc ý cười to một tràng. Sau đó gương mặt gã hơi nghiêm lại, hỏi. "Khi nãy sư đệ bảo mang sinh ý đến cho ta. Vậy mau nói vào chính đề đi."

Đương nhiên Trần Phi chẳng muốn kéo dài thời gian. Nó gật đầu. "Tiểu đệ đường đột hỏi một câu, mong sư huynh đừng che giấu. Không biết sư huynh đã tu luyện đến cảnh giới nào rồi?"

Cao Thủ hơi ngẩn người. Câu hỏi của Trần Phi cũng không phải có gì quá đáng, nhưng mà thông thường nếu không có việc gì quan trọng cần hỗ trợ thì sẽ ít ai đi đường đột hỏi thẳng người khác như thế.

Gã mập cau mày. "Sư đệ cần ta hỗ trợ việc gì thì cứ nói. Rồi chúng ta sẽ cùng nhau tính toán. Nếu không đủ khả năng thì ta tuyệt đối không nhận lời để làm lỡ việc của ngươi."

Trần Phi hít sâu một hơi, chầm chậm nói ra đề nghị.

"Tiểu đệ muốn nhờ sư huynh bảo tiêu."

Bình Luận (0)
Comment