Tuyệt Đỉnh Phù Thủy

Chương 2

Dưới chân núi ở ngoại thành Tĩnh Xuyên kinh thành Bách Quốc, một căn nhà gỗ nhỏ bé đơn sơ nhưng gọn ràng sạch sẽ. Cạnh nhà có một cây đại thụ trăm năm, cành lá xum xuê tỏa bóng mát.

Thiên San bước ra từ nhà gỗ, hai tay nhỏ bé ôm chiếc thảm cỏ đã dược cuộn tròn đến dưới gốc cây trải thảm ra rồi ngồi xuống.

Gio1 thổi vi vu, lá cây xào xạc, tiếng chim hót líu lo hòa thành giai điệu đặc hữu của núi rừng.

Thiên San ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền tiến vào trạng thái nhập định. Trong tâm trí của nàng dàn xuất hiện các sợi tơ với nhiều màu sắc và hình dạng khác nhau chồng chéo lên nhau thành một mạng lưới phức tạp.

Từ kiếp trước, Thiên San đã có thói quen nhập định để thả lỏng tâm trí, bình ổn cảm xúc.Đến kiếp này, thói quen ấy cũng không đổi chỉ là sau khi nàng nhập định trong đầu sẽ xuất hiện các sợi tơ kỳ lạ. Ban đầu chỉ có vài sợi càng về sau thì càng nhiều, hình dạng, màu sắc cũng nhiều hơn.

Mặc dù nàng không biết đó là gì nhưng sau mỗi lần quan sát chúng thì cảm giác của nàng đối mọi vật xung quanh lại rõ ràng hơn.Thế nên ba năm nay nàng đều dành thời gian để làm việc này.

Các sợi tơ sắp xếp theo một trật tự, liên kết thành nhiều hình dạng rất kỳ lạ giống như ký tự lại giống ấn ký, hoa văn nào đó.

Một vòng tròn lớn hình thành, bao bọc tất cả các sợi tơ ở bên trong. Trong ý thức Thiên San một trận pháp phức tạp được hình thành.

“KẾT” Thiên San vô thức phun ra một chữ. Ngay sau đó, trận pháp liền sáng lên tỏ ra ánh sáng đủ màu. Cùng lúc đó, dưới chân nàng , một trận pháp giống hệt trong đầu nàng cũng hiện ra.

Ánh hào quang như cầu vòng phát ra những tia sáng chói mắt làm cả cánh rừng như bừng sáng, cây cỏ xung quanh dường như càng thêm tươi tốt tràn trề nhựa sống hơn.

Cách đó không xa có hai bóng người lăng không mà đứng. Một người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ bạc, bên cạnh là một nam tử mặc thanh y.

Nhìn thấy cảnh này, hai người đều thật sâu kinh ngạc, nam tử thanh y không kìm được mà bật thốt:

“Ma trận khế ước?! Nơi này có người lĩnh ngộ được ma trận khế ước?”

Nam tử hít sâu, phóng suất ra linh thức, cẩn thận dò xét xung quanh. Kết quả nhận được khiến cho hắn phải lấp bấp kinh hải:

“Lão đại, ta không cảm nhận được khí tức của phù thủy nào khác quanh đây. Nàng.. là tự mình lĩnh ngộ sao? Uả... Đâu rồi?”

Nam tử thanh y đang nói thì phát hiện người bên cạnh đã biến đi đâu, ngó đông ngó tây thì nhìn thấy người áo choàng đen đã đứng trước mặt Thiên San.

... ...... ...

“Theo ta”

Âm thanh trong trẻo du dương như tiếng đàn dương cầm lại ẩn chứa sự áp bách không cho người cự tuyệt.

Thiên San khóe miệng co rút. Nhiều năm tu dưỡng giúp nàng không quá sợ hải nhưng điều đó không có nghĩa là nàng có thể bình tĩnh như thường.

Ai có thể cho nàng biết quái nhân này từ chỗ nào chui ra không? Tự nhiên xuất hiện rồi bảo nàng theo hắn? Tên này có bệnh, chắc chắn luôn.

Nhìn hắn toàn thân bị áo choàng màu đen che kín chỉ lộ ra chiếc mặt nạ màu bạc có hoa văn tinh xảo huyền bí, cùng một đôi con ngươi đỏ tươi như máu. Trên người hắn phát ra sự u lãnh huyết tinh, lời nói bá đạo rất phù hợp với khí chất vương giả trời sinh.

“Không”

Lạnh lùng trả lời. Dù biết hắn rất cường đại nhưng nàng sẽ không dại gì đi theo hắn. Người lớn nói: Bé ngoan là không được đi theo người lạ, rất nguy hiểm.

“Nha! Tiểu muội muội xinh đẹp. Muội không theo hắn thì theo đại ca ca đi. Theo ca ca có đò ăn ngon, có quần áo đẹp, đặc biệt còn được ngắm mỹ nam nha!”

Nam từ thanh y ngồi đối diện Thiên San trưng ra khuôn mặt anh tuấn, tươi cười mị hoặc như lão sói xám dụ dỗ tiểu cừu non, thân thiết chào hỏi nàng.

“....”

Thiên San yên lặng nhìn trời. May mắn, mặt trời vẫn bình thường, đang bắt đầu ngã về tây. Thiên San đứng dậy, cuộn thảm lại ôm vào nhà, xem hai người một đen một xanh như không khí. Nàng không có hứng thú với người bị chập mạch.( người không bình thường).

Nam tử thanh y nhìn hành động của nàng, hai mắt rưng rưng như chú chó bị người vứt bỏ. A Hắn bị lơ, lẽ nào sức quyến rũ của hắn bị giảm rồi sao? Nam tử thanh y rối rắm suy nghĩ.

“A... Ngươi làm gì? Buông ra!”

Thân thể đột ngột bị người ôm lấy, nhấc lên. Thiên San muốn vùng vẫy thoát ra nhưng nàng bi thương phát hiện thân thể lại trở nên vô lực, mềm nhũng chỉ có thể mặc người bày bố.

Nam tử áo choàng đen ôm Thiên San, điều chỉnh cho nàng một tư thế thoải mái, đầu dựa vào vai hắn, lạnh nhạt bỏ lại một câu “Đến Quân gia” rồi đi mất.

“Quân gia? Người này cùng Quân gia có quan hệ gì? Sao lại bắt nàng?” Thiên San khó hiểu suy nghĩ.

Phía sau hai người, nam tử thanh y sùng bái nhìn bóng lưng nam nhân áo choàng đen:” Không hổ là lão đại, thật uy vũ a”.
Bình Luận (0)
Comment