Tuyệt Đỉnh Phù Thủy

Chương 33

Ba người đi đến Dược Sinh Đường là dược đường lớn nhất Lạc Thành mua đan lô cùng vài loại dược liệu. Sau đó, tùy tiện chọn một tửu lâu vào ăn trưa, nghỉ một lát rồi đi dạo tiếp.

“Này! Ngươi biết gì chưa?” Một nam nhân ra vẻ thần bí nói.

“Chuyện gì?” Một người hơi tò mò hỏi.

“Nghe nói đoàn lính đánh thuê của Ngô đại thiếu gia bị ma thú tấn công toàn quân gần như diệt hết chỉ có hắn và lão già cận vệ là còn sống.” Nam nhân cố nhỏ giọng nói. Dù sao, Ngô gia ở Lạc Thành cũng là bá vương không tiện đắt tội.

“A. Thật sao?” Người đó kinh ngạc hỏi, trong giọng nói có chút vui vẻ.

“Thật sự. Chuyện này ta biết rất rõ” Một nam nhân có dáng vẻ thư sinh ở bên cạnh nghe hai người đối thoại liền nói chen vào.

“Vậy xin mời huynh đây nói rõ cho cúng ta biết” Bản thân nam nhân cũng không biết bao nhiêu nghe nam nhân thư sinh nói thế thì mời hắn nói kỹ hơn.

Nam nhân thư sinh đi qua, ba người chụm đầu nói chuyện.

“Ta có người bà con làm người hầu trong Ngô phủ. Người đó nói với ta chuyện này là có người gài bẩy hại Ngô thiếu gia”

“Cái gì? Ai lại to gan như vậy a?” Người nọ sợ hãi than.

“Đúng vậy” Nam nhân gật đầu đồng ý.

“Các ngươi biết Dong binh đoàn Thiên Phong mới thành lập chứ?”

“Ý ngươi la chuyện này do họ làm? Làm thật hay”Nam nhân thật muốn vỗ tay khen ngơi. Ngô Bảo ở trong Lạc Nhạn Sâm Lâm ỷ thế cướp bóc không ít người, hắn cũng bị Ngô Bảo cướp không ít lần. Chuyên này thật khiến lòng người hả hê.

“Nếu đã biết là họ làm tại sao Ngô gia không có động tĩnh gì?” Người nọ kỳ quái hỏi. Thông thường không phải là Ngô gia sẽ cho người đến cửa đập phá đánh người sao?Huông chi lần này còn là đại thiếu gia xảy ra chuyện.

“Chuyện này…” Nam nhân thư sinh cố ý lập lờ khiến hai người vô cùng nôn nóng. Lúc này, nam nhân thư sinh tỏ ra bí hiểm nói.

“Lý do Ngô gia vẫn chưa trả thù là bởi vì có Dong binh đoàn Thiên Phong có thế

lực lớn chóng lưng. Hai người thử nghĩ xem. Một đội lính đánh thuê bình thường làm sao lại có được ba Trung cấp Chiến sư Sơ giai như vậy a~”

“Ngươi nói phải. Nhớ lúc đầu bọn họ chọn thành viên chỉ xem nhân phẩm không chú trọng thực lực nhất định bởi vì có thế lực lớn có thể giúp những người đó tăng thực lực nên mới không cần” Nam nhân phân tích nói.

“Nhất định là vậy rồi!” Hai người còn lại cũng gật đầu tán thành.

Lời của ba người họ có thể người khác không nghe thấy nhưng Thiên San thì lại nghe rất rõ. Trong lòng nàng suy tính trở về phải nói chuyện này cho mọi người biết.

…..

Tại Dạ Lang Hiên nơi cư ngụ của Dong binh đoàn Dạ Lang.

“Khốn kiếp! Ngươi không biết nhẹ tay một chút sao?”

Mộ Lang tức giận đá y sư đang trị cánh tay gãy cho hắn khiến người đó ngã nhào trên đất.

“Đội trưởng bình tĩnh một chút. Chữa thương quan trọng hơn”

Lâu Hựu ở bên cạnh lên tiếng khuyên can. Hắn có dáng vẻ thư sinh thực lực không cao nhưng nham hiểm mưu trí, là quân sư đáng tin của đội Dạ Lang.

Đợi vết thương của Mộ Lang được băng bó xong, y sư rời đi. Mộ Lang nhìn cánh tay bị băng bó thành bánh chưng của hắn lại tức giận kéo rách màn giường.

“Hừ! Nha đầu khốn kiếp! Dám hại ta mất mặt. Cả tên Tần Khang cùng đoàn Dong binh của hắn nữa. Ta nhất định phải giết sạch bọn chúng”

Mộ Lang càng nghĩ càng tức, liền chỉ một nam nhân trong phòng nói: ” Ngươi ra ngoài tập hợp các huynh đệ ta muốn lập tức san bằng Thiên Phong Hiên.”

“Khoan đã” Mộ Lang vừa dứt lời Lâu Hựu đã ngăn nam nhân lại. Trước ánh mắt phun lửa muốn giết người của Mộ Lang hắn bình tĩnh giảng giải.

“Nếu chúng ta mang người đi gây sự với bọn họ người Thiên Phong, người của Công hội Dong binh sẽ không ngồi yên. Huống chi lão phó hội trưởng đó dối Tần Khang có thiên vị. Chúng ta nếu đi không nói có giết được mấy người hay không cũng nhất định bị gây khó dễ thậm chí là mượn cớ tước đoạt danh hiệu Dong binh của chúng ta. Đến lúc đó được không bù nỗi mất.”

“Vậy ý người là ta phải nhận phần sĩ nhục này mà không hoàn trả sao?”

“Tất nhiên không phải. Bọn họ đánh người của ta, thậm chí là bẻ tay ngài, chúng ta sao có thể để yên, chỉ là không thể làm theo cách của ngài.”

“Vậy ngươi có cao kiến gì?” Mộ Lang lấy lại bình tĩnh, tìm một tư thế thoãi mái lắng nghe ý của Lâu Hựu. Hắn thế nào lại quên tên quân sư này a.

“Cao kiến thì không nhưng ta nghe nói Ngô Bảo Ngô đại thiếu gia của Ngô gia bị đàn sói tập kích mà người khởi sướng là người của Dong binh đoàn Thiên Phong.”

“Có chuyện như vậy?” Hai mắt Mộ Lang tỏa sáng, đắt tội bọn hắn còn đắt tội người Ngô gia, bọn người này nhất định là chán sống.

“Ân. Nhưng Ngô gia vẫn chưa hành động vì nghi ngờ sau lưng chúng có cường giả không dễ chọc. Vậy nên hiện tại việc chúng ta cần làm là chờ đợi. Đợi Ngô gia xác định thực thư rồi ra tay, khi ấy chúng ta có thể phụ một tay giết sạch toàn bộ bọn chúng”

Mộ Lang hơi đâm chiu, nhíu mày. Bắt hắn chờ đợi, phải nhịn cục tức này. Hắn thực không làm được nhưng liên quan đến bọn Công hội cùng Ngô gia thì hắn không thể không suy xét kỹ càng.

“Vậy phải đợi đến khi nào?”

“Cái đó… Không bắng chúng ta cho người ở sau lưng mượn danh Thiên Phong

khiêu khích, gây sự với Ngô gia, làm cho Ngô gia không thể nhịn được mà ra tay”

“Được….A… Cách này hay. Ngươi mau cho người đi làm, nhớ phải sạch sẽ một chút đừng để người Ngô gia phát hiện.” Mộ Lang vui sướng làm động đến vết thương nhưng hắn không để ý, giờ hắn chỉ mong sao Ngô gia nhanh chóng giết sạch bọn người Tần Khang đặc biệt là con nha đầu lợi hại đó.
Bình Luận (0)
Comment