Tuyệt Đỉnh Quân Sư

Chương 5

Trần Minh quỳ xuống, đem hai chân Y Nhi dạng ra hết cỡ, để lộ động tiên hớ hênh hồng phớt tuyệt đẹp mê người. Hắn giương mắt nhìn nàng một cái rồi đem dương v*t to bự của mình cắm thẳng vào trong. Y Nhi đau đớn la lên, máu bên trong ứa ra, trinh tiết của nàng đã bị Trần Minh lấy đi. Đau đến chảy nước... Mắt, Y Nhi nức nở trong giây phút đầu đời, Trần Minh thấy vậy liền cúi xuống ôm nàng thủ thỉ an ủi.

•Muội đừng sợ, đây chỉ là đau đớn ban đầu, lát nữa ta sẽ cho muội phiêu bồng chín tầng mây, trải nghiệm phong hoa tuyết nguyệt.

Nàng không có đáp lời nhưng nước mắt đã ngừng rơi, Trần Minh chuyển hông nhẹ nhàng, phải nói đây chính là lúc quan trọng nhất để đánh dấu xem đây có phải là nữ nhân của ngươi hay không, nếu mạnh bạo quá sẽ khiến cho nàng sợ, từ đó về sau thì đừng hòng mà chạm vào nhé, còn nếu mà mới vào mà ẻo thì ấn tượng ban đầu coi như teo. Trần Minh không chút nôn nóng cứ nhè nhẹ chuyển động mặc dù cái bên dưới đã sướng đến tê ra, đau đớn bên trong nàng bắt đầu giảm bớt, thay vào đó là cảm tê tê, ngứa ngáy, hiện tại thì nàng chỉ muốn kêu Trần Minh đâm thật mạnh mà thôi, thế nhưng muốn thì muốn chứ làm sao dám nói ra, Trần Minh thấu hiểu tâm ý của nàng, biết nàng đã đến lúc hứng tình, vì vậy hắn liền nhấp hông nhanh hơn, vài tiếng lách bách vang lên do hai người va chạm vào nhau.

•Aaa... Aaa.... Ưm.... Ưm... “.

Từng loạt âm thanh vô nghĩa phát ra từ miệng nàng, bên trong nàng nhóp nhép đâm thủy nhờn nhợt khiến cho dương cương của Trần Minh được bôi trơn từ đầu đến cuối, tay của hắn bấu chặt lấy hai bầu ngực của nàng làm nó đỏ lên, tay nàng giống như thừa thãi không biết bấu víu vào đâu cứ mơn trớn khắp người, ánh mắt lộ rõ sự khoái lạc, toàn thân uốn éo bất định.

Trần Minh tuy không có kinh nghiệm sex nhưng lúc sinh tiền hắn cũng khá rành rỏi mấy vụ jav hay hentai nên cũng có đôi chút hiểu biết, hắn có thể xác định được chỗ nào là điểm G của nàng khiến nàng rất nhanh đã lên đỉnh cao của khoái lạc, tay nàng bấu chặt vào cánh tay của Trần Minh, đôi mắt mở to, miệng cắn chặt, cổ họng ứ ớ không ngừng, Trần Minh cũng nhấp hông liên tục, hắn cũng đã đến lúc bùng nổ.

Bạch bạch bạch...

•Aaaaaaaaaa....

Cả hai người đồng loạt kêu lên, hai thứ bảo bối xuất tinh ào ạt, tràn ra ngoài như lũ lụt. Nét mặt hai người đờ đẫn vì mệt mỏi, trận quần vũ vừa rồi đã rút hết sinh lực của họ, Trần Minh nằm úp lên người Y Nhi thở hổn hển, khuôn mặt nàng toát lên vẻ thỏa mãn vô cùng, hai con người cứ thế trần truồng nằm đó, cũng may là không có ai nhìn thấy.

Một lúc sau khi cơn mệt qua đi Trần Minh liền ngồi dậy, hắn nhìn vào thân hình nõn nà của Y Nhi một lúc rồi mỉm cười nói.

•Nàng thấy thế nào, có phải rất tuyệt vời phải không..

Nàng nhẹ gật đầu một cái, sắc mặt đỏ lên dưới ánh mắt soi mói của hắn.

•Ta yêu nàng....

Hắn dịu dàng ôn nhu nói.

•Ta, ta cũng yêu huynh, nhưng...

Nàng lưỡng lự trả lời, đang nói nữa câu thì dừng lại không nói nữa.

•Nhưng sao..

Hắn nhìn thái độ của nàng khó hiểu hỏi lại.

•Chiến tranh còn đó, huynh thì chỉ là một người lính bình thường.. Chỉ sợ, chỉ sợ rằng một ngày nào đó huynh sẽ ra đi mà bỏ muội cô đơn một mình.

Nàng buồn bã nói.

•Ta biết, ta cũng không chắc được tương lai của mình, nhưng vì nàng, vì tình yêu của hai chúng ta, ta sẽ cố gắng hết sức mình, một ngày nào đó ta sẽ tạo ra thành tựu của riêng mình, đến lúc đó sẽ cùng nàng hưởng thụ hạnh phúc.. Được không..

Hắn với tất cả sự tự tin và bản lĩnh hào khí nói ra.

•Muội tin huynh.

Nàng gật đầu tin tưởng. Hai con người cứ thế bên nhau trò chuyện đến khi trời sáng.

............

Những chuỗi ngày bình thường của Trần Minh cứ thế diễn ra, ngày ngày vẫn ra thao trường luyện tập, đêm về không thủ thỉ, hú hí với Y Nhi yêu vấu thì đâm đầu vào chế tạo bom, hắn hiện tại có thể nói là một quả bom nổ chậm theo đúng nghĩa đen.

............

Cái gì tới thì cũng sẽ tới, ngày hôm nay sau khi thức dậy như thường lệ, Trần Minh cùng với bao người khác được triệu tập lại để nghe tuyên bố rằng ba ngày sau họ sẽ được ra chiến trường giết giặc, dấy lên sự hoang mang trong lòng Trần Minh, vậy là chuỗi ngày bình yên của hắn sắp kết thúc, thay vào đó là sự nguy hiểm tột cùng.

Quân vương không chính thức của tiền quân đội cùng với hoàng tử bước ra cổ vũ tinh thần cho các quân sĩ của mình, họ tuyên bố rằng họ sẽ chiến thắng trong trận này, bằng một sự hào hùng nhất, tất cả binh lính đều hô vang quyết thắng, duy chỉ có mình Trần Minh thì yểu xìu như cọng bún thiu.

Trong lúc hắn đang mặt nhăn mày nhó thì anh chàng hoàng tử điển trai, phong độ, đẹp trai khoai to bước ngang, bất chợt Trần Minh liền lên tiếng.

•E hèm, lòng lo lắng, tâm hoang mang thì cho dù có cố gắng mỉm cười cũng khó lòng che giấu được.

Hoàng tử đang đi ngang nghe hắn nói xong bỗng dừng lại, quay sang hỏi.

•Ngươi vừa nói gì...
Bình Luận (0)
Comment