Sự thân mật giữa Ngu Trĩ Nhất và Thời Dịch khi không có người khác thật sự… chói mắt vô cùng.
Nhìn cảnh ấy, Khương Vũ Nhiên cau mày.
Cô thực sự cảm thấy Ngu Trĩ Nhất và Thời Dịch không hề giống anh em, hai người khác họ, nhưng mọi người đều bảo phụ huynh của Thời Dịch cũng là phụ huynh của Ngu Trĩ Nhất, mà Ngu Trĩ Nhất vẫn luôn gọi Thời Dịch là anh.
Cô an ủi mình: Có lẽ chỉ là quan hệ giữa hai anh em quá tốt mà thôi.
Khương Vũ Nhiên không thể nhìn thêm giây phút nào nữa, xoay người đi đến cầu thang.
Ngu Trĩ Nhất đứng yên tại chỗ, để mặc cho cậu ôm, chỉ là gương mặt kia càng lúc càng đỏ.
Cô không thi chạy, chỉ một cái ôm đơn giản cũng khiến tim cô đập loạn lên không thể khống chế, dường như khoảng cách với Thời Dịch đã gần hơn một bước. Có đôi khi cô cảm thấy làm em gái của cậu cũng rất tốt, có thể quang minh chính đại đứng bên, không ai có thể lời ra tiếng vào.
“Lần này anh lại đứng nhất rồi.”
“Mà lần nào anh cũng đứng nhất, anh giỏi lắm lắm luôn.”
Thời Dịch giành được chức quán quân chạy cự li 3000m, các bạn học đều gửi lời khen liên tục, Ngu Trĩ Nhất cũng khen ngợi cậu không ngớt.
Sau đại hội thể thao, sự nổi tiếng của Thời Dịch lại thêm một tầm cao mới.
Ngu Trĩ Nhất nghe các bạn trong lớp bàn tán về chuyện liên quan đến cậu, lúc mới nghe còn thấy tự hào nở mũi, nhưng càng nghe lại càng thấy chua trong lòng.
Thời Dịch tốt như vậy, ai cũng thích cậu. Còn mình thì lại chỉ là một người trong số đó mà thôi…
“Ài…” Yêu thầm thật khó mà, sự chua xót lẫn ngọt ngào ấy đều chỉ mình cô biết.
Trong lúc cô đang muộn phiền không thôi thì bạn cùng lớp cầm một phong thư màu vàng bình thường đặt lên bàn cô: “Ngu Trĩ Nhất, có người bảo tớ đưa cái này cho cậu?”
“Cái gì thế?”
“Cậu ta bảo cậu xem là hiểu.”
Ngu Trĩ Nhất hiếu kỳ mở thư ra xem, trên trang giấy lộ ra những hàng chữ nhàn nhạt.
Mà ngay khi đọc câu đầu tiên, cô lập tức nhét lại trong bì thư, dúi vào ngăn bàn.
Thật sự không thể ngờ ở thời đại mọi người đều dùng điện thoại để gửi tin, thì vẫn còn có người dùng phong thư đơn giản không màu mè nhất như này để gửi thư tình cho cô?
Hành động giấu thư tình của Ngu Trĩ Nhất bị Văn Thính Ngữ nhìn thấy, chuyên gia tình cảm nói phát trúng luôn: “Không phải là thư tình đấy chứ?”
Ngu Trĩ Nhất: “…”
“Sao cậu không đọc hết?”
“Không cần phải đọc ấy.” Cho dù người đó có viết hay đến cỡ nào thì cô cũng không thích.
Văn Thính Ngữ không tò mò với bức thư ấy, chỉ thuận miệng đề nghị: “Cậu có thể nói với Thời Dịch, để xem cậu ấy có phản ứng thế nào.”
Ngu Trĩ Nhất làm như không có chuyện gì mở tập đề ra, nhưng trong đầu đã loạn cào cào hết cả lên.
Thư tình à…
Hồi học cấp 2 cô từng nhận được thư tình, khi ấy còn hồn nhiên giở ra đọc, kết quả bị Thời Dịch phát hiện, cậu còn tự đến tìm người viết thư tình “nói chuyện”, từ đó về sau cô trở thành bạn bè với cậu trai viết thư tình kia.
Thời gian này cũng có nam sinh muốn làm quen với cô, cô đều coi như không biết, uyển chuyển từ chối hết.
Trên QQ có người đề nghị thêm bạn, cô cũng không tùy tiện đồng ý, còn bức thư tình này thì phải làm sao đây…
Không thể không thừa nhận cô đã xiêu lòng với đề nghị của Văn Thính Ngữ.
Vừa hay hôm nay là thứ sáu, cô phải về nhà cùng với Thời Dịch.
Lớp A1 thường học quá giờ, cô và Thời Dịch đã hẹn nhau chờ ở lớp A16. Song hôm nay Thời Dịch tan sớm, vừa tan học đã thấy bóng cậu đi đến.
Ngu Trĩ Nhất thu dọn sách vở cho vào cặp để trên bàn, Thời Dịch quang minh chính đại đi vào từ cửa trước, những bạn học khác trong lớp A16 cũng thấy nhưng không trách móc gì.
“Đi thôi.” Cậu quen nẻo nhấc cặp cô lên, sóng bước cùng Ngu Trĩ Nhất.
Đường về nhà vào mỗi thứ sáu cũng là niềm mong chờ của Ngu Trĩ Nhất, có cảm giác được cùng với người mình thích chầm chậm sánh bước bên nhau.
“Anh ơi, hôm nay em nhận được một bức thư.”
“Ừ?” Nghe vậy, Thời Dịch dừng phắt lại, chờ cô nói tiếp.
“Ở trong cặp sách của em.” Ngu Trĩ Nhất thản nhiên lấy bức thư ra đưa cho Thời Dịch.
Phong thư màu vàng trông như là thư của bưu điện, nhưng chỗ mã hóa trên thư lại có dòng chữ “201314”.
(201314 chính là yêu em một đời một kiếp đó. Viết thế này mà anh Dịch không cáu tiết mới là lạ =))))Khóe miệng Thời Dịch giật giật, hiểu ngay tắp lự nội dung trong thư. Cậu không nhận xét gì, chỉ cầm bức thư nói: “Học sinh lớp 11 không được yêu sớm, chuyện này để anh giải quyết giúp em.”
“Anh, anh cổ hủ thật đấy.” Ngu Trĩ Nhất thầm thì.
Tuy nói nhỏ nhưng vẫn bị Thời Dịch nghe được hết, cậu cố ý hỏi vặn lại: “Anh cổ hủ?”
Ngu Trĩ Nhất: “Học sinh lớp 11 thì vẫn có thể thích người khác mà.”
“Ý của em là, em cũng thích người khác rồi?” Ánh mắt của cậu trở nên sắc bén, ngay cả giọng nói cũng tràn ngập sự nguy hiểm.
Ngu Trĩ Nhất lập tức rụt cổ lại, không dám khiêu chiến với uy quyền của cậu: “Không phải, không phải ạ.”
Dù có thích thì cũng không dám nhận đâu!
Ngày hôm sau cậu trai viết thư tỏ tình nhận được hồi âm. Cậu ta hí hửng mở thư ra, vừa đọc câu đầu thì mặt đã đổi sắc từ hồng sang xanh, cả khuôn mặt là vẻ đau khổ.
Bạn bè an ủi: “Mấy đứa con gái xinh xắn khó theo đuổi lắm, mày đừng nản, cứ hành động trực tiếp đi.”
Cậu ta lắc đầu: “Người ta bảo đi học không yêu đương, còn bảo không muốn làm quen với tao.”
Bạn bè tiếp tục khuyên: “Giờ này ai còn viết thư nữa, đã bảo mày đừng viết rồi mà không nghe.”
Cậu trai lắc đầu thở dài, vô cùng bất đắc dĩ: “Nhưng tao add QQ của cậu ấy rồi mà cậu ấy mãi vẫn không đồng ý!”
Bạn bè ra đòn sát thủ: “Thế thì cứ đến tìm cậu ấy trực tiếp luôn.”
Cuối cùng cậu trai bị lung lay, quyết định tìm một thời gian thích hợp đi tìm Ngu Trĩ Nhất, thẳng thắn tỏ tình trực tiếp với cô.
Tình cảm bỗng dưng dâng trào, có chút không kìm chế được muốn chạy đến lớp A16. Cậu ta khá may mắn, buổi trưa xuống tầng mua nước cũng có thể nhìn thấy cô gái mà mình nhớ thương bấy lâu.
Cậu nhìn thấy cô gái mình thầm mến đứng ở hành lang, tay còn đang cầm sách bút.
Chỗ cậu ta đứng lúc này vừa vặn nhìn thấy rõ sườn mặt cô, cái mũi vừa cao vừa thon, đường nét khuôn mặt thanh tú mềm mại, khiến người ta nóng cả miệng.
Cậu trai lấy dũng khí tiến lên: “Ngu Trĩ Nhất.”
Nghe thấy tên mình, Ngu Trĩ Nhất vô thức quay lại, thấy một người xa lạ đang đứng sau lưng mình.
“Không biết cậu có còn nhớ người gửi một bức thư cho cậu ngày hôm qua không?”
“Thư à… sao vậy?”
“Là tớ viết bức thư ấy, cậu đã gửi lại thư hồi âm cho tớ.”
“Tớ không gửi…”
Chờ chút, hồi âm? Lúc Thời Dịch cầm thư đi chỉ nói sẽ giải quyết giúp cô, vậy nên rất có thể là Thời Dịch bắt chước chữ của cô rồi viết thư hồi âm.
“À, khụ khụ.”Cô nắm tay đưa lên miệng che ho nhẹ hai tiếng lấp liếm sự xấu hổ: “Tớ nhận được thư rồi, cảm ơn cậu, nhưng giờ việc học là quan trọng nhất.”
Chỉ học tập chứ không yêu đương, đây là lời từ chối uyển chuyển.
Nhưng dường như cậu trai kia không hiểu ý của cô, cứ quấy rầy cô nhất quyết không chịu rời đi, “Ngu Trĩ Nhất, tớ thật sự thích cậu, trước tiên chúng ta có thể làm bạn với nhau, tớ sẽ không ảnh hưởng đến việc học của cậu.”
Vừa nói xong thì cổ áo của cậu ta bị người đằng sau xách lên. Cậu chàng quay đầu lại, tầm mắt đối diện với một gương mặt lạnh lùng.
Thời Dịch xách cổ áo cậu kia kéo về sau, đứng chắn ngay giữa cậu ta và Ngu Trĩ Nhất.
“Tỏ tình với em ấy ngay trước mặt tôi, cậu coi tôi chết rồi à?” Trong lời nói lộ ra vẻ nguy hiểm, còn ẩn chứa cả sự nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó không cần Ngu Trĩ Nhất tỏ thái độ, Thời Dịch tuôn xối xả một tràng, cậu trai kia vứt giáp đầu hàng ngay tức khắc, xám xịt rời đi.
Thời Dịch nhét chai nước vừa mới mua vào tay Ngu Trĩ Nhất: “Về sau còn gặp chuyện thế này thì không cần dài dòng, cứ từ chối thẳng thừng rồi đi.”
Ngu Trĩ Nhất gật đầu nghe theo ý cậu, nghiêng mái đầu: “Không phải là em đang chờ anh à?”
Những lời này đột nhiên đánh trúng điểm yếu của Thời Dịch, dường như cậu nghĩ đến gì đó, xoa đầu cô, dáng vẻ như nắm chắc phần thắng: “Ừm, chờ anh thì được.”
Ngu Trĩ Nhất hơi đảo mắt, một tay ôm sách vở, một tay nắm chặt bình nước, khẽ hé môi nhẹ nhàng hỏi: “Anh cũng sẽ chờ em sao?”
“Hả?” Thiếu niên vặn mở nắp chai, không nghe rõ lời cô hỏi.
Ngu Trĩ Nhất nhận thấy câu hỏi lúc nãy của mình lộ liễu quá, hấp tấp đổi lời: “Ý em là nếu anh gặp phải chuyện như này thì cũng sẽ từ chối sao?”
Ngữ khí thiếu niên kiên định: “Đương nhiên rồi.”
Đại hội thể thao kết thúc tốt đẹp, không lâu sau lại tổ chức giải đấu bóng rổ toàn trường.
Một người yêu vận động như Thời Dịch chắc chắn sẽ tham gia, Lê Thiếu Chu ngày nào cũng giục cậu đi luyện bóng.
Đội đối thủ lần này của bọn họ đã tề tựu đông đủ, đội trưởng Thẩm Giang Hàn của đội đó đề nghị: “Ê, hay là chúng ta chơi hai hiệp coi như luyện tập một chút?”
Lê Thiếu Chu cũng thấy có hứng thú: “Tớ ok thôi, các cậu thì sao?”
“Được.” Mọi người không có ý kiến gì. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cùng đồng đội đánh một trận còn tiến bộ nhanh gấp bội so với việc tập luyện một mình!
Vừa mới vào sân, các chàng trai nhiệt huyết sôi trào giống như là vào trận đấu thật. Các cầu thủ trên sân ai nấy đều to cao khỏe mạnh, giành giật từng giây trên sân, so kè từng điểm số.
Thời Dịch và Lê Thiếu Chu được xem như cầu thủ chủ lực trong đội, hai người hợp tác ăn ý, ngay khi vào trận đã vượt lên dẫn trước.
Cầu thủ đội đối phương tức tối. Quá nửa trận đấu, đối phương tập trung sức lực, vượt lên cạnh tranh.
Thời Dịch và Lê Thiếu Chu phối hợp đoạt bóng, ngay lúc bật lên ném vào rổ thì cầu thủ đội bên kia nhảy vọt lên toan cản bóng, nhưng lúc tiếp đất lại hung hăng xô Thời Dịch.
Thời Dịch đang đà bật lên không tránh kịp, bị xô ngã xuống đất. Trái bóng vào rổ như dự kiến rồi rơi xuống sân.
“Anh Dịch!” Lê Thiếu Chu vội chạy đến nâng cậu dậy.
Khuỷu tay Thời Dịch xước xát máu.
Lê Thiếu Chu cáu tiết: “Mẹ chúng mày, bọn mày muốn chơi bóng hay là đánh nhau?”
“Xin lỗi, xin lỗi, tớ không cố ý đâu.” Nam sinh va chạm vừa rồi vội vàng cúi đầu áy náy nói, thái độ cực kỳ thành khẩn.
Thẩm Hàn Giang mắng xối xả đồng đội, trái lại khiến cho đội các cậu không thể nói được gì thêm.
“Anh Dịch, thấy sao rồi? Bọn mình đến phòng y tế đi.”
“Đừng ầm ĩ, để xem vết thương sao đã rồi nói tiếp.” Thời Dịch vẫn giữ lý trí, vì chỉ cãi nhau suông thì chẳng có tác dụng gì.
Hai người đến phòng y tế lấy thuốc bôi xước da, ban đầu còn không thấy sao, nhưng dần dần khuỷu tay ngày càng nhức nhối.
Sang đến hôm sau thì đã bị sưng lên. Lê Thiếu Chu lo lắng vô cùng, sốt sắng muốn đi tìm bọn khốn kia tính sổ!
Các cậu đến tìm huấn luyện viên của đội đó đòi cách xử lý, người kia bị hủy tư cách thi đấu, Lê Thiếu Chu vẫn chưa thấy hả giận.
Thời Dịch trực tiếp lấy vết thương chứng minh, lại thêm lời kiểm chứng của mọi người rốt cuộc người đó đã bị gạch tên khỏi đội bóng rổ của trường
Thẩm Hàn Giang tìm cậu, trong tay còn cầm theo ít quà, lấy thân phận đội trưởng xin lỗi cậu, mong cậu có thể bỏ qua chuyện này.
Vẻ mặt Thời Dịch lạnh lùng, không mảy may dao động quyết định của mình.
Thẩm Hàn Giang muốn nhét quà vào tay cậu, Thời Dịch lạnh lùng giật ra, giọng nói lạnh như băng: “Nếu sân bóng có camera thì tôi đảm bảo mấy cậu không chỉ bị phạt như thế thôi đâu!”
Thẩm Hàn Giang nắm chặt lấy quà xin lỗi, cúi đầu nhếch môi cười khẩy.
Đều là người thông mình mà…
Trận đấu khi đó thuần túy là luyện tập hay ngay từ đầu đã nhắm vào Thời Dịch, giờ xem ra Thời Dịch cũng đã hiểu rõ.
Tuy khá bất ngờ trước sự tàn nhẫn của Thời Dịch nhưng mục đích của chúng đã đạt được! Về phần cái cậu thành viên bị gạch tên kia thì coi như cậu ta xui xẻo đi.
Lúc Ngu Trĩ Nhất biết được chuyện này thì nước mắt lã chã rơi như chuỗi hạt mãi không dứt.
Thời Dịch bị thương bên tay phải, ngay cả tư thế cầm bút viết cũng hơi không tự nhiên.
Mấy ngày này Ngu Trĩ Nhất đau lòng cho cậu vô cùng, còn đích thân bón cơm cho cậu.
Ban đầu Thời Dịch vẫn khá hưởng thụ, nhưng sau đó cậu không thể nào chịu được ánh mắt tràn ngập xót thương của cô gái nhỏ.
“Anh chỉ bị thương nhẹ thôi chứ có bị gãy tay đâu…”
“Thì đúng mà, anh bị thương nên không được cử động lung tung, phải dưỡng thương thật tốt mới được.”
Thời Dịch há miệng cắn đầu ngón tay của cô.
Cái cắn nhẹ nhàng này dường như có dòng diện xẹt qua, từ ngón tay lan vào đến tim, Ngu Trĩ Nhất run lên, đẩy không được mà rút cũng không xong.
“Anh, đừng, đừng cắn.”
Cậu hơi nhả ra, Ngu Trĩ Nhất nhanh chóng bỏ tay xuống giấu sau lưng.
Thời Dịch nhìn động tác lén lút của cô nở nụ cười: “Em mà bón nữa thì anh cắn tiếp.”
Ngu Trĩ Nhất che tay đi cuống quýt lắc đầu. Không bón thì không bón, xem ra Thời Dịch cũng khá lên nhiều rồi, còn trêu ghẹo cô nữa.
Cuộc thi đấu bóng rổ tổ chức đúng hạn, có một chút đáng tiếc là trừ trận của lớp mình tham gia thi đấu, trận của những lớp khác chỉ khi nào tan học mới được vào xem.
Trận đấu của lớp Thời Dịch vào buổi trưa, Ngu Trĩ Nhất và Khương Mịch Nhĩ cực kỳ có hứng thú với bóng rổ, lôi kéo Văn Thính Ngữ đi cổ vũ cùng, thậm chí cơm cũng chẳng buồn ăn.
Ngu Trĩ Nhất đến cổ vũ cho Thời Dịch, nhưng cô cũng không thể ích kỷ để Văn Thính Ngữ ở đây: “Thính Ngữ, hay là cậu đi ăn cơm trước đi.”
“Không cần đâu.” Văn Thính Ngữ đã có tính toán trước, bình tĩnh lấy bánh mì mình chuẩn bị ra.
Ngu Trĩ Nhất lấy một hộp sữa từ trong cặp ra đưa cho cô bạn: “Cậu uống đi.”
Văn Thính Ngữ chia bánh mỳ cho cô và Khương Mịch Nhĩ.
Kiều Lạc Chỉ đứng trong đám đông nhìn thấy ba cô, lượn một vòng vỗ vai các cô từ đằng sau: “Hey!”
“Kiều Kiều.”
Bốn người bạn thân có mặt đông đủ.
Lê Thiếu Chu và Thời Dịch phát huy khá ổn định, trận đấu này lớp 11A1 giành chiến thắng.
Lê Thiếu Chu lèm bèm mãi: “Ăn cơm ăn cơm.”
Khương Vũ Nhiên vốn định lấy danh nghĩa lớp trưởng để gọi cả đội cùng đi ăn cơm, Thời Dịch lại xua tay nói: “Không cần, bọn này tự lo liệu được.”
Cái lo liệu ấy của cậu đương nhiên là đi ăn cùng với Ngu Trĩ Nhất.
Lê Thiếu Chu hấp ta hấp tấp theo sau: “Anh Dịch, nãy chơi mấy quả được lắm!”
“Cứ chơi như vậy thì chấp hết mấy đội còn lại!”
Sau đó lúc bọn họ không chú ý, Thời Dịch nhẹ nhàng xoa tay phải.
Hơi nhói đau.
Vốn nghĩ vết thương lần trước đã khỏi hẳn, không ngờ mới thi xong hai trận lại tái phát.
Thi đấu các lớp xong là đến thi với đội bóng của trường, các cậu phải đấu với đội của Thẩm Giang Hàn. Hai đội gặp lại không thể tránh được một hồi tranh đấu nảy lửa.
Bên các cậu dẫn trước vài điểm thì bên Thẩm Giang Hàn lại san bằng, gần đến cuối trận Thời Dịch có chút lực bất tòng tâm.
Lê Thiếu Chu nhạy bén nhận thấy tình trạng của cậu không ổn, nhưng giờ đang trong trận đấu không thể phân tâm.
Trong lúc tranh bóng có người không cẩn thận đụng trúng cánh tay bị thương của cậu, bóng trong tay suýt nữa rơi mất.
Thời Dịch nhanh chóng hành động, khi đang bật lên để ném bóng vào rổ thì cánh tay đau nhói không có sức, trái bóng đập trúng vành rổ rồi rơi xuống.
Trận đấu kết thúc, đội các cậu chỉ thua đội Thẩm Giang Hàn đúng một điểm.
“Mẹ nó chứ!”
Lê Thiếu Chu điên tiết.
Thẩm Giang Hàn cố ý đến gặp Thời Dịch, đập tay cậu: “Cảm ơn nha, đội trưởng Dịch.”
Ánh mắt Thời Dịch lạnh lẽo, cầm lấy áo khoác của mình ở khu nghỉ ngơi, lướt qua người cậu ta.
Lê Thiếu Chu chửi bới một trận, quay đầu nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng Thời Dịch.
“Ê, anh Dịch đâu rồi?”
“Nãy thấy anh Dịch ra ngoài rồi.”
“Chắc là tâm trạng không tốt lắm.”
“Cũng đúng, chưa từng thua bao giờ mà lần này lại thua đúng một điểm! Nghĩ tới lại tức!”
Vốn nghĩ đội của các cậu đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không ngờ cuối cùng lại thua bởi một điểm!
Ngu Trĩ Nhất chạy từ phòng học đến, cô biết Thời Dịch có trận đấu nhưng học tiết của thầy chủ nhiệm nên không thể đi xem, vừa nghe tiếng chuông tan tiết là cô chạy ngay đến sân bóng.
Chẳng ngờ vừa ra đến hành lang thì lại chạm mặt Thời Dịch.
“Anh!” Cô hớn hở gọi cậu: “Anh đấu xong rồi à?”
Thời Dịch nhìn cô rồi dừng lại đứng dựa vào tường, buồn bực không lên tiếng.
“Anh? Anh sao vậy?” Thấy tâm tình Thời Dịch không tốt, trong lòng cô có một suy đoán nhưng không dám nói ra.
Ngu Trĩ Nhất bước đến gần, ôm áo giúp cậu, cái áo ấy tràn ngập mùi hương của cậu.
Thời Dịch khẽ thở dài, co một chân chống vào tường, quay người sang hướng khác không nhìn cô.
Thoạt trông cậu rất mất mát.
“Anh ơi.” Cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Thời Dịch.
Thanh âm trầm thấp của thiếu niên truyền đến: “Anh thua rồi.”
Từ nhỏ đã được sống trong lời tán thưởng của người khác, cậu có thể chấp nhận rằng người khác giỏi hơn mình, nhưng cậu không thể cho phép mình không cố gắng hết sức để giành lấy vinh dự mà mình xứng đáng được nhận!
Ngu Trĩ Nhất cắn môi, trong chốc lát không biết nên nói gì để an ủi cậu.
Cô bèn học theo tư thế trước đây Thời Dịch thường dùng với mình, nhẹ xoa đầu cậu, trao cho cậu một cái ôm ấm áp, giọng nói như mưa phùn gió mát: “Có Nhất Nhất ở đây, anh mãi là người chiến thắng.”
===
Tác giả nói ra suy nghĩ: Nhất Nhất của chúng ta cũng là một cao thủ thả thính đấy.
Thấy các bạn có ấn tượng khá sâu sắc với Văn Thính Ngữ, tiết lộ xíu cho mấy bạn nè: Thính Ngữ có tính cách đã giấu đi đó, chứ không phải là con mọt sách đâu.